To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153-154: Đi Nhầm Phòng.
át thiếu gia, ngài cũng đừng nên xin tha cho Tiểu Oanh, nha đầu này bị ta nuông chiều đến hư rồi, hôm nay ta phải cho nàng hiểu rõ, có chút khách nhân là không thể đắc tội được!
Phong Tứ Nương lại dùng tay kia đẩy cửa đi vào.
- Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Tiểu Oanh rất tốt nha...
Diệp Không bắt được hai cánh tay của Phong Tứ Nương, cười khổ nói, hắn đoán được ý nghĩ của Phong Tứ Nương, nhưng lại không thể nói rõ với nàng.
- Bát thiếu gia, ngài đứng quá tâm tính thiện lương, những nha đầu này không thể quá nuông chiều sủng ái được.
Phong Tứ Nương còn không có chú ý tới thân thể mình đã bị Diệp Không ôm chặt.
Diệp Không lúc ban đầu cũng không có phát hiện, nhưng khi Phong Tứ Nương giãy dụa muốn đẩy cửa ra, thân thể đẫy đà mềm mại kia cứ cọ quậy trong ngực Diệp Không, còn có phía dưới, vòng 3 vừa tròn vừa vểnh của Phong Tứ Nương cứ đụng vào bụng dưới của Diệp Không...
Nói cho nữ nhân một câu, nam nhân có một chỗ không thể đụng được, Diệp Không bị Phong Tứ Nương cọ một hồi, thoáng một phát liền nóng lên, cái gì cũng không muốn, hai tay mạnh mẽ ôm lên, đem thân thể no đầy của Phong Tứ Nương ôm chặt vào trong ngực, hơi thở tỏa nhiệt, khuôn mặt của Phong Tứ Nương thoáng cái liền đỏ bừng.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Phong Tứ Nương còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, không hề nghĩ ngợi, liền đem đôi môi hồng của mình đưa lên...
Hai người đều là kẻ đói bụng, đầu đều uốn qua uốn lại, thân thể càng gắn chặt vào nhau.
Một hồi lâu, Phong Tứ Nương mới buông miệng ra, trên gương mặt đã nổi lên đóa hồng vân động lòng người:
- Bát thiếu gia...nơi này là lối đi...
Diệp Không cười cười, nữ lão bản này xem ra cũng tình nguyện, nàng cũng không có quan tâm đến vấn đề tuổi tác, nếu không phải là đang ở lối đi, đổi lại là trong phòng, thì chuyện tốt đã thành rồi.
Diệp Không cũng muốn vào phòng, nhưng lại không dám ly khai, ai biết có tên quỷ quái nào đó mò tới hay không, nếu như Hoàng Tuyền lão tổ bị mọi người biết rõ, thì phiền phức rất lớn.
- Đi phòng của...Phong tỷ tỷ a.
Phong Tứ Nương xấu hổ nói, nếu như Bát thiếu gia nguyện ý, nàng cũng chủ động lên rất nhiều, thậm chí tay đều tuột xuống. Một trảo, phản ứng rất lớn, rất rõ ràng, Tiểu Oanh không có hầu hạ tốt Bát thiếu gia.
- Nha đầu Tiểu Oanh này, trở lại sẽ thu thập nàng!
Phong Tứ Nương lôi kéo tay của Diệp Không muốn tranh thủ đến phòng của mình, nàng không thể chờ được nữa rồi, nàng sợ người khác nhìn thấy, vạn nhất ngày mai truyền đi tin tức Bát thiếu gia thông đồng cùng lão bản Tàng Xuân Lâu. Bát thiếu gia đi Tàng Xuân Lâu, không tính là gì, nhưng Bát thiếu gia dùng mười lăm tuổi câu được mỹ nhân lão bản ba mươi tuổi thùy mị mười phần, loại tin tức này liền oanh động, nói không chừng còn có thể trở thành xì căng đan nữa.
- Ai...
Diệp Không tuy rất muốn cùng vào phòng với Phong Tứ Nương, nhưng không thể không canh giữ ở đây được, nếu gọi những người khác đến, Diệp Không lại lo lắng.
Đau đầu..., chẳng lẽ lại lần nữa từ chối sao? Không được, tuyệt đối không được! Thịt đưa lên miệng không ăn, xem lão tử là Liễu Hạ Huệ sao, lão tử là lưu manh a!
Thấy Diệp Không không nói gì.., trán Phong Tứ Nương lại nổi đầy hắc tuyến, tiểu từ này sao lại như thế này, năng lực khắc chế sao lại mạnh như vậy, chẳng lẽ mình trông chướng mắt như vậy sao?
Bất quá rất nhanh nàng liền biết rõ là mình hiểu lầm, tên lưu manh này thoáng một cái đã bóp chỗ vểnh lên của nàng:
- Tỷ về phòng trước chờ ta, ta lập tức tới ngay..., Ah, phòng tỷ ở đâu vậy?
Hỏi rõ vị trí gian phòng, Phong Tứ Nương liền vứt lại hai cái mị nhãn sau đó mới đi trước, Diệp Không giật giật ngón tay, sao cái mông của cô nàng này lại đàn hồi như vậy, rắn chắc, có lực, thật sướng.
Diệp Không không muốn làm bảo vệ cho Hoàng Tuyền lão tổ, cũng lo lắng người khác bảo vệ, thế nhưng hắn rất nhanh liền có biện pháp giải quyết.
Huynh đệ Lô gia đến bảo vệ nha, Diệp Không rất yên tâm đối với hai tên này, bọn hắn sẽ không vi phạm mệnh lệnh của mình, hơn nữa cho dù bọn họ có phát hiện Hoàng Tuyền lão tổ thì cũng chẳng sao.
Khi Diệp Không trở lại ghế lô, phát hiện, huynh đệ Lô gia làm bảo vệ còn có chỗ tốt, đó chính là có thể yểm trợ cho hắn.
Diệp Không mới đi ra ngoài, Lô Cầm cùng Tiểu Hồng rất nhanh liền phát hiện không có hắn, Tiểu Hồng vốn cẩn thận liền phát hiện Phong Tứ Nương cũng không có ở đây, nam nhân nhà ai theo một bà chủ đẫy đà thành thục như vậy ra ngoài, tâm lý nữ nhân cũng sẽ sinh hoài nghi.
Tiếp theo Lô Cầm cũng phát hiện điều này, đang tại thời điểm hai nữ nghi vấn trùng trùng điệp điệp, thì trông thấy Diệp Không đi đến.
- Bát thiếu gia, người đi đâu vậy?
Tiểu Hồng vội vàng hỏi.
- Ừ, có chút việc, các muội tiếp tục xem đi, ta tới gọi Lô Tuấn Lô Nghĩa ra ngoài có chút việc.
Làm như vậy thì lưỡng nữ sẽ không còn gì lo lắng rồi, dù sao Huynh đệ Lô gia cũng là anh ruột của Lô Cầm, là anh vợ tương lai của Diệp Không, sẽ quản lý Diệp Không, không cho hắn làm loạn.
Nhưng hai nữ đã lầm, ai quản ai chứ, anh vợ tương lai cũng không dám quản Diệp Không, ngược lại bị Diệp Không quản lại.
- Các ngươi canh giữ ở đây, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào, bên trong có bất kỳ âm thanh gì, các ngươi cũng không thể đi vào, có tình huống không giải quyết được thì tới kêu ta.
Diệp Không vừa phân phó xong liền chạy đi, phía dưới còn đang biểu tình kháng nghị lâu rồi, phải tranh thủ thời gian chạy đến trước mặt Phong Tứ Nương.
- Bát thiếu gia, người đi đâu vậy?
Huynh đệ Lô gia vốn cho là thật có chuyện trọng đại gì, đi ra mới biết được, té ra là để cho bọn họ canh cửa.
- Ta đi thì sao? Các ngươi đừng hỏi!
Diệp Không nổi giận, hai tên tiểu tử này cũng dám quản mình rồi hả?
- Không phải...vừa rồi người nói có vấn đề đi gọi người, chúng ta không biết người ở đâu, đi đâu để tìm người chứ?
Lô Tuấn vẻ mặt ủy khuất nói.
- Ah, vậy...tới phòng Phong lão bản tìm ta.
Diệp Không nói xong liền rời đi.
Hai huynh đệ Lô gia cùng nhau le lưỡi một cái, Bát thiếu gia này đúng là lợi hại nha, không tìm cô nương, lại tìm lão bản, đúng là không phải cùng cấp bậc với mình, bất quá nói trở lại, Phong lão bản kia đúng thật là một mỹ nhân, không giống với mấy nữ nhân cả mặt đầy son phấn kia, cũng không giống mấy nữ nhân ỏng ẹo ngoài kia, mỗi ánh mắt mỗi động tác của Phong Tứ Nương, không cẩn thận là sẽ bị câu mất hồn phách, nếu không phải Phong lão bản không tiếp khách, bằng không khẳng định sẽ hot hơn mấy cô nương khác.
Huynh đệ Lô gia không dám nhiều lời, lại không dám suy đoán chuyện hai người ở trong phòng làm gì, đành phải lấy hai cái ghế ngồi ở trước cửa, an phận làm canh cửa.
Gian phòng của Phong Tứ Nương ở phần cuối của lầu hai, thế nhưng Diệp Không đi tới, lại phát hiện một vấn đề, hai bên lối đi đều có một cái cửa, đều là cuối hành lang, là bên nào đây?
Thời tiết lạnh, trên đường cũng không có nhân viên nhàn tản, tìm ngưởi hỏi cũng không được.
Diệp Không cũng thông minh, tựa ở hai bên cửa nghe ngóng, nếu như là phòng Phong Tứ Nương thì nhất định là không có âm thanh, nếu là phòng cô nương khác, nói không chừng trong đó có khách nhân, phát ra âm thanh do giường dao động khẳng định không phải phòng Phong Tứ Nương.
Diệp Không đúng là vô cùng thông minh, Phong Tứ Nương đang ngồi ở bên giường tưởng nhớ tới người, khó tránh khỏi thứ giữa hai chân khó chịu, liền động đậy thoáng một phát, phát ra một tiếng.
Điều này lại làm cho Diệp Không hiểu lầm, cảm thấy bên phải nhất định không phải là phòng Phong Tứ Nương, vậy thì nhất định là bên trái rồi, hơn nữa gian phòng bên trái có thể xem thấy sân khấu kịch bên dưới, nằm ở trên giường xem kịch, Phong Tứ Nương này đúng là người biết hưởng thụ.
- Chính là chỗ này rồi.
Diệp Không gõ lên cửa, không có động tĩnh, liền đẩy cửa đi vào.
- Vị huynh đài này...
Bên trong có một suất nam ( đẹp trai) anh tuấn tới cực điểm ngồi đó, huynh đài vừa ra, cảm thấy không đúng, tiểu tử này cũng quá nhỏ, mới mấy tuổi đã tới Tàng Xuân Lâu đi dạo.
- Vị tiểu ca này, có việc?
Suất nam sửa miệng hỏi.
Diệp Không đi vào mới biết được, vì sao gian phòng này không có thanh âm, thì ra tên suất nam này ngồi một mình bên cửa sổ xem kịch.
- Ah, thật có lỗi, đi nhầm phòng rồi.
Diệp Không mặt già đỏ lên, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Đi ra ngoài mới thầm nghĩ, nam tử kia đúng là đủ soái ( đẹp trai), đừng nói mình nhìn cũng ghen ghét, coi như là nữ tử thấy hắn đẹp trai như vậy, cũng sẽ sinh lòng ganh tị.
Bên phải không đúng, vậy thì chính là bên trái rồi, lần này Diệp Không đã có kinh nghiệm, gõ gõ cửa, nghe thấy câu hỏi của Phong Tứ Nương vang lên:
- Ai đó?
Lúc này hắn mới đẩy cửa vào.
- Làm sao bây giờ mới đến?
Phong Tứ Nương đã vài năm không có làm loại chuyện này, trên mặt rõ ràng đỏ ửng như một tiểu cô nương vậy.
- Tỷ nói gian cuối cùng, cũng không nói là bên trái hay bên phải, vừa rồi đi nhầm phòng bên kia.
Diệp Không một bên bất mãn nói, một bên liền giơ tay đến chỗ cao ngất trên người Phong Tứ Nương, từ cái sườn núi kia bắt đầu văn vê xuống, cảm thụ được độ đàn hồi kinh người trong lớp vải vóc kia.
- Ha ha, lúc ấy bị ngươi sờ làm cho tỷ có chút bối rối, nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này.
Phong Tứ Nương chờ mong đã lâu, bị hắn nhẹ nhàng văn vê một hồi, đã cảm thấy ăn không tiêu, giọng mũi XIU...XIU..., ánh mắt đung đưa, ở bên trong muốn chảy ra nước rồi.
- Tỷ không biết, vừa rồi tiểu tử kia thật đúng là rất đẹp trai, bộ dáng kia, môi hồng răng trắng, thiếu chút nữa đệ đã tưởng là một cô nương, nam nhân lại đẹp như vậy, thật sự là không còn thiên lý, cũng không biết hắn đẹp trai như vậy còn cần đến Tàng Xuân Lâu tìm nữ nhân sao?
Diệp Không vừa nói vừa di chuyển, vừa cởi bỏ hai khỏa nút áo của Phong Tứ Nương, da dẻ Phong Tứ Nương càng lúc càng lộ ra nhiều hơn.
Phong Tứ Nương lôi kéo hắn đến bên giường, cười nói:
- Ai nói hắn đến tìm cô nương chứ? Không thể tới xem kịch sao? Nói không chừng đó chính là nữ nhân, rất nhiều nữ tử gia đình giàu có muốn xem vở tuồng này, lại sợ bị người phát hiện, chỉ còn cách giả làm nam nhân.
Nghe Phong Tứ Nương nói như vậy, Diệp Không ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, tên suất nam kia thật sự có điểm giống với nữ nhân, hơn nữa hắn một mình ở trong phòng, căn bản không có gọi cô nương...Đáng tiếc mới vừa rồi không có chú ý xem nàng có yết hầu hay không, cái khác có thể làm giả, thế nhưng đồ chơi chỗ này là không thể làm giả được.
Nhìn xem Diệp Không trầm tư, Phong Tứ Nương không vui, sẳng giọng:
- Làm gì, vừa ý người ta? Hừ!
Diệp Không cười nói:
- Chẳng qua là có chút kỳ quái mà thôi, vừa rồi cảm giác được có một chút chấn động của linh lực...Được rồi, nói với tỷ tỷ cũng không hiểu.
- Linh lực chấn động là cái gì?
Phong Tứ Nương hỏi.
- Nói tỷ không hiểu.
Diệp Không không muốn cùng Phong Tứ Nương nói những thứ này, nhanh tay cởi mấy cái nút áo còn lại của Phong Tứ Nương, lập tức một mảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn, hắn tới gần bên tai Phong Tứ Nương, nhẹ giọng cười nói:
- Là cái yếm đỏ thẫm nha, ha ha, còn thêu lên một đôi uyên ương nữa chứ.
Phong Tứ Nương xấu hổ sẳng giọng:
- Nội y của nữ nhân gia, không phải đều là thêu cái này sao? Cũng không phải mình ta thêu.
Diệp Không thường nhìn theo quan điểm của người trên đại lục, đến Thương Nam đại lục mấy năm, cơ bản cũng hiểu một chút cái yếm này, đặc biệt là cái yếm có chút địa điểm không được may dày, cách tầng vải vóc kia, có thể nhìn thấy rõ ràng có gì nhô lên bên trong.
Hiện tại, ngón tay Diệp Không liền ngắt lấy nó.
- Không nên, rất xấu.
Phong Tứ Nương xấu hổ nói nói.
- Ha ha, đây coi là cái gì, còn có thứ tệ hơn nữa.
Diệp Không không để cho Phong Tứ Nương chui vào trong chăn, đem đầu của nàng đặt ở mép giường, sau đó đã nhìn thấy quần của hắn rơi xuống dưới gót chân rồi.
- Ai nha, không nên, miệng người ta...A....
Thương Nam đại lục ở phương diện này vẫn là phi thường lạc hậu, cách chơi chỉ có một, cũng không lưu hành những thứ này, tuy Phong Tứ Nương là lão bản của thanh lâu, thế nhưng rất nhiều cách chơi nàng đều chưa được nghe nói, thế nhưng buổi chiều này đều bị nàng thấy được.
Trong phòng Diệp Không đả thương lão bản xinh đẹp, trong phòng đối diện đã có động tĩnh,
Tên nam nhân đẹp trai đến độ trời đất không dung kia, một mình ngồi xem kịch, ngắt mấy quả nho, cong cong đôi mi thanh tú: " Mình không nhìn lầm a, là một Tu Tiên giả, mới luyện khí tầng ba, không nghĩ tới, Nam Đô thành này không ngờ lại có Tu Tiên giả tồn tại, cũng không biết là hậu nhân của nhà ai?
Diệp Không vừa bước vào Tu tiên đại môn, cho nên cũng không có thói quen gặp người liền mở Thiên Nhãn xem đối phương có phải là Tu Tiên giả hay không, là Tu tiên cấp độ gì, nhưng người khác lại không giống với hắn...., đặc biệt là Tu Tiên giả xuất ngoại lưu lạc, mặc kệ gặp ai, điều đầu tiên làm là, khai Thiên Nhãn, xem thực lực đối phương.
Tên soái nam này âm thầm thầm thì, suy đoán phụ cận Nam Đô thành này có mấy thế gia tu tiên, nhưng nghĩ hoài cũng không có, gần nhất là Hoàng Châu Vạn gia cũng cách nơi đây rất xa, sẽ không bỏ mặc tu tiên giả cấp thấp trong gia tộc tới Nam Đô này.
Soái nam lai nghĩ, không đúng, khoảng cách của gia tộc tu tiên gần nhất, không phải Vạn gia, là Tu sĩ Man tộc!
Tuy thiếu niên này có lông mày xanh đôi mắt đẹp, thế nhưng cũng không thể vì vậy mà suy đoán hắn không phải là Tu sĩ Man tộc!
Trong đôi mắt suất nam lóe lên sát cơ, đưa tay, trong tay áo duỗi ra một cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay có một cái vòng tay khắc đầy ký hiệu, một vật màu tròn lóe sáng kim quang liền xuất hiện ở trong tay.
Nếu như lúc này có một tu tiên giả khác ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc,cái này dĩ nhiên là một cực phẩm pháp khí.
Nếu là suất nam tới đây sớm một chút, trông thấy cuộc giằng co giữa Diệp Không và Hồ Tài Kiền, nói không chừng sẽ được biết thân phận của Diệp Không, cũng sẽ không phát sinh những sự tình sau này.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên