The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
hi nó được ba nó đưa đi, Vương nhanh chóng rút điện thoại ra cho hắn, với hy vọng hắn chưa lên máy bay.
- “ Alo “
- Mày đang ở đâu _ Vương
- Nói cậu ấy ở lại đi _ Linh San nói
- “ Có chuyện gì không “ _ hắn nói
- Băng có chuyện rồi…đừng có đi nữa
- “ Anh nói gì “
- Không chắc lắm…nhưng con bé không thể nghe mọi người nói nữa
- “ Anh nói gì…không thể nghe nữa là sao “
- Chuyện này khó nói lắm…quay về trước đã
Vừa cúp máy là hắn vứt vé máy bay ngay tại quầy mà chạy ra ngoài đón taxi đến nhạc viện ngay, nhưng khi hắn tới nơi thì nhạc viện đã đóng cửa, hắn gọi cho nó nhưng nó không nghe máy, đồ đạc nó ở trên xe ba nó thì sao nó nghe máy được chứ. Hắn chạy khắp nơi tìm nó, nhưng không thấy, hắn cũng tới owl tìm nó nhưng không có, hắn lo lắng tột độ cho tới khi thấy bóng dáng Vương cùng bạn của nó đang bước vào Owl thì hắn mới thấy có tia hy vọng.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy _ hắn hỏi
- Không rõ…nhưng con bé không nghe thấy gì hết, đó là điều tụi này biết _ Khánh nói
- Tại sao lại như vậy _ hắn hỏi
- Làm sao tụi này biết được _ San nói
- Cô ấy đang ở đâu…hiện tại đang ở đâu
- Chắc là ở bệnh viện _ Vương nói
Vừa dứt lời hắn đẩy mọi người tránh ra để lấy đường chạy ra ngoài, hắn đến thằng bệnh viện tìm nó khắp nơi, lúc đang tìm kiếm thì hắn gặp ba mẹ nó đang đi ra.
- Cô chú… _ hắn chạy tới trước mặt họ
- Vĩ…con làm gì ở đây vậy _ mẹ nó nói
- Lệ Băng đâu rồi ạ _ hắn hỏi
- Giờ này con bé chắc đã về nhà rồi _ mẹ nó nhìn đồng hồ
- Cô ấy…bị sao vậy ạ _ hắn rụt rè hỏi
- … _ ba mẹ nó nhìn nhau lưỡng lự
- Ta nghĩ…xẹt màng nhĩ…là điều con bé sắp phải đón nhận _ mẹ nó nói
- Xẹt màng nhĩ sao…
- Con bé sẽ không thể nghe được một thời gian…dài hay ngắn còn tuỳ nữa…thời gian đó sẽ rất khó khăn
- …con sẽ đến nhà cô xem sao _ hắn cúi đầu chào rồi bỏ đi
Ở nhà nó
Hắn thấy có một chiếc oto đen trước cổng chắc chắn nó đã về rồi, yên chí hắn bước tới trước cổng, đẩy nhẹ thì thấy không khoá, có lẽ là nó đã quên không khoá cổng. Hắn đi lên phòng nó phòng đã tắt điện nhưng ánh đèn ở bên ngoài hắt vào bên trong nên hắn vẫn thấy đường đi. Nó nằm dài trên giường khóc nức nở từ lúc về nhà tới giờ nên mệt quá đã ngủ quên, hắn ngồi xuống cạnh nó, nhẹ nhàng ôm nó rồi hôn lên trán nó.
- Anh phải làm gì bây giờ đây _ hắn nói nhỏ
***
Tai nó cứ lúc nghe được lúc không nghe được, nó chẳng còn tâm trí để tập trung vào làm một việc cho nó nên hồn được, cứ nằm lỳ trên giường chẳng nói chẳng rằng chẳng liên lạc với ai. Mặc ẹ nó đem đồ ăn vào nó vẫn nằm ở đó chẳng thèm ngồi dậy nhìn xem mẹ nó mang gì lên, nó cứ như thế suốt ngày hôm nay rồi.
- Lệ Băng…vẫn không chịu ăn ạ _ hắn hỏi khi thấy mẹ nó bê khay thức ăn xuống
- Con bé cứ như thế cả ngày hôm nay rồi _ mẹ nó lắc đầu
- Để con…
Hắn cầm lấy khay thức ăn trên tay mẹ nó rồi đi lên phòng, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cái dáng nhỏ nhỏ của nó vẫn còn nằm trên giường từ đêm hôm qua hắn tới cho tới giờ. Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, rồi tiến lại chỗ nó, do hắn vào nhẹ nhàng quá không giống mẹ nó hay nói này nói kia nên nó vội quay người lại khi hắn ngồi lên giường.
- … _ nó nhìn hắn đầy tức giận
- Chịu dậy rồi thì ăn chút gì đi _ hắn với tay lấy khay thức ăn
- Ra ngoài đi _ nó nói
- Ăn chút đi…mẹ em đã tự tay làm nó đấy _ hắn đút cho nó ăn
- Biến khỏi tầm mắt tôi đi…đi bất cứ nơi nào cậu muốn đi
- Anh đã không đi nữa…anh đã về đây bên em…đã ở đây
- Ra ngoài đi _ nó nằm xuống lại
- …. _ hắn kiên nhẫn thở dài, đặt khay thức ăn xuống bàn rồi kéo nó dậy
- Dậy ăn chút gì đi…em cứ như vậy không tốt đâu
- Để tôi yên đi _ nó vùng ra
- Em có ghét anh cũng được…nhưng ăn thì vẫn phải ăn _ hắn lấy khay thức ăn
- Cậu đang chọc điên tôi đó hả _ nó thẳng tay hất đổ khay thức ăn
-... _ hắn nhìn đôi tay trống trơn của mình rồi nhìn nó
- Tôi không thích nói một lời hai lần đâu _ nó nhìn hắn bật khóc
- Em muốn anh phải làm gì đây…phải làm gì thì em mới chịu ăn đây _ hắn đang hết sức kiên nhẫn với nó
- … _ tai nó chợt nhói đau khiến nó nhăn mặt
- Em sao vậy…không sao chứ…ù ù ù _ nó chỉ nghe được hắn nói hai câu đầu, còn sau đó chẳng nghe thấy gì nữa
- … _ nó đưa tay lên bịt lỗ tai lại, khóc nức nở
- Băng…em không sao chứ…nói gì đó đi _ hắn cầm hai vai nó để giữ nó nhìn hắn
- … _ nó chẳng thể nói gì…nó còn không biết hắn nói gì nữa là
Hắn nhìn thấy nó như thế là hiểu nó đang không nghe thấy hắn nói gì, hắn kéo nó lại gần mình hơn rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, mặc cho nó khóc nức nở, mặc cho nó đánh hắn, đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn ôm chặt nó vào lòng.
***
Ở nhà Thiên Anh
- Con thật là…con có phải con gái của mẹ không vậy _ mẹ cô ta nói
- Giờ mẹ muốn gì nữa…nếu mẹ lo ổn thoả chuyện đó thì con đã không bị phát hiện…tất cả là tại con Lệ Băng đó hết
- Con nói nữa…giờ thì đừng có ló cái mặt ra ngoài…ở ngoài phóng viên đứng đầy kia kìa
- Chẳng lẽ mẹ cứ bảo con ở trong nhà như thế này…có mà điên
- Đừng có lèm bèm nữa…mẹ sẽ nghĩ cách đưa con về bên kia…
- Không thích…không muốn về mỹ nữa
- Con đừng có ồn ào…ba con bên kia cũng đang toát mồ hôi hột với chuyện của con đấy…tự nhiên nói mình có ba là chủ tịch hãng rượu lớn làm gì không biết
- Mẹ buồn cười thật đấy…chẳng lẽ con phải nói ba con là một người bình thường à
- Nếu cuộc sống mà bình thường thì đâu có chuyện gì xảy ra…ở yên đó đi
Nói rồi bà ta đứng dậy lấy chiếc ví rồi bỏ đi, để mặc Thiên Anh bực tức nhìn mẹ mình, cô ta la hét om xòm cho thoả con tức nhưng vẫn không thấy khá hơn là bao. Nghĩ đi nghĩ lại cô ta càng căm thù nó hơn, cô ta đang cố gắng vạch ra một kế hoạch cho việc trả thù, nghĩ là làm cô ta cầm điện thoại lên lục tìm trong dạnh bạ một số điện thoại không lưu tên mà gọi.
- “ Alo “
- Tôi là Thiên Anh đây…các anh còn nhớ tôi chứ
- “ Là cô bé nhiều tiền đó sao …gì thế bé cưng”
- Tôi muốn các anh giúp tôi xoá sổ một người
- “ Lớn gan nhỉ…ai thế “
- Chu Lệ Băng
- “ Cái tên này quen quen “
- Tôi sẽ gửi hồ sơ về con nhỏ đó ấy người…gặp nhau thì ta sẽ nói chuyện rõ hơn
- “ Vậy…”
- Không phải lo…tôi sẽ trả công hậu hĩnh ấy người
- “ Tốt …coi như chúng ta đã thoả thuận xong “
Nói xong cô ta cúp máy rồi nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ, cô ta nghĩ “ chính mày đạp tao xuống thì tao sẽ giúp mày đi xuống nhanh hơn…đừng trách tao độc ác, giờ này chẳng còn gì để t mất nữa rồi…sự nghiệp, gia đình, bạn bè và cả tình yêu nữa “
***
Tâm, Khánh và Linh San cũng rất lo lắng cho nó, bọn họ xin được số điện thoại của nó nên đã nhắn tin cho nó rất nhiều, nhưng tất cả những gì họ nhận lại chỉ là sự im lặng thôi. Bọn họ đã từng nhiều lần đến nhà tìm nó nhưng nó từ chối gặp bọn họ với lý do bận luyện tập, cho dù là ở nhà không đến nhạc viện nó vẫn chăm chỉ luyện tập, mặc cho đôi tai lúc dùng được lúc không dùng được. Nó học chơi đàn theo cách khác, nó lắng nghe âm nhạc bằng con tim, và chơi theo quán tính, theo kỹ năng nó học được. Nó không thể nghe được giai điệu của bản nhạc nó đang đàn ra sao, nhưng nhờ có thế nó đã tìm được thêm ít động lực cho bản thân. Vì dù cho nó có bị xẹt màng nhĩ thật thì nó vẫn sẽ chơi đàn, chơi theo cách riêng của nó. Thời gian một tuần trước buổi chung kết này với nó thật sự rất khó khăn.
- Cháu đến đó hả Pin _ mẹ nó nói khi thấy anh vào nhà
- Chào cô…cháu nghe được chuyện của Lệ Băng… _ anh ngập ngừng
- À…con bé trên phòng đó, cháu lên chơi với nó chút đi _ mẹ anh nói rồi bỏ vào bếp
Cốc cốc cốc _ anh lịch sự gõ cửa, rồi mở cửa ra
- … _ nó đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ quay lại nhìn anh
- Em khoẻ hơn chưa
- Là anh sao _ nó tránh không trả lời các câu hỏi về sức khoẻ
- Anh không có ý định sẽ xin lỗi về chuyện của Ân _ anh nói thế là vì anh biết nó đang giận anh về chuyện đó
- … _ nó nhìn anh khó hiểu
- Anh chẳng làm gì sai cả…anh tới thứ nhất là để thăm em, xem em đã ổn chưa
- Cảm ơn…em đỡ nhiều rồi _ nó thấy nhẹ lòng vì anh vẫn là anh của ngày nào, dù cho nó có con nít giận hờn tới đâu
- Thứ hai anh tới là để nhắc nhở em về Thiên Anh
- Thiên Anh sao…cô ta tính làm gì sao
- Anh nghe đàn em nói cô ta đã đi gặp một băng nhóm xã hội đen…anh đoán mục tiêu của cô ta sẽ là em
- Là em? _ nó đang tự hỏi nó làm gì mà để trở thành mục tiêu
- Vì vậy anh sẽ cho người theo em để lỡ có chuyện gì thì anh sẽ tới ngay…anh chỉ thông báo cho em biết nếu em thấy bất tiện thôi
- Em không sao…cảm ơn anh đã quan tâm
- Giữ gìn sức khoẻ…chung kết anh sẽ tới xem em biểu diễn _ nói rồi anh quay lưng bỏ về
- Anh đừng nghĩ em đã tha lỗi cho anh _ nó nói nhanh khi anh quay lưng _ những việc anh làm em rất cảm ơn…nhưng em thích việc nào nó cũng rõ ràng chứ không phải rối xù lên như thế này
- Anh không mong em sẽ quên chuyện đó đâu _ anh nói
- … _ câu nói của anh làm nó sững người, anh chấp nhận để nó ghét bỏ thế sao
- Đơn giản vì anh có lý do riêng của bản thân…em đừng để ý nhiều đến việc đó, cứ làm tốt việc của em ở hiện tại đi _ anh nói rồi bước đi
Anh sao vậy, trước đi dù chỉ là hiểu lầm nhỏ xíu anh cũng sẽ cùng nó mổ xẻ bới tung ra để giải quyết hiều lầm, nhưng sao chuyện này anh lại im lặng mà không giải thích gì hết. Nó nhìn theo dáng anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa khép lại rồi nó quay qua cửa sổ nhìn xuống dưới nhà nơi anh đang lên xe ra về, rồi đến khi nó không thấy gì nữa.
Ở nhà Duyên
Đang loay hoay sắp xếp lại bài tập để chuẩn bị đi học lại ở học viện, thì bỗng điện thoại chị đổ chuông, đó là số của Thiên Anh, chị chần chừ không muốn bắt máy, nhưng cuối cùng vẫn đưa điện thoại lên tai nghe.
- … _ chị im lặng
- “ Chị để tôi đợi hơi lâu đấy “
- Có chuyện gì không
- “ Tôi muốn thông báo kế hoạch xoá sổ con Lệ Băng ra khỏi cuộc đời của tôi với chị “
- Ý cô là gì
- “ Tôi muốn chị dụ được Lệ Băng ra khỏi nhà…việc còn lại tôi sẽ lo “
- Cô muốn làm gì
- “ Chị cứ làm theo những gì tôi nói là được rồi…còn lại đừng thắc mắc gì hết “
- Nhưng…
- “ Buổi chung kết còn 3 ngày nữa sẽ diễn ra…chị hãy dụ cô ta ra ngoài trước buổi chung kết 1 ngày đi “
- Bằng cách nào chứ…tôi không thể…
- “ Đó là việc của chị…không phải việc của tôi “
- Nếu tôi nói tôi không muốn giúp cô thì sao
- “ Chị không có quyền lựa chọn ở đây đâu…”
- Cô nghĩ nắp thóp được tôi sao _ Duyên cười nhạt
- “ Chị đã thấy con đường nghệ thuật của tôi kết thúc ra sao rồi chứ…nếu chị không làm chị cũng sẽ như tôi thôi “
- Cô đùa à
- “ Giống đùa lắm sao…thử xem nếu chị Trúc biết lý do tại sao điện phòng tập múa tự nhiên bị tắt vào đêm hôm đó thì sao ta “
- … _ Duyên hoảng sợ _ làm sao…
- “ Chị thắc mắc sao…thật ra hôm đó tôi đã đến nhạc viện…chẳng qua là không thể tân mắt chứng kiến tội ác của chị thôi…tôi nghe thấy tiếng hét và thấy chị chạy ra khỏi nhạc viện “
- …
- “ Tuỳ chị thôi…tôi cũng sẽ có cách để cô ta ra khỏi nhà mà “
Nói rồi Thiên Anh cúp máy với giọng cười độc ác, Duyên thất thần ngồi phịch xuống giường thả rớt điện thoại trên sàn nhà. Chị cảm thấy sai lầm lớn nhất cuộc đời chị là đã quen biết chơi cùng và kết thân với loại người như Thiên Anh. Úp mặt vào lòng bàn tay chị khóc nức nở cho tội lỗi chị đã gây ra và sắp gây ra, chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đó, chỉ biết cầu xin nó tha lỗi cho chị mà thôi.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...