Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 97
T
rước chung kết đại nhạc hội một ngày
Nó xuống bếp thì thấy ba nó đang phụ mẹ nó làm bữa sáng, từ ngày gia đình nó đoàn tụ tình cảm của hai người cũng được thắp lửa trở lại, nó thấy ấm trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng như thế.
- Ô…con gái…ngồi đi, tất cả xong rồi _ mẹ nó nói
- Hôm nay sẽ tổng duyệt lần cuối phải không _ ba nó kéo ghế ngồi xuống
- Dạ
- Con ổn chứ _ ba nó lo lắng hỏi
- Con không sao…nếu con cứ trốn tránh như thế mọi người sẽ biết mất _ nó cười gượng
- … _ ba nó rút trong túi ra một cặp nút tai chống tiếng ồn đưa cho nó
- Đây là… _ nó nhìn nút chống ồn rồi nhìn ba nó
- Ta sẽ nói Khiêm lo phần sân khấu cho con…vì vậy con không cần phải nghe mọi người nói gì đâu, cứ làm tốt phần của con là được
- Cảm ơn ba _ nó nói
- Ăn đi….lát mẹ sẽ đưa con tới nhạc viện _ mẹ nó nói
- Dạ
Duyên đã ở ngoài đợi nó, khi nó vừa ra ngoài chị ta đã chạy đến để nói chuyện với nó, nhưng mẹ nó ra ngay sau nên chị ta dừng lại vì sợ sẽ bị lộ. Đi theo mẹ con nhà nó đến nhạc viện, mặc cho có rất nhiều cơ hội tiếp cận với nó nhưng khi tới gần thì lại bị tuột mất nên chị đành nhờ người chuyển lời tới nó.
- Băng… _ có người gọi nó
- Dạ…chị gọi em _ nó quay lại
- Nãy có người nhờ chị đưa cái này cho em _ chị đó đưa cho nó một tờ giấy
- Cảm ơn chị _ khi nó cảm ơn thì chị đó đã đi rồi
Nó mở tờ giấy ra xem nội dung bên trong là gì và ai là người đã gửi tờ giấy cho nó, thì ra người gửi là Duyên: “ Chị Duyên đây, không có cách nào liên lạc với em nên chị mới phải viết giấy như vậy. Chị có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, chị biết em ghét chị nhưng chuyện này thật sự rất quan trọng vì vậy chị mong em sẽ tới gặp chị sau buổi tổng duyệt ở quán cà phê Z, chị sẽ đợi em “
- Gì vậy _ nó gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi quần sau
- Băng…tới lượt em rồi
- Dạ…em vào đây _ nó quay trở lại với sân khấu
- Làm tốt lắm
- Hôm nay mọi người vất vả rồi
- Mọi người về cẩn thận
- … _ nó nhìn mọi người nói chuyện với nhau
- Good bye…see you again _ Jeami đứng cạnh nó nói
- See you again _ nó cười chào Jeami
- Băng _ Vương nắm tay giữ nó lại khi nó định bỏ về
- … _ nó quay lại nhìn anh mà không nói gì
- Em ổn chứ _ Vương nói
- … _ lúc đầu nó nghĩ sẽ tiếp tục giận anh, nhưng xét cho cùng tất cả mọi người chỉ vì không muốn nó bị shock nên mới làm thế _ em không sao
- Về cùng đi _ anh nói
- À…thật ra em có hẹn rồi, anh về trước đi
- Với ai vậy…anh sẽ đưa em đi
- Với chị Duyên _ nhắc tới tên Duyên Vương thay thái độ
- Em đi một mình được rồi _ nó nhìn anh
- Không sao …để anh đưa em đi
Vương cúi xuống cầm hộp đàn giúp nó rồi bước đi trước nó theo sau. Khi đến xe dừng trước địa điểm hẹn gặp của Duyên, nó bảo Vương cứ ở lại trong xe vì nó biết quan hệ giữa Vương với Duyên gần đây không tốt cho lắm. Nó mở cửa rồi bước ra, nó đứng trước quán để nhìn xem Duyên ngồi đâu trước khi bước vào, nó nhìn sang trái sang phải để tìm xem có thấy người của Pin đâu không rồi mới bước vào.
- Ở đây _ Duyên đứng lên gọi nó
Khi thấy nó bước xuống xe Duyên đã nhắn tin cho Thiên Anh biết, cô ta cũng đang có mặt tại đây chỉ là ở một nơi cách đó đủ xa để nó không nhìn thấy thôi, cô ta cũng băng nhóm xã hội đen mình thuê đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để bắt nó đi rồi.
- Chị gặp tôi có việc gì không _ nó nói
- Ngồi xuống trước đi _ Duyên ngồi xuống
- Khi nào con nhỏ đó ra về thì hẵng hành động _ Thiên Anh nói
- Cô em đang dạy khôn tụi này sao _ tên đầu gấu nói
- Im đi _ Thiên Anh lườm tên đó
- … _ nó chờ xem Duyên có nói gì không nhưng mãi vẫn cứ im lặng
- Chị gọi tôi tới đây để ngồi nhìn chị như thế này thôi sao _ nó nói
- Không… _ Duyên đang đấu tranh nội tâm giữa việc cảnh báo nó về kế hoạch của Thiên Anh và việc im lặng thực hiện theo kế hoạch
- Chị nói có chuyện quan trọng muốn nói
- Tôi biết quan hệ giữa tôi và cô từ nhỏ đã không tốt…nhưng tôi thật sự không có ý làm hại cô đâu
- … _ nó vẫn lắng nghe
- Chị ta làm cái quái gì mà lâu vậy…kết thúc nhanh đi chứ _ Thiên Anh ở ngoài suốt ruột nói
- Cô hãy đề phòng Thiên Anh…cô ta điên lắm rồi…không còn ý thức được việc mình đang làm là gì đâu _ cuối cùng chị cũng nói ra
- Chỉ có thế thôi sao
- … _ chị ta ngạc nhiên với thái độ như không của nó
- Tôi đã được nhắc chuyện đó rồi _ nó đứng dậy _ dù sao cũng cảm ơn chị đã nhắc tôi lần nữa
- Chuẩn bị hành động _ Thiên Anh nói khi thấy nó đứng dậy
- Đừng ra ngoài _ Duyên vội đứng dậy khi nó quay lưng bỏ đi
- Sao _ nó nhìn chị ta khó hiểu
- Ở bên ngoài nguy hiểm lắm…đừng đi _ Duyên nói
- Chị…chẳng lẽ…chị cho tôi vào tròng sao _ nó nhìn Duyên nghi ngờ
- Không…tôi không…
- Giả tạo cuối cùng vẫn là giả tạo…kết cục cũng như nhau thôi mà _ nó cười nhạt rồi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài
- Không… _ Duyên chạy theo nó
- Chuyện gì vậy _ Vương nói khi thấy nó đang bỏ chạy ra ngoài phía sau là Duyên
- Hành động _ Thiên Anh nói khi thấy nó quay gót bỏ chạy
Nó chạy ra gần tới cửa thì thấy một đám người xã hội đen đang chạy tới, khoảng cách giữa bọn nó đang ngày một thu hẹp lại, nó cố gắng đảo mắt tìm kiếm người của Pin nhưng không thấy, chuyện này là sao chứ, sao anh bảo sẽ có người bảo vệ em mà. Nó đẩy cửa lao ra ngoài vội mở cửa xe nhưng khi nó vừa chạm vào được cánh cửa thì đám người xã hội đen đã tóm được nó, nhìn Vương với ý nói anh chạy đi nhưng anh lại mở cửa bước ra ngoài, ngoái nhìn ra sau thì thấy Duyên vừa bước ra ngoài.
- Mấy người làm gì vậy…thả con bé ra _ Vương quát
- Chạy đi…Á _ nó vừa mở miệng ra nói thì tên xã hội đen thục mạnh vào mạn sườn nó làm nó la lên đau đớn
- Im mồm rồi cút xéo đi thằng chó _ tên đó dí khẩu súng đã được che lại bằng tà áo vào mượn sườn nó nói
- Nè…mấy người là ai _ Vương không chịu bỏ đi
- Thằng chó này hình như muốn nhập cuộc thì phải _ một tên xã hội đen khác nói
- Huỵch….bùm …đoàng đoàng
Bỗng có vài tên áo đen lao tới đánh bọn xã hội đen, nhìn thấy khẩu súng đang dí vào mượn sườn nó chuẩn bị được bóp cò Duyên nhanh chóng chạy tới xô nó qua một bên để tránh. Nhanh thì cũng có nhanh nhưng may mắn thì con thiếu, tiếng súng vẫn vang lên, mọi người quay lại nhìn nó. Nó ôm đùi mình bật khóc, đau lắm, viên đạn đã bị trượt khỏi mạn sườn nó nhưng lại trúng ngay đùi giữa khiến máu chảy rất nhiều. Tên xã hội đen kia đã bắn hai phát, một phát là do lỡ tay khi Duyên lao tới đẩy nó, một phát là hắn định nhắm vào đầu nó bắn nhưng lại bắn trượt do đàn em của Pin chụp được cánh tay của hắn. Đường đi của viên đạn không cách xa đường thẳng tới đầu nó, viên đạn đi ngang qua tai nó, khiến nó hoảng sợ nhìn lên khi không còn cảm nhận được âm thanh gì nữa. Khi tiếng súng vang lên bọn xã hội đen nhanh chóng rút lui, đàn em của Pin cũng chạy dí theo bọn đó. Vương chạy sang chỗ nó lo lắng, Duyên giúp anh mở cửa và đưa nó vào xe để tới bệnh viện, viên đạn cần được lấy ra gấp. Nó khóc trong trạng thái không biết gì hết, nó hoàn toàn chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó chắc đã bị âm thanh của viên đạn bắn trượt kia làm ảnh hưởng, nút chống ổn bị rớt ra khi Duyên đẩy nó, có lẽ đó là cơ hội của viên đạn.
- Chết tiệt…hỏng hết rồi _ Thiên Anh tức tối bỏ đi khi thấy bọn đàn em của Pin dí theo đám xã hội đen kia
- Cố lên Băng _ Duyên lo lắng nhìn nó
Xe Vương dừng trước cổng bệnh viện, anh vội vàng mở cửa rồi bế nào vào bên trong, vừa đi anh vừa la hét.
- Bác sĩ đâu…mau cứu người đi
- Chuyện gì ồn ào vậy _ mẹ nó ở gần đó nói
- Bác sĩ đâu…nhanh cứu người đi _ anh mất bình tĩnh khi máu cứ nhỏ giọt nhỏ giọt
- Vương…có chuyện gì vậy _ mẹ nó chạy ra sảnh khi nghe thấy hai chữ “ cứu người “
- Ôi trời…Băng _ mẹ nó hốt hoảng khi thấy người trên tay anh là nó
- Chuyện gì vậy _ các bác sĩ khi cùng xì xầm
- Bác à…_ Vương định nói gì đó nhưng bị mẹ nó cắt ngang
- Để sau đi…chuẩn bị phòng mổ….NGAY _ bà nhấn mạnh từ cuối
Xe đẩy cũng đã được đưa đến, Vương đặt nó lên bàn xe đẩy rồi phụ mọi người đảy nó vào phòng mổ, mẹ nó cũng nhanh chóng thay đồ và chuẩn bị mọi thứ để lấy viên đạn ra.
- Hãy chuẩn bị thêm máu _ mẹ nó nói khi đi ngang qua anh với Duyên
Cánh cửa phòng mổ được đóng lại, đèn đỏ ở trên cửa được bật lên, cải cảm giác này với Vương giống y như lúc anh đưa Ân tới viện lần cuối cùng vậy. Nó đau nhói, anh ngồi sụp xuống sàn nhà thở dốc, người anh bê bết máu là máu của nó, Duyên thấy thế liền tới gần ôm cổ anh an ủi mà bật khóc. Chị đau đớn khi người con trai chị yêu luôn không yêu chị, chị đã sai ở đâu, cuộc đời chị đã sai ở đây hay sai lầm lớn nhất là chị đã yêu và yêu người ta quá nhiều như vậy.
- Băng đâu _ hắn chạy tới cùng với Eric hỏi khi thấy Vương đang ngồi sụp dưới sàn
- … _ Vương ngước mắt lên nhìn hắn
- Tôi hỏi Băng đâu _ hắn không giữ được bình tĩnh
- Là tại mày…tất cả là tại mày mà ra _ Vương lao tới nắm cổ áo hắn
- Bình tĩnh lại…anh Vương, bình tĩnh lại _ Eric lao tới cản anh trước khi anh đánh hắn
- Anh Pin đã gọi báo cho bọn em biết chuyện _ Eric nói
- … _ lúc này Vương mới dịu đi đôi chút
- Con bé mới vào…mọi người ngồi chờ đi _ Duyên nói
Hắn nhìn ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu mà lòng sôi lên sùng sục, hắn quay đầu bỏ đi, hắn cần kiếm ra kẻ đã làm chuyện này, hắn sẽ bóp chết kẻ đó nếu cần thiết phải làm thế
- Vĩ…Vĩ _ Eric gọi nhưng hắn không nghe
Người của Pin đã tìm được hang ổ của bọn xã hội đen nhờ mạng lưới đông đúc đàn em của anh ở khắp nơi, hắn nhận được tin nhắn của Pin về địa điểm thì nhanh chóng phóng xe tới đó, mặc cho đèn đỏ hay đèn xanh, mặc cho đường giao nhau hay đường cao tốc cứ thế mà hắn kéo hết ga hết số tới nơi. Khi tới nơi hắn chạy thiệt nhanh vào bên trong, dùng chân đạp mạnh cánh cửa mở tung ra hắn bước từng bước đầy căm giận lao tới mà đấm mà đá một tên được đàn em của Pin cột vào ghế.
- Đứa nào là kẻ đã nổ súng…là đứa nào _ hắn vừa đánh vừa nói
- Dừng lại đi anh… nó chết mất _ Pin hất mặt ột tên đàn em vào cản hắn khi thấy tên kia ọc hết màu mồm máu mũi ra
- Ai sai tụi mày làm chuyện này _ Pin hỏi
- …. _ tên đó lườm anh và hắn
- Đứa nào là đàn anh của tụi mày _ Pin bước tới trước hỏi
- Phụt… _ tên kia phun máu vào người anh cười khinh bị
- … _ Pin nghiến răng rút trong túi áo một khẩu súng mạ vàng bóng loáng hình chiếc bút bi dí xuống chân hắn
- Á Á Á _ kèm theo tiếng hét của tên đó là tiếng tạch từ chiếc bút bi của anh
- … _ anh lấy khăn lau vết máu trên mặt rồi vứt chiếc khăn lên mặt tên đó
- Tao hỏi lại lần cuối…đàn anh tụi mày là ai…và ai là kẻ sai khiến tụi mày
- Hứ…mày nghĩ tao sẽ nói ra _ tên đó vẫn cứng đầu
- Vậy ta chơi trò đoán chữ đi _ Pin bước vòng ra sau tên đó
- Người sai khiến tụi mày là con gái…một con nhóc 17 tuổi tên Thiên Anh…đúng không _ anh nói
- … _ tên đó mở to mắt khi Pin biết đến Thiên Anh
- Là Thiên Anh sao _ hắn nói
- Người đứng sau… _ Pin đẩy đầu hắn cúi xuống rồi vạch gáy tên đó xem hình xăm, mỉm cười anh thả đầu tên đó ra phủi phủi tay _ là thằng Hùng Mập
- … _ tên kia sững người khi Pin biết toàn bộ mọi thứ
- Chẳng cần gì nhiều…nói tao biết, con Thiên Anh đang ở đâu _ Pinn vòng ra trước mặt tên đó nói
- … _ tên đó nhất quyết không mở mồm là không mở mồm
- Tốt thôi…chỉ làm tao mất thêm thời gian tìm kiếm thôi mà…không sao _ Pin quay gót bước đi
- Đi thôi _ đi ngang qua hắn anh nói, hắn cũng quay gót bỏ đi
- Giải quyết hết đi _ anh nói
- Dạ _ đàn em của anh thưa lớn
Hắn và Pin nổ máy cho xe chạy ra khỏi khu vực đó khoảng 500mét thì có tiếng nổ lớn vang lên sau đó là rực lên một vùng sáng cháy do lửa tạo ra. Mặc cho cách giải quyết như cũ nhưng hiệu quả thì luôn mới. Trong lúc Pin giải quyết chuyện ở đây anh đã không quên cho người đi tìm Thiên Anh, được biết cô ta không có ở nhà vì vậy anh đã cho toàn bộ đàn em của mình dốc hết sức để kiếm cô ta. Rời khỏi đây anh với hắn đã quay lại bệnh viện, anh không chắc việc nó bị trúng đạn có phải là lỗi của anh hay không nhưng anh thật sự đã chậm một bước so với Thiên Anh rồi, anh thấy xấu hổ về điều đó.
- Anh Pin _ Eric đứng dậy nói khi thấy hắn và anh bước vào
- Cô đã bán đứng con nhỏ _ Pin gạt Eric qua một bên để nắm lấy cổ áo của Duyên kéo chị đứng dậy
- …anh Pin _ Vương chụp cánh tay của anh
- … _ anh tức giận nhìn Duyên, anh không phải loại người con gái cũng đánh nhưng anh sẽ chẳng chừa một ai dám đụng tới anh dù cho người đó là con gái
- Buông ra trước đã _ hắn nhét tay vào túi quần nói
- … _ Pin thở dốc rồi buông tay ra
- Em xin lỗi…thật sự em không biết chuyện đó sẽ xảy ra _ Duyên bật khóc
- Là chị sao… _ Eric nhìn Duyên
- Thật sự em đã muốn cản con bé…em đã nhắc tới Thiên Anh….nhưng…
- Muộn rồi _ hắn nói tiếp lời Duyên.
- … _ Duyên ngước lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn nhìn Duyên lúc này chỉ có khinh bỉ không hơn không kém
Ting _ tiếng cửa phòng mổ mở ra
Người đang ngồi thì đứng dậy, người đứng thì chạy tới trươc cửa phòng cấp cứu nhìn xem nó sao rồi, mẹ nó bước ra với bộ đồng phục dính đầy máu.
- Sao rồi cô _ Pin hỏi
- Ổn rồi…cảm ơn con… _mẹ nó nhìn Pin rồi nhìn Vương _ con đã đưa con bé đến kịp
- May quá _ Vương nói
- Ta có thể biết chuyện gì đã xảy ra được chứ _ mẹ nó dè chừng nhìn Pin rồi hắn
- … _ hắn quay lưng bỏ đi, hắn tự thấy mình không có tư cách để ở đây, hắn còn chẳng thể bảo vệ nó nữa vậy mà nói yêu nó thì có quá nực cười không
- Vĩ _ mẹ nó gọi hắn lại
- … _ hắn dừng bước nhưng không quay lại
- Con bé…đã gọi tên con suốt ca phẫu thuật…ta nghĩ con nên ở cùng con bé lúc này _ mẹ nó nói tiếp
- Con… _ hắn chẳng nghĩ mình sẽ ở cạnh nó lúc này, thật đáng xấu hổ
- Con bé đang đợi con đấy _ mẹ nó nói rồi nhìn Pin và Vương _ ta đi thôi
Mẹ nó bước đi, theo sau là Pin và Vương, Eric cũng chẳng biết phải làm gì lúc này vì người nó cần không phải cậu mà là hắn cho nên cậu đã dìu Duyên đi theo Vương và Pin tới phòng làm việc của mẹ nó. Hắn lưỡng lự rất nhiều trước khi quay lại, cho dù hắn cố gắng nhớ tới những chuyện trước đây đã xảy ra điều đó chỉ làm đầu hắn đau nhói mà chẳng thể nhớ ra điều gì. Hắn cần phải có lại trí nhớ thật nhanh để tìm ra lỗi sai của bản thân đã làm tổn thương nó nhưng sao khó khăn quá. Sau một hồi suy nghĩ hắn cũng đã quay lại, nó đã được đưa sang phòng hồi sức, hắn mở cửa bước vào, bước tới vài bước hắn thấy nó trên giường bệnh, mọi thứ màu trắng đập vào mắt hắn. Mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi hắn có cả mùi máu tanh ở nơi đùi thấm ra băng gạc nữa, hắn quay cuồng với trí nhớ trong đầu, vội dùng một tay chống vào tường để không té. Hắn thấy hắn nằm trên giường bệnh trắng, bạn bè vây quay, có Pin có Vương có Eric và có một cô gái dáng lùn lùn đứng trước mặt hắn nữa. Cô gái này nhìn rất quen nhưng sao hắn không thể nhìn rõ mặt cô gái đó chứ, hắn dùng tay còn lại bóp chặt hai thái dương của mình để giảm bớt cơn đau, cố gắng nhìn kĩ gương mặt cô gái đó nhưng hắn chỉ nhận ra người con gái lúc hắn gặp ở phòng y tế của trường khi hắn phát hiện ra Ân bị ung thư và cô gái này là một thôi. Thở mạnh hắn cô gắng giữ bình tĩnh để quay lại hiện tại, hàng trăm câu hỏi chạy trong đầu hắn, tại sao khung cảnh này lại quen thuộc như thế, cả người con gái này nữa. Hắn vừa bước tới gần giường bệnh vừa suy nghĩ về câu hỏi “ Mình có yêu người con gái này không…hay là người con gái trong kí ức chưa nhìn rõ kia “. Ngồi xuống ghế đặt cạnh giường bệnh, hắn nằm lấy bàn tay đang truyền dịch và máu của nó đưa lên gò má của mình, ấm lắm bàn tay của nó chạm vào má hắn thì lạnh nhưng trái tim hắn thấy ấm lắm.