Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Hắc Điếm
ghe xong lời thiếu nữ nói, chủ quan càng tham lam hơn, hắn nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói khối ngọc này trị giá năm kim? Đừng lừa người ta chứ, nhìn ngươi toàn thân quần áo rách nát ngươi lấy đâu ra ngọc bội trị giá năm kim. Ta biết rồi! Ngươi là tên trộm, trộm ngọc bội nhà người ta phải không, hừ, ta phải bắt ngươi đi gặp quan phủ.
Thiếu nữ mệt mỏi kia nghe nói gặp quan phủ lại càng hoảng sợ, nàng vội vàng nói:
- Ngươi không đổi ngọc bội cho ta thì thôi, sao lại vu khống ta là trộm, trả ngọc bội cho ta, ta không đổi cho ngươi nữa.
Chủ quán đâu chịu buông tay, lập tức dắt ngọc bội trong tay vào người sau đó cười lạnh. Hắn thấy trong tiệm chỉ có vài khách, ngoài trừ Tôn Vũ đang ngồi ở bàn kia cũng chỉ còn người thiếu nữ này, xung quanh tửu quán này lại không có người nào, trong lòng đã muốn cướp miếng ngọc bội này. Chủ quán hét to về phía sau:
- Đại ca, nhị cữu tử (em vợ) mau ra đây làm ăn.
Vừa nói xong, trong phòng bếp tửu quán có hai nam nhân chạy tới, một người tay đang cầm dao thái, một người tay đang cầm xẻng.
Chủ quán dùng ngón tay chỉ vào thiếu nữ nói:
- Đại ca, nhị cữu tử, nữ nhân này có một khối ngọc bội đáng giá, không chừng trên người nàng còn có đồ khác giá trị hơn, chúng ta lột sạch nàng cẩn thận tìm, he he, xem bộ dáng nàng tamwar sạch sẽ thì là một mỹ nhân, vừa vặn để mấy huynh đệ chúng ta giải buồn.
Nói xong câu đó, chủ quán liền xoay đầu lại cười tà ác với Tôn Vũ và Trương Bạch Kỵ:
- Vốn không liên quan đến các ngươi, nhưng các ngươi sẽ làm hỏng chuyện tốt của ta, để tránh các ngươi báo quan, ta đành giết các ngươi diệt khẩu.
Hắn liếc con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm Trương Bạch Kỵ cười nói:
- Nữ nhân này cũng là mỹ nhân, vừa hay lát nữa để ta hưởng thụ.
Đúng là đồ thần kinh. Tôn Vũ trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười, giữa ban ngày ban mặt, ta vào tửu quán chỉ muốn ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, thế mà lại đụng phải một cái hắc điếm, thực không để cho người ta sống yên mà.
Tôn Vũ không nhịn được buồn bực chỉ vào Trương Bạch Kỵ và thiếu nữ mệt mỏi kia nói với chủ quán:
- Tên ngốc kia, ngươi muốn cướp nữ nhân này, chẳng lẽ ngươi không sợ các nàng biết võ tướng kỹ sao?
Chủ quán bị những lời này làm hoảng sợ, nhưng hắn nhìn kỹ thiếu nữ mệt mỏi kia, những nữ nhân biết võ tướng kỹ đều làm quan sao có thể chán nản mà đi khắp giang hồ, còn dùng ngọc bội đổi thức ăn nữa. Hắn lại nhìn Trương Bạch Kỵ bộ dáng suy yếu vô lực, yếu ớt như vậy, cho dù có võ tướng kỹ thì cũng chẳng có tinh lực mà phát huy.
Trong lòng hắn đã khẳng định, vì thế lấy một thanh đao dưới quầy ra cười to nói:
- Hai người bọn họ nếu biết võ tướng kỹ ta sẽ dùng đao chặt hết, đại ca, nhị cữu tử, chúng ta còn chờ gì nữa, bắt ba người này lại, nam nhân chém một đao còn nữ nhân để lại từ từ dùng.
Chủ quán cầm đao đi về hướng thiếu nữ mệt mỏi kia, đại ca và nhị cữu của hắn thì đi về hướng Tôn Vũ. Bởi vì sắc mặt Trương Bạch Kỵ yếu ớt tái nhợt, lại ngồi im trên ghế nên xem như không có tính uy hiếp, vì thế ba tên cường đạo kia không ngó ngàng gì đến nàng, phân hai người tới đối phó với Tôn Vũ.
Tên cầm đao kia nghĩ, nữ nhân chỉ cần không biết võ tướng kỹ sẽ không đáng sợ. Ngược lại Tôn Vũ là nam nhân có uy hiếp lớn nhất, dù sao cũng là nam nhân, đều không biết võ tướng kỹ nên sức chiến đấu của nam nhân sẽ mạnh hơn nữ nhân bình thường.
Chủ quán cười nhe răng với thiếu nữ mệt mỏi nói:
- Ngươi sớm chút đồng ý đổi ngọc bội lấy 100 văn tiền cho ta thì sẽ không có chuyện này. Ngươi vui vẻ ta cũng vui vẻ, mọi người đều thỏa mãn. Kết quả ngươi lại không chịu khiến ta phải động đao động thương, lát nữa không thể không tiền dâm hậu sát ngươi. Ngươi lại còn làm liên lụy hai người bàn bên kia cùng nhau lên đường tới điện Diêm vương, ngươi nên nhớ rõ lát nữa nói xin lỗi với hai người kia.
Thiếu nữ mệt mỏi có hơi kinh hoảng nhưng nàng không phải thực sự sợ hãi. Nàng cúi người cầm một chiếc ghế dài chuẩn bị phản kháng.
Tôn Vũ phát hiện thiếu nữ này có một loại khí phách, đó là khí phách của tiểu thư khuê các, hơn nữa lại là tiểu thư khuê các quen nhìn chiến tranh, tuy nàng mặc vài thô, cách ăn mặc giống một dân nữ bình thường nhưng những vật này không thể che hết khí chất của nàng. Hơn nữa dân nữ bình thường nếu gặp phải kẻ cướp nhất định sẽ sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, hoặc là sẽ chạy trối chết sau đó sẽ bị những tên cướp này đuổi theo chém ngã. Nhưng nàng lại trấn định xoay người cầm lấy cái ghế dài, thật không dễ dàng đối phó với nàng đâu.
Chủ quán chém một đao, thiếu nữ kia cầm ghế đỡ, “ba” một tiếng, đao cắm phập vào ghế dài.
Tôn Vũ cười lắc đầu, thú vị thật, cô bé này gặp chuyện nhưng không hề hoảng loạn, trấn định tự nhiên không giống người thường. Thôi, trước tiên không nên nhìn nàng, có lẽ nàng không chết ngay được, trước hết ta phải giải quyết chuyện của ta đã. Tôn Vũ xoay đầu lại nhìn tên đại ca và nhị cữu tử người cầm dao kẻ cầm xẻng đang đi về phía mình.
Giải quyết hai người này rất dễ dàng, tùy tiện dùng “Cự lực” là có thể thoái mái giải quyết bọn chúng. Nhưng cũng không nên phóng hồng sắc lam quang khắp nơi, trên chiến trường dùng còn có thể dọa người, hoặc làm ra hiệu quả gây náo động, trong hắc điếm này thì không cần hiệu quả của võ tướng kỹ làm gì.
Tôn Vũ nói với NM01:
- Cường hóa sức lực của ta, nhưng không cần phát ra ánh sáng, cần phải giấu nghề.
NM01 đáp ứng làm theo.
Lúc này nhị cữu cầm xẻng đánh về phía Tôn Vũ, Tôn Vũ tiện tay kéo lại xẻng sau đó đẩy ngược lại, “phập” một tiếng xẻng bắn ngược lại vào mặt tên nhị cữu kia. Ngay sau đó tên đại ca cũng cầm dao chém tới, Tôn Vũ nghiêng người tránh dao của hắn, sau đó đánh một quyền vào mặt hắn, một tiếng bốp vang lên rất to, mặt “Đại ca” bị Tôn Vũ đánh cho méo mó, cả khuôn mặt đều tím bầm.
Ố ồ, chớ trách ca ca ra tay hung ác, mở hắc điếm giết người cướp của cho dù ở triều đại nào cũng bị phán tử hình.
Trương Bạch Kỵ đứng bên cạnh mỉm cười nói:
- Hai tên cướp ngu xuẩn này, chọc phải Tầm Chân tiên sinh thì bọn họ không may mắn rồi.
Lúc này thiếu nữ mệt mỏi kia đã gặp nguy, chủ quán vung đao lên chém lung tung, tuy hắn không biết đao pháp chỉ là hươ lung tung nhưng dao dù sao cũng sắc hơn ghế, dùng cũng tốt hơn, thiếu nữ mệt mỏi cầm ghế đã bị chặt đứt chân, suýt nữa bị tên chủ quán chém trúng.
Tôn Vũ bước một bước tới, duỗi tay bắt được phần gáy của tên chủ quán.
Chủ quán và thiếu nữ kia cả kinh, bọn họ hơi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Tôn Vũ đã giết chết hai tên cướp kia. Chủ quán điên cuồng hét lên một tiếng định quay đầu chém Tôn Vũ. Tôn Vũ dùng sức trên tay, “rắc” một tiếng, xương cổ chủ quán bị đứt lìa, tên chủ quán ngay lập tức gục đầu xuống.
Tôn Vũ đem thi thể của hắn quăng trên mặt đất, lắc đầu, nhặt ngọc bội ném về phía thiếu nữ mệt mỏi kia:
- Từ nay về sau phải cẩn thận nhé, tìm hiệu cầm đồ tại phố lớn mà đổi, không nên tùy tiện lấy ra trên đường.
Tôn Vũ cười khổ trong lòng: nhìn cô bé kia bình tĩnh tự nhiên, có lẽ chưa gặp qua người lạ, ngay cả việc am hiểu về tiền tài cũng không biết? Chẳng lẽ thật sự là tiểu thư khuê các, trước giờ chưa bao giờ ra khỏi nhà ư?
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++