Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 97: Phải Cố Gắng!
M
ỗi tối Khổng Khánh Tường đều ở trong thư phòng xem thông tin thị trường chứng khoán và bản tin tài chính, kinh tế hoặc đọc sách, mấy năm qua, thói quen này chưa từng thay đổi, cho dù là bây giờ đã ở địa vị cao như vậy nhưng ông ta chưa từng buông thả bản thân.
Trước khi đi ngủ, Cố Trường Khanh đi vào thư phòng.
Khổng Khánh Tường đang lên mạng xem tin tài chính, kinh tế ngẩng đầu lên nhìn Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, có chuyện gì?
Cố Trường Khanh đi đến bên ông, Khổng Khánh Tường xoay ghế lại, thấy mắt cô đỏ lên thì hỏi:
– Sao thế?
Cố Trường Khanh bĩu môi, nước mắt lăn dài:
– Cha, có phải là Khưu Uyển Di bảo cha đuổi con đi? Cha không cần con nữa sao?
Nói đến đây, cô như rất đau lòng, khóc nức nở.
Khổng Khánh Tường có chút chột dạ, nhìn con gái khóc đau lòng như vậy thì cũng mềm lòng, nói gì thì nói, đứa con gái này vẫn rất ngoan ngoãn.
Chỉ là so với con trai thì đứa con gái ngoan ngoãn cũng chẳng thể quan trọng bằng! Huống chi đứa con gái này còn là họ Cố. Tuy rằng mọi thứ của cô đều đã vào tay ông ta, sẽ không uy hiếp được ông ta, bất kỳ quyết định nào cũng không cần phải cố kỵ cô nhưng dòng họ của cô vẫn luôn có sức ảnh hưởng.
Cho nên bất kể thế nào cũng không thể để Cố Trường Khanh có suy nghĩ này, vạn nhất cô để lộ ra với người ngoài, không biết sẽ tạo thành lời đồn thế nào.
Nghĩ vậy, ông đứng dậy, dịu dàng vuốt tóc Cố Trường Khanh, ôm cô vào lòng, vừa vuốt tóc cô vừa dịu dàng nói:
– Trường Khanh, sao con lại nghĩ thế được? Cha biết con và dì không thích nhau nhưng con là con ruột của cha, trong lòng cha có ai quan trọng hơn con được? Không thể nào vì bà ấy mà không cần con được!
Cố Trường Khanh ôm Khổng Khánh Tường, òa lên khóc:
– Thế thì cha đừng đưa con ra nước ngoài được không, con rất sợ, con không biết tiếng Anh, cũng chẳng quen ai, con không muốn ra nước ngoài một mình.
– Trường Khanh, đừng yếu đuối như vậy, cha quyết định như vậy hoàn toàn là vì muốn tốt cho con. Con họ Cố, sớm muộn gì Cố thị cũng phải giao lại cho con, con phải chuẩn bị năng lực để tiếp quản Cố thị, du học sẽ có ích rất nhiều cho con.
Cố Trường Khanh ra sức lắc đầu:
– Cố thị có cha là được rồi! Con chẳng cần tiếp quản Cố thị gì cả, chẳng có thời gian đi chơi, đi dạo phố… Con không muốn đi du học, bạn bè con đều ở đây, con ra nước ngoài rồi, bất đồng ngôn ngữ thì chơi với ai…Con chỉ muốn ở nhà thôi! Cha, đừng đưa con ra nước ngoài!
Khổng Khánh Tường nghe vậy suýt thì bật cười ha hả, nghĩ nửa ngày, con bé lại đang lo cái đó sao? Ông rất hài lòng với điều này. Ông cười nói:
– Ngoan, nghe lời, đừng náo loạn nữa, cha đều là vì muốn tốt cho con, đừng phụ lòng cha.
Ông đẩy cô ra, nhìn cô nói:
– Thế này đi, cha tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho con, hơn nữa còn tiền của chú Văn cho con, một tháng con có hơn 20.000 đô la, cũng coi như là tiểu phú bà rồi, có tiền thì sợ gì không có bạn?
– Nhưng mà, nhưng mà…
Cố Trường Khanh định nói gì đó, Khổng Khánh Tường lại trầm mặt lại:
– Trường Khanh, con không chịu nghe lời thế này từ bao giờ?
Cố Trường Khanh như bị ông uy hiếp, đành phải ấm ức đồng ý.
Lúc này Khổng Khánh Tường mới mỉm cười, vỗ vỗ vai cô, dịu dàng nói:
– Thế mới ngoan chứ, con yên tâm, cha sẽ lo lắng mọi thứ thật chu đáo, sẽ không để con chịu khổ! Dù có những lúc cha nghiêm khắc với con, có đôi khi cũng cáu bực với con nhưng con phải tin rằng trên đời này, ngoài cha ra sẽ không có ai suy nghĩ thay con cả! Bởi vì chúng ta cùng chung một dòng máu.
Cố Trường Khanh nhìn ông ta, biểu hiện bên ngoài của ông ta thật chân thật, bất luận là ánh mắt, ngữ khí hay ngôn ngữ cơ thể đều phối hợp rất hài hòa, nếu không phải cô đã biết chân tướng từ trước thì sao có thể nhìn ra sơ hở.
– Con biết rồi ạ!
Cố Trường Khanh biểu diễn lại, không để đối phương nghi ngờ. Lòng cô không khỏi thầm nghĩ, khả năng diễn xuất của cô có phải là di truyền từ Khổng Khánh Tường? Quay về phòng, Lý Giai đã ở đó chờ cô, thấy cô thì vội bước ra đón.
– Thế nào? Cha em vẫn muốn đưa em ra nước ngoài?
Cố Trường Khanh gật gật đầu, ngồi xuống bên bàn tròn, Lý Giai rót nước ra cho cô.
– Em biết ông ấy sẽ không thay đổi chủ ý, em xin xỏ thế này chỉ là vì để ông ấy yên tâm, sau này em càng dễ ru ngủ ông ấy. Cố Trường Khanh bình tĩnh nói.
Lý Giai giận dữ:
– Quá đáng thật, nếu thật lòng suy nghĩ cho em thì còn tạm chấp nhận nhưng rõ ràng là vì Khưu Uyển Di nên mới đuổi em ra nước ngoài! Đừng nói giờ trong bụng Khưu Uyển Di là gái hay trai còn chưa rõ, cho dù là con trai thì có quan trọng đến mức đó sao?
– Sao lại không quan trọng?
Cố Trường Khanh bưng ly nước trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm:
– Không có con trai, tài sản cướp đoạt được thì do ai thừa kế? Chẳng lẽ lại trả về tay họ Cố? Sao ông ta có thể cam tâm để mình chỉ là một kẻ giúp việc cho Cố thị, ông ta muốn có được vương quốc của riêng mình, vương quốc này phải có người thừa kế! Thân phận của ông ta đặc biệt, lại chẳng thể giống như những đại gia khác thoải mái nuôi con riêng, ông ta mẫn cảm hơn bất kì ai, sợ những lời đồn thổi hơn bất kỳ ai. Giờ lại già rồi, nếu lấy vợ, đợi đến bao giờ mới có con, lúc đấy ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Giờ trong bụng Khưu Uyển Di có sẵn một đứa, đương nhiên ông ta sẽ coi như bảo bối! Giờ với ông ấy mà nói, em làm gì có giá trị lợi dụng? Sao so với con trai của ông ấy được?
Lý Giai hoảng hốt hồi lâu rồi mới thở dài, cô ngồi bên cạnh Cố Trường Khanh, cầm tay cô nói:
– Nhưng nghĩ lại, nhìn theo một khía cạnh khác, đây cũng là chuyện tốt.
– Đúng thế!
Cố Trường Khanh khẽ cười:
– Em đi rồi, lòng phòng bị của bọn họ sẽ giảm bớt, em lại có thể hiểu biết thêm nhiều chuyện, kết giao thêm nhiều bạn bè, học tập tốt! Hơn nữa, giờ là lúc bọn họ đang rất mạnh, em tránh đi cũng được.
Lý Giai nói:
– Chị đưa em đi, em đi một mình sẽ cô đơn lắm, chị đi cùng em, sẽ chăm sóc cho em!
Cố Trường Khanh buông chén trà trong tay, xoay người nắm chặt tay cô, nhìn cô, nói thật khẩn thiết:
– Lý Giai, em có một yêu cầu này có lẽ là quá đáng.
Lý Giai hoàn toàn không hề do dự:
– Em nói đi, chỉ cần có thể làm được thì chị nhất định sẽ cố hết sức.
– Tuy rằng em rất muốn chị đi cùng bầu bạn nhưng em vẫn muốn chị ở lại, em muốn cho chị vào Cố thị! Cố Trường Khanh chậm rãi nói.
Mắt Lý Giai sáng bừng:
– Em muốn chị làm tai mắt ở đây cho em?
Cố Trường Khanh gật đầu:
– Không sai, em hoàn toàn không biết gì về Cố thị, thời gian này vì sợ Khổng Khánh Tường nghi ngờ nên cũng không tiện làm gì. Cho nên em cần chị giúp em hiểu biết Cố thị, hiểu việc làm ăn, kết cấu, nhân sự của Cố thị, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Khổng Khánh Tường tuy có số cổ quyền lớn nhưng không có bối cảnh, hơn nữa thân phận như vậy, trong công ty nhất định sẽ có người không phục, chị giúp em xem xét việc này, xem có ai chúng ta có thể tranh thủ, chúng ta lẳng lặng gom góp sức lực, nắm bắt nhược điểm của đối phương để hoàn thiện kế hoạch.
Lý Giai cảm thấy hưng phấn, cô không ngờ mình có thể vào Cố thị, lại còn vào để làm chuyện phấn khích như vậy, đó là một công việc rất có tính khiêu chiến! Cô gật đầu thật hăng hái:
– Em yên tâm, tuy rằng chị không thể cam đoan là sẽ làm tốt nhưng chị có thể cam đoan, chị nhất định sẽ cố hết sức, không để em phải thất vọng!
– Chị phải cẩn thận, em biết chuyện này sẽ có sự mạo hiểm nhất định nhưng ngoài chị ra thì em chẳng còn ai để tin tưởng nữa.
Lý Giai cười nói:
– Em đừng lo lắng, chị biết nên che giấu bản thân thế nào, chị ở đây bao lâu, cha em và mẹ kế em đã bao giờ coi chị là gì đâu? Có thể thấy với bọn họ, chị chỉ như người vô hình, em có thể yên tâm.
– May mà em còn có chị!
Cố Trường Khanh nhìn cô, vừa cảm động lại vừa cảm kích.
Bên kia, Khổng Khánh Tường đang thoải mái nằm trong bồn tắm mát xa, Khưu Uyển Di đang ngồi sau cẩn thận gội đầu cho ông.
Khổng Khánh Tường híp mắt hưởng thụ, lòng thầm khen ngợi Khưu Uyển Di rất có tay nghề phục vụ.
Nhàn rỗi, ông ta lại nghĩ tới một chuyện.
– Hay là đưa Ngọc Phân ra nước ngoài luôn, Ngọc Phân xảy ra chuyện kia cũng khó mà đến trường nhưng cũng không thể ở nhà mãi được, không bằng đổi hoàn cảnh sống sẽ có lợi cho nó. Hơn nữa có chị có em chăm sóc lẫn nhau.
Khưu Uyển Di đang gội đầu cho ông, nghe vậy thì ngừng lại, Khổng Khánh Tường lập tức cảm nhận được.
– Thế nào? Em không muốn?
Khưu Uyển Di lại tiếp tục động tác, vừa nhẹ nhàng mát xa vừa nói:
– Em cũng từng nghĩ đưa Ngọc Phân ra nước ngoài nhưng nghĩ lại, đi rồi, núi cao hoàng đế xa, còn chẳng biết nó xảy ra chuyện gì, giờ tâm tình nó không tốt, dễ làm chuyện cực đoan, em muốn giữ nó ở bên để khuyên nhủ, bảo ban nó. Tạm cho nó nghỉ học một năm, em mời gia sư đến nhà dạy cho nó, qua một năm rồi chắc mọi người sẽ không còn ấn tượng gì với chuyện đó nữa, đến lúc đó em dẫn nó đi dự một số sự kiện, hoạt động từ thiện, lại xây dựng lại hình tượng cho nó. Trốn tránh mãi cũng không được, ngã từ đâu thì phải đứng lên từ đó.
Nực cười, để Khổng Ngọc Phân và Cố Trường Khanh cùng một chỗ? Không phải là bà khen người quá giỏi mà tự diệt uy phong của mình nhưng con gái bà vốn không phải là đối thủ của Cố Trường Khanh, làm vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp!
Nhưng Khưu Uyển Di biết Khổng Khánh Tường là người tự phụ, nếu ông ta đã nhận định con gái mình vô hại, giờ mình nói xấu Cố Trường Khanh thì sẽ chỉ khiến ông không vui mà thôi. Vì thế bà mới tìm cớ này, nhưng nói xong lại cảm thấy cách này có lẽ sẽ tốt cho con gái.
Khổng Khánh Tường gật gật đầu, nói:
– Em nói cũng có chút đạo lý, cứ làm theo lời em nói đi.
Lại tiếp:
– Đúng rồi, anh chuẩn bị mua nhà ở gần trường học cho Trường Khanh, hai ngày tới em giúp anh tìm người chăm sóc nó… Người này phải cẩn thận, anh cần người đó nói cho anh biết Trường Khanh đã làm những gì ở bên Mỹ.
Chuyện này cũng không tiện để thư ký làm.
Khưu Uyển Di nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, miệng thì nói hay, thì ra lòng vẫn đề phòng con gái mình như vậy! Cũng đúng, Khổng Khánh Tường sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn tin tưởng ai.
Bà chuyển tới ngồi cạnh Khổng Khánh Tường, ngồi bên bồn tắm lớn, nhìn ông cười nói:
– Khánh Tường, anh an bài người ở bên Trường Khanh, người hiểu thì sẽ thấy là anh quan tâm đến con gái, không hiểu thì còn nghĩ rằng anh đang sai người giám thị nó nữa đó!
Khổng Khánh Tường thoáng động lòng, bà nói rất đúng, nếu Trường Khanh có lòng gì, liếc mắt là đã nhìn ra được đây là người mình phái đi giám thị nó, đương nhiên sẽ có đối sách!
Khưu Uyển Di cười:
– Em biết anh đang lo lắng con gái ra nước ngoài, sợ nó học thói xấu gì. Vậy đi, em có cách này rất hay, vừa có thể đạt được mục đích này mà vẫn không khiến ai nghi ngờ!
Bất luận là ai, kể cả Cố Trường Khanh.
Khổng Khánh Tường vươn bàn tay ẩm ướt vuốt ve đùi bà, rất hài lòng, không thể không nói, Khưu Uyển Di này tuy không thể khiến mình vẻ vang nhưng vẫn có ưu điểm của bà, có thể hiểu tâm ý mình, lại có năng lực xử lý dấu vết, điều này còn lợi hại hơn thư ký của ông nhiều. Ông khẽ cười:
– Em nói xem…
Khưu Uyển Di bị ông ta vuốt ve mà người run run, kìm lòng không đậu dựa sát người vào lòng ông, nửa người trên ướt nhẹp, bà ta ôm cổ Khổng Khánh Tường, đầu mày khóe mắt đều thật quyến rũ.
– Cách của em là…
Bà ta thì thầm vào tai Khổng Khánh Tường.
Nụ cười bên môi Khổng Khánh Tường càng lúc càng sâu, tay khẽ vuốt ngực Khưu Uyển Di, Khưu Uyển Di khẽ rên lên, cắn vào tai Khổng Khánh Tường, hai mắt long lanh.
– Đáng ghét, lại đùa người ta, bác sĩ nói, ba tháng đầu tiên không được.
Khổng Khánh Tường nhớ lại lời bác sĩ nói, hít sâu một hơi, cố ép dục vọng lại. Hai người ra khỏi phòng tắm, Khổng Khánh Tường nhìn thấy tủ ở đầu giường có hơn mười quyển sách. Ông đi qua xem, thấy đều là các tác phẩm văn học nổi tiếng.
Khưu Uyển Di đi đến bên ông, ôm eo ông rồi nũng nịu nói:
– Khánh Tường, em biết có nhiều mặt không tốt, không đủ tư cách nhưng em muốn trở thành người xứng đáng với anh, em sẽ cố gắng tự bồi dưỡng bản thân, bồi dưỡng khí chất, tố chất của mình, em sẽ không để anh và con phải mất mặt. Khánh Tường, tin em được không?
Bà ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt dịu dàng, quyến rũ khiến dục vọng của Khổng Khánh Tường lại dâng lên.
Ông cười cười, vuốt ve mặt bà.
Bà cắn lấy ngón tay ông, dùng lưỡi khẽ liếm, người Khổng Khánh Tường khẽ run lên.
– Khánh Tường, để em hầu hạ anh..
Bà ta nhẹ nhàng ngậm lấy dục vọng nóng bỏng của ông…
Bà biết, lần này sở dĩ có thể quay về là vì đứa bé trong bụng, không phải là vì ông đã hồi tâm chuyển ý, một khi đứa bé sinh ra rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu muốn đứng vững thì trước khi đứa bé sinh ra, bà phải giành được sự chấp nhận của ông, giành lại lòng ông.
Vì thế, bà ta phải cố gắng.
Hiệu suất làm việc của thư ký Khổng Khánh Tường không tệ, không lâu sau đã tìm được trường rất tốt.
Con gái nhà họ Cố đương nhiên không thể vào trường học hạng ba nếu không chẳng phải là mất mặt lắm sao? Tuy rằng thành tích của Cố Trường Khanh không tốt nhưng với Cố gia mà nói cũng chẳng phải là vấn đề lớn lao.
Có lẽ là vì cô sẽ rời đi, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân không tìm cô gây rối gì cả, bọn họ cũng sợ gây chuyện gì, ảnh hưởng đến hành trình xuất ngoại của cô. Bọn họ đều ước cô đi càng sớm càng tốt.
Cố Trường Khanh cũng mặc kệ bọn họ, giờ bọn họ có thượng phương bảo kiếm, nếu thực sự gây sự thì mình cũng không dễ dàng gì. Cô vừa chuẩn bị xuất ngoại vừa chào tạm biệt các bạn bè. Lúc nói chuyện này với Từ Khôn, đầu tiên Từ Khôn yên lặng hồi lâu, sau đó thở dài. Tuy với hành động này của Khổng Khánh Tường bà không thích nhưng bà cũng không tùy tiện nói xấu Khổng Khánh Tường trước mặt Cố Trường Khanh. Bà chỉ vuốt tóc an ủi cô:
– Thực ra xuất ngoại với cháu mà nói cũng là chuyện tốt thôi. Nền giáo dục bên Mỹ rất tốt, cô cũng sắp đưa Phương Mẫn qua học đại học, đi ra ngoài có thể mở rộng tầm nhìn, có thể dạy cho cháu rất nhiều điều không có trong sách vở. Hơn nữa chờ công ty đi vào hoạt động, cô cũng có kết hoạch phát triển quy mô ra nước ngoài, cháu ở đó có lẽ sẽ giúp được không ít việc!
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cháu cũng nghĩ vậy, phàm chuyện gì cũng có hai mặt, chúng ta phải nhìn về mặt tốt của sự việc, giữ vững tâm tính thì rất nhiều vấn đề đã chẳng còn là vấn đề nữa.
Từ Khôn cao hứng ôm cô một cái:
– Trường Khanh, thật mừng là cháu có thể lạc quan như vậy.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Đây là cháu học được từ một người bạn.
– Người bạn này chắc chắn là rất tốt.
Sau đó bà lại vỗ vai cô:
– Cố lên, cô rất coi trọng cháu!
Cố Trường Khanh cười gật đầu, lòng lại nghĩ có nên gọi điện cho người bạn này không, đang do dự thì đối phương lại gọi điện thoại đến.
– Anh Phùng Tước, thật khéo, em đang muốn tìm anh, có chuyện muốn nói với anh.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của anh, có hơi trầm trầm nhưng giọng nói của anh xưa nay vẫn vậy, cho nên Cố Trường Khanh cũng không quá để ý.
– Thật khéo… Anh cũng có chuyện muốn tìm em… Chúng ta gặp nhau đi…
Cố Trường Khanh cao hứng đồng ý, hai người hẹn thời gian và địa điểm.
Lý Giai ở bên nhìn vẻ cao hứng của cô, cười nói:
– Hình như hai đứa phát triển không tệ đâu.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn cô cười nói:
– Giữa nam nữ cũng có thể là bạn bè.
Cô hơi dừng lại, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, nhẹ giọng nói:
– Anh ấy là người quang minh lỗi lạc nhất mà em từng gặp, trong lòng anh trời đất đều thật tươi đẹp, không có âm mưu toan tính, chỉ có ánh nắng mặt trời ấm áp, ở bên cạnh anh ấy không cần phải đề phòng, khiến người ta vô cùng an tâm. Em không ngại giữ quan hệ tốt với anh ấy, thường xuyên gặp gỡ cũng có thể giúp em thoải mái hơn nhưng…
Cô ngẩng đầu nhìn Lý Giai:
– Cũng chỉ đến thế mà thôi, em hiểu rất rõ, anh ấy không thuộc một thế giới với em.
Nơi hẹn là một quán café.
Thời gian là 8h tối.
Lúc Cố Trường Khanh đến thì Phùng Tước đã đến được một lúc, bởi vì gạt tàn trên bàn đã xuất hiện mấy đầu mẩu thuốc lá. (Hút thuốc lá à, trừ 3 điểm nhé:v)
Nơi này bài trí rất đẹp, phong cách châu Âu, âm nhạc nhẹ nhàng êm tai, trong không khí là mùi hương café thơm ngát.
Cố Trường Khanh ngồi xuống đối diện anh, áy náy nói:
– Ngại quá, để anh phải đợi lâu.
Nhìn rõ anh rồi, Cố Trường Khanh thoáng trố mắt, anh nhìn qua trông thật tiều tụy, tóc rối tung không chải vuốt, mặt tối thui, mắt thâm quầng, môi cũng rất khô. Anh mặt chiếc áo phông đen, màu đen càng khiến anh thêm âm trầm hơn.
Từ sau khi cô bước vào anh đã tắt thuốc lá, sau đó dựa vào ghế, lẳng lặng nhìn cô.
Sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đen láy sâu thẳm, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Tâm tình vốn thoải mái của Cố Trường Khanh dần trầm xuống.
Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy. Cô có thể thấy, tâm tình anh rất nặng nề, mà sự nặng nề này hình như có liên quan đến cô…
– Anh Phùng Tước, sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy? Cố Trường Khanh hỏi.
Cô hơi nghiêng người, hai tay đặt trên bàn, cách bàn, anh đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt càng sâu thẳm, như giếng sâu không thấy đáy.
– Trường Khanh, anh sẽ không quanh co, lòng vòng nữa, có vấn đề gì anh đều không tự chôn vào lòng. Giờ anh có mấy câu muốn hỏi em, nếu em coi anh là bạn thì xin đừng lừa gạt anh.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt có chút chờ mong, giãy dụa, còn cả sự sợ hãi với đáp án nữa.
Ánh mắt Cố Trường Khanh dần lạnh xuống, không hề trốn tránh, nhìn thẳng vào anh.
Anh gằn từng tiếng:
– Giám đốc công ty mỹ phẩm Hoa Tư trở thành cô của em từ bao giờ?
Mặt Cố Trường Khanh cứng đờ, hơi cúi đầu.
Cô nghĩ anh sẽ hỏi chuyện Khổng Ngọc Phân, không ngờ lại là chuyện này. Hơn nữa nghe khẩu khí thì hẳn anh đã điều tra. Với chuyện này, quả thực cô cũng thấy rất hổ thẹn.
Cũng tốt, nói hết ra, gánh nặng trong lòng cô cũng có thể buông xuống rồi.
Phùng Tước thấy cô không phản ứng gì, ánh mắt buồn bã, mặt hơi tái đi, lại nói:
– Hôm đó em hẹn anh đi ăn có phải cố ý sắp đặt, hay phải nói là, em tiếp cận anh là có mục đích?
Cố Trường Khanh không lên tiếng bởi vì cô không biết nên nói cái gì.
– Vì sao em không nói gì, em giải thích đi, nếu em có gì khó xử thì cứ nói, anh sẽ hiểu.
Phùng Tước nhẹ nhàng nói, ánh mắt này, vẻ mặt này dường như chỉ cần cô giải thích hợp lý thì anh sẽ chẳng do dự mà tha thứ cho cô.
Nhưng Cố Trường Khanh cúi đầu, một chữ cũng không nói được.
Bảo cô giải thích sao? Nói hết ra, nói cô ở ngoài kinh doanh là vì đối phó với cha mình? Nói rằng cha cô đã hại chết mẹ cô?
Coi như xong, cô hoàn toàn có thể đoán được phản ứng của anh. Anh sẽ báo cảnh sát giúp cô, sẽ giải quyết chuyện này cho cô.
Nhưng có thể sao? Vạn nhất anh làm lớn chuyện thì cô phải làm sao?
Cô cười cười, nụ cười khinh thường, nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Môi anh giật giật như định nói cái gì đó nhưng lại không nói ra miệng được, anh lấy tay bưng mặt như thể muốn che lấp đi điều gì đó, anh lắc đầu, dù hít thở sâu đến đâu thì trong mắt đã có một tầng sương mong manh, anh trợn mắt nhìn, làn sương lại nhanh chóng tan đi.
– Em không nói gì… là vì em chấp nhận, vì anh nói đúng?
Anh nhìn cô, khó nhọc nói.
– Từ Khôn là bạn thân của mẹ em, công ty cô ấy vừa mới khởi đầu đã gặp khó khăn, em muốn giúp cô ấy.
Cố Trường Khanh không phủ nhận, tuy cô biết làm thế sẽ đắc tội anh nhưng phủ nhận chuyện này rồi sẽ chỉ càng khiến cô tự thấy mình bỉ ổi.
– Em có thể nói rõ với anh, vì sao phải lén lút như vậy!
Phùng Tước bỗng cao giọng.
Cố Trường Khanh nhìn anh:
– Ngay cả bạn anh anh cũng chẳng giúp, em không dám chắc. Xin lỗi anh.
Cô thở dài. Phùng Tước gật đầu, sau đó quay lại, môi mím chặt, như thể đang cố gắng khắc chế điều gì đó:
– Cho nên, ngày đó là em cố ý sắp đặt, rõ ràng biết anh sẽ không vui nhưng vì mục đích của mình, em vẫn quyết định làm vậy…
Nói đến đây, anh cảm thấy tim như bị ai cào xé, khó chịu không thể hình dung.
– Lúc nhận được điện thoại, anh đã rất vui…
Anh buồn bã cúi đầu.