Số lần đọc/download: 24186 / 791
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Chương 100: Đêm Tối
B
ình minh vừa ló, ánh dương quang nhàn nhạt xua đi màn đêm u ám. Sau một đêm náo động, Lương Châu thành rốt cục cũng được yên tĩnh chốc lát. Đối với rất nhiều người trong thành mà nói, đêm qua là một đêm không ngủ, lửa cháy ngất trời đem một thế gia trăm năm cứ thế thiêu rụi hoàn toàn cũng làm cho nhiều người thấy rõ sự tàn khốc của nhân thế.
Bầu trời phương đông đã ửng hồng, mặt trời sắp xuất hiện, những cơn gió rét lạnh thổi qua đầu thành Lương Châu như bồi hồi không muốn ra đi.
Hai thân ảnh đứng trên tường thành cao vút, nhìn xuống tòa thành trì an tĩnh, trên đường đã có lác đác vài bóng người. Xa xa, màu đen tàn khói vẫn phiêu đãng, giống như đang kể lại màn thảm kịch đêm qua.
Gã lớn tuổi hơn trong hai người là một trung niên, tên còn lại tương đối trẻ. Họ chính là Hắc Long Huyết Vệ của Thiên Long Điện ngày đó trong băng nguyên đau khổ truy tung hơi thở thiên long. Lúc này đã từ Thanh Châu xa xôi ngàn dặm chạy tới Lương Châu, mặc kệ bọn họ dùng thủ đoạn gì cũng cho thấy thần thông bất phàm, nhưng mấy ngày liên tiếp căng thẳng toàn lực lên đường vẫn khiến trên khuôn mặt họ không che dấu được vẻ mệt mỏi.
Bất quá giờ phút này trên nét mặt hai người đều tỏ vẻ buông lỏng cùng đắc ý, nhìn mảnh đất trước kia vốn là phủ đệ Ba gia nay đã bị san thành bình địa, trên mặt hai người này cũng không tỏ vẻ thương hại gì, ngược lại đầy vẻ chê cười.
“Những người này cùng cầm thú có gì khác biệt?”
Người trẻ tuổi lên tiếng trước, sắc mặt có chút khinh thường. Gã trung niên cũng cười nhạt, nhưng không tiếp lời, tựa hồ lười không thèm nói về chuyện này, đảo mắt nhìn về phía tay phải của mình, món bảo vật kỳ dị Bàn Long Châu đang an tĩnh nằm đó, châu thân tỏa ra bạch quang nhàn nhạt ôn hòa, cũng không có vẻ gì khác thường.
Người trẻ tuổi cũng hướng Bàn Long Châu nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng, nói: “Có phản ứng không?”
Gã trung niên chậm rãi lắc đầu, nói: “Kể từ lúc đêm qua cho tới bây giờ không thấy bất kỳ phản ứng nào rồi, bất quá một đường tới đây, mặc dù khí tức của thiên long chỉ xuất hiện le que mấy lần, nhưng cường độ cũng ngày càng mạnh mẽ, nhất là lần cuối cùng xuất hiện vào đêm hôm qua, dấu hiệu phát ra có thể nói là cường đại nhất từ khi chúng ta bắt đầu lên đường truy tìm. Cho nên nói……”
Hắn cười cười, mặc dù vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng trong tiếng cười tràn đầy lòng tin cùng niềm vui phát ra từ nội tâm, làm cả người hắn cũng tựa hồ sáng lên, nhẹ giọng nói: “Ta có bảy thành nắm chắc, nơi phát ra hơi thở thiên long giờ phút này đang ở trong thành Lương Châu.”
Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, vẻ mặt lúc này cũng lộ ra mấy phần kích động, bao nhiêu năm rồi, bọn họ sinh tồn nơi cực bắc Khổ Hàn Chi Địa, trầm mặc trăm ngàn năm không phải chính là vì truy tìm tung tích long thần trong truyền thuyết kia sao?
Mà giờ phút này, sau vô số thế hệ truyền thừa, mắt thấy từ trên người bọn hắn đã hiện ra ánh rạng đông rồi.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cũng thấy được sự quyết tâm cùng kích động trong lòng đối phương, tay áo bào huy động, gió rét đột khởi, hai bóng người hóa thành hai đạo ánh sáng nhàn nhạt, hướng nội thành Lương Châu bay xuống, thân ảnh rất nhanh chìm vào nhà cửa lầu các trong thành, không thấy chút tung tích.
*********
Tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào ngôi miếu Thổ Địa đổ nát, Vương Tông Cảnh chậm rãi mở hai mắt ra.
Ngao Khuê tiếng ngáy còn đang đều đều, Tây Môn Anh Duệ vẫn tựa vào bên tường chưa tỉnh lại, chỉ có Từ Mộng Hồng tựa hồ đã thức dậy, rất nhanh hướng hắn nhìn tới.
Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thoáng qua tiểu nam hài vẫn ngủ mê man, sau đó ánh mắt dời đi, theo thói quen hoạt động một chút thân thể, trong lòng cảm thấy yên bình, cuộc sống nhàn nhã này không biết có phải quá xa vời đối với hắn hay không.
Từ Mộng Hồng đứng lên, đạp trên mặt đất làm bốc lên một tầng bụi mỏng, nắng sớm xuyên qua những ô cửa sổ cũ nát chiếu tới, có thể thấy rõ thân ảnh nàng dần dần sáng lên.
Hướng Vương Tông Cảnh đi tới, đến trước mặt hắn, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Nàng vẫn không nói gì, Vương Tông Cảnh nhìn nàng một chút, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Giống như cảm giác được ánh mắt của hắn, Từ Mộng Hồng cũng hướng hắn nhìn lại, tấm lụa trắng vẫn ôm lấy khuôn mặt nàng, ngay cả mắt trái cũng che kín hơn phân nửa, chỉ có mắt phải vẫn lộ ra bên ngoài. Ánh mắt nàng lúc này ôn nhu như nước hồ thu, dịu dàng, nhộn nhạo, rung động trong ánh nắng mai, tiếc rằng chỉ có một con mắt đã vô tình phá hư phần nào mỹ cảm, ngược lại tạo chút cảm giác kỳ dị.
Vương Tông Cảnh khóe mắt khẽ động, không có nói gì, nhưng nhìn Từ Mộng Hồng đầy nghi hoặc, qua một lúc lâu, hắn nhẹ giọng kêu một câu: “Hồng tỷ?”
Từ Mộng Hồng thân thể tựa hồ khẽ run rẩy, đắm mình trong ánh sáng nhu hòa, nàng cảm nhận được một loại kích thích mãnh liệt, trong người như có ngọn lửa thiêu đốt. Nàng bỗng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Vương Tông Cảnh, sau đó cả người nhích lại gần.
Vương Tông Cảnh thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một thân hồng y chậm rãi ngả vào lòng hắn, nằm trong thân thể cường tráng, nàng như một chú chim nhỏ bị thương, lại như hài tử đi lạc giữa biển người đang kiếm tìm trong tuyệt vọng.
Nàng nhìn vào mắt hắn, cầm lấy tay hắn, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, giống như ngọn lửa điên cuồng thảm thiết đêm qua, sau đó nắm chặt bàn tay Vương Tông Cảnh, không nói tiếng nào, mạnh dạn đặt lên bộ ngực phong mãn của mình.
Vương Tông Cảnh thân thể chấn động, đầu óc trống rỗng, phảng phất đêm qua liều chết cùng hắc y nhân kia cũng không khiến hắn trợn mắt há mồm như một màn trước mắt. Dưới lòng bàn tay hắn chính là hồng sắc xiêm y mềm mại, mà một cảm giác ôn nhu hắn chưa bao giờ trải qua, đầy đặn nhu nhuyễn lại thêm mấy phần cao ngất, từ lòng bàn tay truyền thẳng tới trái tim.
Từ Mộng Hồng gắt gao theo dõi hắn, dưới tấm lụa che mặt phảng phất cũng đang nhẹ nhàng thở dốc, nhưng ngọn lửa trong hai mắt dường như càng thêm mãnh liệt, thân thể ép về phía trước.
“Tiểu Vương……”
Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, thanh âm êm dịu nhưng phảng phất mang theo hơi nóng như lửa, âm thanh khàn khàn lại tăng thêm vài phần hấp dẫn, lụa trắng dần dần nhích lại gần. Vương Tông Cảnh đờ đẫn ngồi, nhưng vào lúc tấm lụa che mặt áp sát khuôn mặt hắn, không biết là gió nhẹ hay do nhiệt khí từ trong miệng nàng phả ra mà tấm lụa khẽ lay động, lộ ra một vết sẹo màu đen.
Vương Tông Cảnh toàn thân đột nhiên run lên, trong nháy mắt xuất hiện một khuôn mặt quỷ đáng sợ, như ác quỷ từ U Minh Địa Phủ hướng về phía hắn hung hăng rống lên một tiếng. Sau một khắc, thân thể hắn hoàn toàn không tự chủ được lùi lại.
Phía sau là hương án, không đường thối lui, trong nháy mắt, thân thể hắn nặng nề nện vào hương án, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tấm lụa trắng chỉ còn cách gang tấc, hắn còn phảng phất cảm giác được hơi thở của Hồng tỷ, chẳng qua trong một khắc này, bàn tay hắn vẫn bị Từ Mộng Hồng nắm chặt đặt trước ngực lại cảm giác được thân thể nàng nháy mắt đã lạnh cứng.
Như bươm bướm hướng tới ánh lửa lại bị lãnh đạm cản lại bên ngoài.
Trong miếu Thổ Địa, một mảnh thê lãnh.
Không một tiếng động, nàng cúi gằm mặt, đầu vai khẽ run, từ từ rời khỏi thân thể Vương Tông Cảnh.
Con mắt duy nhất của nàng nhìn Vương Tông Cảnh đầy kinh ngạc, lại mang theo vài phần tuyệt vọng, vài phần đau buồn,
Ngay cả bàn tay mảnh khảnh tựa hồ cũng khẽ run, Vương Tông Cảnh muốn nói cái gì đó, mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra.
Từ Mộng Hồng từ từ đứng dậy, trở về chỗ cũ của mình, ngồi bên người tiểu nam hài kia. Bóng tối che đậy thân ảnh của nàng, một lát sau, trong yên tĩnh tựa hồ truyền đến mấy tiếng tiếng nấc ngẹn ngào dù đã cố ngăn lại.
Vương Tông Cảnh nặng nề dựa đầu vào bức tượng sau lưng, trong lòng không khỏi hiện lên mấy phần phiền não, mơ hồ còn có chút chán ghét chính mình. Từ Mộng Hồng cũng không phải một nữ tử băng thanh ngọc khiết, điểm này chẳng những Vương Tông Cảnh mà Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ đều đã biết, trên thực tế Từ Mộng Hồng cũng không có ý gạt ba người bọn họ. Bọn họ không chỉ một lần nhìn thấy Từ Mộng Hồng thân mật cùng nam nhân, thậm chí có lần bọn họ còn thấy tận mắt Từ Mộng Hồng dùng pháp bảo bạch ngọc câu đâm vào lồng ngực một nam nhân thèm thuồng thân thể nàng.
Nàng từng có rất nhiều nam nhân.
Nhưng ba nam tử cùng nàng sóng vai chiến đấu chưa từng vì một chút này mà xem nhẹ, coi thường nàng.
Ở đất Lương Châu hỗn loạn tàn khốc này, quanh năm suốt tháng lăn lộn trên đường đao mũi kiếm không rõ cái chết lúc nào sẽ đến, dưới bức bách của phong đao sương kiếm, tâm ý người ta tự nhiên sẽ không giống với nhiều người khác. Cũng như mấy người bọn họ, chưa chắc là tri kỷ thậm chí nhiều
khi còn nhìn nhau không thuận mắt, nhưng một khi đã rút đao kiếm cùng người đánh giết sẽ luôn tin tưởng người bên cạnh mình.
Bọn họ muốn không phải là xử nữ hay thánh nữ, trong lòng ai cũng có bí mật thậm chí là những bóng ma, đối với họ sống sót mới là trọng yếu.
Nhưng sáng sớm hôm nay, vào thời khắc những tia nắng ban mai triển lộ, lại tựa hồ có chuyện gì đó đã thay đổi.
Vương Tông Cảnh yên lặng cúi đầu, không muốn cũng không dám hướng đến nơi vang lên tiếng nức nở trầm thấp kia. Tựa hồ cho đến lúc này, sâu trong lòng hắn mới mơ hồ hiểu được mấy phần về chuyện phát sinh trên người Hồng tỷ, mang đến cho nàng cũng không phải chỉ có trọng thương hai chữ, vết thương kia tựa hồ so với bọn hắn suy nghĩ lại càng sâu càng nặng hơn rất nhiều.
Thậm chí nghiêm trọng đến mức làm tính tình Từ Mộng Hồng cũng hơi thay đổi.
Một tiếng than nhẹ vang lên, cũng là từ phía Từ Mộng Hồng, âm thanh nức nở kia lập tức ngừng bặt. Vương Tông Cảnh không khỏi mỉm cười, thanh âm kia là từ trong miệng tiểu nam hài đang ngủ phát ra, đứa bé khẽ trở mình.
Nó đã tỉnh.
Chậm rãi tỉnh dậy trong nắng sớm.
Một ngày mới lại bắt đầu.