Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 159-160: Chuyện Cũ Của Trương Cửu Đức.
D
iệp Không nghe vậy không khỏi thở dài trong lòng, người ta dùng mười năm Trúc Cơ thành công, chính mình dùng hơn ba năm mới chỉ đạt tới tầng ba, nếu như không phải do linh khí của Hoàng Tuyền lão tổ thì ngay cả tầng ba cũng không đạt được.
Phải biết rằng về sau càng tu luyện lên cao càng tốn thời gian, muốn cấp độ tăng lên phải mất thời gian rất dài. Chính mình dùng hai mươi năm cũng không biết có thể Trúc Cơ được hay không.
- Trương gia ta cũng coi như danh gia vọng tộc ở Vũ Quốc, ở trên lại có tiên nhân che chở, trong nhất thời càng thêm phồn hoa cường thịnh.
Trương Ngũ Đức đưa mắt ra ngoài cửa sổ, phảng phất nhớ lại cảnh sắc năm đó.
Tiếng gió thổi từ khe cửa đi vào khiến Trương Ngũ Đức giật mình đánh thót.
Hắn lắc đầu, lại nói:
- Tất cả mọi người đều cho rằng Cửu đệ mang tới cho Trương gia chúng ta phồn hoa trăm năm, ai ngờ chính là vì hắn… lại khiến cho Trương gia bị thảm họa diệt môn!
- Tại sao vậy?
Diệp Không ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Cửu đệ của ngươi đắc tội với tu sĩ cấp cao ở bên ngoài. Thế nhưng hắn là đệ tử hạch tâm của Vân Phù môn, tự nhiên Vân Phù môn phải bảo vệ người Trương gia bình yên, là người phương nào dám tới diệt gia tộc của ngươi?
Trương Ngũ Đức uống một hớp rượu, lại nói thêm một câu khiến Diệp Không không thể tưởng tượng được:
- Diệt cả nhà của ta, chính là Vân Phù môn.
- A?
Diệp Không có chút kỳ quái, Trương Cửu Đức được Vân Phù môn coi trọng như vậy. Cho dù Trương Cửu Đức đắc tội trưởng lão trong môn thì tối đa là trách phạt hắn là được, cần gì phải tiêu diệt cả nhà người ta không sót chút gì? Vân Phù môn là đại phái tu tiên của Vũ Quốc. Trương gia lại là đại gia tộc của Vũ Quốc, quan hệ với nhau có lẽ không tệ, vì sao lại có cừu hận lớn như vậy?
Nghe Trương Ngũ Đức nói Diệp Không mới biết được, huynh đệ Trương Cửu Đức của hắn vừa tiến vào cửa đã được coi trọng. Sau khi Trúc Cơ lập tức thành người kế nhiệm chưởng môn, cũng bởi vậy cho nên Trương Cửu Đức có thể tiếp xúc không ít bí mật, thậm chí không ít bảo khố cũng do hắn bảo quản.
Trương Cửu Đức quản lý bảo khố, quản lý vô cùng rõ ràng, những vật phẩm ra vào trong đó đều được ghi chép lại, mà hắn cũng vô cùng thanh liêm, không có chút trộm cắp tư dùng gì.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhân phẩm của hắn không tệ, rất thanh liêm chính khiết, mà ngay cả trưởng lão Nguyên Anh bế môn cũng vô cùng tín nhiệm đối với hắn, vì vậy trưởng lão Nguyên Anh liền đưa tư khố của của mình cho Trương Cửu Đức chưởng quản rồi an tâm bế quan.
Trương Cửu Đức thật sự là nhân phẩm không tệ? Sự thật chứng minh hắn không phải nhân phẩm không tệ mà nhân phẩm cực kỳ kém cỏi. Quản lý bảo khố hơn mười năm thanh liêm, bởi là vì trong bảo khố không có đồ vật hắn để ý tới.
Ở trong bảo khố của trưởng lão Nguyên Anh so với bảo khố của môn phái phong phú hơn rất nhiều, các loại pháp khí, linh khí, tài liệu cực phẩm khiến cho Trương Cửu Đức hoa mắt, tham niệm trong nội tâm hắn rốt cục không thể ngăn chặn, cuối cùng ra tay.
Ở trong kho của trưởng lão Nguyên Anh, thứ đắt giá nhất là một cây Chu Cửu Thế quả. Nghe nói ăn một Chu Cửu Thế quả có thể khiến người khác cảm ngộ được cửu thế luân hồi trong thời gian ngắn. Điều này đối với tâm tình trong lúc tu luyện có tác dụng rất lớn, là vật có thể giúp tu sĩ Nguyên Anh thành công tiến vào Hóa Thần kỳ!
Chẳng qua thời gian kết trái cũng vô cùng gian nan, mấy trăm năm cũng chỉ kết được một quả, lão tổ Nguyên Anh của Vân Phù môn kia còn chưa đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, hắn một mực không cam lòng ăn cho nên trái cây không có việc gì. Để hơn mười năm, hơn trăm năm cũng không biết héo rũ.
Lão tổ Nguyên Anh yên tâm giao cho Trương Cửu Đức còn có một nguyên nhân, đó là lúc đó Trương Cửu Đức mới tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, khoảng cách tới Hóa Thần rất xa, hắn ăn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lão tổ Nguyên Anh này quả thực đã xem thường bản tính tham lam của con người. Ngẫm lại những kẻ tham ô nhận hối lộ kia, có ai là vì thiếu tiền mà tham ô đâu?
Có thể thấy được, thiếu tiền hay không cùng với tham ô hay không không quan hệ nhiều lắm. Cần dùng và không dùng, ăn trộm và không ăn trộm không có liên hệ với nhau.
Ta không dùng được, chẳng lẽ sau này khi ta đạt tới cảnh giới đó là có thể dùng hay sao? Ánh mắt Trương Cửu Đức rất linh hoạt, quan niệm về lợi ích vô cùng mạnh, vì vậy hắn đã xuống tay trộm đi trái cây.
Chẳng qua, ngươi trộm thì ngươi cứ việc trộm, ít nhất cũng phải lưu lại cây cho người ta a? Trương Cửu Đức là một tên trộm thiếu đạo đức, đã trộm trái cây lại còn giết chết cả cây. Tại sao? Tại vì hắn muốn chờ tới lúc bàn giao nói lại cây chết quả khô thì có thể phủi hết mọi chuyện dính trên người.
Giết chết cổ thụ, Trương Cửu Đức cũng vô cùng sợ hãi. Nếu như lão tổ Nguyên Anh xuất quan hỏi vì sao lúc cây héo chết mà ngươi không báo cho ta biết?
Hoặc là hỏi vì sao cái cây này suốt mấy ngàn năm không chết, vì sao vừa vào tay ngươi đã chết?
Trương Cửu Đức càng nghĩ càng thấy không tốt, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới tận cùng, hắn vơ vét tất cả những vật có giá trị trong kho rồi quay về gia tộc.
Trương Cửu Đức vừa trốn thì sự tình bị bại lộ. Lão tổ Nguyên Anh xuất quan không khỏi tức giận lôi đình, hắn lập tức sai người vây quanh Trương gia
Đối với Vân Phù môn mà nói, Trương Cửu Đức dù sao cũng là một tu sị dị linh căn không dễ tìm, nếu như về sau có thể kết thành Nguyên Anh sẽ trở thành sự trợ giúp rất lớn.
Vì vậy Vân Phù môn sai người tới thông báo nói rằng, niệm tình Trương Cửu Đức vi phạm lần dầu tiến, chuyện tình hủy mất cổ thụ sẽ trách phát hắn diện bích hai mươi năm. Phạt nhẹ như vậy là có điều kiện đầu tiên, đó là đưa ra khỏa Cửu Thế quả cùng với những đồ vật lấy cắp ra.
Đương nhiên, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ thì đừng trách chúng ta vô tình, tất cả mọi người già trẻ lớn bé thuộc Trương gia đều phải chôn cùng.
Sự tình đi tới nước này, nếu thu tay lại được thì thu tai, ngươi không suy nghĩ vì mình cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ, huynh đệ cùng con cháu a?
Trương Cửu Đức trả lời vô cùng sảng khoái. Tốt! Ta còn cầu không được! Chẳng qua thứ đồ vật đó ta không giữ bên người, người nhà của ta đưa cho các ngươi làm con tin, ta đi lấy rồi trở về ngay.
Chẳng qua Trương Ngũ Đức vẫn không hề yên tâm, hắn muốn đi theo Trương Cửu Đức, chỉ sợ tiểu tử này không nhớ tới người gia tộc mà thay đổi chủ ý.
Vì vậy Trương Cửu Đức liền mang theo ca ca đi tới địa phương kia, lấy được khỏa Cửu Thế quả mang về cứu người nhà.
Thế nhưng chẳng một ai ngờ rằng, Trương Cửu Đức đã phát rồ, hắn căn bản không có ý định dùng trái cây để chuộc người, bởi vì trái cây đó đã có người mua, hơn nữa người đó đáp ứng hắn, cam đoan có thể giúp hắn tiến vào Nguyên Anh kỳ trong vòng trăm năm.
Cũng không biết rốt cục người mua là tu sĩ đại thần thông gì, một trăm năm đạt tới Nguyên Anh kỳ, điều này đối với Trương Cửu Đức là một sự mê hoặc lớn không gì cưỡng được. Hiện giờ hắn mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, một trăm năm vượt qua Kết Đan kỳ để tiến vào Nguyên Anh kỳ, điều đó quả thật là thần tích nha.
Tuy rằng hắn là dị linh căn hiếm thấy thì cũng chỉ tu luyện nhanh hơn người thường một chút trước khi Kết Đan mà thôi, sau khi Kết Đan thì rất khó nói. Rất nhiều dị linh căn đã dừng lại trước ngưỡng cửa Kết Đan, không cách nào đột phá cho tới khi chết già. Nguyên Anh kỳ quả thực có lực hấp dẫn vô cùng cường đại.
Nếu so sánh thì tánh mạng của người trong gia tộc dường như không trọng yếu bằng… dù sao tuổi thọ của phàm nhân có hạn, cho dù không giết bọn họ thì sau một trăm năm bọn họ cũng sẽ chết… chết sớm một chút thì chết sớm một chút a. Như vậy ta mới có thể một lòng tu luyện, về sau giết người đoạt bảo cũng không sợ bị người khác mang người nhà ra uy hiếp.
Trương Ngũ Đức đảm nhận nhiệm vụ không khỏi quỳ xuống cầu khẩn, nói tận đạo lý thế nhưng Trương Cửu Đức là một tên bị lòng tham công tâm, lời nói vừa dứt liền quay đầu rời đi.
- Yên tâm, ta sẽ báo thù cho các ngươi…
Trương Ngũ Đức vừa đi, tự nhiên cả nhà Trương gia hơn hai nghìn người bị giết sạch. Tu sĩ Nguyên Anh vô cùng thần thông quảng đại, phàm chỉ cần là người có huyết thống Trương gia đều giết sạch, mà ngay cả những nô bộc trung thành cũng bị giết không ít.
Trương Ngũ Đức không chết là bởi vì hoàng thất Vũ Quốc cầu tình cho. Trương Ngũ Đức với tư cách là bậc Đại Nho của Vũ Quốc đồng thời được quan dân Vũ Quốc kính trọng. Tất cả mọi người đều đứng ra cầu tình cho hắn, vừa vặn hắn đi ra ngoài cũng Trương Ngũ Đức cho nên trở về muộn, lão tổ Nguyên Anh kia giết hơn hai nghìn người cũng giảm hận được không ít, cuối cùng để lại cho Trương Ngũ Đức một con đường sống.
Diệp Không nghe xong không khỏi cởi bỏ toàn bộ nghi vấn trong lòng. Trách không được từ lúc đầu Trương Ngũ Đức đã không tán thành chính mình tu tiên, bởi vì hắn cho rằng tất cả tu tiên giới đều vô cùng ích kỷ, đệ đệ của chính mình không tu tiên thành, cuối cùng lại tu thành gia súc.
Hẳn là hắn sợ Diệp Không cũng biến thành loại người này.
Mà mặt khác, vì cái gì Trương Ngũ Đức khóc ròng ỏ trong Huynh Đệ Thâm Tình hội, đó là bởi vì hắn nghĩ tới Cửu đệ của chính mình, người ta không phải huynh đệ mà hơn hẳn huynh đệ, còn huynh đệ thân sinh của hắn thì đã bị mất hết nhân tính.
- Tiên sinh, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Diệp Không cũng nói ra lời tương tự với Trương Cửu Đức, thế nhưng ý nghĩa trong đó không giống nhau.
Trương Ngũ Đức gật đầu nói:
- Kỳ thật ta cũng không hận Vân Phù môn, ta hận nhất là tên súc sinh Trương Cửu Đức kia! Sở dĩ hiện giờ ta còn chống lại tới tận giây phút này chính là muốn xem loại người táng tận lương tâm như hắn sẽ chết như thế nào!
- Ừm
Diệp Không gật đầu, nếu như bảo một mình hắn đấu với Vân Phù môn sợ rằng không có phần thắng, thế nhưng chỉ với một Trương Cửu Đức…
- Tiên sinh, việc này đã trải qua bao lâu?
- Hơn mười năm.
- Ừm, tiên sinh, ta nhất định sẽ báo thù cho ngài!
Năm đó Trương Cửu Đức là Trúc Cơ hậu kỳ, lại có đại thần thông trợ giúp, sợ rằng hiện giờ đã sớm Kết Đan. Diệp Không mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, thật có thể báo thù sao?
Trương Ngũ Đức rất hoài nghi đối với chuyện này, hắn lau nước mắt giận dữ nói:
- Ta nói với những lời này với ngươi cũng không phải muốn ngươi giúp ta báo thù. Ngươi ngàn vạn lần đừng lỗ mãng nha.
- Ta biết rõ, ta sẽ không lấy trứng chọi đá đâu.
Diệp Không âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, loại người cặn bã như mày, một ngày nào đó phải cạo chết hắn!
Trong lúc Trương Ngũ Đức ăn cơm, Diệp Không không vội vã trở lại tiểu viện của mình mà đi vào hậu hoa viên, vốn hắn đi hái Khang Lương quả thế nhưng đi được nửa đường mới nhớ, bây giờ đang là mùa đông, làm gì có trái cây nào kết quả?
Diệp Không vô cùng phiền muộn, nếu sớm biết như vậy trước đây hái thật nhiều rồi cho vào túi trữ vật. Hiện giờ muốn hái cũng không có chỗ hái, không có cái đồ chơi kia, làm sao luyện chế được Tích Cốc đan?
Hắn muốn hỏi Hoàng Tuyền lão tổ xem có vật gì thay thế được hay không, thế nhưng hôm nay lão tổ quá vui vẻ, thể lực tiêu hao nhiều đã ngủ một giấc bất tỉnh.
Diệp Không còn chưa hết hy vọng, hắn lại chạy tới hậu hoa viên, tận mắt chứng kiến Khang Lương quả trên cây hết sạch sẽ, lúc này mới hết sạch hy vọng.
Chẳng qua có điều khiến cho Diệp Không ngoài ý muốn chính là buổi tối lạnh như vậy vẫn có gia đinh hẹn ước cùng nha hoàn trốn sau hòn giả sơn, hắn nghe được tiếng cởi quần rõ ràng, thật sự tinh thần rất đáng khen.
Thạch động tối như mực ở trong núi có thể nhìn thấy một bóng trắng đang ẩn ẩn hiện hiện, nữ tử đang phối hợp cùng cũng rên nhẹ nơi cổ họng. Diệp Không vốn không muốn nhìn lén thế nhưng hắn lại cảm thấy bóng lưng màu trắng kia có chút quen mắt, chú ý một chút, thật không ngờ là Bách Phu trưởng Liễu Trường Thanh.
Nếu như là người khác thì thôi không nói, nhưng Liễu Trường Thanh với tư cách là binh đầu sao lại có thể dẫn đầu vi phạm quy định như vậy? Cho dù ngươi tình đầu ý hợp với nha hoàn cũng đừng làm tại đây a, nơi này không dễ ẩn nấp, lại rất dễ để cho Diệp Không nhìn thấy. Nếu như là người khác trông thấy thì ngươi thảm rồi. Quân gia của Diệp gia vô cùng nghiêm khắc, chỉ như vậy đã đủ chém đầu ngươi!
- Khục!
Diệp Không ở bên ngoài ho khan một tiếng.
Hai người bên trong hiển nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài liền lo lắng không dám động đậy, lại chờ đến khi Diệp Không gọi thẳng danh tự Liễu Trường Thanh ra thì hắn mới tất tưởi kéo quần lên.
Mang theo một nha hoàn đi tới trước mặt Diệp Không quỳ xuống, quân gia Diệp gia vô cùng sâm nghiêm, làm việc đó cùng nha hoàn trong nội viện Diệp gia chính là tử tội, mà ngay cả nha hoàn cũng sẽ bị đánh ngàn trượng cho đến chết.
Liễu Trường Thanh biết rõ lợi hại liền bị hù dọa tới không còn tí máu trên khuôn mặt, hắn quỳ xuống trước Diệp Không không ngừng dập đầu.
Diệp Không tự nhiên sẽ không trừng phát Liễu Trường Thanh. Hắn hỏi mới biết được, thì ra Liễu Trường Thanh cùng nha hoàn này sớm đã vừa mắt nhau, hai người thường xuyên qua lại, cuối cùng phát sinh quan hệ.
Bình thường Liễu Trường Thanh không dám lớn mật như vậy, thế nhưng thế cục biên quan ngày càng khẩn trương. Liễu Trường Thanh nhận được quân lệnh của Diệp Uy rằng phải dẫn đội quay trở lại doanh trại. Như vậy đi sẽ phải chia cách nhau, buổi tối hai người ước hẹn ra đây, nói lời tâm tình một hồi rồi không nhịn được làm hoạt động nóng người.
Chuyện tình đi vào rừng thân mật như vậy cũng đều có nguyên do của nó, chẳng qua Diệp Không lại hỏi thêm:
- Vì sao các ngươi đã tình đầu ý hợp mà lại không chuộc thân cho nàng ta, để nàng ta an cư tại Nam Đô thành?
Liễu Trường Thanh thở dài:
- Tiểu Quyên là nha hoàn trong phòng của Cửu phu nhân, lại là một người cần cù, Cửu phu nhân một mực không chịu buông tay, ta cũng đã từng hỏi qua thế nhưng Cửu phu nhân không hề đồng ý.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --