Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
ắn chẳng nói câu nào, thật sự hắn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, hắn chợt nhớ lại những lời nói Eric đã nói: “ Mày chỉ đem lại đau buồn cho cô ấy thôi “, “ Mày chẳng thể làm gì khác ngoài việc làm cô ấy khóc “,” Tránh xa cô ấy ra “. Hắn dựa lưng vào tường ôm đầu đau đớn, dòng ký ức trong đầu hắn tua nhanh về cái lúc hắn bắt gặp những lần Ân bị ngất xỉu cho cơn đau hành hạ. Kí ức rõ ràng nhất là lúc Ân ngất xỉu ở trường, anh được Vương cõng xuống phòng y tế, hắn không thể nhớ rõ từng chi tiết ( chương 20 ). Chỉ nhớ mang máng là hắn quỳ xuống cột lại dây giày ột cô gái nhưng không thể nhớ rõ khuôn mặt đó, rồi khi cô gái đó đi hắn nhặt được lọ thuốc của Ân, sau đó hắn tới phòng y tế để gặp Ân thì lại gặp cô gái đó, hắn ôm chặt đầu hơn vì đau đớn. Tiếp theo là gì thì hắn không thể nhớ được, hắn nhớ được cuộc nói chuyện ngắn ngủi của mình và Ân là về một người con gái.
- “Anh có gì muốn nói không
- Mày hỏi vậy là ý gì
- Cái này của anh phải không….._ hắn chìa lọ thuốc ra trước mặt
- …. _ Ân ngạc nhiên hết nhìn lọ thuốc rồi nhìn hắn
- Hãy trả lời em là không phải đi _ hắn cố gắng không lớn giọng
- Vĩ…nghe anh nói….anh….
- Tại sao giấu….anh dùng đến nó có phải anh không còn nhiều thời gian phải không….nói em biết đi
- Thật ra thì….
- Anh xem thường tụi em đến thế sao
- Không phải…..ý anh không phải thế
- Vậy tại sao _ hắn hét lớn vào mặt Ân
- Anh sẽ nói hết cho em nhưng anh xin em một việc….đừng để @#$% biết
- Anh tính sẽ giấu cô ấy tới bao giờ….anh không thể giấu nó mãi mãi được….sớm muộn cô ấy cũng sẽ biết
- Anh biết, nhưng được lúc nào hay lúc đó”
Tên người con gái mà Ân nhắc tới là ai, sao hắn không thể nhớ ra được vậy. Không thấy hắn đi bên cạnh Vương quay lại thì thấy hắn đang ngồi ôm đầu ở bên ngoài phòng làm việc của Pin vội quay lại làm Eric và Duyên cũng quay lại.
- Vĩ…sao vậy _ Vương hỏi
- Em đau đầu quá _ hắn đau đớn nói
- Có cần đến bệnh viện không _ Duyên hỏi
- Đưa nó ra xe đi…em sẽ đưa nó tới bệnh viện _ Eric nói
Tới bệnh viện các bác sĩ làm xét nghiệm và kiểm tra lại cho hắn, họ chích cho hắn một liều an thần để cắt cơn đau và giúp hắn đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.
- Bác sĩ…cậu ấy không sao chứ ạ _ Eric lo lắng hỏi
- Không sao…
- Vậy hồi nãy nó đau đầu… _ Vương hỏi
- À…đó là dấu hiệu của việc phụ hồi trí nhớ
- Phục hồi trí nhớ sao _ Duyên nói
- Đây là việc tốt…nhưng có lẽ việc đau đầu này sẽ diễn ra thường xuyên hơn cho tới khi trí nhớ phục hồi hoàn toàn….cứ đưa cậu ấy quay lại mỗi khi như thế này nha
- Dạ..cảm ơn bác sĩ _ Eric nói khi bác sĩ bỏ đi
- Mọi người về đi…em sẽ ở lại canh chừng nó _ Eric nói
- Vậy cũng được…để anh đưa em về _ Vương nhìn Duyên
- Chị về trước
Eric đợi hai người đó đi khuất rồi mới vào phòng bệnh nơi hắn đang nằm, trong đầu cậu bây giờ đang có những suy nghĩ đen tối và độc ác. Cậu có hai lựa chọn cho hạnh phúc của bản thân, một là tiếp tục sống như bây giờ, bảo vệ nó khỏi những điều xấu xa và chúc phúc cho nó với hắn là một cặp rồi nhận lại nỗi đau vì đã để người con gái mình yêu ra đi bên cạnh người con trai khác. Hai là cậu sẽ vùng lên giành lại người con gái cậu yêu, cậu sẽ nói hết tất cả mọi thứ cho nó biết, khi biết rồi nó sẽ nghĩ hắn lừa dối nó, hắn lợi dụng lúc nó lúc tuyệt vọng nhất không có ai bên cạnh để giành lấy tình cảm của nó lúc đó nó sẽ nghĩ khác về hắn và rồi sẽ ghét hắn lúc đó cậu sẽ đến bên cạnh nó như hắn đã làm. Nhưng cậu không có đủ dũng khí để làm điều nào trong 2 điều đó cả, một là người con gái cậu yêu một là thằng bạn thân như anh em mình, cậu thật sự rất khó xử.
***
Hôm nay là ngày bọn hắn đến nhà mai táng, vì Eric cũng biết chuyện nên Pin đã cho cậu ấy đi cùng anh, hắn và anh Vương. Hôm nay cũng như mọi ngày, nó lại đến nhạc viện để luyện tập, nhưng cái tai của nó luôn gây cản trờ công việc luyện tập của nó, nó thật sự phát điên với cái tai khi cứ nhức mỗi khi có âm thanh bên cạnh. Dạo gần đây thính giác của kém dần mà nó không biết, chuông điện thoại reo đến gần hết bài nó mới biết có người gọi, ai mà gọi nó phải gọi với tần suất lớn nhất có thể thì mặt may nó mới nghe thấy. Nó vẫn vô tư không hề hay biết tai mình thật sự có vấn đề mà cứ nghĩ đơn giản rằng căng thẳng quá nên mới thế. Vì luyện tập không thành nó đã đi qua phòng luyện tập của Vương để rủ anh ra ngoài nhưng khi qua thì không có anh ở đó, nó đành lủi thủi quay về. Vừa tới hành lang thì nó gặp Thiên Anh, nó đã cố tình tránh mặt để không gây chuyện nhưng có lẽ Thiên Anh không muốn như thế.
- Cô vẫn còn ở đây sao _ Thiên Anh như vớ được vàng khi có cơ hội nói chuyện với nó
- Tôi không ở đây thì ở đâu được _ nó nói
- Tôi tưởng cô phải đi cùng các anh đến nhà…_ nói tới đây cô ta giả vờ như mình lỡ lời đưa tay lên miệng che lại
- Đi đâu _ nó ghét nhất những thứ có tính gây tò mò cao như thế này
- À…tôi…bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì _ cô ta giả vờ mình đã làm sai nên quay lưng bỏ đi
- Nói cho rõ ràng đi _ nó kéo cô ta đứng lại
- Tôi thật sự không thể nói mà, thông cảm đi
- Cô sẽ không có ý định nói ra nếu không bắt chuyện trước với tôi đâu _ nó thông minh lắm
- Là cô muốn biết…được thôi tôi sẽ nói…_ cô ta tỏ vẻ như mình không còn cách nào khác trốn tránh _ các anh đã đi đến nàh mai táng, tôi tưởng cô đi cùng họ
- Nhà mai táng…họ tới đó làm gì _ nó không hiểu
- Cô có phải là người yêu của anh Ân không vậy trời…tôi nghi ngờ quá
- Anh Ân thì liên quan gì tới việc này mà lôi ảnh vào đây _ nó càng không hiểu cô ta muốn nói gì
- Trời ạ…là người yêu của nhau mà cô không biết hôm nay là ngày gì sao _ Thiên Anh cười đểu
- Đừng vòng vo nữa _ nó hồi hộp
- Ôi trời….hôm nay là giỗ 100 ngày của anh ấy, đừng nói cô không biết chuyện này nha
- … _ như sét đánh ngang tai vậy, gì mà giỗ 100 ngày, chuyện gì vầy nè _ cô vừa nói gì
- Hôm nay là giỗ 100 ngày của anh Ân…chẳng lẽ cô…không biết thật sao
- Anh Ân đang sống sao cô giám nói anh ấy chết chứ _ nó tức giận
- Nè nha…đây có lòng tốt báo cho con lớn giọng là sao…chẳng lẽ…
- … _ nó chờ đợi câu tiếp theo từ miệng cô ta
- Chẳng lẽ…các anh không cho cô biết việc anh Ân đã qua đời sao…sao họ có thể làm vậy với cô chứ
- Nói vậy có nghĩ là mọi người ai cũng biết chỉ mình tôi không biết _ nó đang tự hỏi sao lúc này nó mạnh mẽ thế, nghe tin này sao nó không khóc lóc thảm thiết ngược lại còn mạnh mẽ đối diện nữa
- Có lẽ là vậy rồi
Nó bước đi như người mất hồn, tai nó ù đi chẳng còn nghe thấy gì nữa, chuyện gì đang xảy ra vầy nè, tự nhiên biến mất chẳng nói lời nào rồi vài ba tháng sau thì nghe được tin đã qua đời cũng chẳng biết lý do. Đang đùa nó chắc, sao ai cũng biết mà có mình nó không biết, sao mọi người cứ xoay nó vòng vòng như chong chóng theo ý họ vậy, ai ai cũng biết Ân quan trọng với nó nhiều như thế nào sao có thể đối xử với nó như thế chứ. Nó chợt nghĩ tới hắn, người nó tin tưởng nhất vậy mà cuối cùng lại là kẻ lừa nó kẻ làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của nó, đáng lẽ nó nên dứt khoát quên hắn từ lần trước mới đúng. Sao giờ đau thế, tim nó như thắt lại vậy, nó chẳng biết sao đau thế nữa, là do cái tin trời đánh anh Ân đã mất hay là do lòng tin của nó nơi hắn đang dần bị lung lay. Nó chạy vội về phòng luyện tập thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài đón taxi tới Owl, Thiên Anh đứng trên lầu nhìn xuống nở nụ cười độc ác mãn nguuyện.
- Thành công mĩ mãn…sắp có chuyện hay để xem rồi
Ở Owl.
Vừa ra khỏi taxi nó lao thẳng vào bên trong, giờ này cũng là giờ bắt đầu khách tới quán nên đông người ra vào không mấy ai để ý đến nó, được vài ba người quen có chào hỏi vài câu.
- Anh Pin đâu rồi…cả Khôi Vĩ nữa _ nó hỏi một tên mặc đồ đen
- Bọn họ đã ra ngoài từ sớm rồi
- Khi nào họ về _ nó hỏi tiếp
- Họ nói khoảng 8 giờ họ về
- … _ nó nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 40 còn 20 phút nữa họ sẽ về
- Em sẽ đợi ở bên trong, họ về thì đừng nói em đang ở đây _ nó nỏi
- Dạ _ tên áo đen mở cửa cho nó vào
Nó tiến tới bàn làm việc của Pin, xoay chiếc ghế đen mà anh hay ngồi lại, nó ngồi lên đó rồi xoay lưng lại với cửa ra vào, vì làm như vậy khi họ vào sẽ không thấy nó đang ở đây. Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng việc ta đợi chờ một người hay một việc gì đó thì nó lại rất lâu, thời gian được tính bằng từng giây cho đến khi nó nghe thấy tiếng mở cửa thì nó mới bừng tỉnh.
- Cạch _ tiếng mở cửa và sau đó là tiếng bước chân
- Mày đến bệnh viện đi Khôi Vĩ _ là giọng của Pin
- … _ ” bệnh viện ” hắn bị gì mà đến bệnh viện, nó thấy lo lắng cho hắn
- Mai em sẽ đi _ hắn nói
- Hôm từ bệnh viện về đầu còn đau không _ Eric hỏi
- Không…chắc không sao nữa đâu _ hắn nói
- Dù sao có lại trí nhớ cũng là việc tốt mà _ Vương nỏi
- … _ có lại trí nhớ, nghĩa là hắn đã nhớ lại hết mọi thứ rồi sao
- Chuyện ngày hôm nay đừng để cho bất kì ai biết…sẽ chẳng hay ho gì nếu cánh nhà báo biết chuyện thằng Ân đâu _ Pin ngồi xuống ghế sofa rót rượu
- Em chỉ sợ con bé Thiên Anh, con bé sẽ chẳng thế giữ kín chuyện Ân đã mất đâu _ Vương nói
- Tao cũng vậy…nhưng tao sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này nhanh thôi _ Pin nói
- Còn Lệ Băng _ Eric bỗng nhắc đến nó làm ba người giật mình
- Bây giờ chưa phải lúc thích hợp… _ Pin nói
- Vậy thì đến bao giờ mới gọi là thích hợp _ bỗng nó vừa nói vừa xoay ghế lại nhìn cả 4 người
- Lệ Băng _ Eric bật dậy nhìn nó
- Băng _ Vương ngạc nhiên cũng không kém
- Anh không nghe bọn nó nói… _ Pin nói
- Em đã nói họ đừng nói gì hết…nếu không thì sao em biết chuyện được _ nó đứng dậy tiến lại phía họ
- Em cần một lời giải thích _ nó rất thẳng thắn vào thẳng vấn đề
- Nói vậy…chẳng lẽ em đã biết… _ Vương đứng dậy
- Phải
- Là Thiên Anh sao _ Eric hỏi
- Đúng…là cô ta
- … _ nó đưa mắt nhìn hắn đợi xem hắn có câu hỏi nào cho nó không nhưng hắn còn chẳng buồn nhìn nó lấy 1 cái nữa là
- Ngồi xuống đi _ Pin nhìn nó với Vương
- Giải thích đi _ nó vẫn đứng nhìn 4 người họ
- … _ Pin hất mặt về phía Vương ra lệnh cho anh kể mọi chuyện
- Thôi được rồi…thằng Ân bị ung thư giai đoạn cuối, nó không cho ai biết cho tới khi về đây nó đã nhờ anh Pin giúp đỡ để không ọi người biết…người tiếp theo là anh, lúc đó mẹ em nói nó chỉ còn sống được khoảng 1 tháng nữa thôi…đêm em với nó gặp nhau ở nhạc viện là ngày nó đi…nó đã bắt bọn anh hứa là giữ bí mật với em đến khi ba mẹ nó tự công bố chuyện này với mọi người thì lúc đó em sẽ tự biết, nhưng lúc đó em sẽ không còn nhớ và sẽ không đau vì nó…đó là điều nó muốn
- … _ nó đứng không vững trên đôi chân của mình nên đã lùi lại một bước, hôm đó sao cái hôm nó bật khóc dưới mưa là ngày anh đi sao
- Băng _ nhanh như cắt Pin đứng dậy giữ tay nó lại để nó lấy lại thằng bằng
- Không sao chứ _ Eric nhìn nó lo lắng
- Em nên về nhà nghỉ ngơi _ Vương nói
- …. _ riêng hắn chẳng đả động gì tới nó, việc đó khiến nó buồn rất buồn là đàng khác
- Khôi Vĩ…đưa con bé về đi _ Pin nói
- … _ hắn mệt mỏi đứng dậy lạnh lùng nói _ đi thôi
- Về nghỉ ngơi đi…anh sẽ liên lạc với em sau _ Pin nói
- … _ nó cũng chẳng nói gì nữa mà im lặng bỏ ra ngoài
Hắn chẳng nói câu nào mà chỉ im lặng đi sau nó, không phải hắn ghét bỏ gì khi biết chuyện nó yêu Ân nhiều như thế nào chẳng qua đầu hắn mấy bữa nay cứ bận sắp xếp lại các mảng kí ức nhỏ khiến hắn không còn tâm trí quan tâm tới nó. Với nó và hắn bây giờ việc hắn biết chuyện hắn sắp có lại trí nhớ là việc quan trọng nhất, nó chỉ cần đợi hắn thêm một ít thời gian nữa thôi. Mở cửa xe cho nó vào, hắn cũng vào xe sau đó chồm người qua phía nó để thắt dây an toàn cho nó nhưng nó đã gạt tay hắn ra để tự làm việc đó, chẳng thèm bận tâm chuyện đó hắn nổ máy cho xe chạy. Suốt đường đi chẳng ai nói với ai câu nào, nó cảm thấy hắn đang giấu diếm nó chuyện gì đó, sao nó cảm thấy sợ việc hắn sẽ không còn bên cạnh nó nữa. Người tức giận mới là nó chứ, thái độ của hắn là có ý nghĩa gì, hắn lạnh lùng quá chỉ mới vài ngày thôi mà đã lạnh lùng thế rồi sao. Vì chẳng nói gì nên nó cảm thấy quãng đường về nhà bỗng ngắn lại, mới đó mà đã về tới nhà rồi sao. Hắn bước ra trước để mở cửa xe cho nó, nó thở dài để lấy tinh thần nói chuyện với hắn, bởi nó biết nếu nó không nói ngay bây giờ thì sẽ không bao giờ nữa. Nó nhìn hắn chằm chằm khiến hắn thấy ngại, chưa bao giờ nó nhìn hắn như thế cả.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...