Số lần đọc/download: 1272 / 15
Cập nhật: 2022-03-07 21:29:30 +0700
Q.5 - Chương 7: Sơn Vũ Dục Lai
B
ây giờ đã là buổi tối. Trên bầu trời đêm chỉ còn một chút tinh quang chiếu sáng cả Hậu hoa viên bên trong Tinh Phong trang viên. Lúc này Hậu hoa viên không có một bóng người, nhưng ở trong mật thất bên dưới mặt đất phía sau hoa viên lại đang một nhóm người tụ tập.
- Trương đại thúc, người dùng Bích lăng đan cảm thấy thế nào?
Trương Tinh Phong trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.
Trương Cuồng lúc này thật sự đã muốn phát cuồng, trong mắt ông ta lóe lên một tia quang mang cổ quái nhìn chằm chằm vào Trương Tinh Phong, giống như một tên khất cái nhìn thấy ánh sáng của một đống bạc sáng chói vậy. Qua một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Hiền chất, đây rốt cuộc là cái đan dược gì vậy? Dựa vào tâm điển mà nói, ta từ Kim Đan kỳ muốn đạt đến Nguyên Anh kỳ ít nhất phải cần mười năm, hơn nữa đó còn là do ta đã thông hiểu được tự nhiên. Nhưng bây giờ một viên đan dược lại khiến cho ta nhanh chóng đạt đến Nguyên Anh tiền kỳ như vậy. Hiền chất à, ngươi còn đan dược này không vậy?
Trương cuồng đột nhiên chuyển biến, lúc này mới lộ ra chân diện mục của ông ta.
Trương Tinh Phong nhìn Trương đại thúc trước mặt, nhíu mày nói:
- Người cần đan dược này làm gì. Đan dược này phải cần có rất nhiều nguyên liệu trân quý mới co thể luyện thành đích. Những nguyên liệu đó không thể tìm được tại Phàm nhân giới này đâu!
Không phải như vậy sao? Những nguyên liệu này đều là do Bàn Cổ đi qua biết bao nhiêu các địa phương nguy hiểm của Tu chân giới mới có thể tìm được.
Trương Cuồng lúng túng nói:
- Kỳ thật cũng không có gì. Chỉ là ta muốn đề cao công lực của bọn nhỏ lên một chút mà thôi?
Trương Tinh Phong vừa nghe, cười nói:
- Người đấy, ta chẳng lẽ lại không lo lắng cho Tinh Phong Vệ bọn họ hay sao? Nhưng mà Bích lăng đan này chỉ có Tu chân giả mới có thể phục dụng, hơn nữa cũng chỉ có thể phục dụng một lần. Một là bởi vì công lực tăng lên quá nhanh, đối với việc độ kiếp sau này quả thật không tốt, cơ sở yếu thì không thể chịu được. Hai là bởi vì dùng Bích lăng đan nhiều lần hiệu quả không rõ ràng. Bây giờ Vương ca, Hiểu Phong, A Vũ, đều đã đạt đến nhất phẩm cảnh giới rồi. Lang Phong đại ca bây giờ có việc phải đi vắng, nếu không thì cũng gọi huynh ấy đến đây!
Vương Lâm, Hiểu Phong, Trương Vũ vừa nghe được, lập tức đi đến. Bọn họ vừa rồi đã hấp thu dược lực linh đan, cuốu cùng đã đạt đến Kim Đan tiền kỳ.
- Ba người các ngươi tu luyện tinh thần vẫn còn chưa đủ. Vì căn cơ sau này, các người tạm thời không nên phục dụng Bích lăng đan. Ta trước hết sẽ đem ba viên Bích lăng đan để ở chỗ Trương đại thúc. Chờ sau khi các người ổn định cảnh giới Kim Đan kỳ, Trương đại thúc sẽ đem Bích lăng đan giao cho các người!
Trương Tinh Phong chính là vì bọn họ mà sát phí khổ tâm (vô cùng nhọc lòng).
Trương Cuồng vừa nghe, lập tức nói:
- Hiền chất, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ quan sát bọn chúng thật tốt. Nhưng mà làm sao kiểm tra được Kim Đan kỳ cảnh giới đã ổn định hay chưa?
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản. Sau khi đạt đến Kim Đan kỳ, Tu chân giả có thể ngự kiếm phi hành. Nhưng lúc đầu thì phi hành sẽ không ổn định, chỉ cần cảnh giới hoàn toàn được củng cố, ngự kiếm phi hành mới có thể ổn định. Khi bọn họ có thể dễ dàng phi hành, thì đã có thể phục dụng Bích lăng đan rồi!
Trương Cuồng nghe xong, lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra hắn đối với phương pháp kiểm tra này rất hài lòng.
- Sư phụ, chúng ta vẫn còn chưa có phi kiếm a!
Hiểu Phong bên cạnh lên tiếng. Từ sau khi ở Luyện võ trường được Trương Tinh Phong giảng giải về pháp khí, hắn cứ một mực muốn tìm ình một kiện pháp khí.
- Không cần lo lắng, chuyện này ta đương nhiên là đã chuẩn bị cho các người rồi!
Trương Tinh Phong mỉm cười, tay trái vung lên, lập tức xuất hiện ba thanh phi kiếm cùng với một thanh điêu khắc đao. Đương nhiên thanh pháp khí hình dạng điêu khắc đao này chính là chuẩn bị riêng cho Trương Cuồng.
Trương Cuồng ánh mắt lộ ra quang mang nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào thanh điêu khắc đao. Ba người Hiểu Phong bọn họ hai mắt cũng đỏ bừng.
Trương Tinh Phong mỉm cười. Bốn thanh pháp khí tùy theo tâm thần khống chế, phân biệt bay về bên cạnh bốn người.
- Các ngươi trước tiên hãy thu phục bọn chúng cái đã, chỉ cần đem chân nguyên lực quán nhập vào trong đó là được!
Những pháp khí này đều là vật vô chủ, mới có thể thu phục một cách đơn giản như vậy. Nếu như là pháp khí đã có chủ, thu phục đương nhiên sẽ không dễ dàng.
Trương Cuồng công lực cao nhất, đương nhiên thu phục pháp khí cũng nhanh nhất. Đem điêu khắc đao xuất ra bên ngoài cơ thể, khống chế nó vạch lên vài đường, mới quay nang nói với Trương Tinh Phong:
- Hiền chất, pháp khí này quả thật rất tốt, so với điêu khắc đao trước kia của ta tốt hơn rất nhiều. Ta đã quyết định, sau này nhất định phải sử dụng nó tạo ra ácc tác phẩm càng tốt hơn, À...... Pháp khí này nên đặt tên là gì đây?
Trương Cuồng nhíu mày. Ông ta thật sự rất yêu thích pháp khí này, đương nhiên nhất định phải tìm cho nó một cái tên thật hay.
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Gọi nó là "Bích Ngân Đao" đi. Sứ mạng của nó là lưu lại một chút dấu vết trên vô hạ bích ngọc!
Trương Cuồng vừa nghe, ngẩn người một hồi lâu mới lên tiếng:
- Không, hiền chất à, ta nghĩ nên gọi nó là "Điêu Bích Đao", thanh đao điêu khắc vô hạ bích ngọc. Thế nào, hiền chất, cái tên này có tốt không?
Trương Tinh Phong mỉm cười gật đầu. Đột nhiên hắn nhìn sang ba người Trương Vũ bên cạnh. Lúc này ba người bọn họ đều đã thu phục được pháp khí rồi, dường như khí thế của ba người cũng không giống nhau.
- Sư phụ, phi kiếm này thật sự rất nghe lời a, con con muốn nó chuyển động ra sao thì nó liền chuyển động như vậy!
Hiểu Phong hưng phấn khống chế trứ phi kiếm bay qua bay lại, tựa như tiểu hài tử tìm thấy một món đồ chơi.
Trương Tinh Phong nói:
- Các người sau này hãy cố gắng vận dụng phi kiếm thật nhiều. Chỉ có như vậy, phi kiếm mới có thể dễ dàng sử dụng như ngón tay của mình. Tốt lắm, các ngươi cứ từ từ tu luyện đi, ta trở về phòng trước. Nhớ kỹ, nếu như không thể ổn định ngự kiếm phi hành, tuyệt đối không thể dùng Bích lăng đan, như vậy đối với độ kiếp trong tương lai sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Trời cũng sắp sáng rồi, ngày mai ta phải đi ra ngoài. Việc tu luyện của các người nhất định phải nghe theo sự an bài của Trương đại thúc!
- Tuân lệnh!
Trương Tinh Phong hài lòng khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Cuồng, liền lập tức rời đi. Hắn từ trong ánh mắt của Trương Cuồng tin rằng ông ta nhất định sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Trương Cuồng nhìn bóng lưng của Trương Tinh Phong rời khỏi mật thất, trong lòng thầm nghĩ: "Hiền chất à, ngươi rốt cuộc còn muốn tạo ra bao nhiêu kỳ tích đây? Từ nhất phẩm cảnh giới đạt đến Kim Đan hậu kỳ, chỉ đơn giản là cần một viên linh đan cùng với một viên Bích lăng đan. Nếu như tu luyện bình thì phải cần đến bao nhiêu thời gian đây? Thậm chí có người cả đời đều không thể từ Nhất phẩm cảnh giới đạt đến Kim Đan kỳ, còn hiền chất ngươi thì lại chỉ cần một viên linh đan. Từ Kim Đan tiền kỳ đạt đến hậu kỳ, ít nhất phải tốn hơn mười năm, một viên Bích lăng đan trong một đêm có thể giải quyết. Ha ha...... Thì ra luyện thành cao thủ chính là như vậy, quả thật là đơn giản!"
Trương Cuồng có chút cảm thán, nhưng ông ta làm sao biết được mọi chuyện đều thật sự không đơn giản như vậy. Linh đan và Bích lăng đan kia thật sự dễ dàng luyện chế như vậy sao?
- Ba người các ngươi, nhất định phải tu luyện thật tốt, biết không?
Trương Cuồng lắc lắc đầu, quay về phía ba tên gia hỏa đang hưng phấn lớn tiếng nói.
Vương ca mấy người bọn họ lập tức lên tiếng đáp lời. Trương Cuồng tốt xấu gì cũng là đại thúc của bọn họ, là trưởng bối của bọn họ. Hơn nữa Trương đại thúc bây giờ công lực lại rất cao cường.
......
Tu luyện!
Tu luyện!
Đây là chuyện duy nhất mà Hiểu Phong mấy người bọn họ cần làm trong khoảng thời gian này.
Trương Tinh Phong ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng, tâm linh một mảnh hư không.
Một tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Trương Tinh Phong khóe miệng mỉm cười, từ từ mở mắt ra, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời đang mọc lên tại phương đông.
- Thiếu gia, người trong cung đã đến rồi!
Thu Chí từ ngoài xa đã hô lên. Từ sau khi Trương Tinh Phong trở thành bá tước, người bên ngoài gặp mặt đều gọi là Trương bá tước. Nhưng những hạ nhân bên trong Tinh Phong trang viên thì đều gọi là gia chủ. Tốt xấu gì Trương Tinh Phong cũng đã thành lập nên một bá tước gia tộc.
Trương Tinh Phong xoay người nhìn Thu Chí đang chạy đến. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc bạc phát ra những màu sác rực rỡ hoa mỹ.
Thu Chí nhìn thấy cảnh này liền sững sờ, dường như bị Trương Tinh Phong mê hoặc, qua một lúc lâu sau mới thanh tỉnh lại. Nhìn thấy Trương Tinh Phong đang nghi hoặc nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Nhưng nàng vẫn còn không quên chuyện của mình, cúi đầu nói:
- Thiếu gia, người trong cung đã đến rồi, bây giờ đang đợi bên trong đại sảnh!
Nói xong liền lập tức xoay người chạy đi.
Trương Tinh Phong ngẩn người, trong lòng cảm thấy kỳ quái vì thái độ Thu Chí. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại nhớ đến người trong cung vẫn còn đang đợi, liền lập tức đi đến đại sảnh.
Thống lĩnh cấm vệ Vương địch nhìn thấy Trương Tinh Phong đi đến, lập tức cung kính nói:
- Trương bá tước, đây là thiệp mời mà hoàng thượng bảo ta đưa đến, xin mời nhận lấy!
Là thủ lĩnh cấm vệ trong cung, thân phận của Vương Địch so với Trương Tinh Phong cũng không thấp hơn bao nhiêu. Nhưng hắn cũng biết thái độ của hoàng thượng đối với Trương Tinh Phong, đồng thời hắn cũng biết được trên đại lục này vẫn tồn tại một số siêu đại thế lực không bị triều đình quản hạt, cho nên thái độ đối với Trương Tinh Phong rất cung kính.
Trương Tinh Phong hiển nhiên đối với thái độ của nam tử trước mặt rất hài lòng, liếc nhìn thiệp mời nói:
- Tốt, ta đã biết rồi. Buổi sáng ngày mai các ngươi hãy đến đón ta. Ngươi hãy về trước đi!
- Tuân lệnh!
Vương Địch xoay người rời đi.
- Sư phụ, vị huynh đệ này là ai vậy?
Thanh âm của Lý Nhị rất lớn, từ đằng xa đã nghe thấy. Trương Tinh Phong trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Rất hiển nhiên tên gia hỏa Lý Nhị này nhất định là lại ra ngoài đáng bạc suốt một đêm, nếu không thì không có khả năng mới sáng sớm đã từ bên ngoài cửa lớn đi vào. May mắn là trình độ đánh bạc của Lý Nhị cũng rất cao, dựa vào thực lực nhị phẩm, lăn lộn trong chốn đổ trường cũng có một chút danh tiếng.
Vương Địch nhìn Lý Nhị gật đầu tỏ ý chào, liền xoay người rời đi. Nhưng trong lòng của hắn lại đang nổi sóng.
Hắn năm nay bốn mươi tuổi, đạt đến nhị phẩm cảnh giới, đã là đệ nhất cao thủ trong số cấm vệ. Nhưng hắn lại khiếp sợ phát hiện ra đại hán trọc đầu gọi Trương Tinh Phong là "sư phụ" công lực cũng đạt đến nhị phẩm. Hơn nữa người đó rõ ràng vẫn còn rất trẻ, tuyệt đối không quá ba mươi tuổi. Có thể tưởng tượng được, đại hán trọc đầu này tương lai nhất định rất mạnh!
- Có lẽ, đây mới chính là thực lực của một siêu đại thế lực!
Vương Địch thầm than một tiếng, liền nhanh chóng rời khỏi. Hắn làm sao biết được, thực lực của các siêu đại thế lực so với tưởng tượng của hắn còn cường đại hơn rất nhiều!
Trương Tinh Phong liếc nhìn thiệp mời trên tay.
"Trương công tử, hy vọng ngày mai ngài có thể đến đại doanh của cấm vệ bên ngoài thành tụ hợp, cùng nhau mưu cầu bảo tàng nghiệp lớn!"