Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 89
C
hương 20.2: Tình yêu tay ba
Sưu tầm
- Dương Đổng Lâm thở dài trước màn hình: "Tớ cá là cậu chưa từng chơi game online?".
- Tranquility: "Tớ đã từng chơi game trên QQ".
- Hạ Chi Lâm Âm: "..."
- Hạ Chi Lâm Âm: "Thế thì bọn mình chơi game trên QQ đi...".
- Tranquility: "Ok".
Thế là nửa đêm nửa hôm, Lâm Tĩnh Lam và Dương Đổng Lâm cùng chơi trò "Bubble Bubble", cô nghĩ bụng, thời đại ngày nay sao mà còn có động vật quý hiếm, quan sát qua vẻ ngoài một chút cũng không thấy. Thật đáng sợ, Lâm Tĩnh Lam rõ ràng là tay chơi mới thế mà mười phút sau đã thoát khỏi chiến trường của tân binh, một giờ sau đã thăng cấp thành cao thủ. Thiên tài thì làm cái gì cũng giỏi?
Khi Kỉ Hoa Ninh đi làm thì Lâm Tĩnh Lam đã ra khỏi nhà từ lâu, vì giờ nghỉ lệch nhau đã khiến cho sinh hoạt của họ bị đảo lộn, chỉ có thể nghe được hơi thở của đối phương mà thôi. Trước khi ra khỏi nhà, cô còn kiểm tra nguồn điện trong nhà đã tắt hết chưa, phòng của Tiểu Lam vẫn mở, máy tính chưa tắt. Cô tiến vào, thấy tài khoản của cậu ấy trên mạng QQ vẫn chưa thoát.
...
- Hạ Chi Lâm Âm: "Cao thủ, cao thủ, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!".
- Tranquility: "Chơi có giỏi đâu, tớ đi ngủ đây, bye bye".
- Hạ Chi Lâm Âm: "Ok, bye bye!".
Tiểu tử thối Tĩnh Lam, nửa đêm vào mạng hai tiếng đồng hồ. Cô cũng chẳng để ý đến những dòng chữ trên màn hình mà tắt máy luôn hộ cậu ta.
Sau buổi xem mặt, Mẫn Lạc Lạc đắm chìm trong cảm giác lo lắng bồn chồn. Hiển nhiên cô vô cùng chú ý đến Giang Viễn Ảnh, và dường như đã bị anh hút hồn từ ngay sau lần đấu khẩu ngắn ngủi đầu tiên ấy. Thế nhưng đến nửa đêm, cô dần dần nhớ lại, những hình ảnh về chuyện tình năm nào lại hiện về. Chuyện của Giang Viễn Ảnh và Kỉ Hoa Ninh đã từng rất rầm rộ, nổi tiếng đến mức một đàn chị như cô cũng đã từng nghe tới, ấn tượng thật sâu sắc.
Cô để tâm đến quá khứ của anh. Cô là người kiêu ngạo, cái mà cô sở hữu cũng chính là sự kiêu ngạo. Cô là duy nhất trên thế giới này, thế nhưng cô lại không cách nào để chiếm lấy quá khứ của anh. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chú ý đến một ai, thế nhưng anh lại quá xuất sắc để vượt qua tất cả – điều này đối với cô có vẻ như thật bất công!
Em đã trao cho anh tất cả, vậy anh cũng phải trao tất cả cho em – đó chẳng phải là một trong những quy tắc của tình yêu hay sao?
Ông bà Mẫn từ trước đến nay rất lo lắng về sự kiêu ngạo của cô con gái, với bất cứ người nào cũng chẳng mảy may ngó ngàng đến. Thế nhưng lần này cô lại chú ý đến Giang Viễn Ảnh và hai ông bà già cũng tự nhiên rất vừa lòng về đối tượng này, gia thế nhà họ cũng thuộc dạng "môn đăng hộ đối". Mẫn Lạc Lạc đợi đối phương liên lạc với mình, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy tin tức gì. Mỗi khi mẹ hỏi đến cô đều tỏ ra khó chịu, thế là điều đó được chuyển đến tai bà mẹ họ Giang. Cuối cùng trong một ngày sau khi Giang Viễn Ảnh vội vã trở về, anh liền bị chất vấn ngay:
- "Viễn Ảnh, sau đó con không có liên lạc gì với Mẫn tiểu thư à?".
Giang Viễn Ảnh không biết rằng hai bà mẹ đã hợp tác với nhau: "Tại sao lại phải liên lạc lại?".
- "Con bé ấy có điều gì mà con không vừa ý? Mẹ thấy rất tốt. Là sinh viên xuất sắc, dáng dấp xinh đẹp lại có khí chất. Điều quan trọng nhất là bố nó làm viện trưởng của bệnh viện XXX, nếu như con đồng ý, lập tức "thẳng bước thênh thang". Viễn Ảnh à, đừng trách mẹ lắm chuyện, tất cả đều là vì tốt cho con mà thôi!".
Giang Viễn Ảnh ngồi quay lưng vào bàn nên không nhìn thấy biểu hiện của mẹ. Câu sau cùng khiến anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện của mấy năm về trước, khi mẹ khuyên anh chia tay với Tiểu Ninh, bà đã từng nói câu tương tự như vậy...
- "... Đừng trách mẹ lắm điều, con là tất cả đối với mẹ, mẹ có làm điều gì cũng chỉ vì con mà thôi...".
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút gì băng giá. Sống với thân phận này đến tận bây giờ, quãng thời gian của những năm tháng đó dường như đều trở nên hồ đồ, cái cảm giác đau đớn do dự không thể từ bỏ ấy đến bây giờ vẫn còn rất sống động. Nhiều năm về sau, anh gặp lại Tiểu Ninh song cảm giác đã trở nên xa lạ như những người bình thường lướt qua nhau trên đường, nếu như không phải là mẹ... nếu như không phải là mẹ... không, điều này chính là sai lầm của chính bản thân anh.
- "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe!". Đây là lần đầu tiên anh phản đối lại mẹ và quay lưng đi vào phòng mình trước mặt bà, khóa trái cửa.
Bà Giang đứng ngẩn người, một lúc trôi qua mà tinh thần vẫn chưa trở lại. Đây là Giang Viễn Ảnh ư? Đây là con của bà, là đứa con mà chính bà nuôi dạy ư? Là đứa con từ trước đến nay không bao giờ phản đối nửa lời và với bất cứ điều gì đều nghe theo bà?
Già rồi, rút cuộc cũng chẳng được việc nữa. Lúc bấy giờ rõ ràng ý xuân tràn trề nhưng làn gió thổi vào phòng lại có đôi chút lạnh lẽo, dần dần, từng chút, từng chút một thấm vào da thịt con người.
Giang Viễn Ảnh sau khi phản đối mẹ thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, ngay ngày hôm sau anh đã vội vàng xin lỗi mẹ và đồng ý với bà về việc tiến hành một cuộc hẹn hò riêng với Mẫn Lạc Lạc, thử xem hai người liệu có hợp nhau hay không. Mẫn Lạc Lạc không hề biết về nguyên nhân sâu xa đó, chỉ vì đột nhiên thấy Giang Viễn Ảnh gọi điện hẹn gặp nên cô cũng rất vui mừng về lần hò hẹn này.
Vì không biết chọn trang phục nào cho cuộc gặp mặt ngày mai nên Mẫn Lạc Lạc đã lục tung cả hòm tủ, trải tất cả váy áo lên giường. Khi mẹ của cô vào cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nếu con không ở trong phòng, mẹ lại tưởng nhà có kẻ trộm đấy!".
Mẫn Lạc Lạc reo lên: "Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, xem con mặc bộ váy trắng hay bộ phấn hồng đẹp hơn? Con thích bộ trắng hơn nhưng lại có vẻ như đứng đắn quá...".
- "Đúng là hơi đứng đắn!". Bà mẹ xoa xoa lên đầu cô giống như hồi còn nhỏ. "Khi đang học, con chẳng để ý đến việc sớm yêu đương, mẹ rất hài lòng về điều đó, nhưng khi đi làm rồi mà vẫn chẳng thấy để ý gì làm mẹ lo muốn chết. Trước đây giới thiệu ai con cũng chẳng thèm để mắt đến, nhưng lần này có vẻ hơi nóng lòng đấy nhỉ...".