Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Chương 99: Dấu Vết Của Hắn
"Nha đầu, không phải sợ, theo ta." - bàn tay Lãnh Dịch Hạo cẩn thận mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại chậm chậm đi vào cơ thể xinh đẹp. Môi hắn lướt nhẹ trên cái cổ trắng nõn, lưu lại từng dấu vết của hắn.
Những cái vuốt ve dịu dàng cùng những nụ hôn nhiệt tình dịu dàng cuối cùng cũng làm Úc Phi Tuyết ngừng rơi nước mắt.
"Ngươi dùng gậy bắt nạt ta..." Nàng nhìn hắn với đôi mắt trong veo như một chú nai con vô tội, lên án hắn. Lãnh Dịch Hạo than nhẹ một tiếng, hắn thực sự cố gắng hết sức rồi, thật đấy!
Một lúc sau, không thể kiềm chế được, vừa chậm rãi đến mức Úc Phi Tuyết không còn kêu đau nữa, Lãnh Dịch Hạo đã nhanh chóng mạnh mẽ tấn công đưa hai người bước vào một thế giới mới.
Ngoài cửa sổ ánh chiều tà như lửa thiêu đốt một mảng trời, cho đến khi đêm tối che phủ những áng mây cuối cùng. Màn đêm buông xuống.
"Nha đầu!" Ngón tay Lãnh Dịch Hạo dịu dàng lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Úc Phi Tuyết. Nàng cho hắn không chỉ có sự mềm mại từ tận đáy lòng, mà còn là sự thỏa mãn chưa có bao giờ. Giống như thứ gì đó khao khát đã lâu, cuối cùng lại tìm thấy trong lúc vô ý, hơn nữa lại hoạch được ngạc nhiên bất ngờ.
Nha đầu này, đầu tiên là dùng bày phần xấu xa ba phần trong sáng hấp dẫn sự chú ý của hắn, sau đó cái đầu đầy bất ngờ của nàng lại thu hút hứng thú của hắn. Hạ xuân dược vào thức ăn, còn nhảy xuống núi, hồng hạnh vượt tường khiến hắn muốn chiếm lấy. Thì ra có một số tình cảm, mỗi ngày lại phát triển thêm một bậc như vậy.
Lúc bắt đầu có thể không để ý, nhưng rồi đột nhiên có một ngày hắn phát hiện, thì ra có thứ gì đó mỗi ngày góp nhặt một chút cũng đủ để lấp đầy trái tim hắn. Chỉ tiếc là, muốn cho tiểu nha đầu ngu ngốc này hiểu rõ tấm lòng hắn, còn phải mất rất nhiều thời gian.
Lãnh Dịch Hạo thỏa mãn ôm Úc Phi Tuyết vào lòng, vô cùng thân mật nghịch nụ hoa anh đào trước ngực nàng. Úc Phi Tuyết đang ngủ, huơ bàn tay nhỏ bé, lẩm bẩm nói mê phản kháng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi ửng hồng, lông mi thật dài như che khuất đôi mắt ranh mãnh, khiến dáng vẻ trong lúc ngủ mơ có vẻ điềm tĩnh, động lòng người.
So với lúc mới quen, trên người Úc Phi Tuyết cũng không có đồ nịt, nơi mềm mại kia làm cho hắn yêu thích không nỡ buông tay.
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo khẽ nhếch lên dịu dàng, chuẩn bị ôm mỹ nhân ngủ một giấc thật ngon. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng do dự của Cảnh Thu: "Vương gia... Ngọc Điệp phu nhân bị trượt chân, ngã xuống từ cầu thang."
Lãnh Dịch Hạo vô cùng kinh ngạc nhìn Úc Phi Tuyết đang ngủ say trong lòng, nha đầu này đúng là miệng quạ đen mà.
"Mau đi xem xem." Lãnh Dịch Hạo xoay người ngồi dậy, khẽ hôn nhẹ lên môi Úc Phi Tuyết, rồi vội vã rời đi.
"Ngọc Điệp!" Lãnh Dịch Hạo nhìn Ngọc Điệp cả người đầy thương tích, trán cũng chảy máu, lo lắng không thôi: "Vì sao phải chạy như vậy?"
"Vương gia, Vương gia, Úc cô nương đã trở về phải không? Thiếp biết là thiếp hiểu lầm nàng, là thiếp khiến nàng không vui, nàng mới rời nhà trốn đi, là lỗi của thiếp, đều là lỗi của ta, để thiếp đi xin lỗi nàng, thật đấy, thiếp muốn đến xin lỗi nàng..." Ngọc Điệp áy náy rơi lệ.
"Không cần." Nghĩ đến Úc Phi Tuyết khóe môi Lãnh Dịch Hạo khẽ nở nụ cười: "Nàng ấy bây giờ đang nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không sao cả, nàng cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nụ cười kia đập vào mắt Ngọc Điệp, trong lòng đau xót, Ngọc Điệp lại rơi lệ: "Vương gia, thiếp biết, thật ra thiếp và Úc cô nương không thân quen, nàng ấy lại tận tâm tận lực chăm sóc thiếp, giải cổ cho thiếp. Thiếp không nên hoài nghi nàng. Là thiếp không hiểu chuyện, thiếp sợ, sợ lại mất đi Vương gia, cho nên ngờ vực lung tung vô căn cứ, Vương gia, thiếp sai rồi. Thiếp... Thiếp từ lúc nào lại trở nên quá đáng như thế, xấu xa như thế..."
"Ngọc Điệp, không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ tại cổ độc dằn vặt nàng lâu quá, cho nên nàng nóng ruột suy nghĩ như vậy, ta hiểu mà. Bây giờ nàng không nên cử động, nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, ta cho người đi mời đại phu." Lãnh Dịch Hạo an ủi Ngọc Điệp.
"Thiếp không cần đại phu, thiếp không cần! Thiếp chỉ muốn Vương gia ở bên thiếp một lúc, có được không?" Ngọc Điệp níu lấy ống tay áo Lãnh Dịch Hạo chờ đợi, Lãnh Dịch Hạo đành bất đắc dĩ gật đầu.
Sau một lúc, nửa đêm khi Úc Phi Tuyết từ trong mơ tỉnh lại, chỉ có một mình nàng trong gian phòng vắng vẻ với ngọn nến. Trên người truyền đến một trận đau đớn như muốn nghiền nát cơ thể, Lãnh Dịch Hạo chết tiệt kia, đúng là hắn dùng gậy đâm nàng! Đau quá!
"Lãnh Dịch Hạo..." Úc Phi Tuyết xoa xoa cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nhìn khắp mọi nơi nhưng không thấy ai. Xem ra, tên biến thái kia lại ở bên cạnh Ngọc Điệp rồi.
Một cảm giác thất vọng lẫn chua xót khổ sở tự đáy lòng dâng lên, đột nhiên nàng tỉnh ngủ. Đỡ lấy thân thể đau nhức, khoác áo choàng xoay người nhảy lên nóc nhà. Vừa rồi xảy ra chuyện gì, Úc Phi Tuyết cũng không hiểu được, nhưng ít ra nàng biết, có vài chuyện không giống như trước nữa.
Ví dụ như, nàng đang nhớ Lãnh Dịch Hạo. Nhưng Lãnh Dịch Hạo nhất định đang ôm Ngọc Điệp xấu xa kia.
Nghĩ vậy, Úc Phi Tuyết trong lòng đau xót, nàng rất muốn khóc.
Lớn như vậy rồi, bị phụ thân vứt bỏ ở hậu viện làm mồi uỗi, nàng cũng chưa khóc. Khi bụng đói, nàng cũng không khóc. Khi bị người ta bắt nạt, nghĩ đến việc suýt nữa phải chết, nàng cũng không khóc. Nhưng bây giờ, nàng muốn khóc.
Sụt sịt mũi, Úc Phi Tuyết hít một hơi gió đêm, có gì đáng khóc chứ! Dù sao nàng cũng sắp rời nơi đây rồi.
Tám ngày nữa, tiểu sư phụ đến, nàng sẽ đi!
Không phải quan tâm cái gì mà Ngọc Điệp, Hồng Điệp, không phải nhìn cái bộ mặt khó ưa của Lãnh Dịch Hạo nữa!
Không biết từ bao giờ, bóng người cao lớn đứng lặng yên phía sau nàng. Ánh trăng đằng sau hắn sáng tỏ, khiến thân ảnh hắn kéo dài, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn lẫn đau thương. Hắn rất muốn ôm nàng vào lòng vỗ về yêu thương, nhưng hắn không thể. Cảnh Thu nói đúng, Lãnh Dịch Hạo nói cũng đúng. Nàng là Thuận Vương phi, là thê tử của Lãnh Dịch Hạo, nếu như trong lòng nàng có hắn, hắn có thể vì nàng mà liều lĩnh, dù cho đối địch với mọi người hắn cũng không hề do dự. Nhưng trong lòng nàng, trong mắt nàng lại không có hắn, hắn vốn dĩ không có tư cách nói chuyện.
Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng ý thức được mình bị một bóng người bao phủ, trong lòng vui vẻ, quay đầu lại, vẻ rạng rỡ trong mắt nhất thời mất đi: "A Khánh?"
Lãnh Dịch Khánh từ từ lại gần, nỗi cô đơn trong đáy mắt dễ dàng thấy được. Hắn va Úc Phi Tuyết sóng vai ngồi ở trên hàng ngói, nhìn vầng trăng tròn trên không trung. Lãnh Dịch Khánh im lặng không nói, hắn không biết nên nói cái gì. Úc Phi Tuyết cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, Úc Phi Tuyết mới mở miệng: "A Khánh, ta lạnh quá."