"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164-165: Quỳ Xuống.
.
Đầu gối Hồ Tài Kiền bị đá vào, chẳng qua cũng chỉ lảo đảo một chút, cũng không có quỳ xuống.
Quỳ xuống? Hồ Tài Kiền thầm nghĩ, ta không nghe lầm chứ? Miệng xin lỗi là quá đủ rồi a, lại còn phải quỳ xuống trước mặt tiểu tử miệng còn hôi sữa này sao?
- Cha!
Mà khi Hồ Tài Kiền quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt ác liệt cùng ánh mắt khẩn cầu của lão ba. Hồ Tài Kiền cố gắng nén giận, không nói một tiếng nào, cắn răng quỳ xuống.
Người quỳ xuống nhưng trong cơ thể phảng phất như bùng nổ. Một loại cảm giác khuất nhục mãnh liệt lan ra toàn thân. Tiểu tử! Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn lại cho ngươi! Hoàn lại gấp mười gấp trăm lần!
Hồ Tài Kiền quỳ xuống xong, Hồ Thành Thủ liền hạ mũ ô sa của mình xuống, cung kính khom người với Diệp Không nói:
- Tiểu súc sanh của hạ quan thường ngày không kiêng nể gì cả, thói hung hăng cuồng vọng càn quấy đã quen, ngày hôm qua đắc tội Bát thiếu gia, hôm nay đặc biệt đến đây xin lỗi. Thỉnh Bát thiếu gia xử phạt.
Chuyện này khiến Cửu phu nhân đứng ở một bên không khỏi sợ hãi thán phục, tuy rằng Thành thủ là chức quan không lớn thế nhưng cũng không nhỏ nha, người như vậy lại bắt nhi tử quỳ xuống trước mặt người khác? Cửu phu nhân có chút không tin tưởng đôi mắt của chính mình.
Chẳng qua ngay sau đó, Cửu phu nhân lại có cảm giác nhẹ nhõm. Ai, ôn thần vẫn là ôn thần nha, ai gặp hắn đều không may. Vốn bản phu nhân cho rằng mình đã chịu nhục, hiện giờ xem ra người ta mới gọi là chịu nhục, bỏ đi bỏ đi, đường đường là thành thủ Ngũ phẩm cũng bị hắn đối đãi như vậy, ta là một người đàn bà còn cần phải so đo với hắn làm gì?
Trong thấy cảnh này, Cửu phu nhân không khỏi tâm tro ý lạnh, từ nay về sau không dám đắc tội với Diệp Không cùng Trần Cửu Nương nữa.
Nhìn thấy Hồ Thành Thủ nói như vậy, Diệp Không cũng có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng đỡ Hồ Thành Thủ lên nói:
- Hồ đại nhân miễn lễ, kỳ thật ta là người vô cùng rộng lượng, không hề muốn tính toán chi li cùng tiểu bối…
Ngay cả cảm giác hết hy vọng Hồ Tài Kiền cũng có, ngươi mà cũng gọi là rộng lượng? Lão tử so ra còn lớn hơn ngươi vài tuổi đấy! Mẹ nhà ngươi mới là tiểu bối!
Hồ Thành Thủ là dạng người khẩu phật tâm xà tiêu chuẩn, cái gì cũng có thể nhịn được, lời gì cũng có thể nói ra, hắn lập tức cười nói:
- Bát thiếu gia, nếu không chê, ta và ngươi kết làm huynh đệ, lão phu hơn ngươi mấy tuổi thì làm huynh trưởng, nhi tử của ta không tốt. Về sau còn phải nhờ thúc thúc như ngươi dạy bảo nhiều thêm, nên đánh cứ việc đánh, nên mắng cứ việc mắng.
Được! Lúc này trở thành tiểu bối thực sự. Hồ Tài Kiền tối sầm trước mặt. Ông trời ơ…i…! Cha, tiểu bá vương ta sau này chỉ có thể làm tiểu vương bát rồi.
Mà ngay cả Cửu phu nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý cũng muốn té xỉu, ánh mắt kinh ngạc trước vẻ cường thế của Diệp Không, quả nhiên là không hổ danh ôn thần nha, kinh ngạc thêm lần nữa là vì Hồ Thành Thủ quá vô sỉ, người này không biết xấu hổ sao?
Cái gì gọi là người không biết xấu hổ cũng chỉ đến mức đấy là cùng, Diệp Không thật không biết tìm ra lý do gì, cho dù Hồ Tài Kiền biểu lộ không phục thì thế nào, ngươi đã trở thành thúc thúc của hắn chẳng lẽ lại còn đi so đo với vãn bối?
- Đã như vậy… hiền chất đứng lên đi.
Người ta đã nói như thế, Diệp Không cũng không có ý tứ so đo liền gọi Hồ Tài Kiền dậy, dùng khẩu khí của trưởng bối nói ra:
- Kỳ thật ta cũng không muốn so đo cùng với ngươi, chẳng qua nhìn ngươi quá đần, đến gặp người khác để đánh nhau phải làm ra vẻ đáng thương. Nhìn xem nơi này là ai bảo vệ, nhìn xem người nọ là ai? Tình hình như thế nào cũng không hề biết, còn làm trò uy phong đập phá quán người ta, ngươi nói xem có phải ngươi rất đần hay không? Ta giáo huấn ngươi là vì muốn tốt cho ngươi. Sợ cha ngươi mất mặt thôi.
Hồ Tài Kiền quỳ xuống, nghe Diệp Không nói vài lời như vậy, tự nhiên hắn cũng nhận được rõ ràng, cuối cùng gật đầu nói:
- Quả thực là như vậy, lúc trước ta không biết.
Ngoài miệng Hồ Tài Kiền nhận lỗi nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ miên man, đúng, ngươi nói đúng thì đúng. Hiện giờ ngươi làm chủ tại nơi đây, ta cúi đầu ra vẻ đáng thương là được, chờ đến lúc nơi này không phải ngươi làm chủ… Hắc hắc, ngươi gọi ta một tiếng ông nội cũng vô dụng!
- Đã như vậy, chuyện này coi như không có gì đi. Ta cũng không tiễn, các ngươi đi từ từ thôi.
Diệp Không trực tiếp hạ lệnh trục khách.
- Quấy rầy, hạ quan cáo từ.
Hồ Thành Thủ thi lễ đối với Diệp Không, lúc này mới mang nhi tử ra ngoài.
Sau lưng còn vang lên tiếng Diệp Không dặn dò:
- Hiền chất, đừng quên ăn óc heo, rất bổ đấy!
Ngay cả Cửu phu nhân cũng không nhịn được cười, tiểu tử này không chịu buông tha người chút nào. Nàng che miệng muốn rời đi thế nhưng lại bị Diệp Không gọi giật lại.
- Cửu phu nhân, có chút chuyện… muốn cùng ngài thương lượng một chút.
Diệp Không có việc cầu người cho nên tương đối khách khí.
Cửu phu nhân có chút không thích ứng với vẻ khách khí của hắn, trong lòng đang suy nghĩ không biết là chuyện gì, vừa hỏi mới biết được thì ra là về người bên cạnh nàng.
- Bát thiếu gia, một Tiểu Hồng còn chưa đủ, còn muốn đánh chủ ý tới Tiểu Quyên của phòng ta?
Cửu phu nhân hỏi.
Diệp Không vốn định hỗ trợ cho Liễu Trường Thanh. Thế nhưng nếu nói như vậy sẽ để cho những người khác biết rõ hai người này có tư tình, quân quy Diệp gia vô cùng sâm nghiêm, binh sĩ yêu đương đều là tội lớn.
- Ha ha, ta là chuộc thân cho Tiểu Quyên, không phải thu nàng làm thiếp.
Diệp Không cũng không có biện pháp, đành phải nói lập lờ.
Cửu phu nhân cười nói:
- Vậy ngươi đối với Tiểu Quyên có bằng với Tiểu Hồng không. Các ngươi sớm đã qua lại rồi sao?
Diệp Không té xỉu, lão tử cùng nha hoàn kia không thanh bạch được sao? Chẳng qua hắn đoán chừng nếu như nói những lời này, Cửu phu nhân cũng sẽ không tin tưởng, Diệp Không cũng chỉ còn cách nhận bô úp vào đầu, đương nhiên, hắn cũng không quan tâm nói lời biện giải.
- Cửu phu nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ, phí chuộc thân bao nhiêu cứ nói rõ, không có vấn đề gì.
Diệp Không cũng không phủ nhận.
Một màn vừa rồi đã khiến Cửu phu nhân trọn đời khó quên, nào dám không cho ôn thần mặt mũi, nàng cười nói:
- Ha ha, Bát thiếu gia coi ta là người keo kiệt sao, không phải chỉ một Tiểu Quyên thôi ư, ta lập tức cầm khế ước bán thân qua chỗ ngươi, đều là người một nhà cả, có cái gì không thương lượng được đâu.
Cửu phu nhân sảng khoái nói, Diệp Không cũng vui vẻ:
- Vậy thì cảm tạ Cửu phu nhân, về sau nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ việc gọi ta là được.
Đón lấy khế ước bán thân của Tiểu Quyên, Tiểu Quyên cũng đi theo, Cửu phu nhân đứng trước mặt Diệp Không dặn dò Tiểu Quyên phải biết quý trọng tình cảm của Bát thiếu gia, hầu hạ thiếu gia cho tốt.
Diệp Không nghe được không khỏi nở mũi, hắn nhanh chóng mang Tiểu Quyên ra, hiện giờ Liễu Trường Thanh đang đứng đợi ở bên ngoài.
Việc này Diệp Không đã xử lý xong, Liễu Trường Thanh vui vẻ mang Tiểu Quyên đi mua phòng, đi nha môn đăng ký hộ khẩu. Những chuyện này đều không cần Diệp Không phải lo lắng, chuyện tình cơ bản đã xong xuôi, Diệp Không chuẩn bị ra khỏi thành tu luyện. Trở lại tiểu viện của mình, tuy rằng không thể bỏ Trần Cửu Nương cùng hai nha đầu, thế nhưng nếu như vậy sẽ khiến tu luyện của Diệp Không chậm trễ, hắn dặn dò một phen rồi bình yên rời khỏi Diệp phủ.
Diệp Không cưỡi ngựa đi mua ít hạt giống ngô, ra khỏi thành đi thẳng về hướng nam.
- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi tìm nơi nào để tu luyện? Tốt nhất tìm một nơi vắng vẻ một chút, an toàn một chút, linh khí sung túc một chút.
Hoàng Tuyền lão tổ hỏi.
- Hắc hắc, những chuyện này ngươi không cần phải lo, tự nhiên ta sớm đã có tính toán. Ngươi cứ yên tâm đi theo ta là được.
Quả thực Diệp Không đã nghĩ kỹ, chỗ Phạm Cửu Xà đưa mình tới lần trước không phải rất tốt sao? Vắng vẻ, đủ hoang vu, bên ngoài cũng không có gì nguy hiểm, Phạm Cửu Xà có thể giết người cướp của tại chỗ đó, chứng tỏ hắn đã trinh sát qua xung quanh không có chuyện gì đặc biệt.
Rất nhanh, một người một ngựa đi theo đường chính ra tới thảo nguyên, tiến nhập vào trong rừng đước.
Lộ trình của đoạn này không hề ngắn, lần trước đi mất mấy giờ, cho nên Diệp Không cưỡi ngựa đi tới lúc trời tối mới đến.
- Nơi này…không phải là chỗ lão tổ ta bị Ảnh tộc đuổi giết phải ẩn thân, cuối cùng bắt được tu sĩ dị tộc sao?
Tuy rằng mười vạn năm đã cải biến đi rất nhiều, thế nhưng khung cảnh chính của Thập Vạn Đại Sơn còn không thay đổi, Hoàng Tuyền lão tổ càng nhìn càng cảm giác giống.
Diệp Không suy nghĩ chính xác, Phạm Cửu Xà đạt được pháp khí tiểu kiếm cùng các loại vật phẩm, chứng tỏ đây chính là chỗ táng thân của Hoàng Tuyền lão tổ lúc trước.
- Đúng vậy, lão tổ ngươi ở chỗ này mười vạn năm, hiện giờ mang ngươi trở lại chốn cũ, ngươi không có cảm giác gì sao?
Diệp Không hỏi.
Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh:
- Chính là chỗ kia a, nếu là lão tổ ta năm đó tùy tiện dùng pháp khí đi tới trong nháy mắt, ngươi lại đi lâu như vậy, quả thật rất lãng phí thời gian.
Diệp Không bất đắc dĩ nói:
- Này, lão tổ, ngươi muốn đứng đó nói chuyện với thắt lưng không? Cái đó là pháp khí phi hành, nếu như ta có thì ta cũng muốn đằng vân giã vũ, thế nhưng bây giờ không phải là không có sao?
Diệp Không nói xong lại hỏi:
- Pháp khí tiểu kiếm này có công năng phi hành không? Lần trước ta thấy Vạn Huyền chân nhân có thể dùng phi kiếm để phi hành.
- Pháp khí rác rưởi cũng có thể phi hành.
Hoàng Tuyền lão tổ nói:
- Rất nhiều pháp khí đều có thể công năng phi hành, nhất là phi kiếm, thế nhưng nếu tăng thêm công năng phi hành sẽ giảm bớt một phần uy lực của pháp khí, cho nên rất nhiều người thà rằng phi kiếm không có công năng phi hành cũng phải đem bộ phận năng lượng này đặt vào công kích, mà thanh tiểu kiếm đó chính là dạng pháp khí như vậy.
- Nói như thế về sau ta phải đi tìm pháp khí phi hành khác rồi?
Diệp Không chán nản thất vọng, hai chân kẹp vào bụng ngựa thúc đi, thế nhưng hắn lập tức quay lại chuyện cũ nói:
- Nói như vậy, công kích của pháp khí tiểu kiếm rất cường đại sao?
- Pháp khí rác rưởi thôi, loại pháp khí trung phẩm này có cường thịnh trở lại thì làm được gì? Coi như năm đó, nếu ai muốn tặng lão tổ ta pháp khí như vậy, lão tổ ta sẽ đập nát mặt hắn!
Trong miệng Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không có thứ tốt, cho dù năm đó lão như thế nào nhưng hiện giờ nghe được quả thật rất chán ngấy.
- Ta nói lão tổ này, ngươi đừng có đề cập tới năm đó có được không? Hiện giờ nếu ai đưa ta vài món pháp khí như vậy, ta cười đến không ngậm miệng được mất.
- Không có chí khí!
Diệp Không thở dài:
- Không có biện pháp, ai kêu ta nghèo như vậy? Chí khí với người nghèo là một thứ vô cùng xa xỉ.
Hoàng Tuyền lão tổ khinh bỉ một tiếng rồi mới nói:
- Pháp khí tiểu kiếm kia đâu rồi, tuy rằng trong mắt lão tổ ta nó giống như một thứ rác rưởi. Thế nhưng đối với ngươi mà nói vẫn là một kiện pháp khí không tệ, có thể nói cùng loại hình dáng cấp bậc thì cũng thuộc đẳng cấp cao.
Diệp Không nghe xong rất vui vẻ, đây chính là một kiện pháp khí trung phẩm a, nếu như lại là pháp khí trung phẩm mạnh nhất cũng không tồi chút nào, nghe nói còn rất nhiều tán tiên phải sử dụng pháp khí hạ phẩm. Đó mới là nghèo chính hiệu.
Chẳng qua Diệp Không còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói thêm:
- Có thể coi là pháp khí không tệ thì người sử dụng cũng phải lợi hại mới được. Ý của ta chính là sau khi Trúc Cơ kỳ, tốt nhất là đến Trúc Cơ trung kỳ mpis có thể phát dương uy lực của pháp khí tới cực hạn, cho nên cùng là pháp khí ở trong tay mỗi người lại có uy lực khác nhau.
- Hiện giờ ta có thể vung được mấy thành uy lực?
Diệp Không hỏi.
- Hai thành.
Hoàng Tuyền lão tổ không nương tình đả kích Diệp Không.
- Chỉ hai thành thôi sao?
Diệp Không căm tức nói. Uy lực của kiện pháp khí này tuy lớn nhưng chỉ có thể vung hai thành, vậy có gì hữu dụng chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói:
- Tiểu tử, nếu không vì sao những tu sĩ kia đều dốc sức liều mạng tu luyện? Đồ chơi pháp khí này là cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ tại viễn cổ sử dụng, bởi vì lúc đó tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều cho nên mới sửa chữa phương pháp luyện khí, để cho tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể sử dụng. Ngươi mới là Luyện Khí kỳ tầng ba, ngươi còn muốn vung lên bao nhiêu uy lực nữa? Cho dù ngươi tu luyện Ngũ Hàng Thăng Tiên Thuật, linh lực cùng thần thức vượt xa người bên ngoài cũng chỉ tối đa vung được ba thành uy lực của tiểu kiếm mà thôi. Cho nên ngươi phải tu luyện thật nhiều, chăm chỉ khổ luyện mới có ngày nổi danh a.
Hai người nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi rất nhanh, đến khi ánh trăng treo lên đỉnh đầu mới tới nơi.
Khi Diệp Không giục ngựa đi vào mảnh đất trống ở trong rừng, cảnh tượng trước mặt lại khiến cho hắn sửng sốt.
- Vì sao nơi này lại nhiều Tù Lung thảo như vậy?
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không biết trước tại đây từng xảy ra kịch chiến.
Diệp Không cũng không nghĩ tới Tù Lung thảo này lại có sinh mệnh lực lớn tới vậy, chỉ hơn nửa năm trôi qua mà một vùng đất trống đã hình thành một dải Tù Lung thảo kết thành lồng giam.
Dưới ánh trăng, ở giữa lồng giam có một bóng đen, nhìn từ trên xuống như một quan tài đứng, cảm giác có chút quỷ dị.
- Nơi này là như thế nào đây?
Diệp Không nhảy xuống ngựa, nhìn một mảnh Tù Lung thảo trước mặt.
- Nơi này không tệ, tuy rằng Tù Lung thảo chỉ là linh thảo cấp thấp thế nhưng số lượng nhiều như vậy cũng đủ để cung cấp linh khí hệ mộc. Cho dù nói thế nào đi nữa thì linh khí vẫn nhiều hơn Diệp phủ.
Hoàng Tuyền lão tổ gật đầu nói.
Diệp Không cười nhẹ:
- Quan trọng hơn là những Tù Lung thảo này còn có thể phòng ngự, ở chỗ này ngây ngốc mấy tháng cũng không sao a.
- Đúng vậy, nên ngắt lấy một ít hạt giống Tù Lung thảo, về sau đối địch không chừng còn có hiệu quả đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không cần phải sợ người khác thấy, bay từ bên trong pháp khí tiểu kiếm ra.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên