Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 97
D
ANG NẰM LĂN LỘN TRONG VŨNG BÙN KẾ BÊN Cái tô đựng thức ăn, Ranger đã không kịp nghe thấy tiếng Gar Face lẻn vào bắt con mèo nhỏ bé của nó. Nhưng một tiếng kêu dẫn dắt một tiếng tiếp theo. Khi Ranger nghe thấy tiếng Sabine kêu thét lên, thì một tiếng kêu khác vang vọng vào không gian, tiếng gầm chói tai của một con chó săn đang giận dữ.
Hãy lắng nghe nó. Giống như tiếng rên rỉ nho nhỏ của một sợi cưa xích đang cứa vào vỏ cây.
Hãy nghe tiếng kêu đó. Một con chó săn đang điên tiết trong cơn thịnh nộ.
Hãy nghe nó. Một con chó săn đang lồng lên dữ dội vì tức giận.
Ranger không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi nó nhìn thấy Gar Face nhét mèo mẹ tam thể và con mèo con của nó vào cái túi vải, đã ném chúng vào thùng sau của chiếc xe tải, chiếc xe đã để rỉ ra một vũng dầu đen sẫm trên sân bên cạnh căn nhà đổ nghiêng, nhưng đối với nó thì chỉ như mới ngày hôm qua, vào cái ngày hôm đó, nó đã kéo căng hết sức sợi dây xích, kéo thật mạnh và kêu to lâu đến nỗi cổ họng nó bị tưa ra và đau buốt, đau đến không còn hát lên hay kêu ăng ẳng hay sủa quát tháo được. Giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi, khi nó chẳng thốt lên được điều gì ngoài tiếng thì thầm với Sabine, ngoài tiếng kêu chói tai khi chiếc ủng đá vào bên sườn bị thương của nó. Suốt thời gian đó, Ranger chỉ bật ra được một tiếng thì thầm hay một tiếng kêu đau đớn, thế thôi.
Nhưng khi nó nhìn thấy Gar Face nhấc con Sabine duy nhất còn sót lại của nó, con mèo bé nhỏ mà nó yêu thương hơn cả ánh nắng mặt trời, hơn cả món xúp xương, nhiều hơn cả mùi của những con mồi săn, khi nó nhìn thấy gã dàn ông có bộ mặt cá nhấc con mèo lên với những bàn tay thô nhám và bắt đầu rung lắc con vật, tiếng kêu của Ranger lại vang lên xé toạc không gian.
Tiếng gầm gừ trầm sâu và tiếng kêu ăng ẳng của nó làm nứt toang buổi sáng ẩm ướt, gửi một cơn rùng mình thấu xương đến những cây đu, cây sồi và cây ngô đồng.
Gar Face bị bất ngờ bởi tiếng kêu của con chó, và trong giây phút đó, Ranger xông tới.
Gar Face trượt chân suýt ngã về phía sau và ngay lúc đó hắn để sổng con mèo nhỏ lông bạc. Sabine bị buông rơi xuống đất và thở hổn hển. Nếu Ranger không bận gầm gừ thì nó đã kêu con mèo bỏ chạy đi. Bỏ đi khỏi cái địa ngục này, căn nhà nghiêng ngả buồn thảm này, gã đàn ông với đôi bàn tay thô nhám này. Nhưng nó không cần phải bảo. Sabine đã bỏ chạy, cứ cắm đầu chạy mãi cho đến khi nó nhìn thấy một bụi cây nhựa ruồi mọc thấp là đà, được bao quanh hởi một cây cọ lùn mập. Cây cọ lùn cào vào mặt nó, hai bên sườn nó, bốn chân nó khi con mèo phóng qua cây cọ để chạy đến bụi nhựa ruồi. Bụi cây chỉ nằm ngay sát mép của cái sân khủng khiếp nhưng cũng đủ xa. Nó sẽ nằm ở đó, được bao quanh bởi cây cọ lùn. Trốn khỏi gã đàn ông xấu xí.
Nó không nhìn thấy Gar Face đang vung tấm ván lên đánh vào lưng Ranger và bị hụt, không thấy gã trượt vào vũng bùn bẩn thỉu, không thấy gã nằm dưới đất. Cũng không kịp thấy Ranger cắn ngập sâu hai hàm răng vào chân Gar Face. Nhưng nó lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của gã. Nó cũng nghe thấy tiếng gã giận dữ hét. “Liệu hồn mày, con chó trời đánh.” Nó nghe thấy tiếng cánh cửa màn đóng sập lại. Nó thấy Ranger ngừng càu nhàu. Rồi, lần đầu tiên sau một thời gian dài, nó lại nghe thấy người bạn già của nó nghểnh đầu lên và tru.
Arrrooooo!!
Sabine lắng tai nghe, không bỏ sót một tiếng nào trong làn hơi khỏe mạnh và đẹp đẽ của con chó.
Arrrooooo!
Tiếng kêu đó vang vọng khắp cảnh rừng thông.
Arrrooooo!
Con mèo con nhắm mắt lại. Đã lâu lắm rồi nó không được nghe tiếng tru đó, nó chỉ muốn được đắm mình vào trong sự rõ ràng, thanh khiết và đơn giản đó; nhưng rồi nó chợt nhận ra, tiếng kêu đó không phải là bài hát ru hay thậm chỉ là tiếng hát trầm buồn của con chó. Mà là tiếng nói của sự giận dữ. Là tiếng kêu của cơn buồn phiền. Chính là tiếng hét của nỗi đau đớn.
Sabine ngồi thụp xuống trong nơi ẩn nấp của nó. Sẽ chẳng có điều gì tốt lành xảy ra từ đây.