What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Thiên Hạ Mười Đại Thần Tướng
hỉ lát sau hai người đã tới sảnh đường, Khổng Dung bộ dáng hiền lành đang ngồi ở chính giữa, chếch bên cạnh là một lão bà khác đang nói chuyện phiếm với Khổng Dung, thấy Tôn Vũ đi tới, hai người cùng đứng lên hiền lành nói:
- Tầm Chân tới rồi, mau vào đây.
Tôn Vũ định thần nhìn kỹ lại, người kia hóa ra là “Danh sư” Trịnh Huyền.
Đối với “Danh sư” Trịnh Huyền, Tôn Vũ rất tôn kính bà, dù sao vị lão nhân này kiến thức rất sâu rộng, lại thông báo cho mình rất nhiều tin tức quan trọng. Hắn cung kính hành lễ với Trịnh Huyền và Khổng Dung sau đó mới ngồi xuống phía cuối cùng.
Không biết Khổng Dung và Trịnh Huyền đang nói chuyện gì mà cả hai người đều có chút buồn bực. Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Tiểu tử tự tới đã quấy rầy nhã hứng nói chuyện của hai vị tiền bối.
Trịnh Huyền thở dài nói:
- Chúng ta vốn dĩ cũng chẳng có hứng thú nói chuyện gì, không thể nói là quấy rầy hay không. Vừa dạo chơi từ bên ngoài về Bắc Hải gặp được người bạn cũ, không ngờ nghe nàng nói liên minh phản Đổng Trác lần này bị thất bại. Hai lão bà chúng ta đang lo lắng thôi.
Tôn Vũ nghe đến đó trong lòng liền động.
Khổng Dung lại nói tiếp:
- Võ tướng kỹ của Điêu Thuyền có thể trực tiếp khuynh đảo tất cả binh lính, Lữ Bố thì đánh bại tất cả tướng lĩnh thiên hạ, cho dù là tinh binh hay lương tướng đều không thể đối phó được lại với Lữ Bố và Điêu Thuyền. Haizz đành phải ngồi xem nghịch tặc Đổng Trác làm hại toàn thiên hạ, sao mà bất hạnh thế.
Tôn Vũ nhíu mày không nhịn được chen miệng nói:
- Chiêu đó của Điêu Thuyền chỉ có thể nhằm vào nam nhân cũng không có gì đáng sợ, bất kỳ một nữ tướng nào cũng có thể đánh bại nàng. Nhưng Lữ Bố thì đúng là phiền toái. Hai vị tiền bối, tiểu tử cảm thấy Lữ Bố cũng không thể không có điểm yếu, triệu tập tất cả đại tướng trong thiên hạ cùng khiêu chiến với hắn, chẳng lẽ không đánh được nàng sao.
Trịnh Huyền gật nhẹ đầu, xoay người lại nói:
- Tầm Chân à, ngươi nói rất đúng, triệu tập anh hùng thiên hạ nhất định có thể đánh thắng Lữ Bố. Ngươi có biết mười đại thần tướng trong khắp thiên hạ này không?
- Mười đại thần tướng?
Tôn Vũ tò mò hỏi:
- Nghĩa là sao ạ?
Trịnh Huyền trầm giọng nói:
- Sau khi Vương Mãng soán quyền, truyền quốc ngọc tỷ bị vỡ nên thế gian này liền có võ tướng kỹ. Mỗi khi thiên hạ náo loạn sẽ có mười đại thần tướng xuất thế, càng nàng đều có chung võ tướng kỹ, khi mười người các nàng liên thủ thì có thể coi như thiên hạ vô địch, ngay cả Lữ Bố cũng không phải địch thủ của mười đại thần tướng này. Nếu như tập hợp đủ mười đại thần tướng, chúng ta có thể đánh bại Lữ Bố, thiên hạ sẽ được thái bình.
- Ố ồ, còn có chuyện này sao?
Tôn Vũ cảm thấy hứng thú, bệnh tò mò lại phát tác, vội hỏi:
- Mười đại thần đó ở đâu?
Trịnh Huyền nhíu mày suy tư một lúc rồi thở dài:
- Mười đại thần đó giờ ở đâu ta cũng không rõ lắm. Nhưng hiện tại ta biết có vài thần tướng.
Tôn Vũ hai mắt sáng ngời nói tiếp:
- Ta biết rồi, Chiến thần Quan Vũ, Đấu thần Trương Phi, Y thần Hoa Đà … Ít nhất chúng ta đã biết ba đại thần tướng, còn bảy thần tướng nữa ở đâu không biết. Ngươi nói ta mới nhớ tới, lúc đánh với Lữ Bố, cũng chỉ có Chiến thần và Đấu Thần tạo thành uy hiếp cho Lữ Bố, các tướng lĩnh khác căn bản không thể cầm chân Lữ Bố.
Tôn Vũ nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Lữ Bố và Điêu Thiền phải cúi hạ mình trước “Soán quốc” của Đổng Trác, đột nhiên lại cảm thấy bọn họ thực đáng thương. Hắn nhanh chóng nói với Trịnh Huyền:
- Chúng ta còn chờ gì nữa? Mau chóng gửi thư cho các chư hầu, kêu gọi các nàng tìm mười đại thần tướng, sau đó cùng nhau đối phó Đổng Trác.
Khổng Dung nghe xong lời Tôn Vũ cười khổ một tiếng rồi thở dài:
- Sao dễ dàng thế được. Ai biết mười đại thần tướng ở đâu chứ? Ai có tư cách lãnh đạo mười đại thần tướng đây? Cho dù thực sự tụ tập đủ mười đại thần tướng thì các chư hầu liệu có dám cùng các nàng chiến đấu không?
Khổng Dung thở dài nói:
- Ví dụ cuộc chiến Hổ Lao Quan lần này, nếu không phải Lưu Huyền Đức dùng chiêu “Thống khóc” thì chúng ta căn bản cũng không biết trong doanh trại lại có đến trên một trăm đại tướng. Ban đầu khi đánh Hoa Hùng bọn họ đều không xuất thủ, phải đợi Tôn Kiên tướng quân và Tôn Vũ tướng quân cùng nhau liên thủ mới giải quyết được Hoa Hùng. Hoặc là lúc đánh Trương Liêu, cũng không có ai chịu xuất thủ, nếu không phải có danh tiếng của Tào Mạnh Đức thì bên chúng ta cũng không biết sẽ phải tổn thất bao nhiêu. Hoặc là Viên Thiệu, cái tên Viên Thiệu khốn kiếp này, tướng lãnh dưới trướng nàng rất dũng mãnh, nhưng nàng nhất quyết cất giấu, nếu không phải do Lưu Huyền Đức dùng “Thống khóc” thì tướng lãnh trong các doanh trại còn yên tâm ngủ ngon.
Tôn Vũ tò mò nói:
- Nếu mười đại thần tướng tập hợp đủ thì để Lưu Huyền Đức khóc một trận xem sao?
Trịnh Huyền ngồi bên cạnh đột nhiên chen lời nói:
- Nhóc con, ngươi có biết vì sao võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức lợi hại như thế mà lại là lam sắc không?
- Đúng rồi.
Tôn Vũ tò mò nói:
- Vì sao?
Trịnh Huyền cười khổ một chút rồi nói:
- Màu sắc của võ tướng kỹ luôn có lý của nó. Võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức tuy rằng vô địch thiên hạ, nhưng chỉ là lam sắc bởi vì nó có hạn chế riêng khi sử dụng, cũng không phải do nàng chỉ dùng một ngón tay, mà tất cả mọi người đều phải nghe nàng.
- Hạn chế khi sử dụng?
Tôn Vũ trong lòng cả kinh, hắn là một nhà khoa học nên luôn phân tích sự việc, kết hợp với tình huống trong cuộc chiến ở Hổ Lao Quan, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được:
- Chiêu thức của nàng chỉ có tác dụng với một số người.
Trịnh Huyền gật đầu.
Tôn Vũ nghĩ thầm trong lòng, nói như vậy, võ tướng kỹ khống chế của Đổng Trác tuy cũng rất lợi hại nhưng cũng chỉ là lam sắc, tức là võ tướng kỹ của nàng cũng có điều kiện hạn chế, hoặc là có sở hở rất lớn, sơ hở gì vậy nhỉ? Lữ Bố và Điêu Thiền rõ ràng trúng phải “Soán quốc” của Đổng Trác, tại sao họ lại không giết người?
Hiểu rồi, Tôn Vũ chấn động, “Soán quốc” chỉ có tác dụng với những người cho rằng nàng là hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng không thể khống chế toàn bộ các hạ thần. Nàng có thể lệnh cho thủ hạ đi làm những việc nàng phân phó, nhưng không thể biến đổi nhân cách của thủ hạ. Ví dụ như không thể nào làm cho người thiện lương như Điêu Thuyền và Lữ Bố đi giết người, nhiều lắm chỉ là ra lệnh cho họ giúp mình đánh bại kẻ địch. Hoặc ví như hoàng đế lệnh cho hạ thần nhưng hạ thần khó mà tiếp nhận mệnh lệnh, cho nên mới có gian thần mưu phản. Hoặc là làm cho trung thần tự sát.
Lúc này Trịnh Huyền lại nói tiếp:
- “Thống khốc” của Lưu Huyền Đức chỉ có thể giúp đỡ những người nàng cho là bạn bè, cũng không thể khiến cho kẻ địch tự giết lẫn nhau. Nếu Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Biểu không kết liên minh với Lưu Bị, hoặc nói cách khác, nếu họ liên minh với Đổng Trác, thì Lưu Huyền Đức cũng không thể dùng “Thống khóc” đối phó với các nàng. Hoặc nếu như những người này có mười đại thần tướng trong tay, như vậy mười thần tướng cũng vĩnh viễn không thể tập trung lại để đối phó với Lữ Bố.
Tôn Vũ nghe xong thầm thở dài, quốc chi tướng vong tất có yêu nghiệt hiển hiện, Viên Thiệu, Viên Thuật coi như hai tên yêu nghiệt. Còn cả những chư hầu phục tùng vương như Kim Châu Lưu Biểu, Tứ Xuyên Lưu Chương, Giang Đông Nghiêm Bạch Hổ vv …, những người này đều là những kẻ ích kỷ, nếu mười đại thần tướng rơi vào tay bọn họ, vĩnh viễn cũng đừng mong mười đại thần tướng có thể liên thủ với nhau.
Tôn Vũ thầm nghĩ, kỳ thật muốn tất cả chư hầu liên kết lại là không có khả năng, trừ phi … hì hì, chỉ có một biện pháp, tức là có một đại chư hầu mạnh mẽ xử lý toàn bộ các chư hầu còn lại. Như vậy sẽ không cần phải hợp lực. Tuy nhiên nếu làm như vậy thì kết quả là sau khi đánh bại Đổng Trác, các chư hầu nắm được mười đại thần tướng kia sẽ càng lớn mạnh, giang sơn càng không thể trả lại cho Lưu gia.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++