Số lần đọc/download: 1733 / 13
Cập nhật: 2015-11-24 20:28:41 +0700
Chương 99
C
ó người nói, người nào càng đến gần với cái chết, thì những ngày còn lại của cuộc đời họ sẽ nhớ lại rất nhiều kí ức xưa cũ.
Đầu mùa đông, ánh mặt trời thực ấm áp, An Nhiên đứng ở cửa bệnh viện, tham lam hít khí trời. Trời mới biết cô ngủ đã bao lâu.
"Chúng ta về nhà đi em." Mạc Ngôn cẩn thận chạm vào cô.
An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tuyên Nguyên: "Cảm ơn anh, Tuyên Nguyên "
Tuyên Nguyên nở nụ cười ấm áp, sáng lạn như ánh mặt trời.
An Nhiên không ngờ, bản thân mình còn có thể quay về biệt thự Kính Hồ. Đã xa cách lâu như vậy, còn có thể quay về nơi đây.
Ân Hữu nghe nói hôm nay mẹ Nhiên Nhiên sẽ cùng về nhà với ba, vô cùng hưng phấn, chạy nhảy khắp phòng: "Bà nội, sao giờ ba mẹ vẫn chưa về vậy?"
"Về đến ngay mà." Vừa mới dứt lời, liền nghe tiếng ô tô bên ngoài: "Cháu nghe xem, ba mẹ đã về rồi."
"Nhiên Nhiên!" Thằng bé lao thẳng vào lòng An Nhiên, cô không đứng vững thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Mạc Ngôn nhanh tay đỡ kịp.
"Ân Hữu ngoan, mẹ không được khỏe trong người, con đừng nghịch quá." Mạc Ngôn nói với Ân Hữu.
Ân Hữu nghe xong, nghịch ngợm le lưỡi: "Được rồi, con không nghịch nữa." Sau đó nắm tay An Nhiên kéo đi: "Nhiên Nhiên, con chờ mẹ rất lâu đó, mãi đến giờ mẹ mới về với con."
An Nhiên nhìn Ân Hữu, không định rõ được cảm xúc trong lòng. Bây giờ chính cô cũng không còn đủ khả năng lo lắng cho con mình nữa.
"Đã về rồi!" Bà Đường đi ra đón, đau lòng nhìn An Nhiên, cả nhà không ai biết, An Nhiên một thân một mình chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nhận được sự quan tâm của mọi người trong nhà làm An Nhiên lại vạn phần lưu luyến thế giới này. Cô còn có rất nhiều nguyện ước, sao không để cho cô tiếp tục sống chứ.
Ban đêm, An Nhiên đứng ở ban công phòng Mạc Ngôn, giống như ngày trước, nhìn ra không gian xung quanh.
Mạc Ngôn đi đến sau lưng cô nói: "Vào đi thôi, bên ngoài gió lớn."
Mạc Ngôn dìu cô ngồi lên ghế, sau đó lấy ra một cái hộp gấm, mở ra là một chiếc nhẫn, An Nhiên nhận ra chính là chiếc nhẫn của bảy năm về trước. Đã lâu như vậy, vẫn chói sáng tuyệt đẹp.
"Lấy anh nhé, An Nhiên." Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào chiếc nhẫn càng thêm lộng lẫy.
An Nhiên do dự, nếu đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy, không phải sẽ làm khổ anh ấy cả đời sao? "Làm sao bây giờ? Tôi làm sao nhận lời cầu hôn của anh được. Tôi không yêu anh.."
Mạc Ngôn căn bản không để ý lời cô nói, cố ý đem nhẫn lồng vào ngón áp út trên tay cô: "Anh yêu em."
"Anh bị ngốc sao? Tôi đã nói không có tình cảm với anh."
"Ừ, thì anh ngốc, cho nên mới khiến em một mình chịu khổ nhiều năm như vậy. Nhưng sau này sẽ không như thế nữa." Sau đó Mạc Ngôn lại từ trong túi lấy ra hai tờ giấy: "Đã quên nói cho em, em không có lựa chọn." Đó là hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu đỏ chói ngay trước mắt An Nhiên.
Trong một khắc, An Nhiên cảm động, hoàn toàn tan chảy trong lòng. Hình như, cô không còn phải khổ sở vất vả như vậy nữa rồi.