Số lần đọc/download: 2105 / 19
Cập nhật: 2016-10-05 22:29:44 +0700
Chương 103 : Yêu Thú Tam Cấp.
H
uyền giai hạ phẩm thân pháp cảnh giới tiểu thành, tốc độ cực nhanh, chỉ mới hít ra thở vào hai mươi lần thì Ngô Văn Tường đã tiến về phía trước 20m, lúc này đã tới gần Huyền Thiên.
Nhìn thấy Huyền Thiên không có tiếp tục chạy trốn, Ngô Văn Tường cười hắc hắc:
- Tên tiểu tử nhà ngươi ở lôi đài tỷ võ rất ngang ngược càn rỡ, cố ý đả thương người, hôm nay lão phu liền cho cho ngươi gánh lấy hậu quả như thế, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!
Huyền Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn rảnh rỗi nói chuyện phiếm, nhìn thấy Ngô Văn Tường, không có vội vàng luống cuống một chút nào, nói:
- Ngươi là lão súc sinh, ở trên lôi đài tỷ võ, thiên vị cho Ngưu, Trình, Trương tam gia, lão tử còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự động tới đưa mình tới cửa.
Ngô Văn Tường giận dữ:
- Tiểu tử thúi, gan chó của ngươi cũng thật là lớn, ngươi dám gọi ta là gì!
Huyền Thiên vẫn bình tĩnh thong dong như trước, khẽ cười nói:
- Gọi ngươi là lão súc sinh coi như ta cũng cho ngươi vài phần mặt mũi rồi, nếu không để ý mặt mũi của ngươi thì đã kêu ngươi là lão cẩu rồi.
- Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết sao!
Ngô Văn Tường nổi giận quát:
- Hôm nay lão phu phải nghiền xương ngươi ra thành tro cắt yết hầu lấy máu, tiểu tử thúi, ngươi nhất định phải chết!
Đang nói chuyện, thân thể Ngô Văn Tường bỗng nhiên vọt tới, tay hóa thành móng vuốt, xông tới cho Huyền Thiên một trảo.
Một trảo của Ngô Văn Tường chưa đến, thì có một đạo trảo ảnh từ trong lòng bàn tay xuất ra, giống như tia sáng chớp ẩn chớp hiện, chộp về phía cổ Huyền Thiên.
Chân khí biến thành mũi nhọn, một ít đạo móng vuốt nhọn hoắc, giống như một cây kiếm quang bình thường, gần như giống với loại công kích thật sự, nếu bị chụp trúng, thì cho dù là tảng đá chắc chắn thì cũng bị chụp tan thành từng khối, vậy có thể nghĩ tới việc thân thể võ giả bị đánh trúng sẽ là cái kết cục gì đây?
Không thể thừa nhận là nếu bị chân khí của tiên thiên đánh trúng, chỉ sợ huyết nhục cũng bị tan thành khối, như vậy thân thể sẽ bị phá tan ra từng mảnh.
Hơn nữa, nếu bị móng vuôt nhọn hoắc đánh trúng, không nói là thân thể có thể bị thương mà đằng sau còn phải hứng chịu một đợt công kích khác, đó là móng vuốt phía sau, có thể không chân thật giống như móng vuốt nhọn hoắc kia, nhưng cũng là móng vuốt.
Trong nháy mắt thân thể có thể bị tổn thương, năng lực chống cự kịch liệt giảm xuống, đây mới đích thật là trảo kích từ thân thể, mới chân chính là đại sát chiêu, người bị đánh trúng, không chết thì cũng bị thương nặng.
Ngô Văn Tường vừa ra tay, liền thi triển Huyền giai võ kỹ gia truyền - - 'Đại Ưng Trảo công'.
Ưng trảo sắc bén, lao rất nhanh, 'Đại Ưng Trảo công' là một loại Huyền giai hạ phẩm võ kỹ tương đối lợi hại.
'Đại Ưng Trảo công' là Huyền giai võ kỹ duy nhất mà Ngô Văn Tường biết, vừa ra tay liền vận dụng ngay lá bài tẩy của mình, như vậy cho thấy Ngô Văn Tường đối với Huyền Thiên đích xác là hận đến thấu xương, chỉ muốn xông vô giết cho thống khoái.
Đối với một trảo sắc bén này của Ngô Văn Tường, Huyền Thiên vẫn nhàn nhã như trước, tiếp tục nói chuyện vui vẻ, bình tĩnh thong dong, nói:
- Lão súc sinh, nghe nói tu vi của ngươi đạt tới thiên cảnh nhị trọng, mà ta thấy ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó thôi đúng không?
Đồng thời nói chuyện, nhoáng một cái thân ảnh của Huyền Thiên chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, thi triển ra Huyền giai hạ phẩm khinh công ‘Long Hổ bộ’ đã tu luyện tới cảnh giới đạt thành, liền dễ dàng tránh né được công kích của Ngô Văn Tường.
Móng vuốt nhọn hoắc của Ngô Văn Tường đánh trúng một đạo tàn ảnh, giống như đánh vào hư không, trực tiếp bay xuyên qua, chộp trúng mặt đất, trên mặt đất do móng vuốt nhọn hoắc chưởng xuống tạo thành một cái hố thật to.
Trong lòng Ngô Văn Tường rùng mình, thân ảnh Huyền Thiên vừa động, một cổ khí thế cường đại phát ra, vừa giống như rồng vừa giống như hổ, uy thế tới bức người, vì vậy khiến cho trong lòng của Ngô Văn Tường kinh hãi, phía sau lưng bỗng lạnh run.
- Thương ưng bác thỏ!
- Ưng kích trường không!
Ngô Văn Tường liên tục hét lớn hai tiếng, móng vuốt trong tay đột nhiên biến đổi đột ngột, liên tục thi triển ra hai chiêu 'Đại Ưng Trảo công'.
Hai đạo móng vuốt nhọn hoắc giống như một loại tia sáng bình thường đang bay nhanh đến cực hạn, chụp về phía Huyền Thiên.
Nhưng mà tốc độ của Huyền Thiên còn nhanh hơn, như Thần Long vẫy vùng, dùng tu vi chỉ đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng của Ngô Văn Tường, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn mấy đạo tàn ảnh, hầu như thân thể thật sự của Huyền Thiên ở đâu, trong lúc nhất thời không có cách nào phân biệt được.
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo móng vuốt nhọn hoắc đều thất bại, lại tiếp tục đánh trúng mặt đất.
- Lão súc sinh, ngươi chỉ có một chút bản lãnh đó thôi hay sao?
Thanh âm của Huyền Thiên đột nhiên vang lên.
Trong lòng Ngô Văn Tường sinh ra một cổ ớn lạnh, sắc mặt đại biến, vị trí của Huyền Thiên hình như đang ở phía sau của hắn.
Huyền giai hạ phẩm thân pháp - - Ưng tật bộ.
Có một nguy hiểm đang bao phủ Ngô Văn Tường, tốc độ của Huyền Thiên không ngờ cực kỳ nhanh, thần không hay quỷ không biết mà xuất hiện ngay sau lưng Ngô Văn Tường, khiến cho Ngô Văn Tường kinh hãi, làm hắn cảm giác có một loại sức mạnh khủng bố ở đằng sau.
Để bảo vệ tánh mạng, Ngô Văn Tường lập tức thi triển Huyền giai hạ phẩm thân pháp ‘Ưng tật bộ’.
Đồng thời cấp tốc xoay người, tay phải chộp tới, nhanh giống như tia chớp đánh ra.
Răng rắc! Móng vuốt nhọn hoắc thoáng ẩn thoáng hiện, một tiếng nghiền nát vang lên, giống như hư không bị một trảo này đánh cho tan nát, uy lực của một trảo này vượt rất xa so với mấy trảo đánh ra lúc trước của Ngô Văn Tường.
Liệt không nhất trảo - - là một tuyệt chiêu trong Đại Ưng Trảo công đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com
Thân ảnh của Huyền Thiên giống như rồng thấy bầu trời thỏa thích vẫy vùng không gặp trở ngại, giống như hổ thấy rừng, thế không thể đỡ được.
Trong lúc Ngô Văn Tường thi triển chiêu ‘Liệt không nhất trảo’, thì thân ảnh Huyền Thiên lại hóa thành một đạo tàn ảnh, đột nhiên lướt qua mấy bước, móng vuốt nhọn hoắc của chiêu ‘Liệt không nhất trảo’ hầu như toàn xượt qua quần áo của Huyền Thiên, nổ một cái oành tại trong không trung.
Nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế là Huyền Thiên khống chế tốc độ di chuyển nhanh hơn một chút, nên mới tránh được sự công kích của ‘Liệt không nhất trảo’.
- Cũng nên kết thúc rồi!
Trong lúc Huyền Thiên né tránh đồng thời vang lên một tiếng “Keng”, Hàn Tuyết Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang nổ ra, gẩy kiếm một cái bắn về phía trước, chém trúng cánh tay của Ngô Văn Tường.
Hàn Tuyết Kiếm là một thanh kiếm nổi tiếng về độ sắc bén dị thường của nó, huống chi còn có nội khí của Huyền Thiên gia tăng, càng vô cùng sắc bén, không có vật cứng nào mà nó không phá được, tuy rằng Ngô Văn Tường có chân khí tiên thiên hộ thể, nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản kiếm quang phát ra từ Hàn Tuyết Kiếm.
Giống như chặt đứt cành của một cái cây, cánh tay của Ngô Văn Tường, trong nháy mắt bị chém thành hai trọng, móng vuốt đột nhiên mất đi hào quang thoáng chốc bị ném ra thật xa.
Thân thể Ngô Văn Tường chợt lui về sau nhanh như chớp, đồng thời từ trong miệng hắn kêu lên một tiếng thảm thiết nghe thật thê lương.
Kiếm Huyền Thiên, một khi ra khỏi vỏ, tất phải thấy máu tươi, gẩy kiếm, chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi.
Đại sát chiêu chính thức còn đang ở phía sau.
Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Phân Thân thức!
Thân ảnh Huyền Thiên bỗng nhiên lao về phía trước, xẹt qua một đạo tàn ảnh, đột nhiên đuổi theo thân thể Ngô Văn Tường đang lui về sau.
Hàn Tuyết Kiếm trong tay tỏa ra ánh hào quang, ánh sáng đó rất đẹp mắt, nhưng mà thân ảnh của Huyền Thiên vừa động, thì cảnh vô cùng đẹp mắt từ Hàn Tuyết Kiếm lại đột nhiên biến mất không còn thấy gì nữa, ngay cả một bóng dáng tia sáng cũng không có.
Tốc độ nhanh đến cực hạn, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu cả đây chính là - - 'Tuyệt ảnh'!
'Phân thân thức' là một đại sát chiêu trong 'Tuyệt ảnh kiếm pháp', tốc độ cực kỳ nhanh, lực công kích rất là mạnh!
Trong lúc Huyền Thiên đuổi theo Ngô Văn Tường thì trong một tích tắc kia, một đạo kiếm quang đẹp mắt bất ngờ bắn ra, trong lúc đó xuất hiện ở tren đỉnh đầu của Ngô Văn Tường, rất nhanh đã chém từ trên xuống dưới.
Ngô Văn Tường hầu như chưa kịp xuất ra mấy chiêu ngăn cản, kiếm quang vô cùng đẹp mắt kia đã bổ từ trên đỉnh đầu của hắn chém đến lòng bàn chân ở trên mặt đất.
Mấy tia sáng của Hàn Tuyết Kiếm phân tán đi, thân thể Ngô Văn Tường lui về phía sau, rồi đột nhiên dừng lại, gương mặt lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi, trong hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng kinh sợ.
- Keng!
Huyền Thiên thu kiếm trở về vỏ, không hề liếc mắt nhìn Ngô Văn Tường một cái nào, cứ nhằm về hướng Bắc đi sâu vào bên trong Thú hoang sơn mạch.
Ngô Văn Tường giống như hóa thành một pho tượng, vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, hai mắt tuy rằng hiện ra sự sợ hãi, nhưng mà đã mất đi ánh sáng, dường như sinh mệnh đã biến mất.
Rất nhanh trên trán Ngô Văn Tường xuất hiện một tia máu đang phun ra, tạo thành một dấu vết máu đỏ tươi, vết máu cứ lan tràn từ trên xuống dưới, từ trán đến cái mũi, rồi đến môi, tiếp tục đến cái cổ…
Cũng không lâu lắm, đám võ giả đuổi theo Ngô Văn Tường vào Thú hoang sơn mạch, cũng đã đuổi đến nơi mà Huyền Thiên cùng Ngô Văn Tường chiến đấu.
Trên mặt đất còn có một cái đầu lợn thật lớn, cùng với một thi thể lợn rừng không đầu khổng lồ nằm trơ trọi đó, bên cạnh cách đó không xa, Ngô Văn Tường vẫn yên tĩnh đứng đó, cánh tay bên phải đã bị đứt, bàn tay buông thỏng qua một bên, ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng kinh sợ, nhìn vào sâu bên trong Thú hoang sơn mạch.
Từ trên trán đến cái cổ, có một vết máu tươi nhìn thấy mà phải giật mình, thỉnh thoảng máu tươi lại ồ ồ chảy ra.
Vài vị võ giả đứng phía trước Ngô Văn Tường, có chút sợ hãi nhìn Ngô Văn Tường, trong đó có một vị tiên thiên cảnh võ giả nhất trọng, hiển nhiên là thủ lĩnh của đám võ giả này, đề cao cảnh giác đi về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Ngô Văn Tường, nói:
- Ngô gia chủ?
Ngô Văn Tường vẫn không động đậy, vẻ mặt cũng không có nửa điểm biến hóa, đối với tiếng kêu gọi của người trước mặt cũng không có nửa điểm đáp lại!
- Ngô gia chủ?
Thủ lĩnh võ giả lại tiếp tục cẩn thận kêu lên một tiếng nữa.
Ngô Văn Tường vẫn không có một chút phản ứng nào!
- Chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Trong lòng đám võ giả đều nghĩ như vậy, nhưng nhìn ông ấy vẫn đứng không nhúc nhích, trên trán chỉ vẻn vẹn có một vết máu, nhìn tướng đứng cứng đờ như thế này, cũng thật là có chút quỷ dị.
- Ngô gia chủ?
Thủ lĩnh võ giả kêu đến lần thứ ba, thấy Ngô Văn Tường vẫn không có một chút phản ứng nào, liền nâng lá gan lên, dùng tay đẩy Ngô Văn Tường.
Rầm - -!
Ngô Văn Tường cũng thuận thế ngã xuống, hơn nữa vết máu từ mi tâm đến mũi lan tràn xuống dưới, trong lúc đó thân thể đột nhiên chia ra làm hai.
Vô số máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên gương mặt của thủ lĩnh võ giả.
- A - -!
Trong lúc đó phát sinh ra tình huống như vậy, làm cho trong nội tâm của thủ lĩnh võ giả sinh ra kinh hãi, một tiếng kêu thê lương vì sợ hãi vang lên, đột nhiên thân thể thối lui về sau, lông tơ toàn thân trong nháy mắt nổi hết cả lên, giống như dẫm phải đuôi một con mèo, bị làm cho sợ cũng không nhẹ.
Đám võ giả còn lại thì thân thể đều run lên, trong lúc đó đều cùng nhau lui về phía sau mấy bước, cảm giác có một cổ ớn lạnh sinh ra từ trong xương, tiếp tục dọc từ xương sống lưng xuống phía dưới, dường như khiến cho bọn họ sinh ra một cảm giác từ trên cao rớt xuống, linh hồn cũng mất đi cảm giác, hiển nhiên là bị kinh sợ cũng không nhẹ.
Ngô gia vọng tộc ở trong Bắc Mạc huyện thành, gia chủ Ngô Văn Tường có tu vi tiên thiên cảnh nhị trọng, bị người ta chém thành hai mảnh ở Thú hoang sơn mạch, tin tức này rất nhanh truyền đến tai tam đại gia chủ ở tại Bắc Mạc huyện.
Tin tức Ngô Văn Tường bị chém thành hai mảnh ở Thú hoang sơn mạch, giống như một trái bom nặng ngàn cân, cho dù là tam đại gia chủ, nghe tin đó thì cũng đều cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù Ngô Văn Tường chỉ là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, thực lực xếp kế cuối, còn kém xa đám người Ngưu Chấn Nhạc, Trương Cốc Tùng và Trình Nguyên Công, nhưng mà thực lực này nếu so với đám tiên thiên võ giả cảnh nhất trọng, vẫn mạnh hơn không ít.
Bỗng nhiên lại bị người ta chém thành hai nửa, vậy người ra tay, tất nhiên không có thực lực giống người bình thường, cho dù không phải là tiên thiên võ giả cảnh tam trọng, mà là tiên thiên cảnh nhị trọng, thì thật sự cũng là tuyệt đỉnh.
Ngô Văn Tường trong quá trình đuổi theo Huyền Thiên thì bị gặp nạn, đến cùng có phải là bị Huyền Thiên giết chết hay không, đều này cũng khiến cho Tam gia chủ Ngưu, Trình, Trương cảm thấy không phân biệt được.
Nếu như bị Huyền Thiên giết chết, như vậy, lúc Huyền Thiên lên tỷ võ, tu vi chỉ mới đạt tới võ đạo cảnh cửu trọng, tuy rằng có chiến thắng tiên thiên cảnh nhất trọng là Ngưu Chí Cường, Trình Kính Phong, Trương Trạch Đào, nhưng mà thực lực đó so với tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng còn chênh lệch một khoảng cách khá lớn. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của Huyền Thiên làm sao có thể đánh chết Ngô Văn Tường có tu vi đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng cơ chứ?
Hơn nữa, thứ nhất là chặt đứt cánh tay của Ngô Văn Tường, sau đó dùng một kích mất mạng, chém cả người thành hai nửa!
Tam đại gia chủ đều nhất trí cho rằng, Huyền Thiên không thể nào gây nên chuyện đó được, bởi vì, thực lực của Huyền Thiên không có khả năng làm chuyện như vậy.
Như vậy, nếu không phải do Huyền Thiên gây nên thì Ngô Văn Tường chết vào trong tay của ai đây?
Ngô Văn Tường bởi vì đuổi theo Huyền Thiên mà chết, chẳng lẽ là ở sau lưng của Huyền Thiên có cao thủ âm thầm bảo vệ hắn sao?
Nhưng mà, cao thủ tiên thiên của Hoàng gia, đều ở tại Hoàng Bách trấn ngây ngốc mà, không có một người nào đi cùng với Huyền Thiên tiến vào dãy núi Thú Hoang cả.
Vì thế, tam đại gia tộc lại cảm thấy mờ mịt, Trình Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong, lại đi tới trong huyện Bắc Mạc để tìm Ngưu Chấn Sơn tiếp tục bàn bạc.
Ngày thứ hai, tại khách đường ở Ngưu gia, ba người gồm Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ, Trương Cốc Phong đề tự ngồi xuống, liền bắt đầu đàm luận về chuyện Huyền Thiên tiến vào dãy núi Thú Hoang cùng với việc Ngô Văn Tường bị chết.
Ngô Văn Tường có lẽ đích thật là chết vào trong tay Huyền Thiên, nhưng mà, ba người Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ, Trương Cốc Phong đều không tin rằng Huyền Thiên có thực lực đến như vậy, cho nên, tuy thời gian đàm luận không có ngắn, nhưng mà bọn họ vẫn không thể nào suy đoán ra được, rốt cuộc là Ngô Văn Tường chết vào trong tay của ai.
Vì vậy ba người đều nhất trí cho rằng, sau lưng Huyền Thiên hẳn có một cao thủ tiên thiên lợi hại bảo vệ, ít nhất cũng là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng đỉnh tiêm, nếu không cũng không có cách giải thích nào về cái chết của Ngô Văn Tường hết.
Đang lúc ba người trao đổi hết sức gay gắt, thì lúc đó, quản gia Ngưu Tất Hồng của Ngưu gia bước nhanh vào, nói:
- Gia chủ, người có khách tới thăm.
- Ai?
Ngưu Chấn Sơn hơi có vẻ không vui hỏi.
Thời điểm ba người Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ và Trương Cốc Phong gặp nhau, thường không thích có người quấy rầu, nếu là khách nhân bình thường thì căn bản sẽ không gặp.
Ngưu Tất Hồng đi đến bên cạnh Ngưu Chấn Sơn, nói nhỏ vào lỗ tai hắn:
- Phích Lịch đao khách!
Ngưu Chấn Sơn nghe vậy liền nhíu mày lại, nói:
- Mời hắn vào!
Đợi Ngưu Tất Hồng rời đi, Trình Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong nhất tề nhìn về phía Ngưu Chấn Sơn, ánh mắt mang theo nghi vấn, hiển nhiên là muốn hỏi vừa rồi Ngưu Tất Hồng nói cái gì với Ngưu Chấn Sơn.
Phích Lịch đao khách đến đây chắc cũng không là chuyện bí mật gì, Ngưu Chấn Sơn mỉm cười, nói:
- Xem ra chúng ta có hy vọng giết chết tên súc sinh Hoàng Thiên kia rồi, lại thêm một người tham gia cùng chúng ta, đồ đệ m Cửu Cừu của Phích Lịch đao khách chết ở trong tay của Hoàng Thiên, hiện tại Phích Lịch đao khách đã truy xét đến Bắc Mạc huyện rồi, giờ đang ở bên ngoài phủ của ta!
Phích Lịch đao khách là thần Đao vương nổi danh đạo tặc, tuy không phải là đỉnh tiêm, nhưng mà đại danh thì vô cùng hiển hách, hoành hành một phương, một chỗ như Bắc Mạc huyện này, khi Phích Lịch đao khách đi ngang qua thì cho dù Tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương cũng phải nhường nhịn ba phần, vì không muốn đắc tội hắn.
Phích Lịch đao khách là tiên thiên võ giả cảnh tam trọng, không thể so với Tam đại gia chủ cường đại như Ngưu, Trình, Trương; nhưng mà, Phích Lịch đao khách là một người sống đơn độc, không định cư một chỗ nào cả, không ai biết dấu vết, nếu đắc tội hắn, cho dù là gia tộc bát phẩm, thất phẩm, cũng có thể bị hắn âm thầm giết chết vài người, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Cho dù là đám đệ tử Đại Tông Môn của Thiên Kiếm Tông, Lưu Vân Tông, Phách Quyền Phái, Phích Lịch đao khách cũng dám giết, trở thành một tội phạm truy nã quan trọng của Đại Tông Môn, cho nên ba vị của gia tộc cửu phẩm là Ngưu, Trình, Trương đương nhiên cũng không muốn đắc tội đến Phích Lịch đao khách.
Quả nhiên, nghe Ngưu Chấn Sơn nói như vậy, Trình Nguyên Vũ cùng Trương Cốc Phong nhìn nhau cười, vẻ mặt lo lắng cũng biến mất, trong nội tâm cảm thấy thoải mái.
Trương Cốc Phong nói:
- Nếu như Phích Lịch đao khách biết được tiểu súc sinh Hoàng Thiên giết chết đồ đệ m Cửu Cừu của hắn, hắc hắc… Lúc này đây, tiểu súc sinh ở trong dãy núi Thú Hoang kia, tuyệt đối không có đường sống mà trở về.
Trình Nguyên Vũ cười hắc hắc, nói:
- Sau lưng tiểu súc sinh đó khả năng có cao thủ đứng đầu tiên thiên nhị trọng tương trợ, thì có lẽ ba người Nguyên Công, Chấn Nhạc, Cốc Tùng chưa hẳn giết được hắn, nhưng lần này có Phích Lịch đao khách này ra tay, hắc hắc hắc hắc… Chúng ta chỉ cần để lộ ra hành tung của tiểu súc sinh, thì tiểu súc sinh kia muôn đời không trở lại rồi, ha ha ha ha...!
...
Tại dãy núi Thú Hoang!
Trải qua thời gian một ngày, Huyền Thiên đã xâm nhập vào dãy núi Thú Hoang cỡ tám chín trăm dặm, rất nhanh đã đi đến vị trí đánh dấu ở trên bảo tàng đồ.
Bị Ngô Văn Tường đuổi giết, nên Huyền Thiên biết rõ đám người trong Tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương nhất định sẽ đuổi vào dãy núi Thú Hoang này để giết mình, cho nên, trên đường đi, Huyền Thiên không có chạy một mạch như điên, mà là vừa đi vừa bày ra nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho không người nào có thể tìm ra được.
Còn về mấy con yêu thú, Huyền Thiên cũng tận lực không giết tụi nó, bởi vì mỗi khi đánh chết một con yêu thú thì sẽ bại lộ hành tung của mình.
Ngay lúc này mục tiêu chủ yếu của Huyền Thiên, chính là tìm kiếm bảo tàng, chuyện còn lại thì có thể bỏ qua một bên, giết chết một tên Ngô Văn Tường cũng khiến trong lòng của Huyền Thiên thoải mái lắm rồi, Ngô Văn Tường chết, Tam đại gia chủ Ngưu, Trình, Trương kia chỉ biết phái võ giả mạnh hơn để đuổi giết, vì vậy hiện tại Huyền Thiên không cần phải cùng bọn họ liều mạng.
Kể từ đó, bất kể là yêu thú gì, Huyền Thiên đều lựa chọn tránh đi, tuy rằng tốc độ chậm lại, nhưng hành tung thì bí mật, khó có thể phát hiện ra được, dần dần thâm nhập vào trong dãy núi Thú Hoang này ngày càng sâu.
Xâm nhập vào trong dãy núi Thú Hoang thêm năm trăm dặm nữa, Huyền Thiên lại đụng phải yêu thú cấp ba, nhưng mà đều là yêu thú đê giai tam cấp, Huyền Thiên vẫn như trước chú ý tránh đi, ban ngày số lượng yêu thú không có nhiều lắm, Huyền Thiên không bị bất cứ yêu thú nào phát hiện ra, cho nên cứ như vậy xâm nhập vào dãy núi Thú Hoang càng sâu.
Đến ban đêm, là thiên đường của yêu thú, lúc đó Huyền Thiên lại dùng phương pháp xử lý né tránh ban đêm ở trong núi, ở một cây đại thụ cao mấy chục thước, đào một cái động vào đó ẩn núp, có thể vượt qua một đêm yên bình!
Về phần ba người Ngưu Chấn Nhạc, Trương Cốc Tùng, Nguyên Công truy tìm Huyền Thiên, giống như đá chìm dưới đáy biển, mất đi manh mối, ba người liên thủ thì yêu thú đê giới tam cấp cũng không phải là đối thủ của bọn hắn, yêu thú trung giai tam cấp, ba người cũng có thể chống lại một hay hai con.
Cho nên, ba người vừa đánh chết yêu thú, vừa tìm kiếm dấu vết yếu ớt mà Huyền Thiên lưu lại, chậm rãi truy đuổi vào sâu trong dãy núi Thú Hoang, nhưng mà tốc độ so với Huyền Thiên chậm hơn rất nhiều, khoảng cách cùng với Huyền Thiên càng ngày càng xa.
Huyền Thiên dựa theo địa điểm đã được đánh dấu trên địa đồ, nên không ngừng đi sâu vào bên trong núi Thú Hoang, trên đường cũng gặp phải vài yêu thú trung giai tam cấp, thậm chí còn gặp một đầu yêu thú thượng giai tam cấp, cũng đều không có kinh động đến bọn chúng mà cố gắng tránh đi.
Sau khi Huyền Thiên xâm nhập thêm tám trăm dặm vào trong núi Thú Hoang, mà địa điểm biểu thị trên bản đồ chỉ dẫn còn có hai trăm dặm nữa là đến rồi, vì vậy Huyền Thiên tiếp tục đi tới thêm mười dặm nữa thì phát hiện ra một hiện tượng quái dị, lại không có gặp phải một đầu yêu thú nào.
Tuy rằng ban ngày số lượng yêu thú xuất hiện rất là thưa thớt, nhưng mà đi hơn mười dặm mà vẫn không thấy một đầu yêu thú nào xuất hiện cả, chuyện này tuyệt đối không được bình thường.
Không có gặp yêu thú, trong lòng Huyền Thiên không có cảm giác thoải mái mà ngược lại càng thêm buồn bực thở ra một hơi, tinh thần càng thêm nâng cao cảnh giác.
Tại một khu vực có yêu thú cư ngụ, nếu như có một nơi nào đó không có yêu thú xuất hiện, thì như vậy khẳng định là nơi này không phải là một thiên đường, mà là - - phụ cận có sào huyệt của một yêu thú cực kỳ lợi hại, vì vậy hiện tại vùng phụ cận nhất định là lãnh địa của một con yêu thú lợi hại.
Huyền Thiên ở Thiên Kiếm Tông, học cũng không ít kiến thức về yêu thú, phụ thân Huyền Hồng cũng nói với hắn không ít, vì vậy Huyền Thiên biết rõ, lãnh địa của một yêu thú, ít nhất cũng có yêu thú bá chủ tam cấp, tương đương với một cao thủ nhân loại là tiên thiên võ giả cảnh ngũ trọng.
Yêu thú bá chủ tam cấp, con yêu thú tam cấp này là một con vương giả, so với yêu thú đê giai, trung giai, thương giai thì cường đại hơn rất nhiều.
Phụ cận khẳng định là sào huyệt yêu thú của yêu thú bá chủ tam cấp, không phải do Huyền Thiên không cảnh giác.
Mà yêu thú là trời sinh có thuật ẩn núp, sào huyệt yêu thú, đại đa số là vô cùng bí mật, nó được giấu ở dưới lòng đất, nói ra thì trên mặt đất có nhiều nơi bí mật, có lẽ dưới mặt đá, có lẽ là ở trong bụi cỏ, hoặc có lẽ lại ở trong một cái khe.
Nơi này là một rừng cây khổng lồ che cả mặt trời, đại đa số đều cao hơn một trăm mét, Huyền Thiên tận lực tránh đi lại ở trên mặt đất, Huyền Thiên sử dụng thân pháp, bay qua bay lại ở trên cành cây.
Nhìn vào địa điểm biểu thị ở trên bảo tàng đồ, chính là ở trung tâm rừng cây này, bốn phía toàn là núi mà còn được rừng cây bao vây xung quanh, nếu muốn tiến vào địa điểm bảo tàng thì phải xuyên qua đám rừng cây này, khoảng chừng còn hơn một trăm dặm nữa là tới.
Bất luận là đi theo phương hướng nào cũng đều là như thế hết, đã như vậy thì Huyền Thiên cũng không vòng tới vòng lui, dù sao cũng phải đi xuyên qua rừng cây, mới có thể đến ngọn núi bảo tàng, phương hướng nào cũng đều giống nhau cả, hơn nữa, cửa vào bảo tàng đồ, đang ở tại phương hướng mà Huyền Thiên đi, nên hắn trực tiếp đi về phía trước.
Độ cảnh giác của Huyền Thiên rất cao, nhưng mà ở đây cây cối không ngớt, đi hơn một trăm dặm cũng không gặp bất luận yêu thú gì, cũng không có phát hiện sào huyệt yêu thú nào, đều này khiến cho Huyền Thiên âm thầm kinh hãi, vậy phạm vi lãnh địa quanh đây của yêu thú này, ít nhất cũng hơn trăm dặm, chỉ sợ địa điểm biểu thị bảo tàng đồ hiện đang ở bên trong lãnh thổ của một con yêu thú lợi hại đây.
Tê tê - -!
Huyền Thiên vừa cảnh giác vừa đi về phía trước, vừa quan sát mặt đất, trong lúc đó, có một đạo thanh âm khiến cho xương cốt người ta trở nên mỏi nhừ, đột nhiên từ bên phải vang lên.
Lông tơ ở phía sau lưng Huyền Thiên đều dựng đứng cả lên, lập tức giật mình một cái, trong thân thể sinh ra một cổ cảm giác lạnh lẽo thấu tâm.
Huyền Thiên nhanh giống như tia chớp quay đầu lại, nhìn về phía nơi truyền ra âm thanh ghê rợn đó.
Chỉ thấy hơn một trăm thước về bên phải, khắp nơi đều là dây màu đen, quấn trên cây thụ khổng lồ cao ngất, một mực lan tràn đến tán cây ở phía trên, nhưng cái dây thô này như thân người, vô cùng đen kịt, vốn là ở phía trước Huyền Thiên.
Nhưng Huyền Thiên vì vượt qua những cái dây này nên mới chuyển hướng về phía bên trái, vừa rồi nhìn kỹ mấy đám dây ở khu vực này, căn bản không có phát hiện ra tình huống nào.
Nhưng mà - -
Giờ phút này những cái dây màu đen quấn quanh cây đại thụ, mà trên cây đại thụ giống như một thân người màu đen quấn quanh cây thô kia.
Ngước mắt xem xét, dường như cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng mà nếu nhìn kỹ, thì cái dây màu đen này không giống với những cái dây khác, những dây khác vô cùng đen, mà cái dây này thì cũng là màu đen nhưng ở giữa có vệt sáng, giống như có sinh mạng, hơn nữa có một cái gì màu đen xuất hiện ở mặt ngoài cái dây.
Nhìn kỹ ở trên cái dây, chỉ thấy ở phía trên tán cây cao hơn một trăm mét, vươn ra một cái đầu rắn đen nhánh cực lớn, ở trên đầu rắn có một cái vương niệm thật to.
Trong lòng Huyền Thiên bỗng giật mình một cái, giống như bị thứ đồ gì cực lớn đánh trúng, hai mắt mở thật to, chấn động.
Yêu thú bá chủ tam cấp - - Hắc Tuyến vương xà.
Huyền Thiên biết rất nhiều chuyện về yêu thú, đối với Hắc Tuyến vương xà tiếng tăm lừng lẫy đương nhiên cũng đã từng nghe mấy huynh đệ tốt nói rồi.
Hắc Tuyến vương xà, là một con yêu thú bá chủ tam cấp, có hai đặc điểm, đặc điểm thứ nhất là tốc độ nhanh như gió, đặc điểm thứ hai là lực vô cùng lớn, bất kỳ một cái đặc điểm nào, cũng làm cho thực lực của Hắc Tuyến vương xà vượt xa các yêu thú đồng cấp khác.
Cho dù là yêu thú đê giai tứ cấp, ở trước mặt Hắc Tuyến vương xà có lực vô cùng lớn này thì cũng có phần thua kém hơn, thân thể khổng lồ của Hắc Tuyến vương xà mà quấn một cái thì yêu thú đê giai tứ cấp cũng trốn không thoát.
Trách không được một trăm dặm xung quanh đây đều không có yêu thú khác xuất hiện, có yêu thú bá chủ tam cấp là Hắc Tuyến vương xà làm vương ở chỗ này, thì ngay cả yêu thú đê giai tứ cấp cũng không dám sờ mũi nhọn của hắn, cho nên còn có yêu thú nào dám can đảm đến chỗ này chứ?
Huyền Thiên đứng ở tán cây phía trên, cũng không dám có bất kỳ một cử động nào, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu đụng phải những con yêu thú bá chủ tam cấp khác, chỉ cần dùng ‘Long Hổ bộ’ đã đạt tới cảnh giới đại thành, Huyền Thiên có thể nắm chắc mười phần chạy trốn.
Nhưng mà, gặp phải Hắc Tuyến vương xà chuyên về tốc độ, thì dùng ‘Long Hổ bộ’ có cảnh giới đạt thành cũng không ăn thua, hy vọng chạy trốn còn chưa chắc được năm phần nữa.
Yêu thú thuộc loại xà, trời sinh ra đã không nhìn thấy gì, đầu rắn của Hắc Tuyến vương xà tuy nhìn về hướng bên này của Huyền Thiên, nhưng cũng không hẳn là đã nhìn thấy thân thể Huyền Thiên, trên thực tế thì yêu thú thuộc loại xà này là nửa mù nửa điếc, vô luận là thị giác hay là thính giác, đều đã bị thoái hóa.
Nhưng mà cảm ứng của xà rất linh mẫn, có thể cảm ứng được một chấn động rất nhỏ trong không khí, khẳng định lúc Huyền Thiên di chuyển không ngừng trên tán cây, tuy rằng lặng lẽ không phát ra âm thanh, nhưng vẫn bị Hắc Tuyến vương xà phát giác.
Huyền Thiên vẫn không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Gặp phải Hắc Tuyến vương xà, chạy trốn không phải là biện pháp tốt nhất, mà tốt nhất là im lặng không động đậy, để làm cho Hắc Tuyến vương xà mất đi cảnh giác, rồi lặng lẽ rời đi, hiện giờ an toàn là trên hết.
Nhưng mà, võ giả nhân loại đều biết con mắt của yêu thú loại xà này bị mù, không có lỗ tai, thính giác lại bị thoái hóa, chỉ có cảm ứng là rất linh mẫn, nhưng mà còn không biết rằng yêu thú loại xà này còn có một chỗ đặc thù khác, chính là đầu lưỡi của bọn chúng, có thể cảm ứng được nguồn nhiệt ở trong không khí.