There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 144-146
hương 144: Cưỡi ngựa tới huyện Đàm (1)
Tần Mạn mang theo đội ngũ, giục ngựa mà đi. Đôi mắt sáng đẹp của nàng đầy hứng thú quan sát Lưu Khám đi đằng trước. Con người này bề ngoài hào phóng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, khiến cho Tần Man cảm thấy vô cùng rất hiếu kỳ. Nãi nãi (Bà nội) nói, người này có tướng quý nhân. Nhưng bất kể nàng nhìn như thế nào, đều không thấy một chút gì gọi là khí chất của quý nhân cả.
Nếu như là người khác, Tần Man nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng theo như tổ mẫu của mình nói, những lời đánh giá người này, là do sư thúc của Phù Khâu tiên trưởng, đại danh đỉnh đỉnh Từ Thị nói. Nãi nãi đối với những việc mà Từ Thị làm thì vô cùng chướng mắt. Nhưng đối với đạo hạnh của Từ Thị thì lại rất bội phục. Cái thuật "nhất thủ chiêm thi" (nhìn tay đoán mệnh người), đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Đối với phương pháp "quan khí vọng khí", càng được xưng tụng là đệ nhất nhân ở Đại Tần.
Nói vậy chắc hẳn sẽ không xem kém nha!
Tần Man tự nói với chính mình: Mình không "quan khí", cho nên cũng không cách nào nhìn ra tên này rốt cuộc có khí chất quý nhân gì, nhưng chuyến này đường xá khá xa nên cứ đi từ từ, mình có thể âm thầm quan sát. Một tên Thương lệnh nho nhỏ, lại dám dùng khẩu khí lớn như vậy, đúng là hiếm thấy.
Đối với tâm tư của Tần Mạn, Lưu Khám không hề phát hiện ra, hắn và Vương Tín đi phía trước mở đường, giục ngựa bước thong dong, xem xét phong cảnh ven đường, cũng coi như tiêu diêu tự tại.
Vương Tín nay đã mười một tuổi, thân cao bảy thước, đã dần dần lộ ra dáng dấp một vị tiểu đại nhân. Sở học của cậu có phần tạp nham... Đã từng học quyền cước của Lưu Khám, cũng từng luyện Thái Cực, đi theo Quán Anh học kỹ thuật cỡi ngựa, tiễn thuật cũng có chút thành tựu. Cùng Lưu Cự chơi đùa, rèn sức chịu đựng; cùng Tào Vô Thương học tập sử dụng binh khí, khiến cho Tào Vô Thương cũng phải nhận thua.
Một cây thương dài một trượng tám thước lớn, nặng hơn sáu mươi cân.Cái Vương Tín thiếu, chẳng qua là kinh nghiệm chiến đấu, chưa được đánh nhau chiến trận chân chính.
Tào Vô Thương đã từng nói:
- Qua mười năm nữa, chờ tiểu tử này trưởng thành, trong thiên hạ người có thể chế trụ được hắn, sợ là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đối với điều này. Lưu Khám cũng có chút chờ đợi. Không hiểu được tiểu tử ngốc này trong tương lai sẽ thành bậc hảo hán như thế nào?
Lộ trình mà đoàn người đi cần phải qua huyện Đồng, vượt qua Tứ thủy, lại ghé qua huyện Tương cùng huyện Lăng. Quá Ti Ngô ( nay núi Mã Lăng) sau đó một đường đi lên phía bắc chính là chỗ huyện Đàm. Đoạn đường này cũng là bình thường không xảy ra chuyện gì. Cái này cũng khó trách, thời đại yên bình một đoàn người được vũ trang đầy đủ ở trên đại lộ tiến về phía kinh đô, không phải là người nào cũng có thể làm được. Cho dù không phải quan quân, ai lại dám ra mặt trêu chọc?
Hơn nữa Tần Man cũng dự hiểu rõ các rủi ro có thể xảy ra, nên hành động dọc đường rất có quy cách. Lúc đi ngang qua một châu huyện nào đó, sẽ phái người đi vào bái phỏng. Hơn nữa cũng không quấy nhiễu dân chúng, phần lớn là cắm trại bên ngoài, ngay cả Lưu Khám cũng phải âm thầm gật đầu.
Với thân phận của nàng ta, mà lại có thể không kiêu không nóng nảy, đúng là hiếm thấy. Chỉ là trong nội tâm lại thêm phần lo lắng. Mặc dù nói lại tự mình đi theo, nhưng có thể tạo lập quan hệ cùng Tần gia hay không, còn chưa có thể xác định được.
Lưu Khám cũng không nóng lòng nói chuyện đưa Hoa Điêu vào Giang Dương cho Tần Man biết.Việc này có khác gì đánh một canh bạc là mấy, chỉ có thể vào đúng thời điểm tự mình giải quyết mới phát huy hiệu quả lớn nhất. Ngược lại nếu mạo muội nói ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy mình rất cần có họ, khiến họ xem thường mình. Thép tốt phải làm lưỡi đao, chính là đạo lý này.
Tại Ti Ngô dừng lại một ngày, sau đoàn người tiếp tục tiến lên.
Hai ngày sau đến huyện Đàm.
Trong thời Xuân Thu huyện Đàm thuộc về Đàm Quốc. Họ là hậu duệ Thiếu Hạo Đế. Nước Đàm từng có một vị quốc quân cực kỳ nổi danh. Tên tuổi đã không thể nào khảo cứu, mọi người tôn y là Đàm tử. Nghe nói vị quốc quân này học vấn uyên bác, trong một lần đi đến nước Lỗ, lúc triều kiến quốc quân nước này, Lỗ vương có hỏi qua y nguyên nhân việc Thiếu Hạo dùng Điểu làm quan danh (hàm quan lại), vị Đàm tử này trả lời vô cùng kỹ càng.
Chuyện này được ghi vào sử sách, trở thành tư liệu trọng yếu về sự hình thành và phát triển cơ chế quan lại ở thời cổ đại.
Thánh Nhân Nho gia Khổng Khâu lúc ấy mới chỉ hai mươi bảy tuổi, sau khi nghe được chuyện này, càng kiên định tin tưởng học tập. Thế cho nên tại đời sau Đường Tống một trong Bát đại gia Hàn Dũ, trong cuốn 'sư thuyết', có ghi lại câu nói Khổng Tử bàn luận về Đàm tử. Hôm nay, nước Đàm sớm đã không còn, thi cốt Đàm tử cũng khó có thể tìm kiếm. Nhưng khi Tần Mạn đến huyện Đàm, đã ở bên ngoài cửa cung nước Đàm, đã bái ba bái.
Cái này gọi là tố tôn sư trọng hiền.
Trong thời đại kiếp trước mà Lưu Khám sinh sống, tôn sư trọng đạo đã biến thành một lời nói suông.
Học sinh có thể đánh chửi thầy giáo, thầy giáo như thế nào, học sinh cũng chẳng thèm quan tâm. Ai cũng nói đời sau phát triển hơn thời đại trước, nhưng trong mắt Lưu Khám nhìn nhận, đời sau còn kém xa hiện tại. Hắn cũng chưa nghe qua chuyện của Đàm tử, nhưng Tần Mạn đã rất kiên nhẫn giải thích cho hắn một phen. Lưu Khám nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe hết hắn bắt đầu kính nể con người ấy, đứng trước cố cung, cũng chắp tay vái ba lạy, coi như là hắn tôn trọng hiền nhân.
Cũng không nghĩ đến, cử động rất bình thường này lại làm cho Tần Mạn tăng thêm mấy phần hảo cảm với hắn.
- A Khám, A Khám!
Tại bên ngoài cửa thành huyện Đàm, Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương đã đợi từ lâu. Sau khi nhận được thông báo của Lữ Thích Chi, ba người vội vội vàng vàng chạy tới huyện Đàm. Đây cũng là lần đầu họ gặp mặt nhau kể từ khi Lưu Khám rời khỏi huyện Bái, tất nhiên không thiếu được một phen hàn huyên.
-Thương Lệnh đại nhân, đây là bằng hữu ngươi nói sao?
Tần Mạn đi đến trước, nhìn thoáng qua Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, rồi sau đó cười nói:
-Mạn không quấy rầy các vị đoàn tụ nữa. Đêm nay chúng ta ngủ lại tại huyện Đàm, sau khi ta tiếp chuyện huyện trưởng về, sẽ hạ trại ngoài thành. Ngày mai giờ Mão khởi hành, mong Thương Lệnh đại nhân, đừng quên.
-Tất nhiên!
Lưu Khám gật đầu đáp ứng.
Tần Mạn mang bốn tên gia thần cùng đi đến huyện nha. Thẩm Thực Kỳ nhìn bóng lưng uyển chuyển của Tần Man, nhịn không được chậc chậc hai tiếng, đưa tay bắt lấy Lưu Khám,
-A Khám, cô nàng này là ai?
-Thế nào? Động lòng rồi à!
Thẩm Thực Kỳ cười hắc hắc,
-Ngươi không hiểu được đâu, trong bốn huynh đệ, ngươi đã thành hôn, a Lệ cũng đã định thân. Hôm nay ngay cả lão gia hỏa họ Tào này, cũng đã tìm được một mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ đợi năm sau là sẽ kết hôn rồi. Chỉ một mình ta, vẫn đơn thân lẻ bóng.
Mặt của Tào vô Thương không khỏi đỏ lên.
- A Kỳ, ngươi chớ nói ta... ngươi cũng đâu chịu thua kém, nếu không sao ngươi cứ cả ngày lưu luyến ở Hề quán làm gì, huyện Bái có bao nhiêu cô gái tốt, sao không muốn gả cho ngươi?
Lưu Khám, không nhịn được phải bật cười.
-Kỳ ca, ta vội vội vàng vàng gọi ngươi tới, là có chuyện quan trọng cùng ngươi thương nghị.
Thẩm Thực Kỳ cũng thu hồi dáng vẻ lúc nãy, nói:
-Ta ở trong thành đã thuê một gian khách điếm tiện bề thương nghị sự tình. Đi, ta còn cầm theo mấy bầu rượu ngon nữa... Hắc hắc, vừa cất được rượu Diếu hầm bốn năm rồi, huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói chuyện. Chỉ là không có thời gian để say sưa một bữa.
- Rất tốt!
Năm người cứ như vậy, cùng nhau tiến vào huyện Đàm, đi thẳng đến một cái khách điếm. Chủ nhân khách sạn lúc nhìn thấy Thẩm Thực Kỳ cười đến nỗi con mắt híp lại thành một đường nhỏ, đưa năm người vào trong điếm.
- A Khám, ngươi biết không!
Tào Vô Thương báo cáo:
- Tên này hiện nay rất phong quang đây, đi đến chỗ nào đều bày ra thân phận chủ nhân của Tứ Thủy Hoa Điêu. Ngươi xem, cái tên chủ nhân khách sạn nhỏ này khi nghe xong tên của y, dứt khoát cho y thuê toàn bộ khách sạn không phải trả tiền đấy. Mẹ kiếp, ngươi đừng nghe y nói hưu nói vượn, cái gọi là thuê cả khách sạn, là do người ta căn bản không dám thu tiền của y thôi. Khách điếm này vẫn còn cần kiếm ăn mà.
"Nở mặt sao?” Lưu Khám nghe được trong nội tâm lại không khỏi trầm xuống. "Càng nở mặt, thì sợ là sẽ càng lung lay...Đổi lại là mình, nếu như không phải mình biết được một ít sự tình trong tương lai, sợ rằng cũng thỏa mãn với cuộc sống như hiện tại. Thẩm Thực Kỳ cũng như thế... Đừng nhìn Tào Vô Thương nói năng điêu ngoa, chỉ sợ đối với cuộc sống hiện nay, gã cũng hết sức hài lòng ấy chứ".
Mang tâm sự. Hắn lấy một ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.
Lữ Thích Chi cùng Vương Tín một người hai bầu Hoa Điêu, bày tại bàn rượu bên cạnh.
Điếm chủ kia là người rất thức thời đem bình phong kéo ra tạo thành một cái không gian độc lập, để cho bọn người Lưu Khám thuận tiện nói chuyện, mấy vị đại gia này thì không thể chậm trễ được. Hầu hạ xong, người hầu lại lại đưa một ít đồ ăn đến, đủ đế hắn hưởng thụ ở khách điếm bình dân này.
Chương145: Cưỡi ngựa tới huyện Đàm (2)
- A Khám, vội vội vàng vàng gọi bọn ta đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lữ Trĩ cũng đã từng nói qua, cũng không hay đã nói gì với Thẩm Thực Kỳ.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, uống một ngụm rượu, nói khẽ:
- Kỳ ca, ta lần này tìm ngươi tới, là có một chuyện quan trọng muốn nói. Ừm.. Ta suy nghĩ ngừng bán rượu ở huyện Bái, dời đến Giang Dương.
Thẩm Thực Kỳ dường như không để ý tới việc ấy:
- Tốt, vậy ngừng bán.
Lữ Thích Chi mở to hai mắt nhìn Thẩm Thực Kỳ, khẽ đẩy y một phát,
- Kỳ ca, lời Khám ca, ngươi có nghe rõ không?
- Ta đương nhiên nghe rõ ràng, không phải chỉ là ngừng bán rượu... Chậm đã, ngừng bán rượu? Vì cái gì?
Thẩm Thực Kỳ lúc này mới kịp phản ứng, thoáng cái trở nên kích động. Tào Vô Thương ngồi bên cạnh cũng nhìn Lưu Khám với ánh mắt khó hiểu, nói:
- A Khám, đang suôn sẽ, tại sao phải ngừng hoạt động Tửu tràng? Còn có, ngươi nói Giang Dương, đó là nơi nào?
Lưu Khám thở dài:
- Ta biết ngay là các ngươi không sẽ đồng ý.
Thẩm Thực Kỳ nóng nảy.
- A Khám, không phải là ta không đồng ý, chỉ là, chỉ là... Giang Dương là nơi nào a! Nếu ngươi nói là, muốn đem tửu tràng dọn đi Lâu Thương, ta cũng không có ý kiến. Nhưng Giang Dương... Ta ngay cả nghe tên đều chưa từng nghe nói đến nữa là. Còn nữa, đang yên lành, vì cái gì mà phải ngừng?
- Giang Dương, tại Ba quận!
Phốc...
Tào Vô Thương phun ngay một ngụm rượu đang còn uống dở, rồi ho khan dữ dội.
- Ba quận?
Gã cả kinh kêu lên:
- A Khám, ngươi đang đùa à? Tại huyện Bái giao thông bốn phía đều thuận lợi, làm ăn rất tốt lại không làm, lại muốn chạy đến Ba quận làm chi? Ta thì cũng có nghe nói đến Ba quận, nhưng lại cách Tứ Thủy muôn núi nghìn sông, hơn nữa đi lại khó khăn, rất không thuận tiện, đi vào đó làm gì vậy?
Lưu Khám rất khổ não.
- Kỳ ca, ta không thể nói.
- Là vì cô ta phải không?
Cô gái mà Thẩm Thực Kỳ nói đến, chính là Tần Mạn.
Lưu Khám cười khổ nói:
- Huynh thấy ta giống cái loại vì nữ nhân mà không để ý đến thứ gì khác sao? Dời Tửu tràng vào Ba quận, nguyên nhân tất nhiên là có phần cô ta, nhưng lại rất nhỏ... Thân phận của nữ nhân này, chắc hẳn các huynh cũng nhìn ra sự bất thường rồi. Sự tình là như thế này...
Lưu Khám đem địa vị của Tần Mạn giải thích một lần, nghe xong Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, trợn mắt há hốc mồm.
- Nguyên nhân cụ thể, ta không muốn giải thích, cũng không thể giải thích. Dời Tửu tràng đi vào Ba quận, không chỉ là muốn hợp tác cùng với Tần gia.Trên thực tế, người ta có nguyện ý hợp tác cùng chúng ta hay không, còn chưa xác định được. Với tài lực của Tần gia, lợi nhuận mà chúng ta kiếm được chỉ là một chút tiền nho nhỏ, trong mắt người ta căn bản không đáng giá nhắc tới. Cho dù không thể hợp tác, ta cũng phải đem Tửu tràng chuyển tới Giang Dương. Kỳ ca, Vô Thương... Tửu tràng này các huynh cũng có một phần, ta chỉ muốn hỏi, các huynh có đồng ý hay không?
Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, đều trầm mặc! Tim Lữ Thích Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn Lưu Khám, trong mắt hàm ý lại có chút bất đồng. Thế lực của Tần gia có thể thật sự đáng sợ... Phòng chừng chút gia sản của lão gia tử nhà mình đi so sánh với người ta chỉ sợ không bằng một sợi lông tơ. Gã không kinh ngạc về bối cảnh của Tần gia, mà là ngạc nhiên tại sao Lưu Khám lại dám dùng khẩu khí lớn như vậy để nói chuyên với gia tộc ấy? Hơn nữa còn muốn hợp tác... Ông trời của ta ơi, nếu đổi thành lão gia tử nhà mình, sợ là đã sớm sợ hãi mà từ bỏ rồi, thế nhưng bây giờ Khám ca vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Địa vị của Lưu Khám trong suy nghĩ Lữ Thích Chi bất chợt lại cao hơn một chút. Mặc dù nói nam nhân của đại tỷ hôm nay tại huyện Bái làm việc cũng không tệ, thế nhưng mà so với Khám ca, quả thật một người là trời, một người là.. à....ngay cả là đất cũng không phải.
- Ta đã nói nhiều như vậy, ý các huynh như thế nào?
Tào Vô Thương quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thực Kỳ, lại nhìn Lưu Khám một chút,
- A Khám nói như vậy rồi, ta không có gì ý kiến. Nếu a Kỳ đồng ý, ta sẽ cũng sẽ như vậy.
- Kỳ ca, huynh nói đi!
Thẩm Thực Kỳ nhắm mắt lại, uống một ngụm rượu.
Một lát lúc, y đột nhiên nở nụ cười, nói:
- A Khám, ta biết rõ ngươi không phải là người bình thường. Lúc trước khi ngươi đổi Tần tệ, ta đã biết rồi. Ngươi đã quyết định như vậy, nhất định có nguyên nhân của ngươi. Chúng ta lúc trước đã bàn bạc, ta cùng A Lệ cũng đã từng nói qua: Chuyện nhỏ chúng ta xử lý, chuyện quan trọng, do ngươi làm chủ. Ngươi muốn dời Tửu tràng vào Ba Thục, ta không có ý kiến. Nhưng có một vấn đề, ta cùng Vô Thương làm sao bây giờ? Đi Giang Dương, hay là đi Lâu Thương?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, mở miệng trả lời:
-Ta cho rằng...
Lời còn chưa nói xong, trong lúc đó nghe được từ trong hành lang của tửu quán truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
'Rầm ' một tiếng động lớn vang lên, giống như là bàn ăn bị người ta ném xuống mặt đất. Theo sau đó có người tức giận quát mắng:
- Ngươi là chủ khách điếm này sao không hiểu chút đạo lý nào thế. Rõ ràng có rượu ngon, lại không chịu bán cho chúng ta? Sợ chúng ta không có tiền thanh toán sao? Như thế là khinh người đấy, thật sự là đáng hận... Tức chết ta.
- Vị khách quan này, sao ngài lại nói vậy chứ? Nếu có rượu ngon, ta sao lại không bán chứ?
- Còn nói không có rượu ngon?
Đám người Lưu Khám nghi hoặc, đang chuẩn bị đứng dậy nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Đã thấy bình phong phía sau lưng "ầm" một tiếng rồi sụp đổ, một đại hán xuất hiện.
Chương 146: Hảo hán Chung Ly Muội
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Quả là hảo hán!
Sau khi Lưu Khám nhìn rõ ràng đại hán kia, trong lòng nhịn không được thầm khen một tiếng. Vóc dáng y cũng không tính là cao, ước chừng khoảng tám thước, khuôn mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt hổ, tướng mạo oai nghiêm lẫm liệt. Nhìn bề ngoài tuổi tác ước chừng khoảng hai mươi hai mốt tuổi, lưng hùm vai gấu, khôi vĩ dị thường. Đại hán mặc một đại bào màu đen, eo mang thắt lưng da hổ, sau lưng đeo một chiếc cung và ống tên, tay cầm một thanh côn đồng.
Nói là côn, cũng không phải côn, nhưng cũng không biết làm từ chất liệu gì, dài gần hai trượng, một đầu là chuôi, một đầu lại có một vật cong như hình bầu dục, giống như một cái chùy, nhưng ở chùy đầu lại lồi ra một đoạn thương nhọn. Đồ vật này có thể dùng làm côn, cũng có thể làm chùy, lại có thể sử dụng để làm vũ khí, trọng lượng có lẽ nặng trên dưới tám mươi cân. Nếu như thi triển, lực sát thương tuyệt đối kinh người.
Đại hán coi như thận trọng, không đẩy ngã bình phong, mà là kéo bình phong ra. Điều này cũng làm cho Lưu Khám tăng thêm vài phần ấn tượng tốt về y, nhẹ nhàng gật đầu. Người này có thể khiến Lưu Khám tán thưởng, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ biết tán thưởng.
Tào Vô Thương lập tức nổi trận lôi đình:
- Tên gia hỏa nhà ngươi, muốn đánh nhau hay sao?
Sau khi đại hán kia nhìn rõ mấy người Lưu Khám, cũng đã có chút hối hận. Trong năm người Lưu Khám, có ba người được hưởng Quân công tước. Nhưng Lưu Khám không hề mang cái chức quan ấy đi rêu rao khắp nơi. Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương đều mặc quan phục trên người. Nên nhìn bọn hắn là biết không phải là người bình thường!
Đại hán gặp tình huống như vậy, đành xin lỗi.
Tào Vô Thương dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, không nói hai lời, vung quyền lên đánh, đại hán lách mình tránh né, trong miệng còn nói:
- Vị huynh đệ kia, ta không muốn đánh nhau cùng với ngươi, là tên chủ quán kia ức hiếp người khác thôi...
- Hãy bớt sàm ngôn đi. Xem quyền!
Đang lúc uống rượu hưng phấn tự nhiên lại bị người khác quấy rầy, Tào Vô Thương sao chịu bỏ qua, thân người vươn lên chắn ngang một cái cất bước, cái này gọi là vượt qua khe núi đánh hổ, cánh tay như thanh sắt nhằm phía trước tung ra một đòn. Đại Hán cũng không phải là loại người lương thiện gì, chỉ là vừa rồi y thấy Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương mặc quan phục màu đen nên không khỏi yếu thế.
Tào Vô Thương liên tục tung ra hai chiêu, thực sự đã làm y nổi giận.
-Vị huynh đệ này, không chịu nói đạo lý... Đã như vậy, đừng trách ta vô lễ.
Nói xong y buông thanh côn đồng đang cầm trong tay ra, hai tay nắm chặt cùng một chỗ rồi tung ra một đòn, đấu quyền với Tào Vô Thương.
Phải nói là, sức mạnh của Tào Vô Thương hai năm qua so với trước kia cao hơn không ít. Đặc biệt là công phu quyền cước càng tăng tiến hơn, mặc dù so với Lưu Khám vẫn còn có một khoảng cách lớn, nhưng tại huyện Bái, ngoại trừ Phàn Khoái cùng Chu Bột ra thì cũng chỉ một mình Hạ Hầu Anh là có thể cùng gã cân sức ngang tài. Bồng một tiếng, Tào Vô Thương xuất ra tư thế mã bộ đề tấn, nhưng cũng phải lùi lại hai bước, thầm nghĩ không ổn, gã lập tức hiểu rõ, khí lực người trước mặt có thể sánh ngang với mình.
Sau lưng đại hán còn có mười mấy người thanh niên cường tráng, họ đang hồi hộp nhìn hai người, nhưng không ai đứng ra hỗ trợ.
Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc qua đi, tinh thần võ học đã được khắc sâu vào tâm thức mỗi người dân. Mặc dù Tề Lỗ là thánh điạ của Nho gia, nhưng dân chúng ở đây cũng rất sùng bái và kính trọng anh hùng hảo hán. Tuy pháp luật nước Tần nghiêm cấm tự ý tranh đấu, ở trong phố xá, chỉ vì một lời nói không hợp ý mà dẫn tới việc đánh đập tàn nhẫn. Chỉ có điều, nếu như không phải có thâm cừu đại hận gì, thì căn bản là sẽ không rút kiếm tuyên chiến.
- Tên này đúng là hảo hán, dùng binh khí cũng không có tác dụng mấy.
Lưu Khám cười nói với Thẩm Thực Kỳ:
- Chỉ là theo ta thấy, lão Tào không phải là đối thủ của y.
Thẩm Thực Kỳ rót rượu, uống một ngụm sau đó cười nói:
- Nói nhảm, dùng binh khí. Đó không phải là loại đánh nhau bình thường nữa.
Vương Tín đột nhiên buồn bực nói:
- Năm hiệp?
- Tín. Ngươi nói cái gì?
Thẩm Thực Kỳ hỏi.
Lưu Khám nói:
- Ý của Tín là, lão Tào chịu không được năm hiệp!
- Không thể nào. Dù thế nào cũng phải trụ được hơn mười hiệp...
Lời Thẩm Thực Kỳ còn chưa nói hết, thì bên này đại hán kia đột nhiên chuyển thân tới gần đối phương, xuất ra một chiêu "Hắc hổ đào tâm", nhanh như tia chớp. Tào Vô Thương tránh không kịp, bị đại hán đánh thẳng vào ngực, chỉ cảm thấy một lực lượng lớn truyền đến, thoáng cái nện cho gã nằm ngay trên mặt đất...
- Lão Tào, ngươi thật vô dụng!
Thẩm Thực Kỳ vỗ bàn kêu to:
- Lão tử đang còn nói ngươi có thể tiếp được mười chiêu của y, đằng này...
- Nói nhảm, tên này khí lực không nhỏ, so với lão Quán (ở đây chỉ Quán Anh) thậm chí còn mạnh hơn vài phần... Ta không đấu lại, A Khám... Báo thù cho ta!
Lưu Khám "Phốc" một tiếng phun ngay ngụm rượu vừa đổ vào miệng, rất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tào Vô Thương. Hắn lắc đầu, vươn người đứng dậy, cất bước đi đến bên cạnh đại hán kia. Hắn so với đại hán còn cao hơn một cái đầu, dáng người giống như một ngọn núi nhỏ, làm cho đại hán cảm thấy một cổ áp lực trước nay chưa tùng có, thầm nghĩ một tiếng không tốt, vội vàng lui về phía sau hai bước, đứng thủ thế, trầm giọng nói:
- Vị lão huynh này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, đừng...
- Vậy trước tiên ngươi hãy để ta đánh ngươi một trận, sau đó ta mới dừng lại nói là hiểu lầm, và xin lỗi, ngươi thấy thế nào?
Lưu Khám cũng không tức giận, chỉ là muốn làm điều mình thích mà thôi. Hơn nữa Tào Vô Thương còn đang ở bên cạnh, nếu như không ra tay thì không biết phải ăn nói thế nào với gã.
Đại hán được nghe, giận tím mặt.
- Ngươi cái đồ chết tiệt, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?
Tục ngữ nói đúng, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, xuất thủ sau thì gặp nạn. Đại hán nhanh chóng xông lên, lập lại chiêu cũ, thậm chí còn muốn mạnh hơn mấy phần. Nếu như là Tào Vô Thương đối địch, lần này chỉ sợ không chết cũng phải bay đi một đoạn xa. Chỉ có điều đối chiêu với y lúc này là Lưu Khám, lại không lui một bước, hắn cất bước thúc khuỷu tay, giống chiêu lúc nãy của Tào Vô Thương, nhưng lực đạo lại mạnh mẽ hơn mấy lần.
- Khai!
Lưu Khám trong miệng hô một tiếng, tung quyền về phía đại hán.
- Tín, ngươi nói xem, trong mấy chiêu A Khám có thể thủ thắng?
- Mười chiêu!
Vương Tín ngu ngơ nói:
- Khí lực của người kia cùng Quán thúc không khác biệt nhau mấy, nhưng là so với Quán thúc lại linh hoạt hơn. Chủ nhân nhất định có thể thắng, tuy nhiên lại phải mất một chút sức lực.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Khám cùng đại hán kia quyền qua cước lại, đã được bảy tám chiêu, trong lòng hắn thầm khen một tiếng đại hán kia thật bản lãnh, tuy thế tay cũng không có chậm chậm lại, quyền rít thành tiếng gió, oanh một tiếng đấm tới. Mắt thấy đại hán kia đã chuẩn bị kỹ càng, Lưu Khám giữa chừng lại đột nhiên biến chiêu, thân thể bay lên trời, thuận thế bổ xuống một quyền, khiến cho đại hán kia lui liền lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
- Chủ nhân, chiêu trảm hồ lô thật tuyệt!
Đại hán kia quay dưới đất như con lật đật, thuận thế quơ lấy thanh côn đồng. Mấy thanh niên cường tráng phía sau, thấy vậy lập tức muốn tiến lên.
- Này, không nên đánh nhau!
Lúc đó Lưu Khám lại thu tay lại, cười cười rồi lui trở về ngồi xuống ghế,
- Chỗ này xem như rất tốt, đánh nhau sẽ phá hủy đi cả tòa khách điếm này mất, không bằng ngồi xuống uống rượu thì tốt hơn đấy.
Đại Hán khẽ giật mình, có chút do dự liếc nhìn Lưu Khám, rồi phẩy tay ra hiệu ấy thanh niên cường tráng kia lui ra, đồng thời đưa thanh côn đồng giao cho đồng bạn, tiến lên hai bước vừa chắp tay vừa nói:
- Tại hạ Chung Ly Muội Y Lô (nay là cảng Liên Vân thành phố Quán Vân huyện Y lô hương), mới vừa rồi là do tại hạ lỗ mãng, xin hãy tha lỗi.
Chung Ly Muội? Ngay khi Lưu Khám nghe được cái tên này, không khỏi ngẩn ra, cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhớ rất rõ... Chung Ly muội, hình như là người của Hạng Vũ... Ha ha, chẳng lẽ y hiện nay vẫn chưa nổi hay sao?
Tào Vô Thương nhịn không được chen miệng nói:
- Y Lô là địa phương nào, tại sao ta không có nghe nói qua?
- Ngươi không phải nói sắp chết sao?
Thẩm Thực Kỳ làm sao không nhận ra Lưu Khám rất có hứng thủ đối với gã gia hỏa tên Chung Ly Muội kia, nhịn không được bưng chén rượu lên.
- Uống rượu đi, thực là, con mẹ nó, nói nhiều quá đấy. Hạng người như ngươi này, sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng đó, uống rượu uống rượu.
Lưu Khám cũng không biết Y Lô là địa phương nào thế nhưng hắn sẽ không hỏi thăm lỗ mãng giống như Tào Vô Thương, mà lại nói:
- Hảo hán, vừa rồi chúng ta uống rượu, không biết vì sao lại đắc tội với các hạ?
- Ah, cái này...
Chung Ly Muội có chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua mấy bầu rượu đang đặt ở bàn bên cạnh. Lúc này, chủ nhân khách sạn mới từ phía sau quầy hàng chui ra, cười mơn trớn nói:
- Khách quan, khách quan... Sự tình là như thế này. Mấy vị này coi như là khách quen của ta, sống ở Y Lô hương phía đông huyện Đàm, đường xá có chút xa xôi, ước chừng khoảng một ngày đường. Ngày bình thường bọn họ thường hay săn bắt động vật, đến bán ở chỗ của ta, thuận tiện có làm vài chén. Mấy vị khách quan mang rượu tốt tới, hắn tưởng rằng ta khinh không bán cho y. Cho nên... Đã hiểu lầm, thật sự là đã hiểu lầm! Chung Ly, cũng tại tiểu tử nhà ngươi, thúc ở nơi này có rượu ngon, chẳng lẽ còn không bán cho ngươi? Rượu này là do mấy người khách quan tự mình mang đến đấy.
Biết rõ đây là quán rượu, có thể hâm nóng rượu... nếu không cái khách sạn nhỏ bé của ta họ đi vào đây làm cái gì chứ.
Chung Ly Muội mặt đỏ tới mang tai, liên tục gãi đầu xin lỗi.
- Haha, cái này lại được gọi là có đánh mới quen nhau chăng?
Lưu Khám đi qua nắm lấy cánh tay của Chung Ly muội, cười nói:
- Chung Ly huynh vì thích nhưỡng tửu này mà đến, cũng coi như là duyên phận của chúng ta. Chủ quán, chớ giải thích dài dòng, ta không tức giận đâu... Nếu mấy vị huynh đệ không chê, không bằng chúng ta cùng ngồi bàn chè chén một phen, có được không?
Nói xong, Lưu Khám quay sang Thẩm Thực Kỳ hỏi:
- Kỳ ca, huynh mang theo bao nhiêu rượu?
- Không có nhiều, chỉ có mười bẫu thôi.
Chủ quán kia nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Mười bẫu, còn không nhiều sao? Giá rượu này trên thị trường, ít nhất phải năm ba ngàn tiễn mới có thể mua được à nha.
- Đây là rượu ủ?
Chung Ly Muội kinh ngạc nhìn Lưu Khám, nói:
- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài.
Lưu Khám mỉm cười,
- Tại hạ Lưu Khám, trước kia ở tại huyện Bái, hôm nay ở Lâu Thương... Không biết huynh nghe đến tên ta chưa?
- Huynh là Lưu Khám?
Chung Ly Muội lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nghẹn ngào hô lên.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân