Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:05 +0700
Chương 76 (1)
Đ
ã lâu rồi hậu cung mới có một ngày náo nhiệt như vậy. Liễu thục phi trong lúc kích động đã đả thương hai phi tần, còn làm một phi tần khác động thai, thực chẳng phải chuyện nhỏ. Hoàng hậu nương nương vừa nghe tin đã vội vàng dẫn thái y chạy đến Lạc Mai cung ngay tức khắc. Chúng phi cũng nhanh chóng tề tựu đủ mặt. Ai cũng háo hức muốn xem Liễu thục phi hôm nay làm sao thoát nổi kiếp nạn này. Chẳng để chúng phi phải thất vọng, hoàng đế bãi triều xong liền xuất hiện.
Khi trước hoàng đế đã nhiều lần cảnh cáo Liễu Yến Yến không được gây sự với Minh Du. Thế mà hôm nay, nàng ta lại gây ra chuyện động trời như vậy, chẳng khác nào khi quân phạm thượng. Hoàng đế không muốn nổi giận cũng không được. Mà con người Liễu Yến Yến cũng thực ngu xuẩn. Thái y đã nói Minh Du chỉ bị kinh động một chút, thai rồng vẫn còn đó. Liễu Yến Yến chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, nói mình vô tình lỡ tay rồi thành khẩn nhận lỗi là xong. Hoàng đế cưng chiều nàng ta nhất, ắt cũng sẽ mắt nhắm mắt mở khiển trách vài câu rồi cho qua. Ấy thế mà Liễu Yến Yến vẫn gân cổ lên cãi bướng. Việc đã đến nước này mà nàng ta vẫn khăng khăng kêu rằng mình không hề đẩy Minh Du, là Minh Du tự té xuống đất. Tiệp Tuyết căm tức Liễu Yến Yến đã lâu, giờ nghe nàng ta ngang nhiên chối tội tất nhiên không chịu nổi, phải xông ra đòi lại công bằng. Trước long nhan mà để hai bên cãi nhau ầm ĩ thì còn ra thể thống gì? Rất may, ở hiện trường khi ấy còn một người nữa.
Ta đã cố ngồi yên lặng trong một góc khuất, trán sưng đau cũng chẳng dám nhờ thái y xem, thế nhưng chạy trời vẫn không khỏi nắng.
Hoàng hậu thong thả lên tiếng: "Hiền phi, muội nói xem, rốt cuộc sự việc thế nào?"
Tiệp Tuyết khẩn khoản: "Hiền phi nương nương, xin hãy nói một lời công bằng!"
Liễu Yến Yến gầm gừ: "Hiền phi, chớ nói càn."
Một giọt mồ hôi lăn dài bên thái dương ta. Ta lấm lét ngước nhìn hoàng đế, nhưng lại chẳng thể dò đoán được gì từ gương mặt lạnh lùng kia. Sau một thoáng đắn đo, ta đành gật đầu xác nhận lời tố tội của Tiệp Tuyết. Liễu Yến Yến khó dễ ta bao lâu nay, ta vì sợ làm hỏng đại sự của hoàng đế mà chẳng dám động đến nàng ta. Nay nàng ta lại gây ra chuyện lớn nhường này, nhân chứng đầy đủ, mà vật chứng chính là dấu tay đỏ bầm trên má Tiệp Tuyết và cái trán sưng vêu của ta. Ta có muốn giúp hoàng đế bao che nàng ta cũng chẳng đặng.
Tội của Liễu Yến Yến đã rõ. Hoàng đế nổi trận lôi đình, mắng cho nàng ta một trận xối xả. Liễu Yến Yến chưa từng bị hoàng đế to tiếng bao giờ, huống hồ là trước mặt toàn thể phi tần thế này. Nàng ta vừa sợ vừa xấu hổ, cuối cùng không cãi nổi nữa, chỉ biết cúi đầu mà khóc nức nở. Hoàng đế mắng thỏa rồi, liền đập bàn phạt Liễu Yến Yến cấm túc cho đến khi Minh Du sinh nở, hơn nữa trong thời gian cấm túc, mỗi ngày phải chép ba bản kinh cầu an cho mẹ con Minh Du. Sấm giăng chớp giật đầy trời, thế mà luận lại chỉ có mấy chữ cấm túc, chép phạt. Đám phi tần ngóng trông cả buổi, lúc này không ai là không thất vọng.
Tuồng hay còn chưa kịp diễn đã phải hạ màn, chúng phi đành chưng hửng ra về.
Khi đã về gần đến Cẩm Tước cung, Ngọc Nga mới khẽ nói với ta:
- Ban nãy nô tỳ sợ hết cả hồn, cứ lo Minh phi đã phát hiện ra điều gì... Thực là may mắn, long thai vẫn bình an vô sự.
Ta kín đáo nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới cười đáp:
- Hoàng hậu cũng chẳng nể nang gì cả. Nhằm đúng lúc có mặt ta mà cho người đến thêm dầu vào lửa, xem chừng vẫn chưa hết giận ta đâu.
Ngọc Nga tặc lưỡi:
- Hoàng hậu hạ thủ vô tình, nhưng nghĩ lại cũng đáng. Quan hệ giữa Minh phi và thục phi e là hết đường cứu vãn.
Đoạn, nàng như nhớ ra điều gì, bèn níu tay ta, thấp giọng hỏi tiếp:
- Có chuyện này nô tỳ không hiểu... Thục phi thật sự dám xô ngã Minh phi sao?
Ta lắc đầu:
- Quả thực lúc đó bản cung cũng không nhìn thấy tận mắt. Nhưng dẫu thế nào thì cũng là Liễu Yến Yến tự làm tự chịu mà thôi.
Ta biết hoàng đế nhốt Liễu Yến Yến lại là vì muốn bảo vệ nàng ta. Nhưng như vậy đối với ta cũng là chuyện tốt. Liễu Yến Yến không ra ngoài được, ta đỡ phải lo có kẻ chạy đi phá hỏng đại sự của mình.
Ngọc Nga rụt cổ cảm thán:
- Cũng không ngờ... Minh phi lại giỏi diễn kịch như vậy.
Ta bật cười:
- Chân nhân bất lộ tướng. Kịch hay còn ở phía sau.
Hai người chúng ta nói chuyện bâng quơ một lúc đã về đến Cẩm Tước cung. Từ đằng xa, ta nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của Bạch Diệu Hoa đang đứng đợi. Nàng thấy ta và Ngọc Nga thả bộ trở về, liền bước nhanh ra đón:
- Tỷ tỷ không sao chứ? Ban nãy muội nghe tin liền chạy ngay đến Lạc Mai cung, nhưng hoàng hậu nói Minh phi cần tĩnh dưỡng nên chỉ những người cấp bậc cao mới được vào thăm. Muội muốn đứng bên ngoài đợi tỷ mà cũng bị đuổi về.
Ta cười trấn an Bạch Diệu Hoa rồi khoác lấy tay nàng, cùng đi vào trong:
- Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là thục phi lại nổi hứng đại náo hậu cung mà thôi.
Bạch Diệu Hoa nheo mắt nhìn cái trán bị sưng vù một cục của ta, xót xa nói:
- Muội đã nghe đám nô tài kể sơ qua, nhưng không ngờ nàng ta lại dám ra tay đánh cả tỷ tỷ. Vậy mà cũng chỉ bị cấm túc mấy tháng... Hoàng thượng quá cưng chiều nàng ta rồi!
Ta vội vàng đưa một ngón tay lên chặn ngang môi Bạch Diệu Hoa, cau mày:
- Đừng nói nữa. Người khác nghe được không chừng lại sinh chuyện.
Bạch Diệu Hoa cắn môi, tuy còn ấm ức nhưng vẫn gật đầu.
Lại nói, vết thương của ta suy cho cùng chỉ là một vết bầm ngoài da, trông hơi khó coi một chút nhưng chẳng có gì nghiêm trọng. Ấy vậy mà Ngọc Thủy vừa trông thấy đã hoảng hốt đẩy Tiểu Phúc Tử đi gọi Lâm Giang. Lâm Giang vừa kê đơn xong, Ngọc Nga đã lúi húi đi sắc thuốc uống còn Bạch Diệu Hoa và Ngọc Thủy thì tranh nhau giã thảo dược đắp cho ta. Nhìn bọn họ ai ai cũng tất bật, lòng ta bỗng ấm áp khôn tả. Sống trên đời này, đâu dễ gì tìm được người thật lòng quan tâm mình đến thế.
Nghĩ đến đây, ta chợt nhớ tới ánh mắt đau đớn của Liễu Yến Yến nhìn Minh Du ban nãy, bèn đem chuyện này hỏi Ngọc Thủy. Nàng nhập cung từ ngày lập hậu, chuyện ở nơi này nàng đương nhiên là người hiểu rõ nhất.
Nhưng Ngọc Thủy nghe ta hỏi xong lại ngập ngừng liếc sang phía Bạch Diệu Hoa:
- Riêng việc này... có lẽ Bạch tiểu chủ biết rõ hơn nô tỳ...
Ta tò mò nhìn Bạch Diệu Hoa, liền thấy nàng thở dài ảm đạm:
- Năm xưa khi muội mới nhập cung, ở tại Sương đình cùng muội và Linh Chương còn có Liễu thục phi và một vị khác tên gọi Diệp Đào.
Khi ấy, Bạch Diệu Hoa nhờ có hoàng hậu nâng đỡ nên đã được phong tòng tam phẩm quý tần. Liễu Yến Yến được sủng ái nên đã thăng đến nhị phẩm chiêu dung, còn Lạc Linh Chương vẫn ở ngôi tòng tứ phẩm thuận hoa. Riêng Diệp Đào, xét cả xuất thân lẫn địa vị, chỉ đứng sau Liễu Yến Yến một chút, thời điểm đó đang giữ chức thục nghi.
Hai nhà Liễu, Diệp có qua lại từ trước khi Liễu Yến Yến và Diệp Đào nhập cung độ một, hai năm. Bọn họ đều có xuất thân danh giá, tính nết lại có chút tương đồng nên chẳng bao lâu đã thân thiết như tỷ muội. Tuy vậy, Bạch Diệu Hoa cũng là con dòng chính thất của thế gia Bạch thị, lại có hoàng hậu chống lưng. Hai vị kim chi ngọc diệp kia tuy kiêu ngạo nhưng chung quy không dám đắc tội với nàng, lúc nào cũng tỏ ra thân thiện. Có điều Diệu Hoa vốn không thích tính cách đỏng đảnh của bọn họ nên chỉ tương kính giữ lễ chứ chẳng thực lòng qua lại. Chỉ tội Lạc Linh Chương là con quan nhỏ, tính tình lại nhút nhát, rất hay bị Liễu Yến Yến và Diệp Đào trêu chọc. Cũng may nàng ấy vốn trầm ổn dịu dàng nên đôi bên chưa từng lời qua tiếng lại. Bốn người ở chung một chỗ cũng tạm coi là yên ổn, nếu như hoàng đế không buột miệng khen Lạc Linh Chương trước mặt Diệp Đào.
Bạch Diệu Hoa nhấp một ngụm trà, bần thần nói tiếp:
- Có thể tỷ tỷ không tin, nhưng Liễu thục phi vốn không độc ác như bây giờ. Năm ấy, nàng ta thỉnh thoảng vẫn trêu chọc Linh Chương nhưng chung quy chưa từng làm việc gì quá đáng. Diệp Đào ngược lại không được tốt đẹp như vậy. Ả đố kỵ với Linh Chương, lúc nào cũng tìm đủ mọi cách làm khó nàng ấy, khiến nàng ấy chịu không ít khổ sở.
Lạc Linh Chương thích trò khắc gỗ, lúc rảnh rỗi thường ngồi làm mấy thứ đồ chơi nho nhỏ. Diệp Đào thấy thế bèn đòi Lạc Linh Chương khắc cho mình một bộ trâm mẫu đơn tám cái, mà còn phải làm gấp trong mấy ngày cho kịp sinh thần của ả. Lạc Linh Chương không dám đắc tội với Diệp Đào, đành thức trắng đêm cố làm cho kịp. Nàng bẩm sinh ốm yếu, chỉ cần ngồi lâu một chút đã thấy mệt huống hồ là lao lực nhường này. Quả nhiên, chưa hết ngày thứ hai, Lạc Linh Chương đã ngã bệnh. Thế nhưng nàng vẫn gắng gượng chong đèn lúc nửa đêm khắc trâm cho Diệp Đào, kết quả đang làm thì ngất xỉu. Cung nữ hầu cận không đỡ kịp khiến nàng đập đầu vào cạnh bàn chảy máu, đến nay vẫn còn một vết sẹo lớn. Hoàng đế nghe tin gặng hỏi nhưng Lạc Linh Chương không nói gì, chỉ tự trách mình sức khỏe không tốt. Hoàng đế thương tình, bèn sai Tô Trường Tín đi tìm về một tên thái giám khỏe mạnh theo hầu Lạc Linh Chương.
Lạc Linh Chương đã nhẫn nhịn bao che cho Diệp Đào, thế mà ả lại không biết tốt xấu. Diệp Đào cho rằng Lạc Linh Chương cố tình giả vờ để được hoàng đế thương xót, càng ức hiếp nàng nhiều hơn. Liễu Yến Yến tâm cao khí ngạo nhưng bản chất không xấu. Nàng ta thấy Diệp Đào quá quắt, không nhịn được phải lên tiếng can ngăn.
Người ngoài dù không nói thẳng, nhưng ai nhìn vào mà không hiểu Diệp gia đang cố bám vào Liễu gia hòng mưu cầu danh lợi? Chuyện hai nhà qua lại cũng là sau khi hoàng đế bắt đầu trọng dụng Liễu thái phó. Diệp Đào từ lâu đã ganh ghét dung mạo của Liễu Yến Yến, giờ lại bị Liễu Yến Yến cản trở; bao nhiêu nỗi ấm ức, bằng mặt không bằng lòng bấy lâu nay đều không kiềm chế nổi nữa. Thế là hai người gây gổ một trận long trời lở đất. Nhưng Diệp Đào không phải kẻ ngốc, ả hiểu rõ gia tộc mình vẫn phải dựa dẫm nhà họ Liễu, bản thân lại chẳng được sủng bằng Liễu Yến Yến. Đôi bên trở mặt đối đầu, chỉ có họ Diệp là thua thiệt. Diệp Đào biết vậy bèn tìm cách làm hòa. Tâm tư của Liễu Yến Yến đơn giản, sao nhìn thấu được lòng dạ nhỏ nhen và dã tâm của Diệp Đào. Nàng ta lại là con một, từ nhỏ đã chẳng có tỷ muội quây quần nên vốn rất yêu quý Diệp Đào. Thấy Diệp Đào tỏ vẻ thành tâm muốn hàn gắn, Liễu Yến Yến chẳng hề so đo chuyện cũ, lập tức vui mừng chấp nhận. Hai người lại trở về làm một đôi tỷ muội thân thiết.
Đến một ngày mùa hạ nọ, ngoại quốc tiến cống một loại trà quý có tác dụng thanh nhiệt, dưỡng nhan. Thứ trà này dĩ nhiên chỉ ban cho những phi tần đắc sủng nhất. Ở Sương đình khi ấy chỉ có mỗi Liễu Yến Yến được ban trà. Mấy ngày sau, thời tiết càng lúc càng oi bức. Nghe thấy Diệp Đào than trời nóng mất ngủ, Liễu Yến Yến cũng chẳng tính toán gì, lập tức đem trà ra sai cung nữ pha một ấm để ở phòng khách cho mọi người cùng uống. Khi trà pha xong, Bạch Diệu Hoa đang ở Triêu Lan cung chơi với hoàng hậu, chỉ có Diệp Đào và Lạc Linh Chương uống.
- Khi mọi việc xảy ra, muội không có mặt nên thực hư thế nào muội không dám chắc. Chỉ biết khi muội trở về thì đã thấy thái y đứng kín Sương đình. Cả Diệp thị lẫn Linh Chương đều trúng độc. Mà độc ấy được tìm thấy trong ấm trà của Liễu thục phi.
Nghe đến đây, ta giật mình hỏi:
- Thục phi đầu độc họ sao?
Bạch Diệu Hoa lắc đầu:
- Lúc ấy, ai cũng cho là vậy.