Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Lão Bạch Không Phải Người Như Vậy
ửa đêm, Cố Hải tỉnh dậy, Bạch Lạc Nhân quay lưng về phía cậu ngủ, đang ngủ rất say.
Một buổi tối yên tĩnh như thế này, một buổi tối khó có được như vậy, cứ như vậy ngủ hay sao? Quá lãng phí mà...
Tay của Cố Hải di chuyển theo tấm lưng trơn bóng sờ lên, mò đến bờ vai, sau đó dùng lực, đem thân thể Bạch Lạc Nhân lật ngửa ra. Xoa bóp, sờ soạng, sau đó lại dùng tay lật thân thể Bạch Lạc Nhân từ nằm ngửa đổi thành nằm nghiêng, khuôn mặt hướng về phía cậu.
Gương mặt tuấn tú mê hoặc người khác.
Cố Hải hôn chụt một cái lên môi Bạch Lạc Nhân.
Dường như Bạch Lạc Nhân phát giác ra một chút, liền hừ một tiếng, rất nhanh lại lật người trở lại, lưng hướng về phía Cố Hải.
Cố Hải lại dùng tay ấn vào vai Bạch Lạc Nhân, vẫn cứ lật cậu lại.
Thói quen khi ngủ của Bạch Lạc Nhân là quay sang bên phải, Cố Hải lại bắt cậu lại quay sang bên trái, bắt cậu ta quay về hướng Cố Hải, nhất định cậu ta sẽ rất khó chịu. Vì vậy lúc nửa tỉnh nửa mơ, vẫn luôn tìm tư thế thoải mái để nằm, nhưng mà làm sao có thể tìm được tư thế thoải mái chứ. Dường như vừa tìm được tư thế thoải mái thì lại bị một bàn tay người kia kéo qua phá hỏng tất cả.
Lật tới lật lui đến bốn năm lần, cuối cùng Bạch Lạc Nhân cũng tỉnh.
"Cậu làm cái gì vậy hả?"
Cố Hải bắt đầu áp môi đến.
Bạch Lạc Nhân vô cùng buồn ngủ, nào có mà hăng hái được nữa! Đẩy Cố Hải ra, lật mình ngủ tiếp.
Kết quả, suốt cả đêm, Cố Hải liền coi Bạch Lạc Nhân là cái bánh rán, không ngừng lật qua lật lại. Lật đến mức suýt chút nữa ''cái banh'' Bạch Lạc Nhân nát vụn, đêm hôm khuya khoắt cứ thế bị Cố Hải nhéo, lật, kéo, kết quả cuối cùng thì cũng lực bất tòng tâm, lại bị Cố Hải bắt phục vụ dâm ý một lần nữa.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Bạch Lạc Nhân liền tỉnh, ngủ thế nào cũng không thể được, ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Hải, cậu ta đang ngủ rất ngon. Đúng vậy, cậu ta có thể ngủ không ngon hay sao? Tối hôm qua lăn qua lăn lại như vậy, cũng chỉ một mình cậu ta thoải mái.
Bạch Lạc Nhân rất hối hận một câu nói của mình, "Cố Dương đẹp trai hơn so với cậu."
Kết quả một buổi tối này, Cố Hải không ngừng dày vò cậu, biến đổi bao nhiêu phương pháp đối phó với cậu, mỗi lần gần đến cao trào thoải mái dữ dội lại bị Cố Hải kiên quyết cản lại, luôn hỏi một câu rốt cuộc ai đẹp trai hơn. Nếu như Bạch Lạc Nhân còn nói Cố Dương đẹp trai hơn, ngay lập tức Cố Hải túm chặt cậu nhỏ không buông, không buông tay cũng không hầu hạ, cứ như vậy siết chặt dày vò không cho bắn. Dày vò đến cuối cùng Bạch Lạc Nhân không chịu nổi, lừa gạt lương tâm nói một câu Cố Hải đẹp trai, ngay lập tức cậu ta liền di chuyển tay, sung sướng đê mê vừa qua, lại còn muốn thêm lần 2, lần 3.
Đàn ông ghen tuông quả nhiên không thể động vào.
Bạch Lạc Nhân tha thân thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh, đi tiểu, rửa mặt đánh răng...
Trên kệ đặt một đôi cốc đánh răng giống nhau như đúc, bên trên còn có in hình chân dung hai người, không biết Cố Hải chụp hình lúc nào, càng không biết lúc nào cậu ta tìm người làm cái đó. Bạch Lạc Nhân cầm cốc đánh răng quan sát một hồi, trong lòng thầm mắng từng tiếng ấu trĩ, cầm ở trong tay lại có chút không nỡ dùng.
Khăn mặt sạch sẽ, mỹ phẩm dưỡng da đủ loại, tất cả mọi thứ đều là mới mua.
Chẳng lẽ muốn thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới hay sao?
Bạch Lạc Nhân còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Theo thói quen Cố Hải sờ sờ cái gối bên cạnh, trống không.
Cậu ta ngồi dậy, thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân ở phòng vệ sinh.
Cố Hải cũng rời giường, chen chúc đi vào phòng vệ sinh cướp bệ rửa mặt của Bạch Lạc Nhân, lại còn quẹt luôn chỗ sữa rửa mặt mà Bạch Lạc Nhân vừa bóp ra đưa lên mặt mình xoa xoa, sau đó đi tiểu cũng hỏi Bạch Lạc Nhân có muốn đi chung không... Bạch Lạc Nhân rất bội phục sinh lực của Cố Hải, tối hôm qua lăn qua lăn lại như vậy mà buổi sáng còn có thể khí thế dồi dào như vậy.
"Tôi phải về nhà một chuyến." Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên ghế sa lon mang giày vào.
Cố Hải ở bên cạnh nghịch điện thoại của mình, thuận miệng trả lời một câu, "Tôi còn có chút việc, cậu về trước đi, buổi chiều tôi đến tìm cậu."
"Không cần tới tìm tôi, ở với anh cậu nhiều một chút, không phải anh ta hai ngày nữa sẽ đi hay sao?"
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ ước anh ta đi ngay bây giờ thôi."
Bạch Lạc Nhân đi xong giày, ngồi ở trên ghế sa lon một lát, cảm giác tinh thần không còn chút nào cả, cả người mệt mỏi bủn rủn, giống như nhắm mắt lại là có thể ngủ, kỳ thực lại không thể ngủ được. Cậu ta xê dịch qua bên cạnh một chút, cả người cũng đều áp đến trên người của Cố Hải, đầu lệch qua bả vai của Cố Hải, coi cậu ta như cái ối ôm mềm mại mà dựa vào.
"Thật mệt mỏi..."
Trong chớp nhoáng này, Cố Hải đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có một số thứ, rất hiếm khi nhận được, cho nên vô cùng quý báu.
Thật giống như buổi tối mỗi ngày, Cố Hải ngủ không sâu, cậu ta không muốn bỏ qua bất kỳ một cái ôm chủ động nào từ Bạch Lạc Nhân, chỉ tới trong nháy mắt, cho dù cậu chỉ vô ý, Cố Hải cũng đều rất cảm động. Cậu ta đang mong đợi có một ngày như vậy, Bạch Lạc Nhân có thể rộng mở cánh cửa lòng hoàn toàn chấp nhận cậu, bọn họ từ anh em thân thiết chuyển qua là người yêu.
Vừa ra đến trước cửa, Cố Hải căn dặn Bạch Lạc Nhân, "Cầm điện thoại đi, có chuyện gì nhớ gọi cho tôi."
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Không có chuyện gì cũng có thể gọi điện." Cố Hải lại bổ sung thêm một câu.
Bạch Lạc Nhân quay đầu đi, khóe miệng tràn ra vài phần vui vẻ.
Đi ra khỏi thang máy không quá hai phút, Bạch Lạc Nhân liền nhận được một tin nhắn.
"Bảo bối, tôi rất nhớ cậu."
Bạch Lạc Nhân tức giận trả lời một câu, "Được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn như thế."
Lên xe buýt, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
"Tài khoản của quý khách nạp thành công 5000 tệ."
Xe buýt vừa cua, điện thoại trong tay Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa rơi ra, trong lòng cảm thấy lạ, người này muốn làm gì vậy? Làm sao một lần lại nạp nhiều tiền như vậy? Trong điện thoại có duy nhất một số, không phải dùng đến khi tốt nghiệp trung học cũng không hết được hay sao?
Đi vòng qua hẻm nhỏ, Bạch Lạc Nhân thấy có hai người láng giềng ở cổng nhà cậu chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Người này là ai thế nhỉ?"
"Không biết, tối hôm qua tôi đi mua đồ, nhìn thấy ông ta nằm ở dưới chân tường bên đó."
"Ăn xin phải không?"
"Ăn xin không đi ra tàu điện ngầm, cầu vượt, chạy tới đây làm gì?"
Bạch Lạc Nhân đi tới, hai người láng giềng cười cười chào hỏi vài câu với cậu, rồi cầm giỏ thức ăn đi.
Mạnh Kiến Chí vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, chiếc áo choàng ngắn không hề được phủi sạch bụi bẩn, ông ta cứ như thế nằm trên mặt đất, hai bàn tay đút vào túi áo, trên người đắp một chiếc áo bông dày rách lỗ chỗ, đôi chân co quắp, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Ông nằm ở cử nhà tôi làm gì?"
Mạnh Kiến Chí vất vả lắm mới nhấc được đôi mắt mở ra, yếu ớt trả lời một câu trả lời một câu, "Canh chừng vợ con tôi."
Canh chừng? Trong lòng Bạch Lạc Nhân cười khẩy hai tiếng. Cậu bước đến dùng chân đá Mạnh Kiến Chí một cái, thái độ cường ngạnh nói, "Thích đi đâu canh chừng thì đi đến đó mà canh chừng, đừng nằm ở trước cổng nhà tôi."
Mạnh Kiến Chí ngồi dậy, con ngươi vẩn đục trợn lên nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Đừng tưởng tôi không biết, vợ con tôi đều nấp ở nhà các người. Người đàn ông bên trong kia là ba cậu phải không? Không phải là ông ta đang theo đuổi vợ tôi chứ hả? Cửa hàng của vợ tôi có phải là tiền của ba cậu không?"
Bạch Lạc Nhân vừa muốn đưa chân đạp cho một cái, Mạnh Kiến Chí lại ôm lấy chân cậu.
"Đừng đánh tôi, tôi rất ăn năn, trước đây tôi có lỗi với vợ và con trai tôi. Cậu gọi bọn họ ra hộ tôi, tôi có mấy lời muốn nói với họ, cầu xin cậu."
"Im đi! Cút xéo nhanh!"
"Van xin cậu, cậu không muốn gọi bọn họ ra ngoài cũng được, cậu vào lấy cho tôi chút đồ ăn đi. Cả ngày rồi tôi không được ăn cái gì, tôi đói muốn chết rồi, không phải các người còn phải đưa tôi đi khám bệnh hay sao?" Mạnh Kiến Chí bày ra gương mặt khổ sở.
"Ai phải đưa ông đi khám bệnh hả? Dựa vào cái gì mà phải đưa ông đi khám bệnh hả?"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân bực bội không cam lòng, nhưng nhìn thấy Mạnh Kiến Chí tỏ ra dáng vẻ khổ sở, lại có chút không nhẫn tâm. Cậu tức giận đi vào nhà, sợ Mạnh Kiến Chí nhân cơ hội chạy vào trong liền đem cổng khóa lại. Đến phòng bếp tìm đồ ăn, vừa hay có mấy cái bánh bao, hơi nóng vẫn còn phảng phất, vừa nhìn đã biết là tay nghề của thím Trâu.
Bạch Lạc Nhân thực sự không muốn đem đồ tốt như vậy cho kẻ vô dụng này ăn.
Mạnh Kiến Chí ăn như hổ đói mà ngấu nghiến cái bánh bao, sắc mặt khô vàng rốt cuộc cũng đỡ một chút.
Bạch Lạc Nhân đứng ở một bên trầm mặc hồi lâu, nhịn không được mở miệng nói, "Ông có sức khỏe hay không? Bốn mươi tuổi vẫn chưa đâu vào đâu, đi làm cái gì mà kiếm cơm không được hả?"
"Bắc Kinh này, người như tôi đây, không học hành không bằng cấp, lại không có quan hệ, tôi dựa vào cái gì mà đi tìm việc? Ai muốn nhận tôi hả?"
Bạch Lạc Nhân nổi dóa, "Ông không thể đi làm khuân vác hả? Ai quét đường đều chết đói cả hả?"
"Khuân vác?" Mạnh Kiến Chí khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu của mình, "Cậu nghĩ tôi có thể làm khuân vác hay sao?"
"Ông là đồ lười!"
Mạnh Kiến Chí phủi phủi mẩu vụn bánh bao người, cứng cổ cứng họng nói, "Tôi lười? Lúc tôi làm khuân vác cậu đâu có biết! Cơ thể của tôi khi đó bị giày xéo. Kết quả thì sao? Tôi vất vả lắm mới kiếm được một chút tiền, có một người phụ nữ bằng lòng theo tôi, kết quả cô ta mới nghe thấy tôi đã có vợ, liền cau mặt bỏ đi! Cậu nói xem tại ai? Tất cả là tại con điếm Trâu Tú Vân này! Nếu không vì bà ta, sao mà tôi lại có ngày hôm nay hả?"
Mạnh Kiến Chí càng nói càng kích động, sau khi ăn bánh bao càng có thể lực, cố tình hướng về phía trong sân lớn tiếng mắng chửi, "Nếu không phải là bởi vì bà ta, tôi có thể rơi vào cảnh bệnh tật hay sao? Bà ta buôn bán, tự mình mở cửa hàng, cuộc sống yên ổn, đem tôi quẳng sang một bên, tôi đến chỗ bà ta ăn một bữa cơm bà ta còn thái độ với tôi! Trâu Tú Vân, bà là đồ lòng dạ hiểm độc, đồ đê tiện, bà có con trai rồi mà còn đi dụ dỗ đàn ông khác! Bà đi ra đây cho tôi!"
Lúc này kêu gào, tất cả hàng xóm láng giềng đều chạy ra, ngay cả người qua đường cũng dừng lại xem náo nhiệt.
Mạnh Kiến Chí vừa nhìn thấy nhiều người, liền ngồi dưới đất mà bắt đầu than khóc, vừa khóc vừa vỗ nền đất, khóc lóc cũng rất nhiệt tình.
"Ai u, tôi không có cách nào sống nữa, mọi người phân xử công bằng giúp tôi! Vợ tôi buổi tối chạy đến nhà bọn họ ngủ lang*! Tôi vào thì họ không cho còn đánh tôi! Con trai sáu tuổi của tôi thật đáng thương! Ngay cả cha ruột của mình cũng không biết là ai! Thân tôi là đàn ông, khổ cực ra ngoài làm công, trở về vợ chạy theo người ta, tôi đi đâu nói lí lẽ đây hả... Hu hu hu..."
(Ngủ lang: không ngủ nhà mình, ý chỉ không đứng đắn)
Người chung quanh đều bàn tán.
"Là đang nói Bạch Hán Kỳ hay sao?"
"Không phải ông ta thì còn ai nữa hả! Trong nhà này trừ ông ta ra thì còn ai độc thân nữa hả?"
"Ai u, làm sao lại gây ra chuyện như thế chứ?"
"Đúng vậy, nhìn lão Bạch không giống loại người như vậy mà!"
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn