Số lần đọc/download: 1891 / 14
Cập nhật: 2016-05-07 09:56:48 +0700
Chương 102: Đấu Thân Tàn Ngọc
-T
hôi, cuộc bán đấu giá này chẳng còn gì hay ho nữa, chúng ta đi!
Lý Dật cười lạnh, xoay người định đi.
-Tiểu tử, đừng vội thế!
Xà Tôn Giả nói với giọng bình thản:
-Nếu đã đến thì đâu cần đi nhanh như thế. Chỗ bán đấu giá này tuy nhỏ nhưng có không ít đồ tốt đâu. Ngươi không thấy các dong binh đoàn đếu đến ah, chắc chắn phải có đồ vật khiến chúng hứng thú, chúng ta cứ từ từ mà xem thế nào!
Lý Dật khẽ chau mày, rồi gật đầu. Hắn lùi lại dựa vào bức tường tiếp tục thờ ơ xem buổi bán đấu giá.
Lúc này nữ tử ở trên bục dường như đã trở lại bình thường, vẫn bình tĩnh giới thiệu các thứ. Trừ vũ khí, trang bị và tinh hạch ma thú có phẩm chất khá cao ra, xuất hiện hai đấu kỹ quyển trục, chỉ là những quyển trục này không thu hút được Lý Dật. Còn đám dong binh dường như có được tin tức gì đó nên tranh giành những đấu kỹ này rất kịch liệt, đẩy không khí của cuộc bán đấu giá lên đến cao trào.
Cuối cùng, thời gian dần trôi đi, trời đã quá trưa, khi mọi người đã muốn ngủ thì nữ tử trên bục vỗ tay nói:
-được rồi, chư vị, thời gian cũng muộn rồi, ta nghĩ giờ là tiết mục chính của chúng ta ngày hôm nay. Ta nghĩ rất nhiều vị có mặt ngày hôm nay là vì thứ này!
Vừa nói ánh mắt cô ta nhìn về phía những thủ lĩnh dong binh đoàn khẽ cười rồi vẫy tay ra hiệu.
Thế rồi “lạch cạch, lạch cạch”, bốn hắc y nhân hộ tống một thị nữ đẩy một chiếc xe nhỏ được bao phủ bởi hộp sắt chậm rãi lên trên bục, sau đó thì nhanh chóng rút xuống.
Nữ tử khẽ cười rồi đi lên gõ vài cái vào chiếc hộp, bốn hắc y nhân nhanh chóng phân ra bốn phía xung quanh chiếc hộp, ánh mắt híp lại quan sát xung quanh.
-Bốn vị đấu sư cường giả đến bảo vệ cái hộp sắt này? Thú vị thật!
Lý Dật vuốt mũi.
Xà Tôn Giả cười hề hề:
-Đúng vậy, tuy vẫn chưa mở ra nhưng bản tôn đã cảm thấy thứ đồ bên trong hộp không đơn giản…
Lời khẳng định của Xà Tôn Giả khiến Lý Dật rất muốn biết chỗ bán đấu giá của thị trấn nhỏ Nạp Gia này có thể đem lại điều bất ngờ gì cho mình.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, nữ tử khẽ cười vươn tay ra ấn lên chiếc hộp. Lập tức bốn phía chiếc hộp tách ra, một luồng thiên địa nguyên khí vừa mạnh mẽ vừa nồng nặc xông ra khiến mọi người phải giật mình.
Khi tất cả đã bình tĩnh lại thì trên tay nữ tử là một chiếc hộp ngọc to bằng nắm đấm. Chiếc hộp nửa trong suốt phát ra thứ ánh sáng kì dị, thiên địa nguyên khí phát tán ra từ đây, chỉ là nhìn thế nào cũng không biết vật này là vật gì.
-Đây là thứ gì?!
Lý Dật cau mày.
-Không ngờ thứ này lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như thế này!
Tiếng Xà Tôn Giả thốt lên kinh ngạc:
-Tiểu tử…thứ này chúng ta phải nghĩ cách có được nó!
Đương nhiên Lý Dật nghe ra được sự mừng rỡ trong ngữ khí Xà Tôn Giả:
-Lão quỷ, thứ này rất tốt sao?
-Bình thường…
Ngữ khí Xà Tôn Giả hàm hồ không rõ:
-Có điều, ta nói cũng không được rõ, ngươi nghe cô ta giải thích đi!
Chiếc hộp ngọc huyền diệu và thứ bên trong nó tuy gây cảm giác mơ hồ cho mọi người nhưng ai ai cũng đoán được đôi chút về sự bất phàm của nó. Đặc biệt là những thủ lĩnh của các dong binh đoàn, mắt ai nấy đều sáng trưng, rõ ràng họ biết rất rõ giá trị của vật này.
Phía trên nữ tử vẫn khẽ cười như thế, tay giơ chiếc hộp lên nói:
-Chư vị, tuy nhiều người ở đây đã biết lai lịch của vật này, nhưng chắc cũng nhiều người không rõ lắm, để cho công bằng, ta xin được giải thích…
Thứ bên trong này, nói ra chắc nhiều người đã biết, đại danh của nó cũng được mọi người biết đến, đây chính là Đấu Thần Tàn Ngọc trong truyền thuyết.
-Ồ!~~
Nữ tử vừa dứt lời, không khí trong phòng đấu giá lập tức nóng bỏng. Nhiều người mắt trở nên đỏ ngầu. Nếu lúc này không có khí tức của bốn sư cấp cường giả bao trùm thì không biết có bao nhiêu người xông lên trên rồi.
Đấu Thần Tàn Ngọc? Là Đấu Thần Tàn Ngọc sao?!
Phản ứng ở bên dưới khiến nữ tử rất hài lòng, cô ta khẽ gật đầu rồi nói:
-Ta nghĩ chắc mọi người đều biết, Đấu Thần Tàn Ngọc và Quyển trục Tàn Phiến thường thấy, xuất xứ của nó không biết đã lưu truyền từ đâu và từ bao giờ… Nhưng Đấu Thần Tàn Ngọc và Quyển trục Tàn Phiến này thì khác…Trong mỗi mảnh Đấu Thần Tàn Ngọc đều có khả năng có công pháp cực cao hoặc thông tin về đấu kỹ, hoặc có thể là thông tin về một loại thần binh nào đó…Nó càng có khả năng có thể khiến thực lực của ngươi bổng chốc tăng nhanh! Ha ha, đương nhiên, những lợi ích đó cũng có tỉ lệ. Có rất nhiều khả năng trong đấu thần tàn ngọc chẳng có gì cả…Vì thế những người muốn đấu giá phải chuẩn bị kỹ tâm lý, khi chẳng có gì thì đừng quá thất vọng… Nạp Gia bọn ta có thể đảm bảo từ khi thứ này vào tay mình, bọn ta chưa từng mở nó ra. Bên trong có gì bọn ta cũng chỉ đoán mà thôi… Vì thế nếu ai có hứng thú thì xin ra giá!
Lần này, đến giá sàn cô ta cũng không nói mà chỉ nhìn chăm chú xuống phía dưới.
-Năm vạn kim tệ!
-Mười vạn!
-Cút! Mười vạn thì giỏi lắm sao? Mười ba vạn!
-Mười bảy vạn!
Gần như trong chóp mắt giá của đấu thần tàn ngọc này được đẩy lên cao ngút trời. Mà những kẻ hét giá không phải là dong binh bình thường mà là những đoàn trưởng dong binh đoàn bên trên.
Lý Dật không để ý lắm về khung cảnh này, hắn chỉ là hơi bị chấn động một lúc rồi thở dài:
-Lại là đấu thần tàn ngọc…Không ngờ nơi này mà cũng có thứ như thế, thạt là khó có thể tưởng tượng được…Kẻ bán cũng thật ngu, nếu là đưa thứ này đến những thành phố lớn thì giá sẽ cao hơn nhiều!
Xà Tôn Giả cười:
-Thứ tốt thế này bị đưa đến đây, nguyên nhân rất lớn có lẽ là nó bất minh, không có ai dám bán ở thành phố lớn, chỉ bán ở nơi hỗn tạp này thì mới đáng tiền…Hoặc cũng có thể nó căn bản là một viên ngọc vứt đi, bên trong chẳng có gì hết…
-Lão quỷ, người khẳng định?
-Chỉ có khả năng thôi…
-Thế thì thứ đồ này…
Lý Dật chau mày, tuy hắn có tiền nhưng cũng chỉ tầm hai mươi vạn, nếu muốn có được nó thì đến tám phần là tiền không đủ.
-đương nhiên là phải dành về tay rồi, dù có phải cướp cũng có làm sao? Tiểu tử, ngươi không phải rành thứ này lắm sao?
Xà Tôn Giả nói.
Lý Dật gật đầu:
-Cứ thử xem có đấu giá được không đã, tiết kiệm được tí sức nào hay tí ấy!
-Ngươi nhiều tiền thế sao?
-Có lẽ có!
Lý Dật cười, lần mò một lúc thì lấy ra một miếng ngọc to bằng bàn tay xuất hiện trên tay hắn:
-Thứ này hình như lúc nao cũng có thể đổi được một trăm vạn kim tệ…đây là đại lễ Diệp Thanh Mã tặng, sao ta có thể lãng phí chứ?!
-Ba mươi tám vạn!
Trong khi Lý Dật và Xà Tôn Giả nói chuyện thì Đấu Thần Tàn Ngọc đã lên đến giá ba mươi tám vạn kim tệ!
Nhưng câu nói chưa dứt thì nghe một tràng cười nhạt:
-được rồi, lão nương không chơi với các ngươi nữa, tám mươi lăm vạn!
-Phụt!!
-Đồ nữ nhân đáng chết!
-Khốn khiếp, dong binh đoàn Thiên Phụng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
-Mẹ nó, bà ta quá độc!
Phụng Nương Tử vừa mới dứt lời thì cả phòng đấu giá đã nhao nhao lên.Tám mươi lăm vạn kim tệ, đây không còn là mức giá mà các dong binh bình thường có thể tưởng tượng được nữa rồi.
Dù là các dong binh đoàn khác thì cái giá này là thu nhập của mấy năm rồi. Ném số tiền lớn như vậy vào thứ chưa chắc được gì, ngoài việc có cơ sở tiền bạc ra thì còn phải có gan nữa.
Giá tiền như vậy nữ tử trên bục rất hài lòng. Ánh mắt cô ta lấp lánh, lần này cô ta không làm như lúc nãy đi tìm người đẩy giá lên, chẳng may Phụng Nương Tử bỏ giữa chừng thì cô ta phải bù cho đủ.
Lần này cô ta không cần nói ba lần, đúng lúc chuẩn bị tuyên bố Đấu Thần Tàn Ngọc đã thuộc về Phụng Nương Tử thì bỗng dưng một giọng nói nhẹ vang lên:
-Không phải không ai nói thì có nghĩa là không ai cần... lần sau chú ý hơn đi! Thứ này ta lấy, một trăm vạn!
Cái giá này khiến tất cả mọi người có mặt tại đây bị chấn động, nữ tử trên bục hơi sững sờ một chút, sau khi nhìn rõ người đấu giá là Lý Dật thì hít một hơi nói:
-Một…một trăm vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?
Từng ánh mắt khủng bố lướt qua Lý Dật, trong đó có cả ánh mắt oán hận của Phụng Nương Tử. Nhưng rõ ràng những gì Lý Dật làm lúc nãy khiến cô ta cảnh giác, sau khi chần chừ lúc lâu rồi cô ta mới không cam tâm mà từ bỏ Đấu Thần Tàn Ngọc.
Không có sự tranh giành của Phụng Nương Tử, cũng chẳng có ai có thể đưa ra gia cao hơn Lý Dật nữa, nữ tử trên bục mỉm cười, cuối cùng thì tất cả cũng xong…
o0o
Trong một căn phòng trang trí tinh tế bên cạnh khu đấu giá, Lý Dật cầm chén trà nhưng không uống, tay gõ gõ mạt bàn. Hai thị nữ nên cạnh hắn không giám nói câu gì chỉ nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng.
Một lúc sau vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Lý Dật chau mày, một nữ tử chậm rãi bước vào trong.
Lý Dật nhìn hờ hững, người đó chính là nữ tử trang điểm lòe loẹt chủ trì buổi đấu giá vừa rồi. Chỉ có điều cô ta đã tẩy trang, mặc một chiếc váy dài màu trắng, phối hợp với dung nhan vốn khá tú lệ, quả thật rất xinh đẹp.
Cô ta chậm rãi tiến lại gần Lý Dật, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi mỉm cười:
-Tiên sinh đúng là người thú vị, làm bọn ta lỗ một món to như vậy rồi lại cùng bọn ta làm một chuyến làm an lớn như thế này, làm cho người ta muốn nổi giận cũng không được!
Vừa nói cô ta vừa ngồi xuống bên cạnh Lý Dật, bầu ngực căng tròn không biết vô tình hay cố ý mà sát lại gần.
Lý Dật lùi lại, nói thản nhiên:
-Nếu lần sau mà ngươi còn tìm người tăng giá nữa thì cũng không ngại cho ngươi lỗ thêm lần nữa đâu!
Lý Dật nói khiến cho nữ tữ hơi biến sắc mặt, một lúc sau cô ta cười điệu:
-Tiên sinh chỉ giáo đúng lắm, là tiểu nữ không đúng... Vì thế, lần này tiểu nữ quyết định tặng cho tiên sinh những thứ này coi như xin lỗi...chỉ cần thứ tiên sinh đấu giá cũng ở chỗ này...
Vừa nói cô ta vừa đặt chiếc hộp ngọc phát ra ánh sáng kì dị lên bàn, ngay sau đó lại lấy ra mấy cái lọ sứ để bên cạnh.
Lý Dật khẽ gật đầu, cầm chiếc hộp ngọc lên kiểm tra một lượt, sau khi xác định nó không có vấn đề gì rồi mới gật gật đầu:
-Thứ này không tồi...chỉ có điều, một trăm vạn dù sao cũng không phải là con số bình thường, vì thế dù là ta trên người cũng không mang nhiều tiền như vậy, thế nên...
Lý Dật còn chưa nói hết, mặt nữ tử kia đã đanh lại đồng thời hắn cũng cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh đã bao trùm lấy mình…