Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 28.3
X
e chạy với tốc độ như thế buộc Pj phải ôm chặt hông Ken lại dù có chút miễn cưỡng, nhỏ chẳng sợ tốc độ, nhanh như thế thì càng thích nhưng ko thể nào ko vịn người lái được, ko khéo nhỏ lại văng khỏi xe mất! Cái ôm ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng dần sau đó lại rất chặt...
Dù là chạy rất nhanh nhưng khi vòng tay đó ôm siết lấy eo mình thì Ken bất giác ngỡ ngàng, vẫn là vòng tay đó nhưng sao giờ lại lạnh lẽo đến như vậy? Tốc độ bất chợt bị giảm xuống nhưng rồi sau đó cây kim lại tăng vọt lên!
Với tốc độ chạy của cả bọn thì chẳng xa tí nào cả nhưng ít nhất với Pj và Ken thì quả là 1 đoạn đường ‘gian truân’. Xe vừa dừng lại thì Pj cũng lập tức buông vội tay ra và bước nhanh xuống xe. Dù là hơi ấm chẳng còn rõ ràng nhưng Ken cảm thấy có chút mất mát, có phải tên đó đã đánh rơi thứ gì đó rồi hay ko?
~
- Mọi người gọi món đi! – Mon phấn khích reo lên khi mọi người đã ngồi vào bàn.
Có biết bao nhiêu món ăn được đọc lên, người phục vụ ghi đến mỏi cả tay và hướng về đám bọn nó với vẻ nghi ngờ, bao nhiêu đây người liệu có ăn nổi bao nhiêu đó món ko?
- Giờ mới biết chị Zu ăn mạnh dữ! – Nan tặt lưỡi.
- Chị có ăn đâu! Cho Jun tẩm bổ, mai lên đường! – nó bình thản đưa ly nước lọc lên miệng uống.
Hắn nghe xong thì xém chút nữa là bị sặc, gọi bao nhiêu đó món nói là bồi bổ hắn sao? Quả thật rất nhiều, hắn tự hỏi bản thân có làm gì phật ý nó hay ko.
- Ngày kia em bay rồi!
Sau lời thông báo của Mon thì bầu ko khí im lặng đến lạ, ko ai nghĩ sẽ nhanh đến như vậy, nhìn Nan ngồi gục mặt bên cạnh con bé thì chẳng ai nghĩ đó là 1 lời đùa, hóa ra đây là lý do khiến Nan từ ban đầu đã trông yểu xìu như vậy! Cậu nhóc ko nói gì từ đầu đến tận bây giờ...
- Khi nào về? – Ken.
- Dự là 2 năm! – con bé cười gượng, đến nói cũng chẳng dám nói lớn vì sợ Nan sẽ ko vui.
- Vậy mình ăn chơi hết ngày đi!
Tiếng nói vừa phát ra thì cả bọn tròn mắt quay phắt nhìn sang hắn, có thể tin nổi là hắn là người phát ra yêu cầu vừa rồi ko đây? Chẳng phải cách đây vài tiếng đồng hồ chính hắn là người ban ra ‘sắc lệnh’ ko được đi chơi nhiều phải giữ gìn sức khỏe sao? Vả lại nhiệm vụ kì này đối với hắn quan trọng như thế, nếu thành công thì hắn sẽ có tất cả nhưng nếu thất bại thì nghĩa là hắn ko còn gì, vậy mà... được sao? Lẽ nào hắn ko sợ?
Hắn thừa hiểu cái ý nghĩ đang quẩn quanh trong đầu bọn nó nên cũng chẳng có gì thắc mắc, hắn chỉ thờ ơ nhún nhẹ vai rồi nói 1 cách rành rỏi:
- Nhiệm vụ quan trọng, tình bạn quan trọng hơn! Tôi chẳng thể để một ai đó trong nhóm ra đi với sự tẻ nhạt như thế!
- Nhưng còn nhiệm vụ? – Pj hỏi.
- Vẫn như cũ, chỉ là ngày mai tôi cho phép mọi người đến trễ hơn, chừng 9h- 10h phải có mặt đủ ở nhà tôi!- hắn.
Pj thầm than vãn trong lòng, vậy là nhỏ phải gấp rút hơn nữa, khoảng thời gian đó đồng nghĩa là Pj cũng phải có mặt giờ đó, so với giờ thường lệ là 7h00 thì khoảng thời gian kia là quả đủ để Pj tranh thủ ọi việc! Hơi bị rối rồi đây, ăn chơi tiệt tùng nhất định nhỏ phải tham gia, ít ra phải để lại trong Mon về những ngày cuối cùng trong kí ức là tuyệt vời nhất, nhưng nếu như thế thì cơ thể sẽ rất mệt mỏi vào ngày hôm sau, nếu thế thì cách cuối cùng là nhỏ phải giữ mình trong giới hạn thôi! Ko thì sẽ hỏng bét hết!
- Mày ko sợ mọi người ăn chơi quá đà rồi mai sẽ phát sinh sự cố gì sao? – Ken thắc mắc.
- Tụi bây vẫn có ý hỏi thì chứng tỏ tụi bây hiểu được trách nhiệm mà mình mang, đã có trách nhiệm như vậy thì tao nghĩ tụi bây sẽ ko vì cuộc vui mà đi quá đà đâu!
Hắn là vậy, suy nghĩ lúc nào cũng thông suốt, cả cách trả lời cũng chất chứa đầy tự tin, lời hắn nói ra chắc như đinh đóng cột, quả thật là hắn rất hiểu bọn nó! Hiểu về tinh thần trách nhiệm, sự tự giác và tính nghiêm chỉnh! Nó nhìn hắn với tia nhìn đầy ấm áp, đó cũng chính là một trong những điểm mà nó thích ở hắn! Con người này lúc nào cũng vậy, tự tin và quyết đoán, dù chẳng thể hiện ra nhưng luôn có 1 sự quan tâm dành cho những người mà bản thân hắn thật sự coi trọng, vẫn đủ để người đối diện cảm nhận được tấm chân tình và sự đồng ý nơi hắn!
- Anh là Leader tuyệt vời nhất! – Nan mỉm cười.
- Ăn uống đi! Thức ăn nguội mất! – Mon dùng đũa xông xáo gắp thức ăn trước, sự quan tâm của hắn khiến con bé cảm thấy ấm áp và vui lắm!
Nan và Mon cứ thay phiên gắp thức ăn cho nhau rồi la hét ỏm tỏi, khiến mọi người trong quán ai cũng chú ý, 4 người còn lại chỉ biết cúi đầu và tự động ngồi hơi xa ra ý như để bảo rằng: tôi ko quen 2 đứa nhóc đó!
Nó cứ động đũa gấp cho hắn đầy chén, thức ăn trong chén hắn cứ vơi đi thì ngay sau đó lại đầy, hắn chẳng biết nên khóc hay cười nữa, cứ bên nó thì hắn như một người khác vậy, chẳng còn uy nghiêm của một Leader như trước mặt mọi người! Hắn cũng đã cười rất nhiều, từ khi mối quan hệ của hắn và nó tốt lên, thì cả bọn được chứng kiến nụ cười mang tính sát thương của hắn rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất lúc có nó bên cạnh thì nụ cười mới phát huy ra hết vẻ đẹp sáng chói của nó.
Pj và Ken lại chơi trò mèo vờn chuột dù là chẳng cố ý gì, chẳng qua chỉ là Pj vừa chạm đũa vào món này thì y như rằng Ken cũng vô tình gắp phải, cứ như vậy vài lần Pj ko chịu nổi nữa mà sừng sổ lên:
- Cả món ăn cũng muốn giành của tôi nữa?
Xin thưa tinh thần ăn uống của nhỏ rất mạnh, chỉ cần liên quan đến ăn uống thì mọi thứ như được nhỏ tạm gạt sang một bên, thế nên vào những lúc nhỏ ko vui thì thứ tốt nhất nên tránh xa là các thức ăn, nhỏ sẽ cứ ăn mãi ăn mãi... đó là một điều ko tốt chút nào!
- Ai thèm? Tôi chỉ vô tình trúng thôi! – Ken cũng đâu vừa gì nên ong cổ lên mà cãi lại.
- À khoan, cho em hỏi... tối nay... có chị Hạ ko ạ? Em xin lỗi vì hỏi câu này! – Mon có vẻ ngập ngừng khó nói nhưng con bé nghĩ ko chỉ riêng con bé mà hẳn Pj cũng muốn biết điều này, biết sớm thì dễ xử thôi.
Nghe đến đây hắn và nó cứ bình thản trong ko gian riêng tư của 2 người, ko phải họ ko quan tâm, chỉ là đây là vấn đề thuộc chuyện riêng, chuyện của Ken hãy để Ken tự lo liệu, giờ có nói gì cũng là vô ích mà thôi. Pj nghe thế cũng ko buồn đôi co với Ken nữa, đôi đũa đang đặt dưới đôi của Ken cũng được nhỏ khéo léo rút ra, Pj như thể bật sang chế độ khác, nhỏ im lặng đến đáng lo ngại, chỉ chú tâm gấp những món ăn rồi đưa vào miệng nhai 1 cách chán nản, mắt nhỏ lúc này chẳng dán vào đâu khác ngoài chiếc bàn ăn chứa đầy đủ món. Ken có vẻ lớ ngớ trước câu hỏi đó, Ken cũng chẳng biết có nên rủ Khánh Hạ theo cùng ko, nhưng chị ta với Ken đâu là gì? Nếu chẳng có gì thân thiết thì tại sao phải rủ chứ!
- Chắc ko! – Ken khẳng khái.
Điều đó làm ko ít người ngạc nhiên, và Pj cũng ko là ngoại lệ.
- A, xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục!
Pj nói rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, lúc sau trở vào thì nhỏ bảo có chuyện nên đi gấp, bảo mọi người chơi vui vẻ, chiều tối sẽ gặp lại! Pj nói nhỏ đi taxi cũng được khi Ken hỏi nhỏ có cần giúp đỡ ko, thật ra là nhỏ đi nhận thông tin điều tra, có những thứ ko thể chuyển phát hoặc gửi qua mạng được, giờ đây thông tin mọi thứ cũng đều có đủ, chỉ cần hoàn thiện thêm bước cuối là mang về sự trong sạch ình thì xem như Pj đã có thể bình tâm mà rời đi!
Đi đến một nơi mà ko ai có thể tìm được! Đến một nơi mà nó sẽ giúp tâm trạng ta được bình thản và yên bình trở lại! Đến khi nào đó tìm được câu trả lời, tìm được thứ bản thân thật sự cần, thì sẽ một lần nữa, quay trở về và đối mặt!