Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Dật
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hieu Ngoc Tran
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2018-05-25 23:11:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 98: 28: Hận Cũ
gươi phải chết!!" Một tiếng rít bén ngót tuyệt vọng vang lên, xuyên thủng màng tai tôi.
Trong bàn tay tựa như được khắc từ bạch ngọc kia là một thanh đoản kiếm nhỏ sắc lẻm lóe sáng đến chói mắt không có lấy nửa phần do dự đâm vào... lồng ngực Kì Nhiên.
"Kì Nhiên —!!" Tôi hét lên một tiếng, điên cuồng lao đến đỡ lấy Kì Nhiên đang lảo đảo, máu tươi nhỏ giọt trên bàn tay đỡ chàng, đặc sánh mà nóng rực.
"Đều là do ngươi hại chết Dật Thiên!!" Lãnh Trác Tịch rút thanh đoản kiếm từ trong ngực Kì Nhiên ra, máu tươi tuôn ào ạt, che mờ ánh mắt tôi.
Cản phá được thế kiếm của Bộ Sát, lưỡi kiếm Lãnh Trác Tịch cắt qua quần áo của huynh ấy, máu thấm ra cả y phục đen bên ngoài. Lãnh Trác Tịch không hề ngừng lấy nửa khắc, điên loạn vừa cầm kiếm chém về hướng này vừa thét:"Nếu lúc trước không phải sinh ngươi ra thì Dật Thiên sẽ không phải chết! Phải rồi! Dật Thiên sẽ không phải chết. Vì vậy nhất định ta phải giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
"Bốp —!!" Tôi tập trung hết toàn bộ mười phần nội lực tung một quyền đánh bay bà ấy ra, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn.
Điểm xong huyệt đạo trước ngực Kì Nhiên, nhìn mảng lớn y phục bị nhiễm đỏ màu máu, sắc mặt tái nhợt như tuyết của chàng, tôi không cầm được nước mắt khóc òa lên.
Vệ Linh Phong đỡ được Lãnh Trác Tịch đang bay ngược lại, tia máu tràn ra từ khóe môi bà, sau đó, cả cơ thể như bị chấn động, ho ra một ngụm lớn máu.
Bà không ngất đi như lúc trước, nhưng sắc mặt trắng bệch, chỉ từ từ bình tĩnh lại. Có điều, tôi không có thời gian quan tâm đến sống chết của bà ấy.
"Kì Nhiên Chàng thế nào rồi?" Tôi khóc nức nở, ôm chặt chàng. Thật may là không đâm trúng tim, may quá!
Kì Nhiên yếu ớt cười với tôi, dịu dàng bảo:"Trong đai lưng của ta có một viên thuốc màu đen. Nàng lấy ra bóc bỏ lớp bên ngoài rồi giúp ta uống. Đừng khóc, ta không sao."
Tôi gật mạnh đầu, vội vàng nghe theo. Sau khi uống thuốc, sắc mặt Kì Nhiên dần khôi phục lại. Chàng rướn người dậy, nhìn Lãnh Trác Tịch đang bình ổn cảm xúc, nhạt giọng:"Dật Thiên trong lời bà là ai? Vì sao lại nói là ta hại chết ông ấy?"
Lãnh Trác Tịch tựa vào ngực Vệ Linh Phong, lần thứ hai hít thật sâu nhìn Kì Nhiên, đôi mắt ánh vẻ đau khổ, yêu thương hòa với nỗi hối hận. Thật lâu sau, bà cười buồn rười rượi, giọng ảm đạm:"Ha ha, ngươi bảo không biết Dật Thiên là ai sao? Tiêu Dật Thiên là"
"Ai!" Bộ Sát bỗng trừng về phía tây nam, quát to.
Mọi người đều đồng thời kinh ngạc, chỉ nghe mấy tiếng "Rầm rầm" lớn vang lên, vách tường đá ở phía tây nam từ từ tách sang hai bên, để lộ một cánh cửa cao khoảng tám thước ma quái trước mắt chúng tôi.
Một giọng nói trầm khàn đầy sức hút vọng ra từ cánh cửa:"Tiêu Dật Thiên, hắn ta là phụ thân thân sinh của con đấy.. Nhiên nhi!"
Từng luồng gió cát cuồn cuộn thốc về phía chúng tôi. Tôi vội giơ ống tay áo che mũi miệng, lờ mờ thấy một bóng một người đàn ông áo gấm xanh sẫm, tóc đen vấn cao từ từ đi vào từ cánh cửa đá.
Sau luồng gió cát, cánh cửa đá đóng lại, tôi dụi nhẹ đôi mắt ran rát nhìn gương mặt đang mỉm cười tao nhã.
Diện mạo đó rất kỳ lạ. Nhìn qua thì rất trẻ, trẻ đến độ có thể xem như là thanh niên bằng vai phải lứa với Vệ Linh Phong, nhưng rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú ấy đã hằn nét tang thương của cái độ tuổi đã qua tứ tuần.
Ngoại hình người đó, vừa nhìn thì thấy tỏa hào quang nổi bật vô cùng, dường như không hề kém cạnh so với Kì Nhiên và Vệ Linh Phong. Chỉ là trong nháy mắt, hào quang ấy tan hết, lại cảm thấy đó chỉ là một người đàn ông nhã nhặn bình thường không có chút uy hiếp nào.
Ngay khi cửa đá đóng lại, người đàn ông trung niên kia dừng bước, quay đầu, thần sắc lộ vẻ tiếc thương dịu dàng, nâng tay không biết làm gì.
Khi nhìn theo tay ông ta, tôi kinh hoàng. Thì ra vào thung lũng này không chỉ có một mình người đàn ông kia, mà phía sau còn có một người phụ nữ dung nhan tuyệt trần, nhưng đó lại chính là Thái hậu ở cung của Vệ Linh Phong.
Gương mặt người đàn ông kia có gì đó rất quen, có điều nhất thời tôi không nhớ nổi rốt cuộc là ai nữa.
Tôi nghĩ đến nhập thần, đến khi nhận ra bầu không khí có chút không đúng thì mới phát hiện người đàn ông trung niên kia đã đến trước chúng tôi, hơn nữa... đôi mắt đen như đầm sâu lại đang nhìn tôi sáng quắc.
Trong tức khắc, lông tơ cả người tôi dựng thẳng cả lên, lưng đổ mồ hôi lạnh. Cái cảm giác bị nhìn chòng chọc này so với lần đầu gặp Bạch Thắng Y còn kinh khủng hơn.
Kì Nhiên nắm chặt tay tôi bước lên trước, kéo tôi về sau lưng chàng. Cảm giác áp lực bớt đi, tôi rùng mình một cái. Vệ Linh Phong cũng buông tay Lãnh Trác Tịch, từ từ đến cạnh tôi. Mặc dù hắn đứng rất ung dung thoải mái, nhưng tôi có thể nhận ra toàn thân hắn đang căng cứng.
Tôi thở một hơi thật khẽ. Vệ Linh Phong quả thật rất quan tâm an nguy của tôi!
Người đàn ông đứng tuổi kia bật ra tiếng cười nhạt, thu lại thần sắc nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm vào tôi, chỉ là không còn sự lạnh lùng như ban đầu. Ông ta hỏi điềm đạm:"Ngươi chính là Thủy Băng Y?"
Tôi trở tay cầm lấy tay Kì Nhiên, gật gật đầu, tận lực giữ cho giọng bình thản trấn định:"Đúng vậy, chủ nhân... Băng Lăng quốc."
Thừa dịp đối phương hơi ngẩn ra, tôi lập tức cười nhẹ, quay sang hỏi Kì Nhiên:"Này, em đoán không sai chứ?"
Sau một lúc lặng người, gương mặt Kì Nhiên vẫn tái nhợt thoáng sáng ngời. Chàng đưa tay xoa đầu tôi, cười không ngớt.
Tôi buồn bực vuốt vuốt tóc, nghĩ thầm: em vốn là vì để chàng thả lỏng nên mới nói vậy mà. Nhưng mái đầu này chàng lại xoa thành tổ chim mất rồi.
"Ha ha." Ông ta cười, tiếng cười dần dần to lên, "Quả không hổ là nữ nhân mà cả Nhiên nhi lẫn Hiên nhi đều xem trọng."
Tôi thầm cười lạnh. Câu nói này thật thường quá, lại còn chán òm.
"Nhưng mà, Thủy cô nương... " Mắt ông ta hiện sát khí dày đặc, giọng lạnh lẽo," Trước đó thì là Hiên nhi, sau lại chạy sang bên cạnh Nhiên nhi, cô cứ đong đưa giữa hai đứa con của trẫm, cuối cùng là mưu đồ gì?"
Tôi ngẩn người, thấy thoáng sợ sệt.Trong mắt Băng Lăng đế lồ lộ sát khí và lo lắng, nhìn không thấy nửa phần gian dối. Chẳng lẽ ông ta thật sự quan tâm đến Vệ Linh Phong và Kì Nhiên ư?
Chợt cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh thấu xương, tôi ngẩng lên lần thứ hai nhìn vào đôi mắt sâu như hồ kia, bầu không khí xung quanh chẳng biết vì đâu bỗng chốc căng thẳng khiến tôi hơi nhăn mày.
Tôi siết bàn tay lành lạnh của Kì Nhiên, kéo lên trước ngực rồi nhìn bậc vương giả quyền uy trong bóng tối kia, bình tĩnh lên tiếng:"Ta mưu tính điều gì, Hoàng Thượng ngài không thấy được sao?"
"Có điều ta không rõ, Hoàng Thượng ngài lại đang âm mưu gì đây?" Tôi nhíu chặt mày, siết chặt bàn tay Kì Nhiên trước ngực, giọng u ám," Đưa Vệ Linh Phong lên làm Thiếu chủ, rồi lại phế hắn đi, đem đến hoàng cung của một quốc gia khác."
"Để mặc tất cả các đứa con khác của mình oán hận Kì Nhiên, sau đó giết ta, châm ngòi ly gián giữa chàng và Bộ Sát, từng bước đẩy chàng đến đường cùng."
"Hoàng Thượng, nếu giờ phút này biểu hiện của ngài là... yêu thương hai đứa con của mình như vậy, thì mục đích của ngài là gì?"
"Trủng cổ tuyệt đại..." Tiếng nói yếu ớt của Lãnh Trác Tịch vọng từ sau lưng, "Mục đích của hắn là khiến cho Nhiên nhi một ngày nào đó có thể hạ quyết tâm phát động vu thuật này."
"Trủng cổ tuyệt đại?!" Kì Nhiên quay phắt đầu, "Người bảo là vu thuật Trủng cổ tuyệt đại đã bị cấm từ lâu kia?"
Tôi ngỡ ngàng vì sự kinh ngạc của Kì Nhiên, nhưng đồng thời phát hiện ra, ngoài Kì Nhiên, những người còn lại đều mang vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là không biết cụm từ này.
Kì Nhiên quay sang tôi, dịu giọng giải thích:"Ta cũng chỉ là đọc qua trong một quyển sách nói về vu thuật này. Đó là một loại cổ chú cực hiểm độc. Người mang cổ này khi có con cháu, thậm chí là nhiều thế hệ sau đều phải chịu khổ sổ. Một khi vu thuật đã được phát động thì sống không bằng chết đến khi trở thành cái xác không hồn. Cổ này còn có một chỗ đáng sợ, một khi trúng cổ, cổ sẽ hòa vào máu, vô hình vô ảnh không cách nào giải được, nhưng lại có thể truyền sang người khác qua miệng vết thương."
Tôi mấp máy môi, nhớ đến sự kinh khủng của Huyết cổ, so ra với cổ chú này chỉ là cọng lông tơ không đáng nhắc đến. Hai hàng mày Vệ Linh Phong nhíu chặt, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt hơi biến đổi.
Ánh mắt Lãnh Trác Tịch hơi lay động, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ có gương mặt tương tự mình, run run:"Tỷ tỷ... Thanh Nhã tỷ tỷ, sao tỷ và Dật Phi có thể nhẫn tâm như vậy? Các người đã hại chết Dật Thiên, vì sao ngay cả hai đứa con của ta cũng không tha?"
Trong lòng tôi như bùng lên một ngọn lửa dữ dội. Lãnh Thanh Nhã cười không ngừng, tiếng cười nhuốm vẻ buồn thương, đến độ cái nhìn của Tiêu Dật Phi đã thoáng nét lo âu thì mới dừng lại, miễn cưỡng đáp:"Muội muội, muội cũng đừng quên, năm đó ta đã cảnh cáo muội đừng sinh hạ Kì Nhiên. Nhưng muội lại không nghe. Nếu không phải vì có người thừa kế mới thì làm sao Băng Lăng lại dễ dàng hi sinh Dật Thiên."
Tôi chưa kịp ngạc nhiên khi nghe từng câu từng từng từ Lãnh Thanh Nhã nói thì đã bị sự đau thương, tuyệt vọng và căm hờn trong mắt bà dọa ngây người.
Bà nói, giọng lạnh lẽo hơn cả băng tuyết:"Kẻ hại chết Dật Thiên là ngươi!"
"Không! Không phải!" Lãnh Trác Tịch ôm đầu quay cuồng, la hét, "Đó là do ngươi và Dật Phi bày kế. Trận phản loạn đó rõ ràng là do chính các người đưa tới. Là các người.. các người cưỡng ép Hiên nhi, đe dọa Dật Thiên, toan tính phát động 'Trủng cổ tuyệt đại', chảy máu đến chết! Nhiều máu như vậy Nhiều máu như vậy."
Cả người tôi run lẩy bẩy, mặt cắt không giọt máu. Bộ Sát đứng bên cũng khiếp sợ. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được nỗi kinh hoàng trong mắt đối phương. Thế cục phức tạp đến thế, ngụy trang tinh vi đến thế chỉ để khiến cho Kì Nhiên dẫm chân vào con đường mà cha chàng đã đi, cạn kiệt máu mà chết?!
Khó trách sao Tiêu Dật Phi muốn giết tôi. Làm Kì Nhiên bị cô lập hoàn toàn để khiến chàng đủ nhẫn tâm, phát động Trủng cổ. Khó trách sao ông ta châm ngòi ly gián Kì Nhiên với Bộ Sát mà không giết huynh ấy, vì chỉ khi có Bộ Sát trong tay mới có thể uy hiếp Kì Nhiên không phá hủy ván cờ của bọn họ.
Vậy Vệ Linh Phong thì sao? Máu Vệ Linh Phong không mang cổ độc, vì sao
"Dật Thiên đã chết!" Lãnh Trác Tịch ôm đầu, nghen ngào đau đớn. Từ trong mắt Lãnh Thanh Nhã, tôi thấy lóe lên một thoáng xót xa rồi biến mất, "Đã không.. thể quay trở về nữa rồi. Tỷ tỷ, tỷ còn muốn thế nào nữa? Rốt cuộc tỷ muốn trả thù đến thế nào mới có thể hài lòng?!"
"Lãnh Trác Tịch!!" Lãnh Thanh Nhã cả người run rẩy, vẻ cao quý lui dần nhường chỗ cho sự dự tợn đến thê lương, "Ngươi và Tiêu Dật Thiên không ngừng đày đọa ta thì cả đời vĩnh viễn phải trả cho đủ! Đau đớn các ngươi đã phải chịu, ha ha, không đủ, còn lâu mới đủ!!"
"Vì vậy, ta không giết Hiên nhi. Ta bảo Dật Phi phù trợ nó lên vị trí Thiếu chủ rồi lại phế nó đi, để cho nó thấy thực lực của nó không bằng Kì Nhiên! Ta muốn tận mắt nhìn thấy.. nó và Kì Nhiên phải tương tàn đến chết!!"
Người này... điên rồi! Tôi túm lấy bàn tay run bần bật của Kì Nhiên, nhìn sang gương mặt trắng nhợt của Vệ Linh Phong đang đứng bên cạnh. Vì sao! Vì sao! Hai người vì sao chỉ vì một mối ân oán thế hệ trước mà phải chịu khổ đến nông nỗi này!
Giờ đây bà ta đã nói hết cả rồi, nhưng
"Có điều bây giờ không cần nữa." Thân hình Lãnh Thanh Nhã hơi lay động, sắc mặt tái nhợt lại cười cực kỳ quỷ dị,"Ha ha! Ngươi biết vì sao không? Bởi vì hai huynh đệ chúng."
Bà ta bỗng dời mắt về phía tôi, sự lạnh lẽo đến thấu xương khiến tôi rùng mình, dường như nhìn xuyên qua tôi nhìn vào một đoạn ký ức đã lâu, sau đó cười buồn rười rượi:"Vì chúng cùng yêu một người con gái, yêu đến.. sống chết cũng không màng!"
Tôi chỉ cảm thấy được, tiếng hét kia, nụ cười gượng gạo, kia hệt như một lời nguyền thấm vào cơ thể, khiến tôi.. không thể trốn thoát.
"Thanh Nhã, đủ rồi." Tiêu Dật Phi bước lên đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Lãnh Thanh Nhã, giọng dịu dàng, "Thiên hạ, báo thù, tình cảm, trẫm đều có thể cho nàng, sao nàng vẫn không thể quên được đoạn quá khứ ấy?"
Lãnh Thanh Nhã nghiêng đầu, gương mặt tái nhợt đầy vẻ thống khổ, lạnh lùng đáp:"Không cần chàng thương xót ta."
Tiêu Dật Phi cười khổ, gọi:"Ngạo Quân, chăm sóc Hoàng Hậu cho thật tốt."
Người thanh niên vẫn luôn im lặng đứng phía sau Tiêu Dật Phi cúi đầu đáp rồi cung kính đỡ lấy Lạnh Thanh Nhã từ trong tay Tiêu Dật Phi.
Tôi chấn động, lúc này mới bừng tỉnh. Người thanh niên trước mắt là người trấn cửa cuối cùng trong Vọng Giang lâu ngày đó. Thiên hạ đệ nhất tài tử, Ngạo Thiên Quân.
"Bộ Sát..." Ánh mắt Tiêu Dật Phi lia về hướng Bộ Sát đang trầm mặc, giọng rét buốt, "Không ngờ là ngươi lại có đủ bản lĩnh đưa bọn chúng đến nơi này. Hừ! Được, khá lắm Lãnh Ngọc!"
Lãnh Ngọc? Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Bộ Sát cũng đang ngu ngơ. Không phải Lãnh Ngọc là giáo chủ của Lãnh Nguyệt giáo ư? Chuyện này... Chuyện này liên quan gì đến hắn ta? Rõ ràng Bộ Sát cũng không biết ông ta đang có ý gì.
Tiêu Dật Phi hừ lạnh, dời mắt:"Hiên nhi, bây giờ, con tính thế nào?"
Vệ Linh Phong thoáng ngập ngừng, tựa như vừa tỉnh lại sau cơn sợ hãi:"Con muốn đưa Mẫu hậu đi."
Hắn rõ ràng không phải đang nói chuyện với tôi, rõ ràng là không nhìn tôi, thậm chí... là không nói bất kì điều gì liên quan đến tôi, nhưng vì sao, tôi không ngừng nhớ đến.. lời của Lãnh Thanh Nhã, yêu đến. không chết không ngừng, không chết. không quên.
Không thể được. đừng yêu tôi, Vệ Linh Phong, đừng yêu tôi. Ngươi sẽ tổn thương, ngươi sẽ. lại tổn thương mất!
"Được thôi." Vẻ mặt Tiêu Dật Phi rất hời hợt, đầu mày khóe mắt đều tỏa ra sự tàn khốc băng giá," Chỉ cần đồng ý dùng Tứ thánh thạch và nữ tử này để trao đổi."
Bầu không khí hết sức căng thẳng. Kì Nhiên cau chặt mày, ôm vai tôi kéo về bên cạnh.
Còn Vệ Linh Phong lúc này ngược lại hoàn toàn khôi phục sư trầm tĩnh dửng dưng ngày thường, cười lạnh rồi xoay người nâng Lãnh Trác Tịch dậy.
Kình phong lướt qua hai má từng trận rát buốt.
Trong chớp mắt, tôi thấy một bóng người bị ném đi trên mặt đất, sắc trắng của trường bào tung theo trận gió.
"Vệ Linh Phong!!" Tôi hoảng sợ thét lên. Ngay khắc đó, Kì Nhiên buông tôi ra, vút đi, khó khăn đỡ lấy Vệ Linh Phong.
Vệ Linh Phong và Kì Nhiên đồng thời lảo đảo lùi về mấy bước.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người run lên ho ra một búng máu. Vết thương trên ngực Kì Nhiên lại vỡ ra, lớp vải áo mỏng của hai người loang lổ vết máu.
Vệ Linh Phong đứng thẳng người, tay phủi phủi đất cát trên quần áo, nụ cười trên gương mặt lại càng lạnh hơn nhưng không kém phần tao nhã:"Phụ vương, không! Ta hẳn là phải gọi ông một tiếng thúc phụ mới đúng. Hôm nay, trừ khi ông giết ta, nếu không thì ta nhất định phải đưa mẫu hậu đi."
"Hiên nhi đang uy hiếp trẫm sao?" Tiêu Dật Phi tiện tay lấy ra từ trong ngực một cây tiêu ngọc đỏ sẫm như máu lại trong suốt tựa thủy tinh, nhẹ nhàng vung lên, hàng loạt lưỡi dao sắc bén cắt gió mà bay đến.
Sự lạnh lẽo trong mắt Vệ Linh Phong càng sâu, vừa định tiến lên thì lại bị Kì Nhiên ở phía sau giữ chặt.
Mặt Kì Nhiên lạnh đi, trong mắt cũng đầy vẻ kiên quyết:"Đai ca, huynh đưa bà ra ngoài đi."
Dứt lời, bóng chàng di động, Hàn Huyết kiếm lóe lên ánh sáng chói rực, từ mềm mãi chuyển sang cứng cáp. Chàng tiến lên một bước, đẩy Vệ Linh Phong về phía sau, cả người tản ra sát khí cuồn cuộn.
Tiêu Dật Phi hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc:"Không thể tưởng được, Nhiên nhi đã mạnh đến thế rồi sao. Có điều, dựa theo thân thể con lúc này, con cho rằng có thể thắng được à?"
"Thử là biết." Kì Nhiên cười nhạt, nụ cười tựa ánh trăng, đẹp đến đảo điên, chẳng nhuốm chút tư tình,"Câu này, chẳng phải là chính phụ vương đã dạy hay sao?"
Mắt Tiêu Dật Phi hiện lên vẻ phức tạp, cũng thở dài một hơi rồi đột ngột tấn công về hướng Kì Nhiên.
Trong thung lũng, nhất thời loang loáng bóng kiếm.
Tôi nhìn chằm chằm hai người đang ác chiến, hai tay siết làn váy, mồ hôi ướt đẫm cả lớp vải. Động tác nhanh như chớp, tôi thật sự không thể thấy gì, chỉ cảm thấy có rất nhiều vết cắt xanh như rít gào trước mắt.
Đúng lúc này, Vệ Linh Phong lui về sau hai bước, hoàn toàn rời khỏi chiến trường bước về hướng Lãnh Trác Tịch đang thẩn thờ.
Một người một kiếm ngăn trước mắt Vệ Linh Phong.
Ngạo Thiêu Quân hơi khom mình, im lặng không nói nhưng thần sắc lại vô cùng quyết đoán.
Vệ Linh Phong liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh ung dung:"Tránh ra!"
"Đại công tử, thứ lỗi cho thuộc hạ chỉ có thể nghe theo phân phó của Hoàng Thượng."
"Phải vậy không?" Vệ Linh Phong cười mỉa, chợt cúi xuống sát vào bên tai Ngạo Thiên Quân nói gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Ngạo Thiên Quân đột nhiên biến đổi, trắng nhợt như xác chết nhưng vẫn cố trấn định, môi mấp máy đáp lại một câu tôi không nghe rõ.
"Hắn nói: xem ra hôm nay ta không thể giữ lại mạng của nguơi nữa." Bộ Sát bỗng đến gần cúi xuống thấp giọng nói với tôi.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt hờ hững của huynh ấy, miệng tròn chữ O.
Ý cười lóe lên trong mắt Bộ Sát, huynh ấy lạnh lùng nói:"Sau khi bị thương, lục thức được nâng cao không ít."
"Thức" ở đây là chỉ giác quan, "lục thức" là sáu giác quan. Vì Bộ Sát là người cổ đại nên em dùng chữ Hán Việt luôn, không chuyển vì sợ chữ "giác quan" hiện đại quá.
Tôi giật mình gật gật đầu, nhìn hai người họ đã lao vào chiến đấu và Vô Dạ lúc sau cũng tham trận thì không khỏi nhíu mày:"Vệ Linh Phong nói gì huynh nghe được không?"
Bộ Sát trầm ngâm một chút rồi trả lời:"Không rõ lắm. Hình như nghe được một cái tên." Huynh ấy dừng lại, "Lạc Phong."
Tôi ngẩn người, đè thấp tiếng mình:"Xem ra là Vệ Linh Phong biết bí mật của Ngạo Thiên Quân. Chỉ không biết tại sao hắn lại nói ra, khích cho.."
Lời tôi còn chưa dứt, cả người Bộ Sát bỗng run lên, quay đầu lao về phía sau lưng tôi.
"A —!!!" Tôi chưa kịp nghĩ thông suốt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì một tiếng thét sắc lẻm thảm thiết đã vang lên như muốn xuyên thủng bầu trời.
Tôi xoay lại, trợn to hai mắt, thấy Lãnh Trác Tịch đứng cách phía trước Vệ Linh Phong không xa, mái tóc trắng mướt nhuốm máu đỏ tươi chói mắt phất phơ trong gió, một mũi kiếm nhọn hoắc đâm từ sau lưng ra trước ngực bà.
Tôi hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt. Lãnh Thanh Nhã nở nụ cười thê lương, tuyệt vọng, thống khổ mà đầy thù hận tận cốt tủy. Thân hình bà ta lay lắt nghiêng ngả.
Ngay tức khắc, tôi liền phục hồi tinh thần, đại não chưa bao giờ sáng tỏ như lúc này.
Tôi nắm chặt hai tay thành quả đấm, dùng hết quyết tâm và hứa hẹn hét to với hai người đang chiến đấu đằng kia.
"Đừng phân tâm!!" Tôi vừa chạy vội đi, vừa lặp lại lời hứa của mình,"Em sẽ cứu bà ấy."
Phải! Người phụ nữ này, thật sự từ tận đáy lòng, tôi không hề quan tâm đến sống chết của bà ta. Rõ ràng là tự mình tạo ra món nợ chưa thể trả này, rõ ràng là lựa chọn sai lầm của bản thân, vậy mà khi bây giờ hối hận, bà lại đem tất cả sai lầm đổ lên người Kì Nhiên.
Chỉ vì trong người chàng chảy dòng máu vừa trân quý, vừa chí mạng. Thật là một lý do nực cười, vô vị.
May quá... Tôi vọt đến bên cạnh Lãnh Trác Tịch, thanh trường kiếm vừa được Bộ Sát đưa cho trong tay vung lên. Tôi lấy hư chiêu một mạng đổi một mạng thuận lợi bức lui Lãnh Thanh Nhã, kéo Lãnh Trác Tịch đã trọng thương hôn mê vào ngực.
Kì Nhiên, chưa bao giờ em thấy, may mắn là em đã đến thế giới này như hiện giờ cả. Ít nhất, chàng cũng không cần phải chấp nhận một vận mệnh như thế. Vì trong cơ thể em. cũng đang chảy xuôi một dòng máu như chàng vậy.
Mắt Lãnh Thanh Nhã bừng lên hận ý dữ tợn và nỗi ghen tị trần trụi. Tôi không biết bà ta ghen tị điều gì, chỉ biết sự ghen tị của bà ta chẳng liên quan gì đến mình cả. Tôi cố gắng đỡ người trong tay xuống đất. Bộ Sát bênh cạnh hiện lên như ảo ảnh, kéo Lãnh Trác Tịch đến chỗ xa hơn.
Kì Nhiên, may mà còn có em.
Tôi dựng thẳng trường kiếm, bình tĩnh giằng co với Lãnh Thanh Nhã. Tôi mới vừa chỉ giao đấu với bà ta ba chiêu. Ba chiêu, hai lần giao kích, nội lực cường đại khiến tôi đến tận lúc này vẫn không thể giảm bớt cơn đau nhức ở hai tay và hàn khí trong cơ thể.
Tâm tình hỗn loạn của Lãnh Thanh Nhã dần dần bình ổn, chuyển thành nụ cười lạnh và sát ý không hề che giấu.
Tôi thấy bà ta môi mấp máy:"Khiến cho bọn chúng đau khổ thì giết ngươi cũng không phải là cách duy nhất."
Tôi cũng nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau sau lưng, còn có cả giọng nói hoảng loạn của Kì Nhiên:"Băng Y, mau đi đi!"
Tôi cười khổ trong lòng. Kì Nhiên, nếu giờ phút này có thể trốn được, em nhất định sẽ chạy trốn ngay.Tôi giơ kiếm đâm tới, chiêu thứ hai của Tiêu Diêu Du kiếm pháp, ngư long cuộn mình. Học kết hợp thực hành thì rất tốt, nhưng không nhất định trận diễn tập thực chiến đầu tiên phải khó thế chứ!
Cái bóng trước mặt hiện lên, đỡ lấy một kiếm vốn đã phải chém vào vai trái tôi. Bước chân Bộ Sát vụt lên, khóe miệng tràn tơ máu nhưng vẫn không lui về sau, ngược lại còn đến gần hơn.
"Bộ Sát!! Cái tên này!" Tôi hung hăng dậm chân, vứt trường kiếm, rút tơ Tuyệt ra.
Cái tên đần liều lĩnh này, có biết cơ thể bản thân đang trong tình trạng gì không hả? Tôi rút tơ Tuyệt, chân trái làm trụ, chân phải điểm nhẹ, toan hành động thì bỗng ngạc nhiên dừng động tác.
Ánh mắt Lãnh Thanh Nhã toát lên vẻ kinh hoảng, thần sắc nghiêm trọng, kiếm chiêu khôi phục lại sự lưu loát phức tạp ban đầu, nhưng trán bà ta đã hơi thấm mồ hôi.
Ngay cả tôi cũng mừng rỡ ngoài ý muốn. Sau khi Bộ Sát thu hồi lại thế kiếm tấn công thì bỗng đường kiếm như vô thức, chỉ còn lại những phản xạ trông bình thường vô cùng. Động tác huynh ấy tự nhiên, ra tay như không có lực nhưng mỗi bước chân của huynh ấy đều khiến cho Lãnh Thanh Nhã chật vật, chiêu sau càng lúng túng hơn chiêu trước; mỗi đường kiếm của huynh ấy đều khiến cho Lãnh Thanh không thể không tự xoay kiếm phòng thủ.
Tôi chợt trong một cuốn tiểu thuyết nào đó có nhắc đến một môn võ công — Dịch Kiếm thuật: dùng kiếm như dùng cờ. Mỗi khi xuất một kiếm thì giống như đánh một quân cờ, chiến trường là bàn cờ sống, trong đó thiên biến vạn hóa, nếu không nắm giữ toàn cục nơi địch thủ hạ cờ thì không thể nắm được cơ hội chiến thắng.
Bộ Sát đã có thể một mình lĩnh hội đến cảnh giới này. Tôi không nén được cười mỉm. Từ khi huynh ấy bị thương đến nay, tôi vẫn luôn lo lắng cho huynh ấy, giờ thì không cần nữa rồi. Huynh ấy mạnh mẽ hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi và Kì Nhiên.
Tôi thu tơ Tuyệt, bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Trác Tịch.
Nội lực của bà mạnh hơn tôi đã tưởng, vì vậy một kiếm này, tuy nặng nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Có điều, lục phủ ngũ tạng bị trọng thương. Tôi xử lý sơ miệng vết thương của bà, bảo đảm cho vết thương không chuyển biến xấu ảnh hưởng đến tính mạng rồi nhét vào miệng bà một viên thuốc đặc chế của Kì Nhiên.
Từ sau ngày tôi và Bộ Sát bị tập kích, Kì Nhiên thường xuyên bào chế một ít thuốc đặc trị để chúng tôi mang theo bên người, phòng ngừa bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.
Tôi rút kiếm, nhanh chóng quay lại chiến trường. Tôi biết, toàn bộ nội lực của Bộ Sát đã cạn kiệt, tuy có thể nhất thời trấn áp được Lãnh Thanh Nhã, nhưng không kéo dài được lâu.
"Bộ Sát!" Tôi đẩy kiếm huynh ấy ra, ngăn huynh ấy lại, nhìn thần sắc lạnh lùng của huynh ấy thì vội thấp giọng bảo:"Vết thương của Kì Nhiên chuyển xanh sẽ bị hư thối, huynh mau đi giúp chàng."
Những lời này quả nhiên hiệu quả hơn bất cứ thứ gì. Trong mắt Bộ Sát hiện vẻ lo lắng, nhìn tôi thật kỹ rồi xoay người đi.
Lời này cũng không phải là giả, vì tôi vừa rồi có nhìn thấy màu máu ngày cảng đỏ tươi trước ngực Kì Nhiên đang ngày càng lan rộng và khuôn mặt trắng bệch của chàng. Nếu không phải tôi biết mấy thứ kiếm pháp của mình đối với Tiêu Dật Phi mà nói chỉ là mèo cào, tổ làm vướng tay vướng chân thì tôi đã sớm liều lĩnh nhào đến.
Trái lại, Vệ Linh Phong nhờ có Vô Dạ hỗ trợ nên lúc này cũng khó khăn lắm mới có thể đánh ngang tay.
Bóng kiếm loang loáng giữa thung lũng như tiên cảnh, sát khí cuồn cuộn, âm mưu tung hoành.
Tôi lảo đảo lui về sau từng bước, thu nhỏ lại phạm vi phòng ngự của mình. Tuyệt — chỉ dưới tình huống cận chiến thì mới phát huy tác dụng lớn nhất. Nếu không thì khả năng lưỡng bại câu thương là vô cùng lớn.
Thế nên, tôi đang đợi, đợi thời khắc Lãnh Thanh Nhã bước vào phạm vi công kích của tôi.
Phạm vì phòng thủ lại thu nhỏ, tôi có chút tập trung, chờ đợi thời cơ cuối cùng. Ngược lại với tôi, gương mặt vốn dày đặc sát khí lại bất chợt lộ nét cười quỷ dị.
Giây tiếp theo, tôi ngây ra khi nhìn thấy nụ cười độc ác đó, mũi kiếm vốn chỉ về hướng tôi đột ngột rút về, lao như bay đến hướng — Lãnh Trác Tịch đang hôn mê nằm trên đất!
TMD!! Tôi rủa thầm cái người đang nằm bất tỉnh nhân sự chỉ giỏi gây phiền toái đã phá hư toàn bộ kế hoạch của mình kia cả chục lần, không thể không thụp người xuống tại chỗ, khó khăn đỡ lấy sát chiêu của Lãnh Thanh Nhã.
Viết tắt từ chửi tục trong tiếng Trung (con mẹ nó).
Ý cười trong mắt Lãnh Thanh Nhã càng sâu, càng ngày càng kỳ lạ. Tôi giật mình, tai nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau kịch liệt đằng xa, còn mắt lại thấy Lãnh Thanh Nhã thu trường kiếm, thong dong đâm về hướng tôi.
Trong nháy mắt, cơ thể tôi cứng lại không thể nhúc nhích lấy nửa phần, lại còn nhoi nhói âm ỉ.
Lãnh Thanh Nhã, giỏi lắm! Vừa rồi, thà liều lĩnh bản thân chịu nội thương do phản chấn để có thể dùng nội lực xâm nhập vào huyệt đạo tôi, trong thời gian ngắn nhất cắt đứt huyết mạch của tôi.
"Băng Y —!!!" Tôi nghe thấy tiếng Kì Nhiên và ai đó gọi thất thanh, sau đó, tôi nghe có âm thanh giống như cơ thể bị đánh đến hộc máu.
Đáy lòng tôi quặn đau vì biết rằng do phân tâm, Kì Nhiên cuối cùng cũng bị Tiêu Dật Phi đánh bị thương rồi.
Tôi rất muốn di chuyển thân mình tránh đường kiếm kia, nhưng không cách nào động đậy được nửa phần, thậm chí còn không thể thốt ra được bất kì âm thanh gì.
Tôi thở dài, thầm nghĩ, chết tiệt thật! Đáng tiếc là chết như vậy thì đúng là vô nghĩa, vì vậy Lãnh Thanh Nhã, một chút nữa thôi, tôi sẽ kéo bà chôn cùng. Vừa nguyền rửa, tôi vừa nhìn thanh kiếm đâm vào người.
Không đâm trúng! Không, là không chết mới đúng!
Ngay tại thời điểm tôi bị ôm lăn đi đến quay cuồng, đầu óc tôi trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, lại càng không muốn bận tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ cảm thấy kì lạ vì sao mình chưa đến quỷ môn quan. Mãi đến khi. một dòng máu ấm nóng chảy dọc theo cần cổ, theo xương quai xanh thấm vào cơ thể..
Về mặt tình cảm, tôi thật sự... là một người rất chậm hiểu. Nhưng rất lâu về sau, tôi mới nghĩ đến, hay phải nói là bằng lòng thừa nhận, đó không phải là chậm hiểu, mà là tôi ích kỷ muốn trốn tránh thứ cảm xúc ấy.. vứt bỏ, vùi lấp, thậm chí là bẻ cong đoạn tình cảm mà bản thân không muốn đối mặt kia. Còn bề ngoài thì phủ lên một cái vỏ đẹp đẽ mà mình có thể lấy đó làm cái cớ cho xiềng xích mà mình tạo ra mà thôi, giả như bằng hữu.
Tôi thoáng giật mình nhìn gương mặt đẹp đẽ, đôi môi tái nhợt vương máu đỏ sẫm và một đôi mắt tối đen thăm thẳm. Tôi mím môi, mắt trừng lớn, thì thào:"Vệ Linh Phong..." Tôi muốn hỏi lí do vì sao, muốn lau đi vệt máu nơi khóe miệng kia, thế nhưng
Tia sáng lạnh lóe lên, cơ thể tôi bị đẩy mạnh ra ngoài. Cả người tôi không khống chế được lăn vài vòng trên mặt cỏ mềm.
Tôi nằm ngửa trên mặt đất rồi chống dậy, nhìn Vệ Linh Phong cố gắng chống đỡ Ngạo Thiên Quân đang truy kích, còn Vô Dạ thì đang đuổi theo đằng sau. Tiếp đó, Lãnh Thanh Nhã nhìn chằm chằm gương mặt Vệ Linh Phong, hoài niệm dần chuyển thành oán hận đến dữ tợn, trường kiếm vung lên quá đầu, mang theo hận ý thấu xương hướng về phía Vệ Linh Phong, đâm thẳng xuống.
Lực đạo đó, mạnh đến long trời lở đất! Khí thế đó, nặng tựa Thái Sơn. Từ tiếc thương chuyển thành thù hận, đó là oán niệm hại người hại mình; từ yêu chuyển thành tuyệt vọng, đó là... ác niệm hủy thiên diệt địa!
Lãnh Thanh Nhã cứ như thế đâm kiếm hướng xuống. Ánh mặt trời rọi xuống dường như khiến bà hơi mơ màng.
"Đoàng —!!" Một tiếng nổ ầm vang đến chấn động đất trời, quanh quất trong thung lũng. Tất cả mọi người đều dừng lại, ngơ ngác, thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bàn tay vung kiếm của Lãnh Thanh Nhã vẫn đang ở không trung, nhưng gương mặt dần dần hiện nét hoang mang.
Bà ta từ từ, từ từ cúi đầu, ánh mắt toát vẻ tuyệt vọng, bất cam, lẫn chút khó tin nhìn trước ngực mình. Một lỗ nhỏ... Máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương... không ngừng nghỉ.
Tôi giữ súng thả lỏng người ngã nhoài ra mặt đất. Những ngọn cỏ đâm vào lưng tôi gai gai, bết vào lớp vải ướt đẫm mồ hôi.
Không cứu được. Tôi thở ra một hơi thật dài, nhìn qua các khe hở của tảng đá có thể mơ hồ thấy được những tia sáng và bầu trời ngoài kia. Tiếng kêu sợ hãi và âm thanh chạy huỳnh huỵch chậm rãi rơi vào tai. Hơi thở dần bình ổn, thoát khỏi vòm họng rồi rơi nhẹ xuống mặt tôi.
Tôi biết rõ hơn ai hết, đó là vị trí giữa trái tim! Tôi cầm thanh súng trong tay, trong lòng không ngừng lặp lại: Lãnh Thanh Nhã, thật sự không thể cứu được rồi.
Tiêu Nhiên Mộng Tiêu Nhiên Mộng - Tiêu Dật Tiêu Nhiên Mộng