If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 9: Hình Như Có Cái Gì Đó Thay Đổi?!
ặc Vũ này, tớ bảo …” Thiệu Khải vuốt cằm trơn bóng của mình: “ Tớ thấy tớ không thua kém phẫu thuật thẩm mĩ đấy chứ, nếu tớ là cậu, tớ không cần cho nhiều tiền, chỉ cần tớ ngoắc ngoắc ngón tay phụ nữ thôi, đảm bảo họ sẽ sà tới.” Thiệu Khải cười có chút gian trá, thật ra anh cũng từng nghĩ như vậy.
“ Cậu xác định mẹ nuôi không giết cậu là được.” Đường Mặc Vũ chán chường nhẩu môi.
“ Cậu cũng đừng nói việc này ẹ tớ biết nhé.” Mặt Thiệu Khải nhăn lại, nếu mẹ anh biết, không chỉ lột da thôi đâu, mẹ anh ta vẫn cho rằng, trong mắt bà, anh là người ngoan ngoãn hiền lành, nhưng chỉ có Đường Mặc Vũ nhìn rõ bản chất đó, cho nên không được,tuyệt đối không được.
“ Tớ cảnh cáo cậu, Đường Mặc Vũ, nếu cậu dám nói bất cứ chuyện gì ẹ tớ biết, chúng ta tuyệt giao.” Vì cuộc sống sau này của anh, cho dù là uy hiếp, anh cũng có thể làm, trước tiểu nhân sau quân tử.
“ Cậu yên tâm, tớ không nói gì đâu.” Đường Mặc Vũ nhấp ly café, anh mở hai mắt, anh cho rằng trong ánh mắt đó đã chết: “ Việc tớ nhờ cậu điều tra, cậu đã làm chưa?”
Thiệu Khải nâng mí mắt: “ Cậu nói cái gì cơ? Chuyện kia á…. Điều tra rồi, tớ đã làm việc là cậu cứ yên tâm.” Anh vỗ ngực mình, ngoài việc biết chơi gái, năng lực làm việc cũng không tệ đâu, anh chẳng có thời gian rảnh rỗi, anh còn có sự nghiệp riêng, chẳng qua, người không phong lưu uổng phí tuổi thiếu niên, tuy anh đã 30 tuổi rồi, là trung niên rồi.
Đường Mặc Vũ buông cái chén xuống, yên tĩnh nghe.
Thiệu Khải mới mở giọng: “ Tập đoàn Hoa tần, là bất động sản, vài năm trước Lý Chân Ân vì ánh mắt sắc bén, buôn bán lời không ít tiền, hiện giờ công ty đã lên thị, tương lai rất triển vọng, điều đáng tiếc là … tài sản của ông ta lớn như vậy, có ích lợi gì đâu, ông ta không có con trai, chỉ có con gái, một con gái ruột và con gái riêng của vợ.”
Thiệu Khải nói dài một hơi, tự thưởng ình chén nước lớn, rồi mới tiếp tục nói: “ Ông ta hiện có con gái lớn, Lý Nhiên là con của vợ ông bây giờ mới chồng trước, cho nên là con riêng của vợ, còn con ruột của ông là Lý Ngôn Hi. Mà tôi cũng chẳng hiểu cái nhà ý, rõ ràng phải yêu thương Lý Ngôn Hi mới đúng, nhưng Lý Ngôn Hi ở căn nhà đó giống như người dưng, không ai chú ý, không ai thích, cả ngày cô ta giống như âm hồn, tính tình lại yếu đuối, thường ngày hay bị mẹ con dì ghẻ bắt nạt thành thói quen rồi.”
“ Còn cái cô Lý Nhiên dáng người cao gầy, bề ngoài trông rất xinh đẹp, là người mẫu có tiếng, kiếm được không ít rạng rỡ cho họ Lý, cho nên rất được cưng nhiều.”
“ Nói trọng điểm…” Đường Mặc Vũ ngước mắt, anh không muốn nghe những thứ này, anh chỉ muốn nghe những thứ muốn nghe mà thôi.
“ Nhưng, lời tớ nói là trọng điểm mà, không có những thứ này so sánh, làm sao biết được cái cô tên Lý Ngôn Hi kia là người phụ nữ thế nào?” Thiệu Khải bĩu môi: “ Có thể đừng cắt ngang lời tớ được không, cậu xem, tớ còn không nhớ mình nói đến câu nào rồi nữa?”
Mà anh nhìn Đường Mặc Vũ đang nổi con mắt đen lên, chỉ có thể xua xua tay mình: “ Được, cậu không cần phải trừng mắt với tớ, tớ nói, tớ nói, tó nói giọng điểm nhất là được.”
Anh tựa lưng vào thân ghế sofa, nhẹ nhàng nhấp môi: “ Chủ nhân chiếc xe kia là Lý Ngôn Hi, là quà tặng sinh nhật của Lý Chấn Ân tặng con gái thứ 2, lúc đó cô ta uống rượu điều khiển, nhưng, nhà họ Lý có tiền, đưa chút tiền bạc, tìm một kẻ chết thay, như vậy mới giữ thể diện cho nhà họ lý, tất nhiên để con gái chốn tội.”
Cái cô người phụ nữ rách nát kia thật tội nghiệp, vốn đã khổ rồi, mà chết, số tiền bạc này cũng không lấy được.”
Thiệu Khải vừa lải nhải xong, liền nghe thấy tiếng động rất lớn.
“ Cậu làm gì thế, những thứ này là của tớ mà.” Thiệu Khải đau lòng nhìn chiếc ly bị Đường Mặc Vũ ném xuống, cào tóc mình, cậu ta kích động làm gì. Anh đau lòng lắm, ở đây đều là thứ anh yêu thích, là quán anh tự mở.
Đường Mặc Vũ lấy trong bóp ví da một ít tiền để ở trên mặt bàn.
“ Đủ chưa?” Đường Mặc Vũ đứng lên, chắn hết ánh sáng trước mặt Thiệu Khải, Thiệu Khải miễn cưỡng nhìn thoáng mấy tờ tiền màu đỏ có giá trị lớn ở trên bàn, thật hào phóng, chừng này có thể mua được mấy chục cốc rồi. Anh phát tài rồi.
Nhưng anh buồn tẻ gãi tóc, nhìn Đường Mặc Vũ lạnh lùng đi ra ngoài, nhìn bóng dáng là biết cậu ta rất cô đơn.
“ Mặc Vũ, tớ muốn biết cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh bưng chiếc ly rót café xuống, trong mắt có chút suy tư kì quái, mà anh muốn biết, vì sao Đường Mặc Vũ lại thay đổi thế này, nhưng anh không nói, anh làm sao có thể nói cơ chứ, miệng người ta rất chặt, chặt đến nỗi anh không còn cách nào khác.
Đường Mặc Vũ đứng ở ngoài, ánh sáng sáng ngời hắt vào mặt anh, anh có chút lạ lẫm dùng tay che lại, xem ra, cuộc sống sau này của anh chỉ có thể là bóng tối, anh đi rất nhanh, cho dù ánh nắng ấm áp như vậy nhưng bóng dáng của anh vẫn băng giá vô cùng.
Người đến người đi trên phố, Lý Ngôn Hi thỉnh thoảng nhìn hai bên, mà phía sau cô còn có Tiểu Phương đi theo, ánh mắt Tiểu Phương không rời khỏi quá cô, chỉ sợ cô bị lạc, bởi bây giờ cô ấy ngay cả bản thân cũng không biết….
“ Cô Hai ơi, chúng ta trở về đi, ông chủ với bà chủ sắp về nhà rồi…” Tiểu Phương chạy tới, vội vàng lôi kéo quần áo Lý Ngôn Hi, lại không trở về, cô thấy phiền hà rồi.
“Bọn họ sẽ không quan tâm tôi đâu, chỉ cần tôi không chết là được.” Lý Ngôn Hi đặt tay ở trên đầu vuốt mái, sống chung vài ngày, cô biết bản thân sắm vai gì trong nhà họ Lý này, một phụ nữ không có tiếng tăm, ba ruột không yêu, mẹ kế không thích, ở trong nhà họ cô là không khí, tối đa ba cô nhìn cô có vài lần, ông ấy đối xử với cô rất xa lạ, mà cô càng xa lạ với ông ấy, cho nên trong lúc đó tình cảm hai cha con càng không có lời gì để nói, mà cái người mẹ kia không để cô vào mắt, giống như Tiểu Phương nói, cái bà chủ Lý này rất khó ở chung, lại còn mắng cô vài lần, chỉ là cô quên hết rồi.
Cô không nhớ chuyện đó, cũng không nhớ bản thân là ai, bây giờ ở cái dạng này, cô đã có cảm giác thỏa mãn, lúc tỉnh lại, cô phát hiện bản thân chỉ có một mình.
Chân cô giẫm lên cái dạng gì đó, cô cúi đầu, nhấc chân lên, thì thấy một cái chai rỗng bị người khác vứt đi.
Cô khom lưng xuống, nhặt lên ….
Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Hạ Nhiễm Tuyết