A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Ca
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 251 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 665 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:37:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
dit: Vịt
“Mong Thái tử phi giơ cao đánh khẽ.” – Mộ Dung Ca ngồi xuống phía đối diện, ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Thiện Nhã.
“Ngươi không được để ý tới thân phận của bản cung mà nương tay đâu đấy, chớ để bản cung thất vọng.” – Lâm Thiện Nhã mỉm cười, nhắc nhở. Mộ Dung Ca có thể đánh cờ cùng công tử Lan Ngọc và Nguyên Kỳ, đủ để thấy tài đánh cờ của Mộ Dung Ca rất cao.
Mộ Dung Ca nhíu mày chăm chú nhìn vào bàn cờ, không nói gì thêm. Lâm Thiện Nhã bày ra thế cờ Lạc Liên Hoa, nàng ta không nhanh không chậm, không nóng vội mà bình tĩnh tạo thế vờn quanh.
Cuộc đấu trên bàn cờ bắt đầu.
Lâm Thiện Nhã cầm quân đen, Mộ Dung Ca cầm quân trắng.
Xảo Vân đứng hầu ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại châm trà cho hai người. Xảo Vân biết Mộ Dung Ca có tài đánh cờ nhưng không đánh giá cao, ở Phong quốc, người có thể đấu cờ cùng Thái tử phi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà dù có đánh, chắc chắn cũng phải thua vài nước. Mộ Dung Ca chỉ là tiểu thư ở một nước bé tí, lại chưa từng được cao thủ chỉ điểm, nếu có thể đánh cờ cùng Thái tử phi trong nửa canh giờ cũng xem như may mắn lắm rồi.
Nhưng người xưa thường nói, coi thường người khác, kẻ bị thiệt có khi là chính mình.
Nhưng đã qua nửa canh giờ mà ván đấu vẫn không thể phân thắng bại. Không thể nào! Thái tử phi chưa bao giờ đánh cờ với một nữ tử mà quá nửa canh giờ cả! Từ nhỏ Xảo Vân đã hầu hạ Lâm Thiện Nhã nên cũng học được nhiều điều, đương nhiên cũng biết một chút ít về cờ vây, lúc nãy chưa để ý lắm, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện thế trận trên bàn cờ rất hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể phân rõ ai đang chiếm thế thượng phong! Xảo Vân kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, rồi liếc sang gương mặt dần đanh lại của Lâm Thiện Nhã, tim nàng ta khẽ nẩy lên.
Lâm Thiện Nhã bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu bản cung làm chủ, đưa ngươi lên vị trí trắc phi, ngươi có bằng lòng không?” – Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca đầy đe dọa, ánh mắt Lâm Thiện Nhã không bỏ xót biểu hiện nào trên gương mặt Mộ Dung Ca, muốn từ biểu hiện của cô nhìn ra thông tin khác.
Mùi trầm hương trong không khí hơi nồng, lúc mới bước vào đây còn cảm thấy nhàn nhạt thoang thoảng, nhưng lúc này đã trở nên nồng nặc xông thẳng vào mũi. Mộ Dung Ca nhíu mày, mùi hương này thật nặng, hơi gay mũi.
Thật không ngờ Lâm Thiện Nhã lại có tấm lòng quảng đại như vậy, chủ động cưới thêm phi tần cho Nguyên Kỳ, nhưng câu nói này của nàng ta có bao nhiêu phần thật lòng và bao nhiêu phần tính toán đây? Mộ Dung Ca ngẩng đầu, thấy vẻ khẩn trương hiện rõ trên dung nhan tuyệt sắc của Lâm Thiện Nhã, cô lại nhìn xuống bàn cờ, ván đấu sắp kết thúc!
Cô cười nhẹ: “Trắc phi? Thái tử phi, người đã quá coi trọng nô tỳ rồi.” – Ở trong mắt người khác, đây có thể là một vị trí cực kỳ hấp dẫn, khó kháng cự lại được. Thế nhưng trong mắt cô nó chẳng đáng một đồng.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì?” – Lâm Thiện Nhã nhíu chặt hai mày, giọng nói có phần lạnh dần.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động, lòng thầm buồn cười. Nhưng thực ra cô cũng rất cảm thông với Lâm Thiện Nhã, yêu thầm Nguyên Kỳ nhưng không được đáp lại, cho nên cứ bám theo mãi không chịu buông tha. Trước đây cô chưa bao giờ muốn đối địch với Lâm Thiện Nhã, nhưng phải trách nàng ta ngay từ đầu đã không chấp nhận sự tồn tại của cô, cô sao có thể để yên cho nàng ta tiếp tục giở trò giả nhân giả nghĩa được?
“Ngả bài” đi thôi!
“Mộ Dung Ca, ngươi đã bị Khánh vương Nguyên quốc giáng xuống làm ca kĩ thì cũng nên biết kết cục sau này chỉ làm nô bộc cả đời được thôi. Nếu không phải vì Thái tử có chút hứng thú với ngươi, bản cung sẽ không bao giờ để vị trí Trắc phi đó cho ngươi. Ngươi hẳn là biết, nếu không có hậu thuẫn phía sau nâng đỡ, thì ngươi khó có thể đứng vững được ở phủ Thái tử này, thậm chí là ở Hạ quốc.” – Lâm Thiện Nhã tiếp tục nói.
Sự bình tĩnh thản nhiên của Mộ Dung Ca khiến nàng ta lo lắng, nàng ta không muốn mạo hiểm, càng tuyệt đối không cho phép một đứa tỳ nữ thấp hèn trở thành mối uy hiếp đối với nàng ta! Đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất!
Xảo Vân muốn điên rồi, Thái tử phi đã phải đưa ra cả vị trí Trắc phi nhưng Mộ Dung Ca kia vẫn hoàn toàn không để tâm đến. Đáng chết! Nếu là những cô gái khác thì đã sớm mừng rỡ đồng ý rồi. Chẳng lẽ Mộ Dung Ca còn muốn nhiều hơn? Nghĩ vậy, Xảo Vân xẵng giọng: “Mộ Dung cô nương hơi quá tự cao thì phải. Tuy cô nương cũng có điểm đặc biệt nhưng không thể không biết nặng nhẹ như vậy chứ.”
Mộ Dung Ca chăm chú nhìn bàn cờ, nhẹ nhàng đặt quân cờ trắng ở trong tay xuống, dường như không để tâm đến lời nói của Lâm Thiện Nhã và Xảo Vân. Cô dứt khoát đặt quân cờ xuống một điểm, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Lâm Thiện Nhã. – “Ván đấu này Thái tử phi hơi phân tâm nên mới giúp nô tỳ có cơ hội.”
Lâm Thiện Nhã cùng Xảo Vân lập tức cúi đầu nhìn xuống, lúc này cả hai mới phát hiện thế cờ đã hoàn toàn xoay chuyển. Mới vừa rồi còn mơ hồ chưa rõ thắng bại, hai phe giằng co không ai chịu nhường ai, nhưng chỉ qua vài nước, Mộ Dung Ca đã chiếm thế thượng phong!
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã cau lại, nhìn bàn cờ không chớp mắt, rõ ràng lúc nãy nói chuyện nàng vẫn âm thầm quan sát thế trận của bàn cờ, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nàng, nhưng không ngờ lại phát triển đến mức này. Thế trận lúc này rất rõ ràng, nàng đã rơi xuống hạ phong. Quá sức kinh ngạc, thật không ngờ Mộ Dung Ca lại có tài đánh cờ giỏi đến vậy! Chỉ trong một khắc đã thay đổi tất cả.
Lâm Thiện Nhã nhíu mày nhìn toàn cục, hy vọng có thể xoay chuyển Càn khôn. Nhưng càng nhìn càng kinh ngạc phát hiện ra rằng, những chỗ tưởng như tầm thường khi nãy, bây giờ lại có thể nối với nhau, tạo thành một vòng vây từng chút từng chút thôn tính đại quân của nàng. Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca đầy khiếp sợ, trông thấy vẻ mặt ung dung, khóe miệng nở nụ cười như có như không khiến nàng càng run rẩy, môi tái nhợt. Tại sao nàng lại cảm thấy Mộ Dung Ca thật sự là một người sâu không lường được?
Trong thời gian hơn nửa canh giờ, một mặt nàng tấn công, một mặt lại phòng bị nhưng vẫn bị rơi xuống thế hạ phong!
Mộ Dung Ca nhìn bàn cờ, mỉm cười đặt xuống quân cờ cuối cùng. – “Đa tạ.” – Trận này cô đã thắng, Mộ Dung Ca không muốn dây dưa thêm nữa nên quyết định hạ màn.
Giao đấu gần một canh giờ, Mộ Dung Ca hạ xuống quân cờ cuối cùng đã chiến thắng! Toàn bộ thế cục của bàn cờ đều rơi vào trong mắt Lâm Thiện Nhã, quân đen hoàn toàn tan rã, thua thảm hại! Lâm Thiện Nhã không thể chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt, Mộ Dung Ca thắng, thắng vô cùng dễ dàng! Sao nàng lại sơ ý đến vậy? Mộ Dung Ca có thể đấu cờ cùng công tử Lan Ngọc và Nguyên Kỳ thì thực lực sao chỉ có như vậy? Chắc chắn khi nãy cô ta đã giấu giếm thực lực!
Mộ Dung Ca nhẹ phủi quần áo, từ tốn đứng lên.
“Cho ta một đáp án.” – Lâm Thiện Nhã cười khẩy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mộ Dung Ca, nhất quyết không buông tha cho cô.
Mộ Dung Ca cau mày, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Lâm Thiện Nhã thông minh tuyệt đỉnh hẳn có thể nhận ra ý tứ trong lời nói của cô mới phải. Suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Lâm Thiện Nhã đang muốn trì hoãn thời gian?
Quả nhiên, vừa nghĩ đến đây, chóp mũi đã bắt được một mùi hương thoang thoảng quen thuộc. Cho dù mùi trầm hương trong phòng rất nồng nhưng không thể lẫn với mùi hương đó được, đó là một mùi hương mà bất kỳ loại hương liệu nào cũng không thể điều chế ra.
Theo mùi hương thoảng thoảng là sự xuất hiện của Nguyên Kỳ.
Không biết hắn tới từ lúc nào, có thể đã đứng ở bên ngoài được một lúc. Mộ Dung Ca còn chưa có phản ứng, Lâm Thiện Nhã đã lên tiếng. – “Số người phục vụ Thái tử quả thực quá ít khiến thiếp rất lo lắng. Hiện nay Thái tử còn chưa có con nối dòng, vì điều này mà các văn võ bá quan trong triều đều bàn ra tán vào, vì thế thiếp muốn tìm thêm một số nữ tử xinh đẹp tới hầu hạ người. Nếu Thái tử đồng ý, thiếp liền sắp xếp cho Mộ Dung Ca làm quý thiếp.”
Mộ Dung Ca nhướng mày, mới vừa rồi còn nói là Trắc phi, giờ đã xuống thành Quý thiếp rồi? Giỏi cho Lâm Thiện Nhã, cái miệng lưỡi không xương lắm đường lắt léo! Nguyên Kỳ xuất hiện ở đây nhất định không phải sự trùng hợp. Mà cũng thật buồn cười, Lâm Thiện Nhã hình như đang đi vào vết xe đổ của Mộ Dung Ca trước đây, vì phu quân mà tìm vợ bé cho chàng!
Lâm Thiện Nhã khẩn trương nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nguyên Kỳ, thấy hắn im lặng không nói, nàng ta lập tức nói thêm: “Nếu Thái tử vừa lòng Mộ Dung quản gia, thiếp có thể đến gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu xin người cho Mộ Dung Ca làm trắc phi ạ.” – Với thân phận hiện nay của Mộ Dung Ca, quý thiếp đã là tiện nghi cho cô ta rồi, nói gì tới vị trí Trắc phi!
Nguyên Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Thiện Nhã, cái nhìn này đủ để trái tim nàng ta rơi xuống đáy vực. Chẳng lẽ nàng đã đoán sai sao? Ở trong phủ Thái tử này nàng đều cẩn trọng bước từng bước một, lúc này bạo gan thử một phen, chẳng lẽ đã khiến chàng không vui rồi?
Mộ Dung Ca nhún mình thi lễ với hai người: “Thiếp còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, xin được cáo lui trước.” – Có một số việc cô không nên tham dự vào, chuồn trước thoát thân mới là thượng sách!
Ánh mắt Nguyên Kỳ vẫn bình tĩnh, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy như đang bị thiêu đốt, hắn không rời mắt khỏi Mộ Dung Ca trong khoảng nửa khắc, cố gắng muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng chỉ giây lát sau liền dời ánh mắt đi chỗ khác, rốt cuộc hắn vẫn không thể nhìn thấu người con gái này, thứ duy nhất hắn nắm được chỉ là điểm yếu của cô, thật buồn cười.
“Không cần.” – Đáp án của hắn chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản.
Lâm Thiện Nhã không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, là hài lòng, thở phào nhẹ nhõm sao?
Nghe được đáp án của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca khẽ hạ mi, lập tức lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Nguyên Kỳ và Lâm Thiện Nhã.
“Thái tử, thiếp mới cho người làm món canh hầm bổ dưỡng, Thái tử lưu lại dùng một chút được không?” – Lâm Thiện Nhã tươi cười mềm mại hỏi, vốn là tuyệt sắc dung nhan, nay càng thêm yêu kiều quyến rũ.
Nguyên Kỳ từ tốn đi tới trước bàn cờ, đôi mắt đen sâu thẳm quan sát thế trận trên bàn cờ. Thắng bại đã rõ.
Tim Lâm Thiện Nhã đập mạnh, thứ nàng không muốn người khác nhìn thấy nhất chính là mình bị thua. Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đồng thời cũng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, nếu để hắn biết nàng không địch lại được Mộ Dung Ca thì quá nhục nhã!
“Tài đánh cờ của ngươi ở đây khó gặp được địch thủ, nhưng vẫn kém hơn nàng một chút. Đừng làm những điều vô dụng nữa, ngươi đừng quên minh ước lúc đó với bổn cung.” – Nguyên Kỳ thôi nhìn bàn cờ, giọng nói có phần lạnh lùng xa cách.
Lâm Thiện Nhã nhẹ run rẩy! Sao nàng quên được, đó là lựa chọn của nàng nên nàng phải chấp nhận kết quả này! Nàng cho rằng mình lợi hại, nhưng lại quên mất dù có làm gì cũng chỉ là tự huyễn hoặc mình mà thôi! Nhưng trong thâm tâm nàng lại không muốn điều đó.
“Thiếp chưa bao giờ quên.”
“Phong quốc chỉ có hai năm để ổn định triều cục. Nếu trong vòng hai năm tới nó vẫn hỗn loạn như hiện nay, nhất định sẽ trở thành một miếng mồi béo bở, ngươi phải tự hiểu lấy điều đấy.”
Nguyên Kỳ chỉ để lại hai câu này rồi dứt khoát rời đi.
Bên trong gian phòng trở lại tĩnh lặng.
Thiếp Khuynh Thành Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca