Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Q.2 - Chương 15: Bông Tai
“ M
ẹ…” Cô có chút mất tự nhiên kêu: “ Nếu mẹ muốn, con sẽ đưa cho mẹ.” Cô đứng lên, vẫn nhớ những gì Tiểu Phương đã từng nói với cô, ở trong nhà này có một người là bà Lý, một người là Lý Nhiên, hai người này cô không thể đắc tội, nhất định phải cẩn thận.”
“ Không cần.” Bà Lý bĩu môi: “ Chị cô tặng cô rồi, tôi còn lấy làm gì nữa?” Bà Lý không vui trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi một cái, nó xem bà là gì, tùy tiện cướp đoạt đồ của tiểu bối sao?
“ Mẹ..” Lý Nhiên kéo kéo quần áo mẹ: “ Đừng nói với Ngôn Hi như thế, em ấy vừa khỏi bệnh xong.”
Bà Lý cúi đầu ăn cơm, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.”
“ Đúng rồi. Ngôn Hi, em không đeo bông tai à?” Lý Nhiên cười nhạt nhìn Lý Ngôn Hi đang ngồi đối diện, luôn nhớ cách để cô nói chuyện, chẳng thế thì không khí thật quá trầm trọng, trầm đến mức khiến bọn họ không tiêu hóa được.
“Không ạ…” Lý Ngôn Hi ăn vài miếng cơm, thật ra cô ăn no rồi, nhưng cô cũng ngồi không yên, nhìn ông Lý Chấn Ân và bà Lý sắc mặt đã thay đổi, lại do cô ảnh hưởng tâm trạng tốt của bọn họ.
“ Sao lại không đeo, đây là quà Nhiên Nhiên tặng con, ngay cả dì là mẹ nó còn không có phần, chướng mắt quà Nhiên Nhiên của dì?” Bà Hà Uyển Ngọc đột nhiên buông chiếc đũa xuống, trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi.
“ Không phải, con…” Lý Ngôn Hi vừa định giải thích, lại bị ngắt lời.
“ Đeo bông tai vào đi, đó là tâm ý của chị con.” Lý Chân Ân cũng tức giận, vẻ mặt Lý Ngôn Hi đờ đẫn khiến cho ông chán chường tới cực điểm.
“ Ba, mẹ, thôi mà, không cần gấp đâu, ở nhà không đeo cũng được.” Lý Nhiên vội vàng giảng hòa, không ngừng ra hiệu ý bảo Lý Ngôn Hi, mau đeo vào đi, nói vài câu là được rồi.
“ Con đi đeo vào….” Lý Ngôn Hi hiểu ý của Lý Nhiên, cho nên đứng lên, nhưng cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, thật sự phải đeo vào sao, cô sờ sờ lỗ tai mình.
Mà lúc này, Hà Uyển Ngọc mới hài lòng gật đầu một cái, là ý tốt của con gái bà, bất luận kẻ nào cũng không được lãng phí, huống chi cũng là đồ bà thích.
Lý Ngôn Hi liếc mắt nhìn Lý Nhiên một cái, mà Lý Nhiên gật đầu với cô, nhưng Lý Ngôn Hi chỉ nhếch môi lên, đi đến cạnh cửa, đó là cửa chính, không phải phòng cô.
“ Ngôn Hi, bông tai không phải ở trong phòng em sao? Em đi đâu đấy?” Lý Nhiên đứng lên, không rõ nó đi đâu, chắc là không chịu nổi, muốn chạy ra khỏi nhà? Nó không có lá gan lớn như vậy, từ trước đến nay lá gan của nó rất nhỏ, chỉ cần mắng một tiếng là sẽ khóc…
“ Con trở lại ngay cho ba.”Lý Chân Ân cũng nhìn thấy, ông ra sức đập bàn một cái, với con gái này chẳng có lời nào để nói nữa.
Lý Ngôn Hi quay lại đằng sau, nhìn sắc mặt bọn họ hết sức khó coi, cô không đeo khuyên, bọn họ tức giận, cô định đi lấy, bọn họ vẫn tức giận, thế là thế nào nhỉ?
“ Con định đi lấy bông tai mà.” Cô mở miệng, tay định mở cửa… Bên ngoài gió thổi tới phả vào mặt cô, có một chút mùa thu mát rượu, cực kì thoải mái.
“ Ngôn Hi, bên ngoài có bông tai à?” Lý Nhiên không hiểu, không biết nó định làm gì, tính cách nó càng ngày càng khó hiểu.
“ Bông tai ở trong phòng.” Lý Ngôn Hi trả lời, giọng điệu vẫn bình tĩnh, bây giờ cô cực kì ngoan, cô đang nghe lời bọn họ, muốn đeo bông tai mà.
“ Nhưng em ra ngoài làm gì?” Lý Nhiên càng không hiểu, đầu óc nó có bị va chạm không mà nói năng bừa bãi thế.
Lý Ngôn Hi lấy tay sờ lỗ tai mình, sau đó nghiêng đầu nhìn lỗ tai Lý Nhiên: “ Chị, đeo bông tai có cần lỗ tai không?” Lần đầu tiên cô gọi là chị, cái từ này đối với cô mà nói vẫn xa lạ.
Một chút cảm giác tình thân cũng không có, cô cũng không biết đó là gì.
“ Đương nhiên.” Lý Nhiên gật đầu: “ Nhưng có nhiều người không có, nhưng bất tiện lắm, con gái tất nhiên đều có lỗ tai.” Lý Nhiên cười nói, không có chút tâm cơ.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng rủ mắt xuống: “ Nhưng, em không có.” Cô nhìn bọn họ cười, nụ cười trong mắt ba người nhìn, là sự châm chọc. Một cô gái không có lỗ tai, sao có thể đeo bông tai chứ, hay để cô ấy tự đâm lỗ tai?
Cô mở cửa đi ra ngoài, gió thổi vào người, cô quay lại nhìn cánh cửa, sau đó xoay người, rời khỏi.
Mà lúc này, ba người ngồi trước bàn chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa.
“ Ba, xin lỗi, con không biết.” Lý Nhiên có chút khó chịu, ánh mắt đỏ bừng: “ Con không biết Ngôn Hi không bấm lỗ tai, nếu sớm biết thế thì con đã tặng em ấy vòng cổ rồi.” Cô tự trách bản thân, cô biết lỗ tai mình trước đây mẹ bấm cho, khi đó cũng không nhớ rõ lắm.
“ Không liên quan đến con, Nhiên Nhiên, đừng trách mình nữa.” Lý Chấn Ân xoa đầu Nhiên Nhiên, nhưng tâm tư ông khó chịu đến không ngờ.
Ông nhớ, trước đây rất lâu, vợ cũ của ông vừa mới qua đời, mà khi đó công ty ông mới bắt đầu khởi sắc, căn bản không có để ý tới đứa con gái kia, tìm một tên bảo vệ trông nó là được, bây giờ ngẫm lại khi đó ông không hề quan tâm tới con gái của mình, nhưng về sau Hà Uyển Ngọc và Lý Nhiên đến đây, bọn họ đã ở trong lòng ông từ lúc nào rồi.
Không phải ông làm sai rồi chứ.
“ Ba, ba đang nghĩ gì thế?” Lý Nhiên khó hiểu nhìn Lý Chấn Ân đang thất thần, trong lòng có chút sợ hãi, cô và Hà Uyển Ngọc nhìn nhau, cả hai đều lo lắng một chuyện.
“Không sao, ba chỉ mệt chút thôi.” Lý Chấn Ân cười, bảo bọn họ đừng lo lắng. Ông vỗ về bả vai Lý Nhiên: “ Thôi thì cứ kệ Ngôn Hi đi, nó không giống con làm vẻ vang nhà họ Lý chúng ta, về sau ba sẽ tìm người chồng cho nó, coi như đối tốt với mẹ nó rồi.”
Một câu này của ông nói ra miệng, Hà Uyển Ngọc trợn to mắt, ý của ông là…. Người thừa kế họ Lý chính là, Nhiên Nhiên của bà sao?
“Ba…Như vậy không được?” Lý Nhiên vừa muốn mở miệng, nhưng lại thấy mẹ mình lắc đầu với mình, chỉ là, lòng cô vẫn thấy bất an.
Lý Chấn Ân thu tay lại, nhẹ nhang thở dài một hơi, trước đây ông sớm quyết định, ông đã coi Lý Nhiên là con gái ruột của mình.
Tiểu Phương ở bên cạnh chỉ nhìn, sau đó lo lắng nhìn ra cửa.
“ Cô Hai, cô thảm rồi.”
“ Tiểu Phương, mày đứng ở trong làm cái gì?” Hà Uyển Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Phương: “ Mày còn không đi theo cô Hai đi, nếu nó lạc đường, mày lấy cái gì ra đền?” Người ở nơi này thật ngày càng không có quy củ rồi.
“ Đúng, đúng, Tiểu Phương lập tức đi ngay.” Tiểu Phương vội vàng tháo tạp dề xuống, chạy thẳng ra ngoài.
“ Cô thật sự muốn bấm sao?” Ông chủ quán đồ trang sức hỏi Lý Ngôn Hi.
Lý Ngôn Hi gật đầu.
“ Cô Hai ơi…” Tiểu Phương kéo tay áo cô, “ Cô Hai này, không phải cô nói, cô rất sợ đau mà, sao lại vào đây?”