Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:15:36 +0700
Chương 99: Ngoại Truyện: Minh Thư Và Richard (2)
M
inh Thư đi ra khỏi rạp chiếu phim, trái tim lạnh lẽo như băng. Lần đầu tiên cô biết được, nhìn thấy người mình yêu lại yêu một người khác, là cỡ nào đau đớn. Minh Thư lặng lẽ đi ra ngoài, bước chân vội vã của Richard ở đằng sau cũng không làm cô chú ý. Chỉ đến khi cô ý thức lại, Richard đã kéo cô vào lòng, ôm chặt, anh khẽ gọi:
" Minh Thư..."
Minh Thư ngạc nhiên, hồi hồn lại. Richard? Sao anh ấy không ở trong kia mà lại chạy ra đây? Anh đuổi theo cô sao? Trong lòng bỗng dâng lên một chút ấm áp, nhưng lại nhanh chóng bị cảm xúc lạnh lẽo che phủ. Cô lại tự đa tình rồi, anh sao có thể đuổi theo cô chứ? Minh Thư lắc lắc đầu, cô đẩy Richard ra, nhìn anh nói:
" Ngày mai em sẽ về nước. Em cũng sẽ gửi đơn xin thôi việc đến công ti, anh chỉ cần kí hộ em thôi!"
Đầu óc Richard trống rỗng. Cô vừa nói gì? Cô sẽ quay lại Việt Nam sao? Cô muốn rời bỏ anh sao? Không, anh không cho phép điều đó xảy ra! Richard siết chặt hai cánh tay cô, gằn giọng:
" Em vừa nói gì?"
" Em sẽ về Việt Nam, còn chuyện hợp đồng giữa hai chúng ta..." - ánh mắt cô dần trở nên ảm đạm -"... vì em vi phạm hợp đồng nên anh muốn bồi thường bao nhiêu cũng được, nếu anh không muốn vậy thì cứ trực tiếp gửi đơn kiện ra tòa, em sẵn sàng ra hầu tòa!"
Cô xoay người, cất bước rời đi. Ánh mắt Richard trở nên vô hồn nhìn bóng lưng cô bỏ đi. Tại sao? Tại sao, chỉ đến lúc cô rời khỏi anh, anh mới phát hiện ra, bản thân yêu cô rất nhiều? Bây giờ thì, cô bỏ đi rồi, cô bỏ anh mà đi rồi! Richard cứ đứng lặng nơi đó, nhìn về hướng cô rời đi, mặc dù nơi đó, đã không còn bóng dáng cô nữa rồi. Dưới ánh đèn đường vàng dịu, bóng lưng của anh, cô đơn, tiều tụy.
" Anh bạn của tôi ơi, cậu đừng uống rượu nữa được không?" - Tom, bạn của Richard, lo lắng nói. Cái tên Richard này, từ nhỏ đến lớn Tom chưa bao giờ thấy bộ dạng say khướt này của hắn. Hắn bị thất tình sao? Đáng đời, ai bảo hắn ngu! Tom rủa thầm trong miệng. Nếu không phải vì Chủ tịch không đi làm, công việc dồn hết cho Phó Chủ tịch là hắn đây, hắn cũng không dư hơi đi ngồi khuyên thằng bạn ngốc hết thuốc chữa này! ( hắn ở đây là chỉ Tom) Richard tiếp tục rót rượu ra và uống, uống đến không còn biết trời đất trăng sao gì nữa. Anh gục xuống bàn, lẩm bẩm:
" Minh Thư... Minh Thư.... làm ơn... em trở về bên cạnh anh đi... anh biết lỗi rồi... làm ơn... đừng rời xa anh mà... xin em... anh rất nhớ em.... Minh Thư à... Minh Thư...."
Tom lắc lắc đầu, chép miệng:
" Yêu người ta rồi à? Vậy mà có kẻ nói rằng không có cảm giác gì với người ta đấy! Thật đúng là kì cục hết chỗ nói!"
Hắn ghé sát vào tai anh, nói nhỏ:
" Dậy đi, tớ biết Minh Thư ở đâu đấy! Cậu dậy đi, dậy mà đi tìm cô ấy!"
Richard ngẩng đầu lên, thiếu sức sống hỏi:
" Cậu nói thật sao?"
Hắn gật đầu:
" Thật! Cô ấy là tiểu thư và là người thừa kế của tập đoàn Vương thị ở Việt Nam!"
Anh bật dậy:
" Sao không nói sớm chứ? Tên bạn chết tiệt này!"
Tom bĩu môi:
" Hứ, ai bảo cậu hại tớ phải làm việc vất vả! Đáng đời! Mau thu dọn đi, nghe nói Vương thị đang có dự định kết thông gia với một tập đoàn lớn đấy!..."
Richard hét lên:
" CÁI GÌ???"
Anh phóng vụt đi, còn chưa nghe Tom nói hết câu. Tom thở dài. Hắn đang định nói là người sẽ kết hôn là nhị thiếu gia của Vương thị nha! Cái tên ngốc bộp chộp này!
Chính vì vậy, mới có chuyện ngày hôm nay, đại soái ca Richard Olean của chúng ta, đáp máy bay riêng bay thẳng đến Việt Nam, khiến người ở sân bay ngất xỉu hàng loạt vì choáng. Theo địa chỉ, Richard đến biệt thự nhà Minh Thư.
" Cháu muốn xin phép được cầu hôn con gái hai bác!"
Đại soái ca nhà ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng " ba mẹ vợ". Ba mẹ Minh Thư trợn tròn mắt nhìn người con trai đẹp như thiên thần đang ngồi trước mặt. Mẹ Minh Thư hỏi:
" Cậu và con gái chúng tôi có quan hệ gì?"
" Cô ấy là bạn gái của cháu, bọn cháu quen nhau ở bên Pháp, cháu làm cô ấy giận bỏ về đây!"
" Nhưng mà hình như, Minh Thư có người trong lòng rồi thì phải?"
" Dạ? Bác nói gì cơ ạ?"
" Nó có một tấm ảnh chụp một người con trai, hình như là người Pháp, nó không cho ai động vào, thi thoảng bác vẫn thấy nó ôm tấm ảnh đấy ngồi khóc!"
Trái tim Richard đau buốt, trong mắt cũng hiện lên hối hận. Ba Minh Thư nhìn anh, nói:
" Chúng tôi rất thích cậu, nên cậu cứ ở lại đây sống đi, từ từ mà bồi dưỡng lại tình cảm. Con gái dễ mủi lòng lắm, cậu chỉ cần cố gắng là được!"
Hai ông bà liếc nhau cười hắc hắc. Richard há hốc mồm nhìn trân trân hai vị trưởng bối ngồi trước mặt đang cười đến thập phần khoái chí. Da đầu anh tê rần, lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Anh có cảm giác, bản thân đang bị hai người này tính kế.
Minh Thư mệt mỏi lê bước lên nhà. Một ngày làm ở công ti thật đúng là tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn. Mùi thức ăn thơm lừng từ trong nhà tỏa ra ngào ngạt, kích thích cái dạ dày rỗng của cô kháng nghị. Haizz, cả ngày nay cô không có ăn gì cả. Minh Thư mở cửa vào nhà, gọi to:
" Con về rồi!"
Cô đặt túi xách lên ghế, đi vào bếp. Của mở ra, cô sững sờ đúng khựng lại. Richard, sao anh lại ở đây? Richard quay lại, mỉm cười nhìn cô:
" Em về rồi sao?"
Minh Thư hoảng hốt lui lại, cô chạy vội lên tầng. Ánh mắt Richard nhìn theo thấm đượm mất mát. Cô tránh mặt anh. Cả ngày hôm đó Minh Thư nhót mình trong phòng không ra ngoài. Cô sợ. Sợ phải đối mặt anh, sợ lại yêu anh, sợ lại một lần nữa, bị tổn thương. Gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, cô vào nhà tắm thay áo ngủ rồi leo lên giường. Lăn qua lăn lại gần nửa tiếng, cô mới ngủ được, cứ thế đến sáng. Ngờ đâu, nửa đêm, sói xám mò vào phòng...
Sáng hôm sau...
Ánh sáng chiếu rọi căn phòng, chiếu vào thân ảnh hai người đang nằm trên giường. Minh Thư ngoan ngoãn nằm ngủ như con mèo nhỏ, hoàn toàn không phát giác bên cạnh là một con sói xám đang cười xấu xa nhìn cô. Cô rúc vào lòng anh ngủ, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ngực anh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, theo phản xạ cô nhích về nơi ấm nhất thôi. Nhìn cô ngọ nguậy trong lòng, Richard nhịn xuống ham muốn đem cô ép tới, anh thì thầm vào tai cô:
" Nếu em cứ tiếp tục ngọ nguậy, anh không dám đảm bảo sẽ không làm ra việc gì đó đâu!"
Minh Thư đang trong cơn mê ngủ, nghe tiếng giật thót mình, mở to mắt. Cô đang nằm gọn trong lòng anh. Richard không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài, bộ ngực trần trụi lộ ra. Mà cô, lại đang nhìn chằm chằm bộ ngực rắn chắc đầy nam tính của anh. Gương mặt Minh Thư thoáng cái đỏ lựng lên, cỡ có thể chiên cả trứng. Cô hoảng hốt phát hiện mình đang bị anh ôm trong ngực, không cách nào thoát ra. Trên người cô chỉ mặc váy ngủ bằng vải sa tanh mỏng hai dây, nhiệt độ từ tay anh cách một lớp vải truyền đến da thịt cô, trong người Minh Thư cũng từ từ nóng lên. Cô cố gắng cựa quậy, đem mình thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không được. Anh gắng nhịn, quát khẽ:
" Anh bảo em nằm im!"
Minh Thư lại giật mình, cô cũng nhạy cảm phát hiện ra, nơi nào đó trên người anh, đang sinh ra phản ứng, liền sợ hãi không dám động đậy. Cô run run hỏi:
" Sao... sao anh lại ở trên giường em? Không... sao anh lại vào được phòng em?"
Anh cười đắc ý, rút trong túi ra một chiếc chìa khóa:
" Ba mẹ vợ đưa cho anh đó! Họ nói rằng chúng ta cần hảo hảo bồi dưỡng tình cảm!"
Mặt Minh Thư lúc xanh lúc trắng. Cô bức xúc hét lên:
" AAAAA........."
Richard bực mình, trực tiếp tấn công cái miệng đang há rộng ra kia. Minh Thư bị hôn có chút bất ngờ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Hai tay anh đè chặt tay cô xuống giường, lợi dụng việc Minh Thư vẫn đang há miệng, lưỡi dài bá đạo nhanh chóng xâm nhập, tận tình mút lấy vị ngọt cùng mùi hương thơm mát trong miệng cô, chơi đùa cùng cái lưỡi nho nhỏ của cô, quấn quít, si mê. Minh Thư bị hôn đến đầu óc choáng váng, mụ mị hoàn toàn, đến khi cảm giác khó thở ập đến, cô mới thanh tỉnh đầu óc, vội vàng đẩy anh ra, trèo xuống giường, lao thẳng vào nhà tắm.
Minh Thư tựa người vào bồn nước, thở hồng hộc, ra sức táp nước lên mặt. Lúc nhìn đến mình trong gương, cô liền ngây ngốc. Cô gái trong gương, một đầu tóc dài hơi rối, hai gò má ửng hồng, sắc mặt hồng nhuận, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, sóng mắt ướt át ẩn tình, xuân ý dào dạt, quyến rũ vô hạn. Người này, chính là cô sao?
Sáng hôm đó, nhị vị trưởng bối cùng "con rể cưng" bị Minh Thư bắt chép phạt 100 lần câu " Từ này không dám thế nữa!" Cô nhìn mấy người ngồi đối diện, đe dọa:
" Con kiểm tra mà không đủ 300 câu, lần sau đừng mơ nhìn thấy mặt con trong cái nhà này!" Cô nói xong xoay người đi thẳng. Richard cùng hai vị kia ôm đầu than khổ, trong khi đó, đám người hầu thì ôm bụng cười như nắc nẻ.
Richard ngồi trong phòng Minh Thư, trên tay anh cầm một bức ảnh. Người trong tấm hình đó, là anh. Trong lòng có chút đau cùng hối hận. Cửa cạch mở ra, Minh Thư hết hồn nhìn anh ngồi trong phòng. Nhìn trên tay anh cầm một bức ảnh, cô giật mình, đứng hóa đá tại chỗ. Richard đứng lên, tiến về phía cô. Minh Thư bất giác lui lại. Trong mắt anh hiện lên mất mát cùng buồn bã, anh vươn tay kéo Minh Thư vào lòng, ôm chặt, khẽ nói:
" Xin lỗi em, Minh Thư!"
Minh Thư có chút không được tự nhiên giãy dụa:
" Richard, có gì thì nói sau, anh buông em ra đã!"
Richard lắc đầu, anh vùi mặt vào tóc cô, nói:
" Anh không muốn, anh sợ nếu mình buông em ra, anh sẽ mất em mãi mãi, anh không muốn như thế, không muốn! Minh Thư, làm vợ anh, được không?"
Minh Thư cứng đơ người. Cô, đang nghe nhầm, có phải không?