Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125 - Phần 1
hương 125: Hoàng Thượng, ký tên cho ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Lục Tiểu Thanh liền mặc trang phục chỉnh tề, thật dè dặt cùng Thiên Vũ đi vào triều.
Xuyên qua Chu Tước môn tiến vào hoàng thành, vượt qua Thừa Thiên môn nguy nga tráng lệ, đến tường thành hoàng cung, vừa đi vừa nghe Thiên Vũ giới thiệu, lúc nghe đến đoạn giới thiệu về Huyền Vũ môn, Lục Tiểu Thanh không khỏi mở to hai mắt, chỗ này chính là nơi năm đó huynh đệ bọn họ xung đột vũ trang, vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của một thế hệ minh quân, mà địa phương vinh quang trong lịch sử như vậy, giờ lại là lạnh ngắt trở thành một cánh cửa nhỏ thông với hoàng cung.
Thiên Vũ thấy trong mắt Lục Tiểu Thanh toát ra hưng phấn, cũng không để cho Lục Tiểu Thanh chú ý nhiều đến chỗ này, lôi kéo Lục Tiểu Thanh bước nhanh về phía trước, trải qua Đan Phượng môn tới Đại Minh cung, cả tòa Đại Minh cung tản ra vẻ tôn quý tối cao không gì sánh được, khí thế từ trên cao cúi xuống nhìn muôn dân mới ngút trời làm sao, bảo sao người ta không tranh quyền đoạt vị đây, Lục Tiểu Thanh ở trong ánh nắng mông lung của buổi sáng sớm nhìn chăm chú vào Đại Minh cung uy nghiêm, trang trọng này, lẩm bẩm nói: “Suất, cảm giác quả thật là ở thời hiện đại không thể cảm nhận được, đây chính là nơi ở của Lý Thế Dân a..., khí chất thật là khác xa.”
Trên đầu bị Thiên Vũ hung hăng gõ ột cái, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liền thấy Thiên Vũ đang hung ác nhìn mình, biết vừa rồi nhất thời kích động đã gọi tên lão ba của hắn, nhưng là đứng ở chỗ này không bị chấn động mới là lạ, cái loại phô trương khí thế của hoàng gia này, đây là nơi tập trung quyền lực tối cao nhất, cái loại không khí trang nghiêm này, thật sự Tây An ở thời hiện đại không thể có được.
Trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, Lục Tiểu Thanh chỉ thẳng vào đôi sư tử điêu khắc bằng bạch ngọc ở trên lan can xa xa: “Thiên Vũ, một lát nữa ta có thể ôm cặp sư tử này về không? Vật này rất hiếm.”
Thiên Vũ vẻ mặt hắc tuyến nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng nói thử xem? Ở phủ của chúng ta không phải cũng có hay sao, nàng muốn lấy làm gì, trong đầu nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?”
Lục Tiểu Thanh liên tục lắc đầu nói: “Không giống nhau, không giống nhau, đồ cổ a, đồ ở trong hoàng cung là đồ cổ a, ý nghĩa cũng không giống nhau.” Thiên Vũ bất đắc dĩ quay đầu đi không để ý tới nàng nữa, mà Lục Tiểu Thanh ở giữa nắng mai, nước miếng chảy ròng ròng nhìn Đại Minh cung.
Không biết đã đợi trong bao lâu, xung quanh càng lúc càng có nhiều người, tiếp theo một giọng nói the thé truyền đến “Thiết triều.”
Lục Tiểu Thanh liền thấy người chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó sửa sang lại quần áo, theo thứ tự đi theo công công vào triều.
Ở cửa điện Đại Minh cung, Lục Tiểu Thanh ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, ngày hôm qua Thiên Vũ cùng Quân Hiên đã nói kỹ mọi quy củ cho nàng một lần rồi, tuy rằng không nhớ kỹ bao nhiêu, nhưng tối thiểu những điều cơ bản cũng phải nhớ, nhìn trộm cấm vệ quân đứng thẳng ở bốn phía, Lục Tiểu Thanh khéo léo thối lui đến chỗ gần cửa điện nhất, vươn tay ra vuốt ve tường, Lục Tiểu Thanh không khỏi hưng phấn nhắm mắt lại, bức tường này còn cao quý hơn nhiều so với thành Trường An, nhất định phải sờ một chút mới được.
“Ngươi chính là Lục Tiểu Thanh, Thánh Thượng tuyên ngươi vào điện” Một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ truyền đến, Lục Tiểu Thanh lập tức mở to mắt, vừa nhìn thì thấy đúng là thái giám hôm qua đến truyền thánh chỉ.
Thái giám kia cười quyến rũ nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Ngươi là lần đầu tiên gặp Thánh Thượng, chắc có nhiều quy củ không biết, bất quá ngươi cứ nhìn ánh mắt ra hiệu của ta mà làm việc, không nên phạm sai lầm.” Lục Tiểu Thanh vội vàng liên tục gật đầu, một ngàn lượng ngày hôm qua cho đi cũng không uổng phí.
Đi theo phía sau vị Ngụy công công này, Lục Tiểu Thanh đông liếc mắt nhìn một cái, tây liếc mắt nhìn một cái đi theo vào bên trong điện, đưa chân dùng sức bước lên sàn nhà, Lục Tiểu Thanh cúi thấp đầu, khóe môi không khỏi cong lên, không biết sàn nhà có phải được lát bằng hoàng kim hay không, lấm la lấm lét hướng bốn phía ngắm vài lần, khóe mắt thấy chung quanh đều là áo bào màu xanh, màu đỏ, màu tím nhoáng lên một cái lại nhoáng lên một cái, giống như là đã từng nghe qua, màu sắc áo bào đại biểu cho chức vị cao thấp.
Đứng ở dưới, khóe mắt khẽ ngước lên, thấy khắp nơi trong đại điện đều trạm trổ long phượng, cung vàng điện ngọc, càng nhìn lên cao càng là một mảnh vàng óng, cây cột hoàng kim, bình phong hoàng kim, bài trí hoàng kim, ghế tựa hoàng kim, người hoàng kim, không phải, là một người mặc quần áo màu vàng chói lọi.
Lục Tiểu Thanh thấy người mặc áo màu vàng kia đang nhìn mình, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia mang theo nụ cười thản nhiên, có cảm giác hiền lành nhưng đồng thời cũng càng tăng thêm vẻ tôn quý cùng uy nghiêm cao không thể chạm tới, quanh thân vô hình trung phát ra khí chất uy nghiêm, cư nhiên làm cho người ta muốn thuần phục vô điều kiện, nhìn tuổi hẳn cũng phải hơn bốn mươi năm mươi, nhưng dáng vẻ tôn nghiêm đáng sợ bẩm sinh kia, còn lợi hại hơn so với cả hoàng đế tương lai Thiên Vũ.
Lục Tiểu Thanh lại nhíu mày nhìn vài lần, thấy ánh mắt của người nọ cứ chăm chú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh vội ra dấu im lặng, ý bảo người nọ coi như không nhìn thấy mình, Thiên Vũ nói ở tại trên triều không được nhìn lung tung, phải nhìn thẳng, không khỏi đem ánh mắt chuyển tới, thật cẩn thận nhìn về người ở trước mặt.
Màu vàng? Ánh mắt mới vòng vo một nửa, Lục Tiểu Thanh đột nhiên nhớ tới vừa rồi người nọ mặc là màu vàng, trong đầu lập tức cứng đờ, chính mình vẫn cúi đầu làm sao có thể thấy người nọ mặc áo màu vàng, còn chưa kịp có phản ứng, Lục Tiểu Thanh pang một tiếng đụng phải một vật, lập tức không tự chủ được lui về phía sau từng bước, định thần lại nhìn thấy hóa ra là Ngụy công công dẫn đường, sau khi bị mình đụng phải,  đang cúi đầu hung tợn nhìn qua.
Lục Tiểu Thanh không khỏi cười ngây ngô, ai bảo hắn đột nhiên dừng lại làm cái gì, ở dưới ánh mắt ý bảo mau quỳ xuống của Ngụy công công, Lục Tiểu Thanh rốt cục hiểu được sai lầm của mình, vội vàng quỳ xuống nói: “Tổng quản của Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh bái kiến Hoàng Thượng.”
Khụ, khụ, hai tiếng ho khan rất nhỏ vang lên, Lục Tiểu Thanh cúi đầu dùng khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Vũ đứng ở vị trí thứ hai bên tay phải đang căm tức nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người, mình làm sai chỗ nào sao? Chính đang trong lúc nghĩ hoài không ra, Ngụy công công bên cạnh run run trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, dân nữ Lục Tiểu Thanh tới.”
Lục Tiểu Thanh lập tức mồ hôi tuôn như mưa, tranh nói trước người ta mất rồi, hơn nữa trong lúc kích động cũng đã quên mất lời giải thích mà Thiên Vũ đã dạy tối hôm qua, lập tức vội nói lại một lần nữa: “Dân nữ Lục Tiểu Thanh bái kiến Hoàng Thượng.” Một bên ngầm cho Thiên Vũ một nụ cười xấu hổ, lại vừa vặn bị Quân Hiên đứng ở bên cạnh Thiên Vũ trông thấy, trong mắt không khỏi tất cả đều là ý cười.
“Bình thân.” Một giọng nói uy nghiêm truyền đến, Lục Tiểu Thanh không khỏi động đậy đã nghĩ muốn đứng lên, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ừm của Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển liền vội cao giọng hô: “Tạ Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Vì muốn để bù lại sai lầm vừa rồi, một tiếng kêu kia của Lục Tiểu Thanh cứ phải gọi là kêu vô cùng chân tình, tiếng hô chấn động cả trời xanh.
Truyền vào tai là vài tiếng rên rất nhỏ, Lục Tiểu Thanh làm như không có nghe thấy liền đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn về phía ngôi vị hoàng đế, nhìn không chớp mắt, hồn nhiên đã quên mất béng mất lời khuyên răn, đập vào mi mắt đúng là người vừa rồi mình nhìn lén, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên, vận khí cũng thật là tốt, nhìn ai không nhìn cư nhiên lại đi nhìn lén đúng Lý Thế Dân. Thấy Lý Thế Dân vẫn mang theo nụ cười tôn quý thản nhiên như trước, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, toàn thân toát ra khí khái của đế vương, khí khái của Gia Luật Giá Huyên kia sao có thể so sánh được, Lục Tiểu Thanh đành phải nuốt một ngụm nước miếng, quá tuyệt, vị nhân huynh này không phải là người thích giết người, nghe nói hắn có ý chí rất lớn.
Ánh mắt của Lý Thế Dân vẫn nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, lên tiếng hỏi: “Ngươi chính là người biết tiếng Anh kia sao?”
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nói chuyện với nàng, lập tức cảm thấy thân thể bay bổng, toàn thân mềm nhũn, dưới gầm trời này mình là độc nhất, cư nhiên lại còn được nói chuyện cùng với Lý Thế Dân, vội liên tục gật đầu nói: “Dạ.” cảnh tượng này cũng sẽ không có lần tiếp theo đâu.
Lý Thế Dân gật gật đầu nói: “Truyền sứ giả Ba Tư.”
Lục Tiểu Thanh nghe xa xa truyền đi thanh âm, lại bớt chút thì giờ nhìn quét Lý Thế Dân vài lần, đời này có thể nhìn thấy vị hoàng đế này, không ngắm không còn thiên lý, không uổng công mình xuyên không đến đây một lần.
Sau một đống lễ tiết linh tinh lằng nhằng gì đó, khi Lục Tiểu Thanh đang si dại nhìn Lý Thế Dân, Haggui cùng William kia cũng chả hành lễ gì với Lý Thế Dân cả, cứ thế liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, dùng một lễ tiết đạt tiêu chuẩn kị sĩ, hôn lên mu bàn tay của Lục Tiểu Thanh.
Ở trong tiếng ồn ào của mọi người chung quanh, Lục Tiểu Thanh vẫn là một câu chào hỏi kia: “Hello.” Sau đó quay đầu nói với Lý Thế Dân: “Đây là lễ tiết chào hỏi khi gặp nữ tử của quốc gia bọn họ.”
Lý Thế Dân khẽ gật gật đầu không có mở miệng, dù sao nhìn thấy một hoàng đế mà cũng không hành lễ, ngược lại đi hành lễ với một nữ tử, thật sự là không để hoàng đế hắn vào trong mắt mà.
Lục Tiểu Thanh tự nhiên không biết Lý Thế Dân đang suy nghĩ gì, bất quá không hành lễ với thần tượng của nàng, thật sự là không thể tha thứ được, bất quá tiếng Anh hành lễ mình không biết, lập tức quỳ một gối trước mặt Lý Thế Dân, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Haggui cùng William làm theo, hai người này thấy Lục Tiểu Thanh đối với người ngồi ở trên cao cao tại thượng kia hành lễ mà bọn họ vô cùng quen thuộc, không khỏi cũng phối hợp quỳ một gối xuống, đồng thời mở miệng huyên thuyên nói một trận.
Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói với Lý Thế Dân: “Haggui cùng William hành lễ với Hoàng Thượng, chính là dùng lễ nghi trước quân vương của nước bọn họ, bọn họ chúc Hoàng Thượng thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý.” Lục Tiểu Thanh một bên nói bừa một bên cũng không dám đứng lên, biết mình nếu đứng lên thì hai người kia cũng sẽ lập tức đứng lên, thế thì mặt mũi của thần tượng biết phải để đâu bây giờ.
Lý Thế Dân vung tay lên nói: “Bình thân, Lục Tiểu Thanh, ngươi hỏi lai lịch của bọn họ một chút đi.”
Lục Tiểu Thanh dạ một tiếng sau đứng lên, quả nhiên là Haggui cùng William cũng đồng thời đứng lên, Lục Tiểu Thanh vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, chỉ chỉ chiếc nhẫn đeo trên tay bọn họ nói: “Đẹp.” Đương nhiên là tiếng Anh, Haggui cùng William lập tức cười ha ha sau lại bô bô nói không ngừng.
“Hoàng Thượng, bọn họ đến từ Tây phương xa xôi, cách nơi này rất xa, rất xa.”
“Hoàng Thượng, hoàng đế của nước họ là nữ, gọi là nữ hoàng Elizabeth đệ nhất.”
“Hoàng Thượng, bọn họ rất thích Đại Đường, cho rằng Đại Đường còn phồn vinh hơn nhiều so với quốc gia của bọn họ, hơn nữa đất đai nước ta cũng rộng lớn hơn nước họ rất nhiều.”
“Hoàng Thượng,......”
Được Haggui cùng William tình nguyện bô bô nói chuyện, Lục Tiểu Thanh tận lực dùng những từ đơn giản nhất để phát biểu ý kiến của nàng, thỉnh thoảng còn lăn qua lộn lại mấy từ đơn good, thanks, hello, how, quay đầu giải thích cho Lý Thế Dân ngôn ngữ của bọn họ là sản phẩm của thời đại hoang dã, thường thường từ không diễn ý, cho nên mình phiên dịch phải rút gọn đi rất nhiều.
Đồng thời Lục Tiểu Thanh cực kỳ thông minh không để cho Lý Thế Dân có thời gian đặt ra câu hỏi, cứ thế phiên dịch, mà tiếng Anh của mình không biết hai người này có hiểu được không, mình chẳng qua chỉ là hàng giả mạo, bất quá thấy trên mặt họ càng lúc càng nhíu chặt mày, nhưng là nói lại càng lúc càng hăng, Lục Tiểu Thanh rất có ý thức trách nhiệm đem phong tục tập quán của Châu Âu, nước Anh, nước Pháp, nước Đức, nước Ý, mỗi nơi nói một chút. Đây chính là biện pháp tốt nhất mà Lục Tiểu Thanh phải mất cả một đêm hôm qua mới nghiên cứu ra được, dù sao đám người Lý Thế Dân cũng không biết bọn họ nói cái gì, nói càng sâu xa khó hiểu càng tốt, chỉ cần công phu diễn trò của mình thâm hậu, Anh quốc này cũng có thể mài thành kim.
Tất cả mọi người trên Kim Loan điện đều im lặng chăm chú nhìn ba người, nghe Lục Tiểu Thanh nói rất ly kỳ, một đám đều là vẻ mặt hưng trí. Ngay cả Lý Thế Dân cũng là vẻ mặt hứng thú lắng nghe, bởi vì có mấy vấn đề hắn thấy hứng thú, không cần hỏi toàn bộ đã được Lục Tiểu Thanh phiên dịch ra, chúng đại thần trên triều ai nấy đều không ngừng gật đầu, tài nữ a..., phiên dịch tới cả những điều mà mình muốn biết, hơn nữa một quốc gia nguy hiểm như vậy, mọi người cũng không biết có thể hỏi được chút gì đây.
Mắt thấy Haggui và William cùng mình chính là ông nói gà bà nói vịt, đối đáp cứ phải gọi là như bão nổi, Lục Tiểu Thanh vội làm tư thế tạm dừng, duỗi tay ra trực tiếp đoạt lấy chiếc nhẫn đeo trên tay của William, sau đó làm động tác không cho sẽ mất đầu với William cùng Haggui, dọa dẫm hai người bọn họ, đương nhiên động tác nhỏ này phải làm sau lưng Lý Thế Dân, lại vừa vặn đối diện với Thiên Vũ cùng Quân Hiên, hai người nhìn mà ngẩn cả người.
Sau đó Lục Tiểu Thanh giơ cao chiếc nhẫn kia lên nói: “Hoàng Thượng, Haggui cùng William bởi vì đường xá xa xôi, không tiện mang theo lễ vật gì đến đây, nguyện ý dâng chiếc nhẫn này lên, kính dâng cho hoàng đế bệ hạ tôn kính, để tỏ lòng thành kính ngưỡng mộ của bọn họ với bệ hạ.” Vừa nói vừa đưa cho Ngụy công công đang tiến lên tiếp nhận.
Lý Thế Dân uy nghiêm mà cũng không mất đi hòa ái, cười nói: “Như thế liền đa tạ dị quốc lai khách, trẫm cũng có quà đáp lễ.”
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, sau đó liền đặt ở một bên, Lục Tiểu Thanh biết Lý Thế Dân không biết đây là loại nhẫn gì, cho là tùy ý tặng hắn để có lệ mà thôi, không khỏi nói: “Hoàng Thượng, đây chính là trân bảo đặc biệt của Anh quốc đó, bảo thạch được khảm ở mặt trên được gọi là kim cương, chính là châu báu cứng rắn nhất trên thế giới, cũng là châu báu khó khai thác cùng điêu khắc nhất, không phải là vật tầm thường đâu, ở Đại Đường chúng ta tìm cũng không ra được một chiếc nhẫn như thế này được đâu.” Nói đùa chứ, chính là bởi vì thấy đây là nhẫn kim cương cho nên nàng mới mạnh mẽ cướp lấy, nếu Lý Thế Dân không biết, sao có thể nịnh nọt hắn được.
Lý Thế Dân ồ lên một tiếng, thoáng ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: “Qúy như vậy sao?”
Lục Tiểu Thanh rất tự nhiên tiêu sái tiến lên, đứng ở trước mặt Lý Thế Dân tiếp nhận chiếc nhẫn, toàn bộ mọi người ở trên Kim Loan điện lập tức đều ngạc nhiên đứng ở tại chỗ, Ngụy công công kia vội vàng khiển trách: “Mau đi xuống, mau đi xuống, một chút quy củ cũng không hiểu.” Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên, sau mới phát hiện chính mình cư nhiên lại chạy tiến lên cầm lấy chiếc nhẫn từ trong tay Lý Thế Dân, không khỏi cắn phải đầu lưỡi, xong rồi, lần này làm quá rồi, chết chắc rồi.
Quay về đời Đường làm lưu manh Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc