Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99
ABINE NẰM RUN RẨY BÊN DƯỚI BỤI CÂY NHỰA RUỒI. Nó biết là Ranger đang gặp nguy hiểm. Nó có thể đánh hơi thấy cái mùi đó, ngửi thấy cái mùi nhức nhối đó. Nguy hiểm. Nó giũ lông thật mạnh như thể nó có thể gắng sức đẩy lùi được nỗi lo đó. Băn khoăn. Nỗi lo lắng rơi lên trên lưng nó nặng trĩu như cơn mưa sũng nước.
Rồi như trong một khoảng lặng, nó cảm thấy một tia chớp sáng lóe giáng xuống gần đó, rồi một tiếng sấm đinh tai ngay lập tức tiếp theo sau. Dòng điện đó tích đầy bộ lông ướt sũng của nó, làm cho từng sợi lông dựng lên thẳng đứng. Rắc rối. Cảm giác bất an bao vây xung quanh con mèo.
Đã bao lâu rồi, nó tự hỏi, trước khi nó có thể quay lại, trở về với Ranger, bò vào bên dưới căn nhà đổ nghiêng, cuộn tròn bên cạnh con chó? Chắc chắn là Gar Face sẽ rời khỏi nhà đêm nay, thời khóa biểu của hắn là thế. Nhưng còn lâu lắm đêm mới xuống. Nó thu chân lại bên dưới thân mình. Mình sẽ đợi, nó nghĩ thế. Nhưng khi nó cuộn đuôi lại xung quanh mặt thì nó cảm thấy một cơn sóng cô đơn cuộn quanh người nó. Nó và Ranger chưa bao giờ lìa nhau. Ngay cả khi nó đi săn chuột và tôm càng đi nữa nó ít khi nào rời xa khỏi cái sân hơn ba chục mét. Ranger ra sao rồi? Bị xiềng vào góc nhà? Nó ngồi thẳng lên. Nó cần phải quay về. Nó quất cái đuôi hết bên này lại sang bên kia.
Ranger thế nào rồi?
Điều gì đã xảy ra với con chó?
Bị xiềng?
Ranger ra sao?
Rắc rối,
Bất ổn.
Nó có thể đánh hơi thấy sự bất ổn.
Còn Ranger thì sao?
Câu hỏi biến thành một chiếc thòng lọng. Nó biết là nó không thể trở lại trước khi trời tối. Nguy hiểm lắm. Một tia chớp lại lóe lên chỉ cách đó khoảng vài thước, tiếng sét làm nứt rạn, mở toang bầu trời ra. Mưa lại đổ xuống như trút nước. Và chỉ cách đó vài thước, Gar Face đang nặng nề bước ra khỏi căn nhà và chộp lấy sợi dây xích đã gỉ sét, kéo lê con chó đang gầm gừ ra khỏi gầm sàn bên dưới căn nhà nghiêng ngả. Hắn đã dùng một cái khăn lau bát quấn quanh chân nơi hai hàm răng của Ranger đã ngoạm vào, thế nhưng máu hãy còn chảy ra ri rỉ qua lớp khăn. Cơn đau như đốt xuyên qua bắp chân hắn, hâm nóng thêm cơn giận dữ. Hắn kéo sợi dây, kéo con chó đang quằn quại và vẫn gầm gừ ra khỏi Gầm sàn tối tăm và khô ráo. “Đồ chó ngu ngốc, con chó đần độn!” hắn hét lên. “Lẽ ra ta đã có con mèo để làm mồi rồi.”
Ranger gầm lên. Nó nhe răng ra. Nhưng Gar Face phá lên cười, tràng cười kinh tởm của hắn. “Nhưng một con chó thì cũng dùng được tốt thôi.”
Nói xong, gã giật mạnh sợi xích gỉ sét bằng một tay, kéo Ranger ngã nhào vào vũng bùn. Rồi gã chộp lấy tấm ván cũ mà vừa lúc nãy Sabine hãy còn ngồi lên, tấm ván nơi con mèo đã làm vệ sinh bộ lông mình, nơi nó vươn người ra và liếm lấy hai cái tai mềm như lụa của Ranger. Gar Face túm lấy tấm ván mục, vung lên cao khỏi đầu hắn rồi giáng xuống mặt Ranger. Huỵch! Tiếng cú đánh vang lên nghe thật kinh tởm.
Ranger cảm thấy một cú đấm dữ dội thụi vào hàm nó, vào mắt nó, giáng lên tai nó. Cả một bên mặt nó bỏng rát lên. Nó bật ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng tiếng kêu chỉ làm tình hình càng xấu hơn. Nó giằng mạnh sợi xích, cứ kéo mãi nhưng Gar Face là một gã đàn ông to con, ngực hắn nở rộng sau bao nhiêu đêm chèo chống con thuyền độc mộc trên con sông nhánh đầy bùn, đôi chân hắn mạnh mẽ với nhiều năm lội bộ băng qua những khu đầm lầy lội. Hai cánh tay hắn dày những cơ bắp do thường xuyên kéo những con cá sấu nặng nề ra khỏi dòng nước và trói chúng vào bờ.
Khi Ranger hãy còn là một con chó trẻ khỏe thì nó cũng ngang sức với chủ. Nó có thể ngoạm lấy tấm ván vào giữa hai hàm răng khỏe mạnh và cắn đứt làm đôi. Nó có thể xông lên cắn ngập vào cổ họng của Gar Face và kết thúc đời gã.
Thế nhưng giờ thì Ranger đã là một con chó già, một con chó chưa từng được ăn uống tử tế trong nhiều năm, một con chó gầy giơ xương và lông thì rụng mất từng mảng.
Nó ngửi thấy mùi máu đầy trong miệng và mũi nó, nhỏ thành giọt xuống đất. Hai chân nó run lẩy bẩy, vì vậy nó bị đánh quỵ, hạ gục và đổ sầm vào vũng bùn. Bùn thì lạnh lẽo nhưng nó chẳng cảm thấy gì. Mũi nó đầy những máu, nó thở một cách khó nhọc. Nó thở hổn hển, há hốc miệng để đớp lấy không khí nhưng lưỡi của nó sưng phồng đầy miệng nên không còn chỗ nào để cho không khí lọt vào.
Gar Face nắm chặt lấy sợi xích lạnh lùng, và kéo lê con chó trên bốn chân. “Đi nào,” gã hét lên, ném tấm ván đã vỡ vụn ngang qua sân và kéo Ranger về phía mình. Ranger cảm thấy như hai mí mắt nó bắt đầu sưng phồng to, khép chặt hai mắt nó lại. Nó thở hổn hển vì đau đớn.
Rồi nó nhìn thấy Gar Face đang làm điều gì đó mà nó chưa hề nhìn thấy từ nhiều năm nay. Gã cởi sợi dây xích gỉ sét ra khỏi góc nhà. Một luồng can đảm nho nhỏ chảy tràn khắp cơ thể con chó bị đánh nhừ đòn. Bất kể sự đau đớn, nó vẫn đứng dựng lên cao hết cỡ.
Gar Face giật mạnh sợi xích. Ranger bước tới. Nó đã từng là con chó săn giỏi nhất khu rừng thông này, ở phía bên này bờ sông Sabine, con sông Sabine nước bạc lững lờ chảy về biển. Có một lần nó lần theo dấu chân của một con báo cuga, là con báo cuối cùng của khu rừng này, dồn con vật vào trước hàng rào của một nông dân. Nó không sợ hãi con vật có đôi mắt màu vàng và những cái móng vuốt kinh hồn. Ranger đã giữ chân con thú ở đó và sủa mãi đến khi cuối cùng Gar Face đuổi kịp đến nơi và bắn hạ con thú.
Trước khi xảy ra việc rắc rối với con linh miêu thì không có con thú nào mà Ranger không tìm ra dấu vết. Và rồi xảy ra chuyện vào cái đêm đó, cái đêm xa xưa khi nó chợt dừng lại và Gar Face đã nã phát đạn vào nó, bắn ngay vào chân con chó của chính hắn. Vết thương thì đã liền miệng, nhưng ông chủ của nó thì đã từ bỏ nó, đã xích nó vào cái cọc ở trong góc và để mặc cho nó đi lại trong những vòng tròn vô tận suốt những ngày dài dằng dặc.
Khi Ranger khập khiễng đi theo gã chủ, nó nghĩ về tất cả những lần nó đánh hơi thấy mùi của con mồi. Rồi nó chợt nhận ra nó là một con chó săn giỏi. Nó đã từng là 1 thế đó.
Đây là một con chó đã từng luôn luôn trung thành với chủ. Là một con chó đã từng sủa vang vào không trung và hát lên với tất cả tấm lòng. Một con chó có chất giọng ngân nga như bạc vọng khắp khu rừng và cuốn quanh đám cây cối xanh tốt, đọng lại trên mặt nước tĩnh lặng của các đầm lầy, phủ đầy bầu không khí ẩm ướt của bãi đất ngập nước. Đây là một con chó đã cống hiến hết mình suốt cả cuộc đời nó.
Nó tức tối hít vào một ngụm không khí. Phải, nó đã dâng hiến tất cả. Nhưng đây cũng là một con chó đã hứa là sẽ bảo vệ một con mèo mẹ nhỏ bé cùng với lũ mèo con của nó, vậy mà nó đã ngủ quên đi khi Gar Face xúc đi cả mèo mẹ lẫn đứa con trai nhỏ. Mang người bạn thân thiết nhất của nó đi mất. Con mèo mẹ đã yêu thương nó tràn đầy và trọn vẹn, đã tin tưởng giao phó hai đứa con cho nó bảo vệ. Và nó đã hứa, đã từng hứa. Chỉ còn sót lại mỗi mình Sabine. Mà nó đã làm được gì cho Sabine? Lẽ ra nó đã không còn sống được đến bây giờ nếu không có những món quà nho nhỏ do con mèo con đem lại, mấy con chuột nhắt và những con tôm càng sông. Cái tô đựng thức ăn của nó bị bỏ quên trống trơn trong biết bao nhiêu buổi sáng và con mèo con phải vội vàng chạy vào khu rừng kế bên để tìm thứ gì đó cho nó ăn, một con thằn lằn chân ngắn đầu đỏ, một con ếch tươi roi rói, thậm chí là cả những con côn trùng. Có lần con mèo nhỏ đem về cho nó cả một con sáo đá mạnh mẽ. Thật là chẳng có món nào ngon hơn. Vả nó luôn nhớ ơn con mèo con, vì không có những thứ đó thì nó sẽ chẳng có gì để bỏ bụng vào những ngày như thế. Ôi Sabine. Vậy mà trong một phút giây sơ sểnh nó đã không bảo vệ được con bé, đứa mà nó yêu thương nhất. Nó hi vọng là con mèo đã chạy đi xa khỏi cái nơi kinh hoàng này, xa hẳn gã đàn ông khủng khiếp này.
Nó bắt đầu ho, và để lại một vệt máu trên mặt sân đầy bùn. Đây là con chó chẳng có chút gì để lại, ngoại trừ một con tim to lớn và hào hiệp, một quả tim đã bị nứt vỡ từ bên trong với mỗi hơi thở khó nhọc.
Nó nghe thấy tiếng sợi xích rung lên lách cách trong tai nó. Sợi dây xích. Nó đã căm hận sợi dây xích này suốt bao lâu nay. Và bây giờ Gar Face đang kéo lê nó đi bằng sợi dây xích này đây, kéo nó đi dọc theo bờ đất ướt đẫm nước mưa của con sông Bayou Tartine. Nó hạ thấp đầu xuống, giống hệt như nó đã từng làm khi còn đi săn từ rất nhiều năm trước. Cái mũi dập vỡ của nó đã méo mó, nó hầu như chẳng còn ngửi thấy được mùi gì ngoại trừ mùi bùn đất trơn trượt và đặc sệt sau cơn mưa.
Gần như nó chẳng ngửi thấy mùi gì, kể cả mùi của con mèo nhỏ lông bạc, một con mèo cái xinh xắn đang nhìn theo khi nó đi ngang qua và lẳng lặng lần theo ở phía sau, khi Gar Face kéo lê nó về phía con sông Bayou Tartine cùng với con thú dữ dài hơn ba mươi mét mà gã đang mơ tưởng.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn