Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 141-143
C
hương 141: Biệt Mặc Khổ Hành Giả
Quả phụ Thanh, không rõ họ gì. Vì được Thủy Hoàng Đế tôn là Trinh mẫu, ban thưởng họ Tần, vì vậy đại đa số người chỉ biết bà ta tên là Tần Thanh.
Nói tới Tần Thanh này, chính là một nhân vật truyền kỳ ở Ba Địa.
Tổ tiên là người của quận Ba, huyện Chỉ, vì phát hiện ra đan khoáng mà thu lợi. Những người kinh doanh đan sa, gia tài bao nhiêu, không phải dùng chữ số là có thể tính được.
Tới đời của Tần Thanh, càng phát triển tới đỉnh cao, không gì sánh kịp.
Không cần đề cập đến cái khác, trong nhà người hầu hơn một nghìn, môn khách, hộ đội hơn mười nghìn người, uy vọng tại nơi này, so với hoàng đế còn vang dội hơn, có người nói là có thể kháng mệnh vạn thịnh. Hơn một nghìn người hầu, hơn mười nghìn môn khách… Khái niệm về người này, đến tột cùng là như thế nào? Nói như thế, Thủy Hoàng Đế hạ lệnh thu thập vàng, đồng của thiên hạ, còn người đều là môn hạ của Tần Thanh, không phải quan, không phải binh, lại có thể kiềm giữ vũ khí, không tuân mệnh của Thủy Hoàng Đế.
Là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh sao?
Đương nhiên đều không phải… Tần Thanh cho dù lợi hại, có thể so sánh được với thiên thừa quốc gia, vạn thừa quốc gia sao? Thủy Hoàng Đế chính là quét ngang sáu nước, thống nhất thiên hạ. Cho nên mới nói, không phải là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh, không khống chế được Ba quận, mà là không muốn quản, cũng không thèm quản.
Ở bên ngoài tung tin vịt, nói Tần Thanh sở dĩ có địa vị này, là bởi vì bà ta đã bỏ vốn tu sửa Trường Thành, còn cung ứng đan sa cho lăng của Thủy Hoàng. Nhưng vấn đề ở chỗ, Thủy Hoàng Đế cần bà ta làm như vậy sao? Với uy của hoàng đế, quân lâm thiên hạ, người nào dám không vâng theo, người nào có thể chống cự? Ra lệnh một tiếng, cả nghìn đầu người rơi xuống đất, Thủy Hoàng Đế muốn làm cái gì thì làm cái đó, lẽ nào lại cần chiếm tiện lợi của một quả phụ? Chí ít, Lưu Khám cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.
Sau khi Thủy Hoàng Đế nhất thống thiên hạ, chuyên môn phái người về Ba quận mời Tần Thanh ở lại Hàm Dương, chú ý, là mời, không phải là mệnh lệnh.
Trình Mạc nói:
- Trên đời này, nếu như nói ngoại trừ bệ hạ, còn có người giỏi hơn cả Tần pháp, thì ngoài Tần Thanh không còn người thứ hai.
Trước đây, lúc ta ở tại Cù Nhẫn, có nghe người ta nói về bà ta. Quan viên ở hai vùng Ba, Thục muốn đứng vững, người thứ nhất không thể trêu chọc, không thể đắc tội chính là Tần Thanh. Cho dù là đắc tội với quan thượng cấp, chỉ cần Tần Thanh ra mặt nói một câu, cũng có thể giữ được bình an. Không chỉ có như vậy, có người nói bệ hạ từng trước mặt mọi người gọi bà là Trinh mẫu.
Cái chữ “mẫu” này không phải tùy tiện là có thể xưng hô. Đặc biệt với thân phận bậc này của Thủy Hoàng Đế, gọi Tần Thanh là “mẫu” càng làm cho kẻ khác không thể lý giải nổi.
Chính là, điều này cũng không ngăn được những lời bịa đặt về quan hệ của Tần Thanh và Thủy Hoàng Đế. Nguyên nhân rất đơn giản, tuổi của Tần Thanh tương đương với tuổi của mẫu thân Thủy Hoàng Đế. Nếu tính là Thủy Hoàng Đế thích nữ nhân, chỉ sợ cũng rất khó thích một người hơn nhiều tuổi như vậy.
Lưu Khám nghe đến đây, da đầu cũng tê dại. Thanh lão, Thanh lão…Hắn vẫn luôn gọi như thế. Nhưng hắn thật không ngờ, địa vị của Thanh lão lại lớn như vậy. Trách không được, Thủy Hoàng Đế có thể để cho bà ta mở sân muối; những khuất tất ở mặt này, sợ là không ít a.
Trình Mạc hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Đồng thời, Tần Thanh cũng là thủ lĩnh của Vu Minh ở Đại Giang
- Vu Minh?
- Cũng chính là đoàn thể của phương sĩ tế sư, là nhân vật lớn, thế lực trải rộng trên sông nước thượng du, toàn bộ phương sĩ Ba Thục, đều tôn bà ta một tiếng Thanh lão. Đông chủ, đó là một nữ nhân vô cùng đáng sợ và khó lường, ngươi chớ có đi trêu chọc.
- Trêu chọc?
Ta trêu chọc cái rắm!
Lưu Khám cười khổ trong lòng: vấn đề là, ta dõng dạc nói sẽ bảo hộ người ta chín kiếp vinh hoa. Hiện tại xem ra, còn không biết ai bảo hộ ai đâu.
Cơ hồ đồng thời, trong đầu Lưu Khám lại hiện ra một nghi vấn. Nếu vị Tần Thanh này có thanh danh hiển hách như vậy, có quyền uy như vậy… Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng nào? Chẳng lẽ nói, sau khi Thủy Hoàng chết cái gia tộc khổng lồ này cũng mai danh ẩn tích theo, trong dòng sông lịch sử không còn lưu lại bất cứ vết tích nào có thể truy tìm?
- Đông chủ, ngài còn có việc gì nữa không?
Lưu Khám bỗng dưng tỉnh lại. Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu tìm Trình Mạc.
- Trình tiên sinh, ta nhớ kỹ ngài từng nói qua, có biết một người biết xây thành?
Trình Mạc lúc đầu ngẩn ra, chợt cười nói:
- Ta còn tưởng rằng đông chủ đã quên mất chuyện này rồi… Ha ha, không chỉ có biết cách xây thành, còn biết làm thế nào thủ thành. Chuẩn xác mà nói, ta tuy rằng xuất phát từ Mặc gia, nhưng người này, cũng được coi là đệ tử của Mặc gia.
- Là đệ tử Mặc gia?
Trình Mạc trịnh trọng gật gật đầu:
- Từ sau khi tổ sư rời thế giới này, Mặc gia ta chia làm ba phái. Phân biệt thành Tương Lý thị, Tương Phu thị và Đặng Lăng thị. Trong đó, Tương Phu thị ở Tam Tấn, sau bởi phức tạp mà tạo ra hai chi là Ngụy Mặc và Triệu Mặc. Tương Lý thị mặc dù nguyên quán cũng ở Tam Tấn, nhưng bởi vì sống ở phía Tây, gần Tần quốc cho nên phân ra thành một chi Tương Lý thị ở phía Tây là Tần Mặc và chi Ngũ Hầu thị ở Tề Lỗ là Đông Phương Tần Mặc. Còn có một chi, chính là chi Mặc ở phía Nam, tụng đọc Mặc Kinh, tên cổ là Biệt Mặc, cũng có người gọi là Sở Mặc.
Đệ tử Biệt Mặc không thường xuất hiện, vì vậy đến ngày nay, Mặc gia suy sụp mà chi Mặc ở phía Nam vẫn còn tồn tại. Người mà ta tiến cử với Đông chủ, tên là Khổ Hành Giả, là hậu nhân của chi Mặc phía Nam, tổ sư là Khổ Hoạch. Đông chủ nếu có được người này, Lâu Thương nhất định có thể an ổn như núi.
- Khổ Hành Giả?
Một cái tên thật cổ quái!
Nhưng làm Lưu Khám giật mình chính là sự hỗn loạn, rườm rà nhiều phe phái của Mặc gia.
Sau một lúc trầm mặc, Lưu Khám hỏi Trình Mạc:
- Vậy tiên sinh quen Khổ Hành Giả này? Có biết người này hiện tại ở nơi nào không?
Trình Mạc gật đầu:
- Khổ Hành Giả ở tại Vân Mộng – Trạch Bạn, một nơi tên là Sa Tiện (gần Hồ Bắc, Vũ Hán ngày nay). Năm ngoái, khi ta còn làm quan ở Cù Nhẫn, cũng có qua lại với gã. Chỉ là… nếu Đông chủ đồng ý, ta có thể mời gã xuống núi.
Nếu Khổ Hành Giả này có năng lực như theo lời nói của Trình Mạc, có thể mời được xuống núi xác thực chính là một cánh tay đắc lực.
- Nhưng không biết muốn mời gã xuất thân, cần điều kiện gì?
Trình Mạc cười nói:
- Thứ nhất không cần tiền bạc, thứ hai không cần hứa hẹn. chỉ cần một người đi cùng ta là đủ.
- Ai?
- Khoái Triệt!
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa má, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đã như vậy, tiên sinh lập tức đi thôi. Ta sẽ cho Khoái Triệt và Đạo Tử đi cùng, nếu như cần vật phẩm, chỉ cần nói với Tào Tham là được. Chỉ là tiên sinh phải đi nhanh về nhanh, Lâu Thương ta quả thực là thiếu người.
Trình Mạc gật đầu đáp ứng, đứng dậy chuẩn bị xuất môn.
- Tiên sinh, ta nghe Tín nói, tiên sinh đang đào một cái ao ở điền trang, có tác dụng gì vậy?
Trình Mạc mỉm cười:
- Cái này sao… Đông chủ không cần nóng ruột. Đợi sau khi thành công, tự nhiên sẽ rõ ràng công dụng của nó thôi.
Nói xong, lão đi vài bước, nhưng sau khi ra ngoài đình lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đông chủ, quên không nhắc nhở Đông chủ lần nữa, đừng trêu chọc Tần Thanh a.
- A, a…
Lưu Khám gật đầu:
- Ta đã biết!
Thấy Lưu Khám trở về, Lữ Tu vội vã đứng dậy:
- A Khám, nhìn huynh rầu rĩ không vui, vì sao vậy? Có thể nói uội biết được không?
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, đem lai lịch của Tần Mạn đơn giản nói lại một lần.
Lữ Tu nghe được, không khỏi hít một hơi:
- Muội chỉ cho rằng cô ấy là một quý nhân, nhưng không ngờ tới, cô ấy lại có bối cảnh như vậy.
Lưu Khám cười khổ nói:
- Vậy muội nói xem, câu nói hôm nay của ta có phải là rất buồn cười hay không?
Lữ Tu lắc đầu:
- Cũng không phải … Không có phú quý vĩnh viễn. Nhớ lúc đầu, nhà của muội chẳng phải cũng rất có uy vọng ở Đan Phụ đó sao? Nhưng bây giờ thì sao, nếu như về Đan Phụ hỏi thăm, muội phỏng chừng chí ít nửa số người ở đó không biết chuyện tình của Lữ gia. Trước đây muội nghe một vị tiên sinh nói: Mọi việc đều là cực thịnh mà suy, Tần gia đã phú quý mấy thế hệ, sợ là đến Tần Thanh là đỉnh cao nhất, kế tiếp sẽ suy sụp.
Nhưng A Khám nhà ta lại không giống với họ, huynh hiện tại mới mười chín tuổi đã có gia nghiệp như vậy. Sau một đời, hai đời, chúng ta chưa chắc đã không thắng nổi Tần gia kia… Bảo hộ họ chín kiếp, muội không cảm thấy có vấn đề gì, rất tốt a.
Lưu Khám thở dài, dịu dàng xoa xoa tóc Lữ Tu.
- Cũng chỉ có muội mới nghĩ như vậy. Người khác nghe thấy, nói không chừng còn có thể nghĩ ta cuồng vọng cơ.
Trầm tư một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:
- Nhưng là muốn có được lợi ích của sân muối ở Đông Môn Khuyết, chúng ta nhất định phải bỏ ra một ít mới được.
Một câu hứa suông, người ta nghe được sẽ chê cười đấy.
Không có thực tế lợi ích, chỉ sợ không cách nào rung động được Tần gia a…
- Vậy chúng ta không cần lợi ích của bọn họ là được rồi, dù sao hiện tại, cũng rất tốt mà.
- Hiện tại rất tốt nhưng không có nghĩa là sau đó cũng sẽ tốt.
Lưu Khám nhắm mắt lại, một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn dựa vào trong lòng Lữ Tu, suy tư làm sao có thể làm Tần gia động tâm.
Lữ Tu cũng rất ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt huyệt thái dương của Lưu Khám, mong làm cho suy nghĩ của Lưu Khám càng thêm rõ ràng.
Lúc chạng vạng, Lưu Khám đột nhiên đứng dậy, bảo Lữ Tu mang tới một tấm bản đồ địa hình của Ba Thục, Lưu Khám trốn vào trong thư phòng xem địa đồ, không nói một lời.
Đủ một canh giờ, hắn rốt cục đi ra khỏi thư phòng. Ngoắc tay bảo Vương Tín đi tới:
- Tín, ngươi lập tức đi tới binh doanh, bảo ThítamasChi trở về. Mặc kệ y đang làm cái gì, cũng lập tức trở về.
- Vâng!
Vương Tín lên tiếng, xoay người rời đi.
Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:
- A Khám, huynh nghĩ ra biện pháp rồi sao?
Lưu Khám gật đầu, thở phào một cái:
- A Tu, ta quyết định rồi… Đem Đỗ Lăng lão tửu tiễn vào Giang Dương, cùng Tần gia liên thủ kinh doanh.
Chương 142: Có bỏ mới có được (1)
Hơn hai nghìn năm sau thời đại mà kiếp trước của Lưu Khám sinh sống, tại vị trí địa lý tọa độ 27 độ 39 tới 29 độ 20 vĩ độ Bắc, 105 độ 0841 tới 106 độ 28 độ kinh đông, có một tòa thành thị chiều rộng từ đông sang tây khoảng 121. 64 cây số, chiều dài từ nam lên bắc ước chừng 181. 84 cây số, tên là Lô Châu, thời kì Hạ Thương, thuộc sự cai quản của Lương Châu, đến thời Đại Chu đổi tên là tên là Ba Thục.
Năm Chu Thận Tịnh Vương thứ năm, cũng chính là năm 316 trước công nguyên, tức là cách thời đại Lưu Khám đang sống bây giờ khoảng chừng 99 năm, cùng năm đó Tần Huệ Văn vương phái Trương Nghi cùng Tư Mã Thác công chiếm Ba Thục, thiết lập Ba quận. Đồng thời vào lúc ấy cũng có một một tiểu thành thị tên là Giang Dương, lặng lẽ hình thành.
Thành Giang Dương này cũng chính là Lô Châu hậu thế. Nơi đây, có những con sông chảy theo hướng đông nam song song nếp uốn uốn của khu đầu phía Nam cùng núi Đại Lâu của khu Lĩnh Cốc kết hợp lại một chỗ. Đồng thời lại là dải đất bồn địa Tứ Xuyên dọc theo hướng cao nguyên Vân Quý, lại có bồn địa dạng đặc thù vùng đồi núi, Nam cao bắc thấp, dùng nước sông ăn mòn đất, do hướng nghiêng nam bắc.
Lấy Giang An - Nạp Khê - Hợp Giang làm một tuyến đường phân giới, bên phía nam là mặt trong, chủ yêu là vùng trũng, địa hình mặt phía bắc đa số là đồi núi. Có lẽ sẽ có người hỏi, tại sao Lưu Khám biết rõ chỗ này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì kiếp trước Lưu Khám, trong rất nhiều loại rượu đế thì hắn lại rất thích rượu Diếu Lô Châu, đồng thời còn ở Tứ Xuyên sinh sống nhiều năm, dấu chân có thể nói là trải rộng toàn bộ thung lũng Tứ Xuyên.
Lữ Tu mở to chăm chú nhìn Lưu Khám, có chút khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhích nhích mở ra, hơn nửa ngày mới nói:
-A Khám, huynh muốn đem rượu Hoa Điêu đưa đến Thục Trung sao?
Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Không được, muội không đồng ý!
Giọng nàng hơi lớn khiến Lữ Thích Chi cùng Vương Tín đang đợi ở cửa chờ được gọi vào, đều sợ tới mức khẽ run rẩy.
- Khám ca cùng tỷ tỷ lại cãi nhau!
Lữ Thích Chi lập tức kịp phản ứng. Đẩy Vương Tín,
-Tín, nhanh lên gọi thẩm thẩm đến đây.
Đồng thời ở trong nội tâm gã không ngừng thầm nhủ: rượu Hoa Điêu là tài nguyên của Khám ca, đang êm đẹp tại sao phải đưa đến Thục Trung kinh doanh làm gì? Chẳng phải là tự chặt đứt con đường làm ăn của mình sao? Nhưng mà Khám ca từ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ cơ trí đã vượt qua ta rồi. Huynh ấy làm như vậy, nhất định có lý lẽ của mình.
Đứng ở cạnh cửa. Lữ Thích Chi nghiêng tai lắng nghe.
Lưu Khám đã sớm đoán được Lữ Tu nhất định sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cho nên cũng không nóng nảy, ngược lại kéo nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén nước.
-Ta biết rõ muội nhất định sẽ phản đối; hơn nữa ta cũng hiểu rõ dù là Kỳ ca cũng chưa chắc đã đồng ý ngay lập tức. A Tu, vấn đề chính là ở chỗ này... Cái muội thấy chỉ là trước mắt, tầm nhìn của Kỳ ca có lẽ xa hơn muội, nhưng gần thì cũng chỉ bằng cái chén này thôi. Muội hiểu ý tứ của ta chứ?
Lưu Khám cầm hai cái đồng tước. Một cái bày ở trước mặt nàng, cái khác bày hơi xa một chút.
Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, không phản bác.
- Thế nhưng ta...
Lưu Khám hít sâu một hơi nói:
- Ánh mắt của ta, lại tập trung nhìn vào ở bên trong này.
Lưu Khám nói xong. Dùng một tay chỉ vào mười mấy đồng tước đặt ở một chỗ khác trên một cái bàn khác.
- A Tu, muội có hài lòng với cuộc sống của chúng ta bây giờ chứ?
Lữ Tu nhẹ nhàng gật đầu,
- Muội đương nhiên thoả mãn rồi!
- Nhưng nếu như ta uội biết, vài năm sau, có lẽ khoảng vài chục năm về sau, cuộc sống trước mắt chúng ta sẽ không phồn vinh như vậy nữa, mà sẽ biến thành một mảnh phế tích, muội có tin không?
-A?
-Năm trăm năm Xuân Thu Chiến quốc, đến thời điểm hôm nay, Đại Tần có khoảng hai nghìn bảy trăm vạn người. Nhưng nếu như ta uội biết, sau mười năm nữa, hoặc là hai mươi năm sau, có lẽ con số đó sẽ chưa tới hai nghìn vạn, thậm chí sẽ càng ngày càng ít, muội nghĩ như thế nào?
Chương 143: Có bỏ mới có được (2)
A Tu, ta biết rõ chuyện này mới nghe, có thể muội không cách nào tiếp nhận được. Nhưng có bỏ mới có thể nhận lại... Chúng ta hôm nay chính là bỏ đi, để ngày sau đạt được nhiều nữa.... Mong muội hiểu cho ta.
Lữ Tu gật đầu...
Đang lúc nàng muốn mở miệng, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ổn.
-A Khám, mẹ ủng hộ con!
Lời còn chưa dứt, Khám phu nhân được Lưu Cự nâng đỡ, đi đến. Nụ cười hài lòng vui mừng toát lên trên gương mặt bà.
-Từ trước cho tới nay, mẹ một mực lo lắng. Lo lắng hai năm qua con mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Lo lắng con bởi vì chút phong quang nhất thời mà chìm đắm trong đó, buông mình phóng đãng. Hôm nay nghe con nói những lời này. Mẹ vô cùng vui mừng. Con ta đã hiểu được sống ở đời gian nan khổ cực, đã hiểu được đạo lý nhìn xa trông rộng. Nếu cha con còn sống, nhất định cũng rất vui mừng và hãnh diện vì con. Có bỏ mới có được... A Khám, nói rất hay, nói rất hay!
Lưu Cự cũng toét miệng cười ha ha một tiếng,
-Đệ đệ, ta cũng ủng hộ đệ. Ai dám động đến đệ, ta xé y ra từng mảnh nhỏ.
Lưu Khám cùng Lữ Tu đứng dậy, đồng thời kêu lên:
- Mẹ.
Khi nghe được những lời Khám phu nhân nói, trong nội tâm Lưu Khám không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn nhẹ nhàng gật đầu,
-Mẫu thân, người yên tâm... Hài nhi tuyệt đối sẽ không vì đắc ý mà ngủ mê, chắc chắn như vậy.
- Ba Thục, mẹ cũng từng nghe nhắc đến.
Khám phu nhân trầm giọng nói:
-Nếu thật như như lời con nói là có loạn thế xuất hiện, chỗ đó có thể là một cái lựa chọn không tồi để đi. Lúc mẹ còn trẻ, từng nghe người ta kể câu chuyện thỏ khôn đào ba hang. Hôm nay ngẫm lại, A Khám phòng ngừa chu đáo, có thể sử dụng kế này, cũng không mất gì quá đáng.
Ba Quận có thể là cái hang thứ nhất, Lâu thương chính là gốc rễ của con. Về phần huyện Bái... Nói thật, bất kể là con, hay là ai trong nhà, tại đó căn cơ đều không vững chắc lắm, chẳng thà tìm một địa điểm khác thì tốt hơn đấy, với tư cách đi lập nghiệp ở vùng đất mới thì dễ dàng hơn nhiều. Đông Môn Khuyết là đất Chử Hải, mẹ vốn không đồng ý. Tuy nhiên khi nghe những lời vừa rồi của con, cũng có thể xem đó là một con đường để thành lập căn cơ. Chỗ đó khá vắng vẻ, chỉ sợ là rất khó thuận mắt người khác, con nên tự mình làm đi.
Trong đại đa số thời điểm, Khám phu nhân cho Lưu Khám cảm giác, là một lão phu nhân chỉ biết tuân theo những khuôn phép lạc hậu. Nhưng tại thời khắc này, Khám phu nhân đang chậm rãi phân tích, đã chỉ điểm rất nhiều vấn đề, khiến cho Lưu Khám, Lữ Tu không thể không thay đổi cách nhìn về bà.
Khám phu nhân cười nói:
- Con không phải nhìn mẹ như vậy. Năm đó trước khi gả cho phụ thân con, mẹ cũng là tài nữ thành Lạc Dương, từng đọc không ít sách, từng nghe không ít chuyện.
Nói chuyện, khuôn mặt già của bà hơi đỏ lên.
Lưu Khám nhìn Lữ Tu một cái, sau đó nói:
-A Tu, muội đi nói cho Thích Thi biết, rồi sai hắn đi suốt đêm quay lại huyện Bái, gặp Thẩm Thực Kỳ về sau, lại để cho Kỳ ca cùng Vô Thương lập tức khởi hành đi khỏi huyện Bái, đến huyện Đàm hội họp cùng ta... Ừ, Thích Thi cũng phải cùng đi huyện Đàm đấy.
Lữ Tu gật gật đầu, Lưu Cự cũng mù mờ gật đầu, rồi theo Lữ Tu cùng đi ra ngoài rồi.
-Tiểu Trư, nhớ kỹ cho ta. Sau khi đến huyện Bái, không cho phép đệ về nhà, không cho phép tiếp xúc với luất luận kẻ nào, nếu gặp Thẩm Thực Kỳ, lập tức đi theo bọn hắn ngay. Chuyện hôm nay đệ nghe được, không cho phép nói cho bất kỳ ai. Nếu để cho ta nghe được nửa điểm phong thanh, bất kể là có phải đệ nói hay không. Ta cũng sẽ không tha cho đệ, hiểu chưa?