Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 28.2
Q
ua ngày hôm nay nữa thôi thì ngày sau sẽ là ngày Jun thực hiện nhiệm vụ của mình, thế nên đó là lý do những người được giao nhiệm vụ đang tập trung ở đây – nhà Jun, họ cùng nahu lập nên 1 kế hoạch hoàn chỉnh cho ngày mai, ko khí vô cùng uyên náo, bọn họ là vậy, việc học có thể ko hứng thú nhưng đối với những chuyện như thế này thì ngược lại hoàn toàn, đơn giản là họ thích phiêu lưu và mạo hiểm.
Cả bọn ngồi trong phòng họp chuyên dụng bàn việc, mọi người đến rất đúng giờ, đối với 1 kẻ giờ giấc như hắn thì điều này khiến hắn thực sự rất hài lòng!
Trông nét mặt hắn cả bọn đoán rằng tâm tư hắn đang rất thoải mái, dù là hắn chẳng cười ‘nhăn răng’ biểu hiện cho ra niềm vui của mình nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn ko hứa những tia sắc lẻm, cả đôi chân mày kia cũng ko châu sát vào nhau như mọi khi, trên đôi môi hắn có phảng phất nét cười- mang vẻ tự tin và ngạo nghễ.
Trừ nó ra thì mọi người đều đặt dấu chấm hỏi to đùng về nguyên nhân của thái độ đó, chẳng phải mấy ngày trước gặp hắn còn đằng đằng sát khí và trông vô cùng khó chịu sao? Tiếng xì xầm cứ như thế mà ko ngừng vang lên. Thường thì vào những lúc đã bắt đầu bàn chuyện hắn rất nghiêm túc, chỉ cần có 1 tiếng nói vang lên (dù là rất khẽ) ko liên quan đến chủ đề bàn luận thì lập tức hắn sẽ đập tay xuống bàn rất mạnh, vừa mang ý nhắc nhở lại vừa khiến mọi người lo sợ và chú ý! Vậy mà nãy giờ hắn ko có phản ứng gì, vẫn ngồi xem xét hồ sơ 1 cách bình thản, lúc xem xong chỉ vỗ tay 2 cái, yêu cầu mọi người hướng mắt về mình.
Trước khi hắn kịp nói thì Ken đã nhanh nhảu mở miệng hỏi về vấn đề gây xôn xao từ khi vừa bắt đầu.
- Có gì vui mà hí hửng vậy?
- Ừ, ko có gì lớn lao! – tuy trả lời thế nhưng khóe môi hắn đã giương lên thành nửa vòng cung hoàn hảo.
Người con gái đó cuối cùng cũng buộc phải rời khỏi nhà hắn trong sự tiếc nuối về món tài sản kết sù mà cô ta ko kịp chạm vào. Lúc ra đi, ông ta còn định cho cô ả vài thứ nhưng lại bị hắn chen ngang vào, dù là tức tối nhưng phải chấp nhận là cô ta rời đi với 2 bàn tay trắng. Còn hắn ở đây thì mọi việc đâu dễ dàng như thế được! Cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ chẳng thể ăn thịt nổi thiên nga ~
Cả bọn nghi ngờ nhìn nhau, ‘ko có gì lớn lao’ mà lại khiến tâm tư hắn tốt như vậy sao? Ko lẽ hôm nay hắn được Zu làm cho việc gì đó hay được nó cho quà? Ko hẹn mà cả bọn lại đưa mắt nhìn chăm chăm nó lúc này cũng đang nhìn Jun mà lén cười mỉm, lúc quay sang thì bắt gặp ánh nhìn của cả bọn, nó ko nói gì chỉ nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- Nghiêm túc lại! Vào việc chính! – hắn nói ngắn gọn – Nan, lên máy chiếu giới thiệu sơ lược về khái quát ngôi nhà đi!
Nghe gọi tên mình, Nan đứng nhanh dậy, tiến về phía máy chiếu, đút chiếc đĩa vào chiếc laptop đặt ở trước mặt hắn.
- Đây là vẻ ngoài ngôi nhà! Được ghi lại bằng chiếc máy bay đồ chơi có gắn camera ghi hình, kiến trúc đẹp nhưng ko có gì nổi bật và nó khiến ta nghĩ bên trong nó đơn giản như bao căn nhà nhưng thật ra – Nan di chuột – đây là tầng 1, cũng như bao ngôi nhà thôi!
Những hình ảnh về gian bếp, phòng sinh hoạt, toalet,... hiện ra rất rõ nét.
- Nhưng hãy xem tầng 2 và những tầng còn lại! Trong những ‘gián điệp’ tham gia, thì có 1 con đã bị hỏng do chiếc bẫy laze đặt gần phòng mật!
- Ý là những con nhện robot sao? Làm thế nào mang nó vào nhà đó được? – Ken ngạc nhiên.
- Chẳng có gì khó! Tôi nhờ ông ta sang đó 1 chuyến, vờ như có chuyện cần bàn nên qua đó, vào được nhà rồi thì chẳng lẽ 1 kẻ kĩ thuật cao như ông ta lại chẳng thả nỗi mấy con nhện xuống đất!
Sau đó mọi người tập trung nhìn những hình ảnh mà máy chiếu phát ra, quả thật kiến trúc cũng khác biệt hẳn, chẳng còn là 1 ngôi nhà đơn thuần, nó được thiết kế như cái mê cung nhỏ, rất nhiều phòng và nhiều ngã rẽ, chẳng thể tin 1 tầng biệt thự cũng có thể làm nên kiến trúc như thế! Mỗi ngã tùy thuộc mà có camera hay ko.
- Tôi đã từ đó mà vẽ ra 1 bản đồ hướng đi, những hướng 2 người đi đều tránh được camera nhưng có điều phải chịu cực và khá vòng vo nên phải hành động thật nhanh và dứt điểm cho kịp giờ!
Nan hướng mắt về màn hình, trên đó đang hiển thị 1 căn phòng có vẻ ngoài ko như những căn phòng kia, cậu nhóc pause lại.
- Đây là căn phòng mà theo tôi nghĩ là căn phòng chúng ta cần tìm, đơn giản là vì nó ko như những căn phòng kia, hệ thống bảo mật quanh quẩn đó rất cao, có thể hơi khó tin nhưng có những chiếc bẫy tinh vi mà chúng ta ko ngờ được! Trên sàn gần đó – Nan chỉnh hình – có 1 hàng men gạch kiểu này, chỉ cần sơ sẩy bước phạm thì những tia laze từ trên trần sẽ phóng thẳng xuống, đó là lý do tại sao lại có một con nhện bị hư hại! Còn những bẫy khác tôi ko tìm ra được hết nhưng đảm bảo là vẫn còn, những dấu vết 2 bên tường nhà cho tôi thấy điều đó! Xác suất chính xác về thời gian cho phép là 2 người chỉ có 1 tiếng 30 phút cho nhiệm vụ thôi! – Nan nhìn hắn và nó - Một điều nữa là 1 tầng chứa hơn 40 phòng! Một con số ko ai ngờ với cái kiến trúc như vậy!
Nan nhìn hắn thì thấy hắn gật đầu hài lòng, vậy là cậu nhóc ko làm hắn thất vọng.
Tiếp sau đó là phần trình bày của Pj, Nan và Pj cùng chung chuyên mục nên những ý Pj muốn nói hầu như Nan đã thay nhỏ trình bày, nhỏ chỉ bổ sung thêm những ý nhỏ.
- Phá bẫy điện tử! Tôi nghĩ cũng ko khó nhưng vấn đề là phải cho tôi thời gian! Tôi phá được bẫy laze đó nhưng để phá được, tôi đã phải thức tận 1 ngày đêm! Tối nay tôi sẽ tìm hiểu thêm về những chiếc bẫy chuyên dùng, hy vọng nó sẽ giúp ích cho chúng ta!
Nhỏ nói rồi đưa 3 tấm vé giả- như- thật cho Jun.
- Đây là vé 2 người cần, hôm nay Kii bận nên ko đến được, tôi đã xem xét kĩ và so lại với bản gốc thu nhập được, nếu ko phải kẻ tinh ý và soi đến từng ngóc ngách thì sẽ ko biết đây là hàng nhái đâu!
Jun cầm 2 tấm vé trên tay xem xét kĩ lưỡng, đúng là giống thật! Ko khác xíu nào!
- Do buổi party nhiều thành phần và độ tuổi được mời nên em sẽ trang điểm cho 2 người theo kiểu già hơn 1 tý! – Mon lên tiếng nói thay phần cô bạn kế bên.
Cuộc nói chuyện trôi qua rất nhiều giờ, cứ như 1 cuộc họp kín vậy, họ bàn việc chu đáo hết mức có thể, phòng tránh và lường trước mọi rủi ro có thể xảy ra. Mission lần này chỉ có thể thành công chứ ko được phép thất bại. Buổi tiệc bắt đầu lúc 18h00, nghĩa là chuẩn bị từ sáng sớm mới kịp, hắn yêu cầu mọi người nên kiểm tra lại hết mọi thiết bị thật kĩ và nên có những vật dụng phòng thân khác.
- Có ai có ý kiến? - Jun đảo mắt quanh mọi người – Nếu ko thì mai yêu cầu những người liên quan tập trung sớm!
Im lặng nghĩa là thống nhất mọi thứ như vậy, Jun hài lòng đứng dậy tuyên bố buổi họp kết thúc. Vừa lúc Jun định kết thúc thì Pj rụt rè giơ 1 tay lên, miệng khẽ nói từ ‘ Em!’, nói nhỏ đến mức chỉ người ngồi bên cạnh là có thể nghe được, còn những người xung quanh chỉ có thể đoán biết qua khẩu hình miệng.
- Ngày mai... có thể em sẽ đến muộn... – Pj ngập ngừng, tay nhỏ đan chặt vào nhau, quả thật nói về chuyện này còn đáng sợ hơn là bị giáo viên gọi lên khảo bài.
Pj giật thót người khi thấy mày Jun chau vào nhau, biết ngay là hắn sẽ có cái thái độ này mà, nhưng hết cách rồi, chỉ có ngày mai là cơ hội thuận lợi nhất thôi, sống chết cũng phải qua bằng được nhà Ken và vào phòng Khánh Hạ, nếu ko là ngày mai thì sẽ là ko bao giờ nữa!
Hắn trầm ngâm như thể đang tính toán điều gì đó!
- Ai cũng có việc cá nhân phải giải quyết mà, đâu phải căng thế! Huống hồ trọng trách cô ta cũng chẳng quan trọng mấy, thông qua Nan cũng được, dù gì thì cả 2 chung đội mà!
Jun hướng mắt nhìn Ken- kẻ vừa phát ra lời nói, với tia nhìn sắc lẻm. Ken vẫn ngồi yên đấy, bình thản xem xét chuỗi hồ sơ trên tay, nghe cả tiếng lật giấy sột soạt vang vọng trong căn phòng, với vẻ hời hợt như vậy thì chẳng ai nghĩ người vừa phát ra lời nói đó là Ken vì thái độ tên đó như thể chẳng chú tâm gì đến những chuyện đang xảy ra, Ken thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
- Thằng điên này! Tao có nói gì đâu! -. - - quay sang Pj- Ko vấn đề, ráng tranh thủ!
Pj khẽ thở phào, thật may mắn là ko có gì tồi tệ như nhỏ tưởng, mỗi khi Jun nghiêm túc quả thật ko thể coi thường, bất kể là phát ngôn điều gì cũng phải cẩn trọng, ko khéo lại làm hắn điên tiết lên thì mệt mỏi lắm!
- Ko ai ý kiến hay có nhu cầu gì nữa thì tan họp! – Jun dõng dạc tuyên bố.
Cả bọn đứng dậy tản ra định bụng ai về nhà nấy nhưng Mon lại lên tiếng đề nghị.
- Đã trưa rồi, tụi mình đi ăn trưa luôn đi? Dạo này chúng ta ko ăn uống cùng nhau!
- Vấn đề xe cộ thì thế nào? Ăn gì? Ở đâu? – Pj có vẻ phấn khởi nên khi đề nghị vừa đưa ra, Pj đã hỏi tới tấp.
Mọi người muốn ăn gì, ở đâu cũng được! Xe thì em nghĩ mình đi như trước đi, Nan chở em, Jun chở chị Zu, còn anh Ken hộ tống chị Pj? Bạn kia có chuyện cần làm nên về rồi ko đi với chúng ta được.
Nghe vậy Pj tỏ vẻ khá do dự, để Ken chở cứ thấy ko ổn nhưng nếu ko phải Ken thì ai chở và xe đâu mà đi, vốn dĩ sáng nay nó là người qua rước nhỏ mà! Pj đứng suy nghĩ khá lâu khiến mọi người cảm thấy sốt ruột, mặt Ken lúc này cũng đã nhăn nhó khó chịu vì sự lâu lắc từ nhỏ.
- Thế nào? Đi ko? Mọi người chờ kìa! – Ken hung hăng nhắc.
- Ừ, đi! – Pj khẽ thở dài.
Vậy là cả bọn kháo nhau đi ăn ở khu ăn uống, khu ăn uống cách nhà Jun hai dãy phố, chẳng xa lắm mà thức ăn đồ uống lại có chất lượng, khu phố nằm trước 1 khu chung cư cao tầng nên những ánh nắng gay gắt hầu như đều bị tầng chung cư che chắn lại tạo nên 1 ko khí mát mẻ vô cùng.
Hôm nay Ken đi mô tô, cảm giác của người ngồi sau lưng cũng khác so với những lần ngồi trong xế hộp, dù là ko gian ko kín như bưng, ngược lại còn cảm nhận được rất rõ vị của nắng, những cái nắng hanh khô có phần gay gắt, cảm nhận được cả vị của gió, tươi mát và mạnh mẽ, gió cứ quật ngược vào mặt tạo nên cảm giác đau rát đến chân thật. Ken bắn tốc độ nhanh đến mức cả 2 bên tai chẳng nghe được gì ngoài tiếng vù vù của gió, là thế nhưng vẫn còn có sự bức bối lắng đọng giữa 2 người họ, chạy bạt mạng như thế cũng chẳng thể rũ đi cảm giác chết tiệt đó! Có chạy đến mấy thì cảm giác cũng chẳng thể gần hơn được, ko những thế còn lại xa hơn...
Pj ko muốn đi, ko muốn đi tí nào hết, vì những lần đi với nhóm mà có sự hiện diện của Ken thì bầu ko khí chẳng tự nhiên và vui vẻ chút nào, mọi người ai muốn nói gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ càng rồi mới dám phát ngôn, lúc nào cũng có 1 sự dè chừng cao như thế! Nhưng nếu ko đi thì chắc chắn cả bọn sẽ ko vui và Pj thì ko thích như vậy! Nhưng lý do chính đáng hơn chính là phải ngồi cùng xe với Ken, Pj ko muốn cứ phải dính líu đến nhau như thế, đã kết thúc thì tốt nhất chẳng phải nên xa lạ với nhau một chút à?