Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Bí Mật Của Mi Trinh
ai đứa con của Đào Khiêm là đồ bỏ đi hoàn toàn không kế thừa được sự nghiệp của cha khiến cho Đào Khiêm phải đem Từ Châu giao cho Lưu Bị. Như vậy là hai người đều không thể là mục tiêu để các cô gái lựa chọn. Huống chi trong thế giới này tôn ti giữa nam và nữ bị đảo ngược. Muốn để một cô gái có võ tướng kỹ gả cho một nam nhân vô dụng là cực kỳ khó khắn. Làm người ở rể còn miễn cưỡng được chấp nhận.
Tôn Vũ nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn là chị của Mi Trinh muốn gả nàng vào Đào gia rõ ràng là hi sinh hạnh phúc của em gái để đút lót lãnh đạo rồi. Không biết đó là ý cảu Mi Trúc hay Mi Phương, dù là ai đi chăng nữa cũng thật tệ hại. Ài sự việc đó xưa nay cũng không hiếm thật sự khổ cho nữ nhân.
Tôn Vũ quyết định ra ngoài khuyên giải nàng vài câu. Vì vậy hắn họ nhẹ một tiếng rồi đi theo vườn hoa đến trước mặt Mi Trinh hắn cười nói:
- Mi cô nương đêm hôm khuya khoắt cô đến đây ngắm ao thật là có nhã hứng
Thấy Tôn Vũ đột nhiên xuất hiện Mi Trinh vội vàng giấu vẻ đau buồn, làm ra vẻ bình thường, cười nói:
- Tầm Chân tiên sinh ngài về rồi sao? Không ngờ rằng ngài và Khổng đại nhân là chỗ quen biết cũ.
Tôn Vũ cười nhạt cũng không nói rõ thân phận mình mà khẽ nói:
- Mi cô nương … vừa rồi cô tự nói gì ta đều nghe thấy cả..
- Cái gì?
Mi Trinh thấy Tôn Vũ biết họ của mình lạp tức kinh hãi, nàng đã có ngay ý định bỏ trốn
Tôn Vũ vội nói:
- Đừng lo lắng ta không đưa cô về Từ châu đâu. Yên tâm đi hãy coi ta là bạn. Hãy tâm sự với nhau nhé.
Mi Trinh chăm chú nhìn thái độ của Tôn Vũ, xem ra không giống kẻ dối trá nhưng nàng vẫn đề cao cảnh giác:
- Vừa rồi ta lẩm bẩm nhỏ như vậy sao ngươi lại nghe thấy được
- À tai của ta thính hơn người khác một chút!
Tôn Vũ nhún vai nói:
- Có thể kể cho ta biết việc đào hôn của nàng không? Rất có thể ta giúp cô được gì đó. Ta với Khổng Dung có quen biết nếu Khổng Dung nói giúp cô vài lời có thể sẽ giải quyết được vấn đề của cô đấy.
Mi Trinh liền vui mừng. Khổng Dung chính là danh sĩ ở Bắc Hải nếu nàng bảo vệ mình thì rất có thể giải quyết hôn sự cho mình, mình lại có thể về nhà. Nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ rồi buồn bã bĩu môi nói:
- Cho dù có thể tránh được lúc này cũng không thể tránh được lúc khác đâu. Vẫn đề lớn nhất của ta là võ tướng kỹ quá kém, cho dù không lấy đứa con vô ụng của Đào Khiêm thì cũng gả cho kẻ vô dụng khác
Tôn Vũ không nén được ngạc nhiên nói:
- Cô thật sự biết võ tướng kỹ sao? Ta còn nghĩ cô chỉ là một cô gái bình thường thôi chứ! Lần trước ở hắc điếm cô suýt bị người ta giết chết sao không sử dụng võ tướng kỹ?
Mi Trinh thở dài, mặt hiện lên màu hồng nhẹ nhưng trong bóng tối Tôn Vũ không nhận ra được. Nàng khẽ nói:
- Võ tướng kỹ của ta buồn cười nhất thiên hạ, vô dụng nhất, không đáng gọi là võ tướng kỹ, tại hắc điếm kia không có tác dụng gì. Khi xưa khi phát hiện mình có võ tướng kỹ ta rất vui mừng nhưng không ngờ rằng khi xem xét võ tướng kỹ của ta đừng nói đến các chị mà ngay cả ta cũng giận muốn ngất đi. Võ tướng kỹ của ta tại Từ châu đã trở thành trò cười.. nên chị ta mới gả ta cho tên vô dụng của Đào gia theo lời người Từ châu thì “vô dụng hợp với vô dụng thôi.”
Toát mồ hôi, không phải chứ? Lòng hiếu kỳ của Tôn Vũ lại bắt đầu quấy rối, cuối cùng là võ tướng kỹ gì nhỉ? Nói bao lâu mà nàng ta không chịu nói ra võ tướng kỹ của mình, đúng là đàn bà. Tôn Vũ không nhịn được bèn hỏi:
- Võ tướng kỹ của cô là gì? Có cần phải có điều kiện gì mới có thể phát huy được không? Danh sư Trịnh Huyền cũng ở gần đây, nhờ bà ấy chỉ điểm một chút có thể khiến cô trở nên lợi hại hơn đấy.
Mi Trinh lắc đầu htowr dài nói:
- Không cần thêm điều kiện gì cả, ta lúc nào cũng có thể sử dụng được … Nhưng mà … Thôi đừng nói đến võ tướng kỹ đó là gì nữa.Nói tóm lại đó là võ tướng kỹ vô dụng nhất thế gian.
Càng mập mờ như vậy Tôn Vũ càng muốn biết, hắn ta vắt óc nghĩ mãi. Ở thế giới của mình Mi Trinh chẳng có gì đặc biệt ngoài việc tự nhảy xuống giếng ở dốc Trường Bản ra thì chẳng còn ghi chép gì cả. Tôn Vũ thật sự không thể nào đoán được võ tướng kỹ của Mi Trinh là gì. Điều này làm cho hắn nhấp nhổm không yên.
Mi Trinh lại nóiL
- Tầm Chân tiên sinh, bây giờ thân phận thật sự của ta ngài cũng đã biết. Nếu ngài thấy ta là gánh nặng. Ta sẽ không đem lại phiền toái cho ngài nữa. Mi gia ở Từ châu cũng là danh môn nếu vì ta mà ngài đắc tội với Mi gia thì ta cũng sẽ rất áy náy.
Tôn Vũ cười lắc đầu, Mi gia thì có gì ghê gớm đâu, nếu so với chỗ dựa Công Tôn gia của mình thì chẳng phải chỉ là “mắt muỗi” sao, không đáng để tâm đâu.Hắn cười nói với Mi Trinh:
- Mi cô nương không cần lo lắng, ta đã quyết định thu nhận cô nhất định sẽ có trách nhiệm. Cô cứ theo ta đi đến chân trời góc biển tìm Hoa Đà đi. Chờ khi nào việc cô đào hôn tạm yên, ta sẽ đưa cô về nhà.
Tôn Vũ cùng Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ ở trong Khổng phủ đã sang ngày thứ hai. Khống Dung đã phía thủ hạ đi tìm Hoa Đà khắp nơi nhưng vẫn không biết cô nàng Hoa Đà này đâu cả, đi mỏi chân nhìn mỏi cổ cũng không thấy.
Tôn Vũ cũng viết một lá thư cho em gái ngoan. Hắn báo vẫn bình an, nói mình đang tim kiếm Hoa Đà ở chỗ Khổng Dung, em gái ngoan không cần lo lắng. Em gái ngoan Công Tôn Toản cũng gửi cho hắn một lá thư, nói Công Tôn gia hiện đang đang dốc sức luyện binh chuẩn bị chống Viên Thiệu. Ở nhà cũng bình yên, hắn cứ an tâm mà tìm Hoa Đà, chữa bệnh là điều quan trọng hơn cả. Còn nữa Triệu Vân hiện nay một bữa ăn năm sáu bát cơm, giờ rất mạnh khỏe Tôn Vũ không cần phải lo lắng cho nàng.
Ngày hôm sau thám tử báo về đã tìm vài lần tại mấy quận Bắc Hải nhưng tất cả mọi nơi đều báo về là không có được chút tin tức nào của Hoa Đà cả. Có lẽ Hoa Đà đã rời khỏi quận Bắc Hải đi nơi khác rồi. Nàng vốn là danh y chu du bốn phương, hành tung bất định, việc rời khỏi Bắc Hải cũng là chuyện bình thường.
Tôn Vũ cảm thấy thất vọng, nhưng việc này chẳng thể trách Khổng Dung được. Xem ra nên trở lại Công Tôn gia rồi nghe ngóng tin tức bốn phương thôi. Lập tức Tôn Vũ từ biệt Khổng Dung, lại mặt dạn mày dày đòi Khổng Dung tìm cho một con ngựa để cho Mi Trinh và Trương Bạch Kỵ cưỡi chung một con ngựa, bản thân cưỡi một con ngựa trắng. Định rằng sẽ rời khỏi Bắc Hải trở về Bắc Bình
Vũ An Quốc đưa tiễn một quãng xa, nàng là người có ân tất báo. Khổng Dung có ơn tri ngộ với nàng nên nàng sẽ vì Khổng Dung mà chết cũng không từ. Tôn Vũ ở Hổ Lao quan đã giúp nàng một lần, nàng cũng đối xử với Tôn Vũ vô cung tốt, bình thường vẫn xem Tôn Vũ như anh em.
Đoàn người đi đến cửa thành, Tôn Vũ ôm quyền nói:
- Vũ tướng quân, hẹn gặp lại..
Trong mắt Vũ An Quốc thoáng ướt nước mắt, nàng chỉ còn một tay không thể ôm quyền đáp lại đành phất tay nói:
- Tôn tướng quân, thân thể ta bây giờ chẳng thể làm võ tướng được nữa, không còn cơ hội trở lại chiến trường gặp gỡ, ha ha.. Chỉ sợ không gặp lại nhau nữa! Nhưng Vũ An Quốc ta nhớ rõ ân tình của ngươi, tương lai có lúc nào sử dụng được người cụt tay như ta thì ngươi chỉ cần nói 1 tiếng
Tôn Vũ cười nói:
- Khách sáo quá rồi!
Hắn xoay người kéo ngựa định ra khỏi thành!
Đột nhiên trên cổng thành có tiếng binh lính canh gác hô lớn:
- Địch tập kích! Địch tập kích! Đóng cổng thành, kéo cầu treo lên! Địch tập kích!
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++