He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 840 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:12:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Chương 90. Thêu Kỹ Như Thần, Bàn Tay Kỳ Diệu Hóa Giải Tranh Chấp
hỉ chốc lát sau, gã sai vặt hồi phủ lấy thủ thêu đã chạy về, ôm một bức dài khoảng 3 thước, rộng một thước trở lại. Đám người nhường ra một lỗi đi để gã sai vặt tiến vào, đặt khung thêu ở chính giữa.
Vải thêu bóng loáng trắng tinh được bày lên, một hai đóa hoa mẫu đơn cực lớn thêu chỉ đỏ, chung quanh có lá cây như phỉ, thạch đá lởm chởm, bướm bảy màu bay lượn, mũi kim tinh tế, vô cùng tinh xảo. Vốn là bức tranh thêu hảo hạng, đáng tiếc màu chỉ đỏ chỗ hoa mẫu đơn bị phai màu, màu đỏ nhàn nhạt nhiễm thấu vải thêu, tràn ra một vùng đỏ lộn xộn, vô cùng hỗn độn, nhất thời làm phá hoại hoàn toàn nét đẹp của bức tranh.
Mà màu đỏ kia với dung dịch màu đỏ tẩm tấm lụa trắng lúc trước giống nhau như đúc.
Thấy thế, mọi người xung quanh nghị luận nhao nhao hẳn lên, hiển nhiên đều cảm thấy Ngụy sư phó nói không sai, tranh thêu này đích thật bị thuốc nhuộm trên chỉ thêu làm hỏng.
"Giản Trữ trai trước nay là cửa hiệu lâu đời, vậy mà làm ra trò lừa gạt này... Hủy một bức tranh đẹp không nói, lại hủy tiền đồ cả đời của Ngụy sư phó, sinh kế cả nhà, thật sự là quá thiếu đạo đức. Ngụy sư phó còn là khách quen của Giản Trữ trai, càng quen càng dễ lừa, bị Giản Trữ trai hại thảm như vậy?" Trong đám người có một người trẻ tuổi thét lớn. "Ngụy sư phó, ta nói Giản Trữ trai gì đó toàn hàng nhái đặt vào, tốt nhất đừng mua ngươi còn không tin. Giờ sáng mắt ra chưa? Nếu người tới Quảng Trí trai mua thì sao có chuyện này? Giá cả còn phải chăng nữa!"
Ngụy sư phó thở dài, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng kia giống như một lão nông phu bị châu chấu ăn hết hoa mầu.
"Nhìn Giản Trữ trai làm hại nhà Ngụy sư phó, đều quen biết lâu lăm hóa ra là kẻ bịp bợm!" Một người trung niên áo xám cũng nói. "Dù sao về sau có đánh chết ta cũng không tới Giản Trữ trai mua đồ, đỡ chịu cảnh giống Ngụy sư phó, lấy cả nhà ra đặt cược đúng là không đáng mà!"
"Đúng vậy, đúng vậy, về sau mọi người tẩy chay mua đồ cửa tiệm thiếu đạo đức lòng dạ hiểm độc này đi!" Người áo đen lúc trước lại nói.
"Đúng đúng, không đến nữa."
------
Bùi Nguyên Ca đang tập trung tư tưởng xem xét tranh thêu, tìm cách bổ cứu [1] nhưng vẫn chú ý động tĩnh quanh mình, phát hiện đám đông bị hai người kia tác động la hét, thấy tình thế sắp không khống chế được Giản Trữ trai sẽ mất hết thanh danh. Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía thanh niên áo đen và người trung niên áo xám, ánh mắt rét lạnh.
[1] bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
Cách mũ che mặt, hai người kia tất nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Ca, nhưng không biết vì sao trong lòng hai người đồng thời dâng lên một luồng rét lạnh tận xương, không tự giác rùng mình một cái.
Bùi Nguyên Ca chậm rãi đến gần, trầm giọng hỏi: "Hai vị họ gì? Đúng là bạn tốt của Ngụy sư phó?"
Dựa vào tình hình hiện tại xem ra Ngụy sư phó có lẽ không phải do người khác phái tới quấy rối, nhưng khả năng lại bị người khác kích động. Nếu không sự tình chưa chắc đã nháo lớn như vậy. Hơn nữa, thanh niên áo đen kia một mực đẩy trách nhiệm cho Giản Trữ trai, phóng đại bôi nhọ, cổ động người khác đừng tới Giản Trữ trai, lại nhắc tới Quảng Trí trai, ngôn hành cử chỉ thật sự khả nghi.
Bị Bùi Nguyên Ca điểm tên, hai người có chút nao núng nhưng lập tức ưỡn ngực, nói: "Chúng ta đều là bạn tốt của Ngụy sư phó, bênh vực kẻ yếu giúp hắn có gì không thể? Chẳng lẽ Giản Trữ trai lại bá đạo như vậy, không cho phép người ta nói nửa câu? Các ngươi là Thiên Lý quốc pháp sao? Nơi này là kinh thành dưới chân thiên tử, không chấp nhận các ngươi làm càn hung hãn như vậy!"
"Phải, rõ ràng là các ngươi dùng chỉ thêu giả hại Ngụy sư phó, chẳng lẽ ta bênh vực kẻ yếu cũng sai sao?"
"Hai người là bằng hữu của Ngụy sư phó cũng được, bênh vực kẻ yếu cũng được, điều quan tâm đầu tiên hẳn phải là tình cảnh hiện giờ của Ngụy sư phó, phải giải quyết khốn cảnh trước mắt, cứu lại bức tranh thêu này như thế nào mới phải? Chứ không phải giống như hai vị, một vị châm ngòi sinh ý, một châm ngòi thổi gió, chỉ trực trực muốn bôi đen Giản trữ trai của ta!" Bùi Nguyên Ca cất giọng nhàn nhạt, lại sinh ra ý nghiêm nghị không nói thành lời. "Dù đúng như lời hai vị nói, Giản Trữ trai ta đóng cửu nhưng đổi lại Ngụy sư phó có chỗ nào tốt? Hay là hai vị vỗn dĩ không quan tâm tình cảnh của Ngụy sư phó như thế nào, tương lai ra sao, mà chỉ một lòng muốn chửi bới Giản Ninh trai ta? Ngươi thế này cũng làm bạn tốt của Ngụy sư phó sao? Thế này là bênh vực kẻ yếu giúp Ngụy sư phó sao? Ta thấy, các ngươi vốn chỉ muốn xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn, hoàn toàn không có nghĩ tới sống chết của Ngụy sư phó cùng cả nhà hắn!"
Nàng nói xong, đột nhiên giơ tay chỉ thẳng vào hai người, giọng nói cũng chuyển uy nghiêm lạnh lẽo, khí thế bức người.
Hai người kinh hãi trước khí thế của Bùi Nguyên Ca, không tự giác lui về phía sau một bước.
Thanh niên áo đen cãi chày cãi cối nói: "Ngươi đừng ở đây đánh lừa dư luận, muốn lái sang chuyện khác, tranh thêu của Ngụy sư phó bị chỉ giả trong tiệm các người làm bẩn, căn bản không có cách vãn hồi. Đây đều là bị Giản Trữ trai thiếu đạo đức của các ngươi làm hại, ta nhắc nhở mọi người đừng đến Giản Trữ trai để mua sợi nữa để tránh bị lừa, có gì là sai?"
Bùi Nguyên Ca khẽ cười một tiếng, hỏi: "Xin hỏi công tử, ngươi là thầy dạy thêu sao?"
Thanh niên áo đen ngẩn ra: "Không phải."
"Vậy, ngươi rất am hiểu về thêu và chỉ thêu?"
Thanh niên áo đen do dự, có chút bất an nói: "Sao, không hiểu tơ sợi thì không thể bất bình sao?"
Bùi Nguyên Ca không để ý tới thái độ mạnh miệng của hắn, hỏi lần thứ hai: "Như thế, công tử có hiểu biết ít nhiều về Giản Trữ trai? Có từng tới Giản Trữ trai mua gì đó? Có từng bị Giản Trữ trai lừa gạt? Vì sao luôn miệng nói xấu Giản Trữ trai ta?"
Thanh niên áo đen bị nàng hỏi á khẩu không trả lời được, nói: "Ta nghe nói, thì sao?"
"Vậy thì kỳ quái, vị công tử này ngươi không hề từng mua đồ ở Giản Trữ trai bị lừa, chỉ bằng một vài tin vỉa hè liền bịa đặt sinh sự, rốt cuộc mục đích là gì? Ngươi luôn miệng nói là bằng hữu của Ngụy sư phó, nhưng lại không nhớ giúp hắn giải quyết khốn cảnh trước mắt, ngược lại mở miệng đã nói tranh thêu không thể cứu, một nhà Ngụy sư phó nghèo túng thê thảm, đây vì nguyên do gì? Ngươi một không là thầy dạy thêu, thứ hai đối với thêu và sợi hoàn toàn không biết gì cả, dựa vào đâu kết luận tranh thêu này không thể cứu?" Bùi Nguyên Ca nhìn khắp bốn phía, giương giọng nói. "Chư vị, Giản Trữ trai ta đặt chân ở kinh thành hơn mười năm, phẩm chất ra sao, danh dự thế nào, trong lòng khách quen của Giản Trữ trai đều đã rõ ràng. Ta hứa hẹn ngay tại đây, nếu chư vị mua ở Giản Trữ trai tơ sợi có vấn đề, chỉ cần trả lại, Giản Trữ trai ta nhất định đổi cái khác, mặt khác cũng bồi thường tổn thất cho chư vị. Nhưng... nếu có kẻ nhân cơ hội sinh sự, làm bẩn danh dự Giản Trữ trai ta, ta cũng tuyệt đối không tử tế, đến lúc đó mọi người đành phải gặp mặt trên công đường phủ Kinh triệu Phủ rồi."
Nói xong lời này, Bùi Nguyên Ca đặc biệt chú ý thần sắc hai người.
Nàng đã có thể kết luận, hai người kia là Quảng Trí trai phái tới quấy nhiễu, vấn đề bây giờ là, chủ nhân đằng sau Quảng Trí trai rốt cục là ai? Vì sao liên tiếp đối nghịch với Giản Trữ trai? Nàng cố ý đề xuất Kinh Triệu Phủ, mục đích chính là để thăm dò hai người này, xem thế lực bọn hắn dựa vào rốt cuộc lớn thế nào?
Thanh niên áo đen và trung niên áo xám liếc nhau, vẻ mặt không có nhiều biến hóa.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi trầm xuống. Nhìn vẻ mặt hai người ngày, dường như cũng không để Kinh Triệu Phủ vào mắt. Dù nói kinh thành quyền quý tập hợp, nhưng hạ nhân tùy tiện tới châm ngòi sinh sự cũng không để Kinh Triệu Phủ vào mắt, vậy chỉ có thể chứng tỏ, hậu thuẫn phía sau bọn chúng rất cứng, cứng đến mức Kinh Triệu Phủ cũng không dám đụng đến, chút nỗi đau da thịt cũng không có.
Có điều, bây giờ xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Bùi Nguyên Ca đi đến trước mặt Ngụy sư phó, mỉm cười nói: "Ngụy sư phó, người không cần như vậy, kỳ thật bức tranh này không phải hoàn toàn không có cách cứu chữa. Nếu Ngụy sư phó tin ta, chúng ta vào gian trong thảo luận. Ngụy sư phó là khách quen của Giản Trữ trai chúng ta, không nói cái khác, chỉ riêng phần giao tình này, chúng ta không thể nhìn khốn cảnh của Ngụy sư phó làm như không thấy, dù sao vẫn phải bàn bạc ra một biện pháp giải quyết."
Nàng cố ý không nói chuyện chỉ hồng, mà xuất phát từ cách cứu vãn bức tranh rồi dẫn tới giao tình lâu năm, thu nạp lòng người.
Quả nhiên, nghe xong những lời này của Bùi Nguyên Ca, người chung quanh nhao nhao gật đầu. Trái tim cũng bằng thịt, Giản Trữ trai nhớ tình cữ như vậy, tự nhiên làm trong lòng bọn họ có một cảm giác ấm áp. Mà vừa rồi cô nương này cũng nói, nếu đây là vấn đề của Giản Trữ trai, người ta chẳng những đảm bảo đền bù còn bồi thường tổn thất, như thế khiến cho trong lòng không ít người càng thêm kiên định.
Hiện tại chỉ nhìn kết quả của Ngụy sư phó mà nói, nếu như có thể giải quyết viên mãn thì Giản Trữ trai này vẫn có thể tin.
Bùi Nguyên Ca tất nhiên hiểu được điề naày, dáng vẻ ôn hòa mời Ngụy sư phó vào gian trong, rồi sai người di chuyển khung thêu vào. Ngụy sư phó còn chưa ngồi vào chỗ của mình, liền vội hỏi han: "Vị tiểu thư này, ngươi thật sự có biện pháp bổ cứu tấm tranh thêu này sao?"
Thêu hoa văn, toàn bộ dựa vào màu sắc sợi chỉ để biểu hiện, bởi vậy màu sắc sợi chỉ có vẻ quan trọng hơn so với vải thêu. Hiện tại mẫu đơn hồng trên mặt vải bị màu đỏ làm bẩn, cho dù lại dùng chỉ hồng sửa lại thì màu sắc đậm nhạt cùng hình dáng đóa hoa sẽ trở nên vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ hoa văn. Thoạt nhìn giống như là một đám màu đỏ hỗn độn, hết sức khó coi.
Hơn nữa khoảng màu đỏ kia quá lớn, thêu lẻ một đóa mẫu đơn có vẻ hơi hẫng, thêu hai đóa thì không gian lại không đủ.
Từ lúc tranh thêu bị nhem, Ngụy sư phó đã nghĩ các loại biện pháp bổ cứu nhưng đều không được. Tiểu cô nương trước mắt cùng lắm mới mười ba mười bốn tuổi, mặc đẹp đẽ quý giá, khí độ cao nhã, rõ ràng là một tiểu thư đại gia kim kiều ngọc đặt, nàng có thể nghĩ ra biện pháp sao?
Những vấn đề đó Bùi Nguyên Ca tất nhiên có nghĩ tới, sau khi nghiên cứu thật lâu lại hỏi Ngụy sư phó vài câu về Ngô đại nhân, lúc này mới phân phó: "Lấy cỏ thiến [2] và phẩm lam ra đây."
[2] Cỏ thiến (xuyến), rễ dùng nhuộm đỏ, nên sa đỏ gọi là thiến sa 茜紗
Ngụy sư phó bối rối khó hiểu: "Muốn thuốc màu làm gì?"
Bùi Nguyên Ca cười không đáp. Bởi chuyện tiếp theo cần sự tỉ mỉ tinh tế, không thể bị che tầm mắt, Bùi Nguyên Ca đến góc phòng, tháo mũ che mặt đổi thành khăn che. Phấn cỏ xuyến và phẩm lam được mang tới, Bùi Nguyên Ca cẩn thận dỡ chỉ chỗ mẫu đơn ra, vải thêu lộ ra lốm đốm đỏ do bị chỉ thêu che, có chỗ là màu đỏ mờ mờ, chỗ còn lại là màu trắng.
Đích Nữ Vô Song Đích Nữ Vô Song - Bạch Sắc Hồ Điệp