Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Xung Trận (2)
M01 báo cáo về thân thế của Trương Tú này:
- Thưa chủ nhân, trong “Tam quốc diễn nghĩa” có viết: Trương Tú này là một kẻ võ biền rất khắc nghiệt, hắn chính là cháu của Trương Tế. Lúc còn trẻ tuổi vần thường đi theo Trương Tế đánh đông dẹp bắc cho nên tích góp được nhiều công trạng mà được phong làm Kiến Trung Tướng Quân, phong tước Tuyên Uy hầu. Bởi vì Trương Tế vốn là thuộc hạ của Đổng Trác cho nên Trương Tú cũng đi theo phò tá cho lão ta. Sau này khi Đổng Trác bị chết thì Trương Tú đã đến Uyển thành cùng Lưu Biểu kết liên minh
Bực mình, việc này quả thực phiền toái. Khó trách thanh thế của Đổng Trác lớn như vậy, có rất nhiều đại tướng tiểu tướng không rõ danh tính, hiện tại đều trở thành thủ hạ của Đổng Trác, không biết Đổng Trác còn bao nhiêu người như vậy nữa. Mặc dù Tôn Vũ biết thần tiên phóng điện tỷ tỷ khẳng định không sợ Trương Tú, nhưng thiên quân vạn mã như vậy, nếu phải đánh nhau cũng rất mệt đó.
May mà Trương Liêu không có ở đây.
Tôn Vũ cũng không dám nghĩ nhiều, hắn lớn tiếng nói với Trương Giác:
- Chú ý tướng địch.
- Không cần ngươi nhắc nhở.
Trương Giác cầm “Thái bình yếu thuật” trong tay phóng ra kim quang, tay phải nàng giơ lên, hơn mười tia sét cùng bắn về chỗ Trương Tú, lần này ngay cả Thương Vương cũng phải tạm lánh đi, đành phải quay ngựa lùi lại mấy bước.
Tôn Vũ nhân cơ hội ghìm ngựa chạy về hướng khác, tránh khỏi Trương Tú chạy về chỗ quân binh yếu kém hơn.
Trong thời đại này khi các tướng xông trận thường chỉ dựa vào dũng khí, đối với trận thế của quân địch cũng chỉ xông bừa vào đánh. Bởi vì một khi bản thân đã xông vào trận đánh sẽ bị lạc phương hướng, cũng sẽ không nhìn rõ được sự phân bố binh lực của quân địch, càng không thể nhận ra trong quân địch chỗ nào chiến đấu kém nhất, chỗ nào là chỗ hiểm yếu của kẻ địch.
Nhưng Tôn Vũ không giống thế, hắn có NM01 trợ giúp, lúc nào cũng có được tin tức tổng quát toàn bộ chiến trường, mọi sự sắp xếp binh lực của kẻ địch đều có thể nhìn ra rõ ràng. Tôn Vũ phát ra “Kỵ tướng”, chạy thẳng vào giữa trận thế kẻ địch, hơn nữa lại có Trương Giác vô cùng lợi hại, quân Đổng Trác chỉ đối phó với hai người đó cũng đủ mệt bở hơi tai.
Trương Giác lại phóng ra hai tia sét giết chết mười mấy tên lính, nàng nhịn không được ngạc nhiên nói:
- Tên nam nhân này, khả năng tìm ra điểm yếuđối phương của ngươi khá tốt đấy, hơi giống với dũng tướng Liêu Hóa trước kia của ta. Võ tướng kỹ của nàng là “Đường máu”, tức là chuyên đi tìm nhược điểm trong quân lính để mở đường máu chạy trốn.
Tôn Vũ cười ha ha nói:
- Nàng chuyên chạy trốn, rất không có chí khí, ta đây là xông trận, làm sao có thể giống nhau chứ?
Trương Giác nhướng mày nói:
- Xông trận? Ngươi vừa rồi còn muốn dẫn ta chạy trốn, hiện tại sao lại chạy thẳng vào vòng vây kẻ địch?
Lúc này trong quân có một nữ nhân lưng hùm vai gấu, bộ dáng to lớn bước ra, không cưỡi kỵ mã, nàng hét lớn:
- Yêu đạo chạy đâu cho thoát, ta Hồ Xa Nhi tới đây.
NM01 nhanh chóng đưa thông tin cho Tôn Vũ:
- Hồ Xa Nhi, là thủ hạ của Trương Tú, có thể vác được năm trăm cân, bước đi như bay, ngày đi bảy trăm dặm. Khi Trương Tú tập kích Tào Tháo, Hồ Xa Nhi đánh cắp song kích của cận vệ Tào Tháo là Điển Vi, khiến cho Điển Vi bị chết trong trận chiến tại Uyển thành.
Tôn Vũ trong lòng cả kinh, ngày đi được bảy trăm dặm? Người này … chẳng lẽ là Thổ Hành Tôn?
Hồ Xa Nhi hét lớn một tiếng, trên người phóng ra lam quang, hai chữ “Kiêu kiện” hiện lên, nhấc hai chân chạy thẳng tới hướng Tôn Vũ và Trương Giác. Võ tướng kỹ của nàng mạnh vô cùng, hơn nữa lại chạy cực kỳ nhanh. Rõ ràng chỉ chạy bằng chân lại có thể đuổi kịp Tôn Vũ khi đang dùng kỹ năng “Kỵ tướng” phụ trợ cho tuấn mã.
Gặp phiền toái rồi, rốt cuộc có người có thể đuổi kịp tốc độ của ta, nếu bị ngăn lại sẽ bị vây công. Tôn Vũ lo lắng trong lòng, đây cũng không phải là chuyện đùa.
Hồ Xa Nhi dùng thần lực nâng một tảng đá lớn ném về hướng Tôn Vũ và Trương Giác. Trương Giác phất tay bắn một tia sét phóng tới lại bị Hồ Xa Nhi dùng tảng đá vừa rồi chặn lại, “Oành” một tiếng vang lên, thân thể Hồ Xa Nhi hơi ngừng lại một chút, trên mặt tảng đá đã bị khoét một lỗ thủng, nhưng tảng đá không dẫn điện cho nên Hồ Xa Nhi không bị sao cả.
Không thể để cho người này quấn lấy mình.
Tôn Vũ kéo tam thạch đại cung, nhắm ngay vào mug bàn chân Hồ Xa Nhi. Nàng dùng tảng đá che chắn hết những chỗ hiểm trên thân, chỉ có mu bàn chân là sơ hở, trên đầu Tôn Vũ lóe lên hai chữ “Tất trúng”, xoạt một tiếng, tên bắn thẳng vào lưng bàn chân Hồ Xa Nhi khiến cho con quái vật này ngã oạch xuống đất.
Thấy Hồ Xa Nhi bị ngã, quân Đổng Trác đồng thời kêu lớn.
Lý Thôi, Quách Dĩ luôn xem thường nam nhân, tuy các nàng cũng biết Tôn Vũ biết nhiều loại võ tướng kỹ nhưng đều là hồng sắc võ tướng kỹ nên cho rằng không uy hiếp gì lớn, nhưng họ lại không thể tưởng tượng được những võ tướng kỹ đa dạng của hắn luôn phát huy tác dụng trong những thời điểm mấu chốt, khiến cho Lý Thôi, Quách Dĩ tức giận xù lông như con cún con không thể xả hết giận được.
- Cho hắn mệt chết luôn.
Lý Thôi, Quách Dĩ giận dữ hạ lệnh nói:
- Cứ để hắn chạy tới chạy lui trong quân, ta không tin hắn và Trương Giác có thể chống cự được lâu, chúng ta cứ đánh từ sáng tới tối, ta không tin hắn còn sức lực mà đánh được.
Kỳ thật khí lực của Tôn Vũ tiêu hao không đáng kể, nhưng mà mã lực lại tiêu hao rất lớn. Phiền toái nhất chính là Trương Giác, mặc dù nàng có “Thái bình yếu thuật” trợ giúp, nhưng thân thể của nàng chỉ là một nhóc con Trương Bạch Kỵ trẻ tuổi yếu ớt, bây giờ lại không ngừng phóng ra võ tướng kỹ ám kim với sức mạnh cực lớn. Trước đó Trương Bạch Kỵ đã hôn mê rất nhiều ngày, hiện giờ Trương Giác phóng ra một loạt tia sét cũng đã khó mà chống đỡ tiếp được nữa, trên trán nàng có một hàng mồ hôi lạnh, thoạt nhìn chắc không bao lâu nữa thể lực sẽ tiêu hao hết.
Tôn Vũ đoán chừng chỉ một lúc nữa thôi, em gái ngoan sẽ nhổ trại rời đi rồi, hắn không hề xông vào trận chiến nữa, ghìm ngựa chạy về phía Đông vừa đánh vừa giết, cố gắng hết sức len lỏi vào vô số những chỗ trống trong trận thế, chạy về phía doanh trại quân liên minh.
Lý Thôi, Quách Dĩ đâu chịu bỏ qua, bị người khác xông vào doanh trại của mình chạy tới chạy lui, chuyện này nếu truyền tới tai Đổng Trác, hai người bọn họ không bị mắng te tua mới là lạ, hai người chỉ huy đại quân liều mạng đuổi theo.
Tuy nhiên Lý Thôi, Quách Dĩ đuổi thế nào cũng không theo kịp được Tôn Vũ, bởi vì Tôn Vũ lệnh cho NM01 kích khởi tế bào hoạt tính của ngựa, khiến cho bạch mã tăng tốc chạy trốn, tốc độ so với “Kỵ tướng” không hề kém hơn. Hai vạn đại quân đuổi theo phía sau Tôn Vũ thoạt nhìn giống như Tôn Vũ đang đi đầu dẫn đường.
Một đuổi một chạy, Tôn Vũ vì muốn kéo dài thời gian cố ý không chạy thẳng về phía Đông mà trốn vào một rừng cây, dừng “Cự lực” chặt vài cây đại thụ gây hỗn loạn đại quân phía sau. Sau đó lại chạy lên một đỉnh núi, đẩy mấy tảng đá lớn xuống để ngăn cản truy binh.
Cứ thế kéo dài nửa ngày rốt cuộc mới chạy tới doanh trại quân liên minh. Lúc này liên minh quân đội mười tám chư hầu cũng đã rút lui toàn bộ, bởi vì đi vội vàng cho nên lều trại đều không dỡ đi. Phía trước còn có một tường thành xây bằng gỗ, mấy cửa trại mở rộng.
Hàng rào im lặng, bên trong không có thân ảnh quân lính nào cả. Tôn Vũ thấy em gái ngoan đã bỏ chạy trong lòng an tâm hơn một chút, nhưng không biết Công Tôn Toản đã chạy được bao xa, thử tính toán một chút, Điêu Thuyền và Lữ Bố đã ngăn cản quân liên minh, nhưng sau đó mình và Trương Giác kéo dài thời gian, tính ra đã hơn nửa ngày rồi, trời sắp tối rồi.
Mặt trời đang chầm chậm lui về phía Tây, thời đại này do không có phương tiện chiếu sáng ban đêm nên thông thường ban đêm đều không thể hành quân, chỉ cần kéo dài tới đêm, Lý Thôi, Quách Dĩ cũng sẽ không có cách nào tiếp tục truy kích nữa.
Tôn Vũ quyết địch lại quay về doanh trại ngăn cản Lý Thôi, Quách Dĩ thêm.
Doanh trại trống trơn, vừa vặn có một kế hay: vườn không nhà trống.
Tôn Vũ chạy đến cửa doanh trại, cố ý không vội vã chạy vào mà xoay đầu cười hét lớn với truy binh phía sau:
- Tới đây rồi! Ha ha! Các ngươi tiến vào bắt ta đi.
Sau khi nói xong, Tôn Vũ chậm rãi ghìm ngựa, đi vào trong doanh trại.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++