It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Quyết Định Của Tôn Nhạc
hậm rãi rũ mắt xuống, chậm rãi chờ đợi tim mình đập bằng phẳng lại, trước mắt chuyển thành trong trẻo, trong đầu chuyển thành thanh tỉnh.
Thẳng qua một hồi lâu, nàng rốt cuộc tìm được thanh âm của mình,“Công tử hình như còn chưa nói hết?”
Ngũ công tử đối diện với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, cười khổ nói: “Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được Tôn Nhạc.”
Hắn trầm ngâm một hồi, từ từ nói: ” Lời ta vừa mới nói, cũng không phải tùy tiện nói ra. Trong hai năm qua ta luôn luôn nghĩ đến vấn đề này, cũng chuẩn bị lần này trở về liền nói rõ với ngươi. Tôn Nhạc, Cơ Ngũ bản tính thanh lãnh, so sánh với trượng phu đương thời, cũng yếu hơn chút, nhưng cũng không phải quá yếu đuối. Điểm khác giữa Cơ Ngũ với các trượng phu khác là không khinh khi nữ tử, đặc biệt là với Tôn Nhạc.”
Ngũ công tử nói tới đây, Tôn Nhạc khẽ gật đầu.
Ngũ công tử thấy vậy môi cong cong, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng,“Ngươi nguyện ý?”
Tôn Nhạc lẳng lặng chống lại hai mắt Ngũ công tử, nhẹ giọng hỏi: “Tôn Nhạc còn có chỗ khó hiểu.”
“Nói đi.”
“Công tử đối Tôn Nhạc căn bản không có tình yêu, tại sao lại có ý niệm này. Vả lại công tử cưới Tôn Nhạc, dùng cái gì đối mặt cha mẹ? Dùng cái gì đối mặt thế nhân? Công tử không sợ người trong thiên hạ chê cười ư?”
Ngũ công tử cười cười, nói: “Tôn Nhạc tài trí hơn người, cùng ngươi ở chung thập phần thoải mái dễ chịu, hơn nữa thiết lập mọi việc cho ta đều đặc biệt thuận lợi. Trong hai năm qua tuy rằng xa cách, nhưng Cơ Ngũ mỗi khi nhớ tới, liền cảm khái không thôi, cảm giác giống như thiếu cái gì. Vả lại Cơ Ngũ từ trước đến nay không thích cùng ở chung với nữ tử, cưới ngươi cũng có thể giải quyết xong tâm sự nối dõi tông đường.”
Tôn Nhạc nghe được một câu cuối cùng, rũ mắt xuống. Lúc này, trái tim bang bang nhảy loạn kia của nàng đã không hề kích động nữa.
Ngũ công tử không nhận thấy được biểu tình Tôn Nhạc biến hóa. Tiếp tục nói: “Về phần đối mặt cha mẹ thế nhân. Việc này cũng không khó. Tôn Nhạc đến lúc đó tự biết.”
Tự biết?
Trong đầu Tôn Nhạc linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến thân thế thần bí kia của chính mình. Đúng rồi. Ngũ công tử là biết thân thế của mình. Có lẽ xét về mặt gia thế, mình vẫn có thể xứng đôi hắn.
Ngũ công tử nói tới đây. Hai mắt lấp lánh phát sáng nhìn Tôn Nhạc. Lại hỏi: “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Tôn Nhạc cúi đầu, cũng không có trả lời ngay.
Nàng biết, Ngũ công tử đã ình sự kính trọng lớn nhất. Dựa theo lẽ thường, mặc kệ thân thế của mình cao quý bao nhiêu, nàng dù sao trên danh nghĩa cũng là cơ thiếp của Ngũ công tử rồi, hơn nữa vài năm trước cũng đã là vậy. Dưới tình huống như vậy, Ngũ công tử cho dù không cưới mình làm vợ, chỉ ình danh phận cơ thiếp này, mình và thế nhân cũng không có lời nào để nói. Về sau mình có nhận tổ quy tông rồi, cũng đành phải thừa nhận sự thật này, cũng đành phải tiếp tục làm cơ thiếp của Ngũ công tử, cùng lắm thì chính là một cơ thiếp địa vị tương đối cao.
Ngũ công tử thấy nàng thật lâu không đáp, không khỏi có hơi thất vọng, cũng có chút khẩn trương, hắn nhìn Tôn Nhạc, lại hỏi: “Tôn Nhạc, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, lẳng lặng đáp: “Tôn Nhạc suy nghĩ, hôm nay công tử cưới Tôn Nhạc, ngày sau công tử như gặp được người hết lòng thương yêu, thì làm thế nào cho phải?”
Thanh âm của nàng rơi xuống, Ngũ công tử đó là ha ha cười.
Trong tiếng cười, hắn không chút để ý nói: “Hết lòng thương yêu? Lời này thật là hoang đường! Nữ nhân có gì đáng giá cho trượng phu hết lòng thương yêu? Tôn Nhạc ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nguyên lai đối với Ngũ công tử mà nói, hắn hoàn toàn không tin trên đời này còn có tình yêu tồn tại. Lại càng không tin tưởng sẽ có một nữ nhân đáng giá cho hắn nóng ruột nóng gan.
Tôn Nhạc hiểu được rồi.
Ngũ công tử càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, sau khi ha ha hai tiếng, còn nói thêm: “Cơ Ngũ cảm thấy Tôn Nhạc bình tĩnh hơn người, thật không ngờ cũng như Tuyết Xu cùng Thập Bát công chúa, tin tưởng mấy thứ này.”
Tôn Nhạc cười nhẹ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng chống lại gương mặt tuấn mỹ kinh người kia, cố chấp nói: “Nhưng Tôn Nhạc vẫn muốn hỏi, hôm nay công tử cưới Tôn Nhạc, ngày sau gặp người thương yêu, thì xử trí như thế nào?”
Chống lại cặp mắt của nàng, kinh ngạc phát hiện nàng thật sự rất muốn biết đáp án, cũng thật sự nghiêm túc.
Hắn dở khóc dở cười.
Trong tiếng cười khẽ, hai tròng mắt trong suốt như hồ nước ban đêm của Ngũ công tử kia, nhộn nhạo ý cười ấm áp cùng vui đùa.
Hắn lắc lắc đầu, rất là thờ ơ cười nói: “Chuyện này có gì khó xử? Cưới luôn là được rồi, trượng phu lại không giới hạn chỉ có một vợ.”
Tôn Nhạc hoàn toàn rõ ràng rồi.
Nàng cúi đầu, khóe miệng hơi hơi gương giương lên: nếu hai năm trước hắn nói như vậy, Tôn Nhạc, ngươi có phải sẽ trằn trọc hay không, khó có thể chọn lựa lấy hay bỏ? Nhưng mà, lời này hai năm sau nói, lòng của ngươi cuối cùng lạnh lẽo, phai nhạt đi rồi?
Tôn Nhạc vẫn duy trì mỉm cười trên khóe miệng, biểu tình cười yếu ớt, nhẹ nhàng mà nói: “Tôn Nhạc không muốn!”
“Tôn Nhạc không muốn!”
Nàng lại còn nói chính mình không muốn!
Ngũ công tử hoàn toàn kinh hãi, đây là đáp án hắn vạn lần không ngờ!
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ngốc vù vù, không hiểu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, muốn từ trên mặt nàng tìm được chứng cớ là đang nàng nói đùa.
Tôn Nhạc cảm thấy ánh nhìn chăm chú của hắn, cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng đối diện cùng Ngũ công tử.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngũ công tử há miệng thở dốc, lại tìm không thấy thanh âm của mình.
Hắn kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn Tôn Nhạc một hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng trả lời: “Hồi công tử, Tôn Nhạc không muốn.”
Ngũ công tử chậm rãi vươn tay ngọc trắng thon dài, chậm rãi ấn lên trán của mình.
Hắn ấn ấn cái trán, nhăn hai hàng lông mày lại, buông thỏng mắt thấp giọng nói: “Ngươi nói thật sao?”
“Vâng ạ.”
Ngũ công tử buông cái tay đặt trên trán xuống, ngẩng đầu yên lặng chống lại hai mắt Tôn Nhạc, nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Hỏi xong, hắn lại tăng thêm ngữ khí lại hỏi: “Vì sao không muốn?”
Không đợi Tôn Nhạc trả lời, hắn như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mở to mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, gấp giọng hỏi: “Ngươi mới vừa nói thật lòng yêu thương, chẳng lẽ, trong hai năm này Tôn Nhạc ngươi có nam tử ngươi yêu thương rồi sao?”(Myu:Thế mà bày đặt nói không có ai đáng để ca nóng ruột nóng gan. Xìiiiii)
Tôn Nhạc lắc lắc đầu.
Thấy nàng lắc đầu, Ngũ công tử khẽ thở ra một hơi, nhưng lông mày của hắn càng khóa chặt hơn rồi, biểu tình lại khó hiểu.
Tôn Nhạc chống lại Ngũ công tử nghi hoặc không thôi, thật sự không thể hiểu được, hạ mi cúi mắt, lẳng lặng nói: “Ngũ công tử, Tôn Nhạc chỉ là một nữ tử bình thường, công tử tuy rằng không tin tình yêu, nhưng Tôn Nhạc lại muốn thử xem, có thể vào một ngày nào đó gặp được một người mình thật lòng thương yêu hay không.”
Nàng nói tới đây, chậm rãi, nói từng chữ từng câu: “Bất kể như thế nào, Tôn Nhạc hiện tại vẫn là thị tỳ thư phòng của công tử như cũ.”
Bát cơm này cũng chưa thể đánh mất đâu.
Ngũ công tử còn có chút ngốc vù vù, hiển nhiên còn chưa có từ trong tuyên ngôn của Tôn Nhạc tỉnh táo lại.
Hắn kinh ngạc ngồi tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không có nói chuyện.
Thẳng qua một hồi lâu sau, Ngũ công tử mới thở dài một tiếng, “Cũng thế thôi, việc này ngày sau lại bàn. Chỉ là, “ hắn thở dài một tiếng, thì thào nói, “Ta sắp mười tám rồi, ai.”
Sau khi thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu chống lại Tôn Nhạc, lắc lắc đầu, thật sự không rõ được ý nghĩ của nàng.
Ngũ công tử sau khi lại nhíu mày suy ngẫm, dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nói với Tôn Nhạc: “Vậy ngươi có nguyện ý cùng ta cùng rời đi Cơ phủ?”
Tôn Nhạc cười nhẹ, trả lời: “Tôn Nhạc là thị tỳ thư phòng của công tử, đương nhiên luôn theo bên cạnh.”
Chiếm được câu trả lời của nàng, Ngũ công tử gật gật đầu. Hắn lại đưa tay trái xoa cái trán, tay phải quơ quơ, “Đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
“Dạ.” Tôn Nhạc đáp lời, chậm rãi thối lui ra khỏi thư phòng.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp