Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 94: Hai Tên Xấu Xa Làm Giàu
"T
iền của tôi đã sắp dùng hết."
Cố Hải đột nhiên toát ra một câu như vậy, Bạch Lạc Nhân cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
"Dựa vào cái cách tiêu pha hoang phí của cậu đấy, cho cậu bao nhiêu tiền cũng không đủ."
"Tôi nào có hoang phí hả?" Cố Hải kêu oan, "Căn nhà kia không phải đều sửa sang toàn bộ lại sao? Sửa sang phải dùng tiền, sinh hoạt hàng ngày của tôi không phải dùng tiền hả? Bây giờ tôi không có một nguồn kinh tế nào, rõ ràng tiền toàn chạy ra ngoài, chỗ tiền gửi ngân hàng kia cũng đều xài hết rồi."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, "Ba cậu không cho cậu tiền hay sao?"
"Ông ta cho, tôi không muốn nhận."
"Vì sao cậu không muốn nhận hả?" Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Ông ta là ba cậu, cậu tiêu tiền của ông ta không phải là chuyện hiển nhiên hay sao?"'
"Việc này cũng tại tôi, trước đây tôi rời nhà dường như tỏ ra có chút thái quá với ba tôi, sau này không muốn nhận tiền của ông ta nữa. Bây giờ quan hệ của chúng tôi tuy rằng hòa hoãn một chút, nhưng đối với những lời nói ra trước đây của tôi, quả thực hai tháng rồi tôi cũng không nhận tiền của ông ta, sống như thế quen rồi, giờ thì lại ngại không muốn chìa tay ra xin tiền."
"Cậu với ba cậu còn khách sáo đến mức đó hả?"
Cố Hải không lên tiếng.
Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang nhìn Cố Hải, "Có phải trong lòng cậu đang ghi hận ba cậu?"
Ánh mắt của ánh mắt lạnh xuống, "Tôi hận ông ta cả đời."
"Cậu có cảm thấy đây chỉ là một hiểu lầm không, có lẽ chuyện mẹ cậu qua đời cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn? Không phải tôi bào chữa cho người kia, tôi chỉ muốn khuyên cậu đem chuyện này kiểm tra kĩ càng một chút. Không minh bạch mà hận thù như thế, thực sự rất dày vò người khác, mẹ cậu qua đời rồi, cậu chỉ còn lại một người thân là ông ta thôi."
Cố Hải im lặng một hồi, nghiêng người sang kéo tay của Bạch Lạc Nhân, thản nhiên nói, "Tôi không muốn nói đến cái này, giờ nói về việc giải quyết vấn đề kinh tế trắc trở của tôi đi."
"Cậu... Trong tay còn có bao nhiêu tiền?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải bấm ngón tay tính toán một chút, "Đại khái điểm tâm sáng ngày mai cũng hơi quá sức."
Bạch Lạc Nhân cười khúc khích.
"Cậu đó, sao có thể đem tiền đốt sạch vậy hả?"
Tay của Cố Hải táy máy nghịch tóc của Bạch Lạc Nhân, thong thả ung dung nói, "Trước đây tôi đã quen tiêu tiền như nước, cậu chưa nghe nói câu này hay sao? Từ tằn tiện đi đến xa xỉ thì dễ dàng, từ xa sỉ đi đến tiết kiệm thì lại khó khăn."
"Như vậy đi, cậu ở lại nhà tôi đi, khi nào có mặt mũi về xin tiền ba cậu thì cậu lại về nhà!"
"Tôi không có mặt mũi xin tiền." Cố Hải cười xảo trá đem mặt úp vào ga giường.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đưa tay đập mấy cái lên gáy Cố Hải, rất bất đắc dĩ nhìn Cố Hải trong chăn lén lút cười.
"Được rồi, cứ như vậy đi." Bạch Lạc Nhân chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này Cố Hải mới đem khuôn mặt từ trong chăn thò ra, để tay lên vai Bạch Lạc Nhân, nửa thân dưới cũng sấn qua.
"Đừng! Tôi làm sao có ở lì nhà cậu ăn uống chùa được, hơn nữa, tôi tay không có tiền, làm việc gì cũng không tiện, cậu giúp tôi nghĩ cách đi, làm sao có thể kiếm ít tiền đó?"
Bạch Lạc Nhân quay người lại, Cố Hải lại nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân, tâm tư lại không biết bay đến nơi nào.
"Có cái gì mà ngượng ngùng hả? Không phải là cậu ở nhà tôi ăn uống chùa cũng gần hai tháng rồi hay sao? Thêm vài tháng nữa thì có làm sao? Hơn nữa bây giờ công việc của ba tôi cũng rất tốt, bao đãi ngộ tốt cũng do cậu giúp đỡ, ông ấy đang không biết báo đáp cậu thế nào kìa! Cậu giải quyết cho ông ấy vấn đề kinh tế nan giải như vậy, đừng nói ở nhà tôi mấy tháng, dù có ở mấy năm ông ấy cũng vui vẻ mà nuôi cậu đó!"
"Cậu cứ nghĩ cách giúp tôi đi." Gương mặt Cố Hải khổ sở, đầu áp vào ngực Bạch Lạc Nhân, "Tôi có thể ở nhà cậu ăn uống chùa, tôi cũng không thể mở miệng xin tiền chú được, ngộ nhỡ tôi có việc gì muốn làm, trong tay không hề có chút tiền tiêu vặt thì làm sao được?"
"Cậu cũng có thể xin tiền ống ấy mà! Cậu ngượng ngùng muốn tôi xin cho cậu nữa hả."
Đầu Cố Hải kì kèo trên ngực Bạch Lạc Nhân một trận, kỳ thực cầu xin là chuyện thứ hai, ý định ban đầu của cậu là cọ cọ lên ngực Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân bị da mặt dày của Cố Hải làm tức đến da đầu tê dại, vội vàng lấy tay khống chế đầu của cậu ta.
"Được, tôi chỉ cho cậu một chiêu, không phải cậu muốn kiếm tiền hay sao?"
Cố Hải cười cười ngẩng đầu, ánh mắt mị hoặc hướng về phía Bạch Lạc Nhân, bên trong lộ ra vài phần vô lại.
"Cậu giúp thím Trâu, giúp ba tôi cũng đều đơn giản như thế, sao cậu không thể tự giúp mình hả? Theo lý mà nói, nếu như cậu muốn kiếm tiền, hẳn là so với bất cứ ai cũng dễ hơn chứ nhỉ?"
"Cách này cậu cũng đừng nghĩ đến." Cố Hải ngắm nghía ngón tay của Bạch Lạc Nhân, "Vậy thì khác gì tôi chìa tay xin tiền, tôi muốn kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình."
Bạch Lạc Nhân nói một câu rất thật thà, "Nếu như cậu muốn dựa vào bản lĩnh của mình cậu sẽ không kiếm được tiền đâu."
Những lời này có thể coi là đả thương lòng tự trọng Cố Hải của chúng ta, Cố Hải nghe xong hất tay Bạch Lạc Nhân một cái, đầu ngay lập tức ngửa lên. Tôi-không-thể-kiếm-được-tiền? Cố Hải tôi nếu như thực sự muốn làm, bây giờ tôi có thể nghỉ học ngay, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng năm năm tuyệt đối có thể thành công cho cậu xem!
"Cậu thực sự muốn kiếm tiền như vậy hả?" Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng đá Cố Hải một cái.
Cố Hải bướng bỉnh, không lên tiếng.
"Thật ra tôi có một chủ ý, có thể kiếm tiền tốc hành."
Cố Hải vẫn cố gắng chống đỡ cho lưng thẳng ngực ưỡn.
"Cậu không nghe thì thôi vậy."
Bạch Lạc Nhân xoay người, Cố Hải vội vàng ôm lấy Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi đánh một vòng dưới vành tai của cậu, "Nói mau, không nói tôi bóp nát trứng của cậu."
...
Cuối tuần, tại căn hộ mới của Cố Hải.
"Yêu kê*!" Lý Thước thả một quân mạt chược ra.
"Ăn!" Bạch Lạc Nhân đem quân mạt chược cầm lấy để vào bên rìa.
Châu Tự Hổ kinh ngạc, "Cậu lại ăn hả?"
Bạch Lạc Nhân cười cười không nói gì.
Cố Hải nhìn bài của mình một chút, ngón tay xoa xoa trên mấy quân mạt chược, cuối cùng cầm lên một quân.
"Tam đồng*."
"Cống." Bạch Lạc Nhân lại cầm lên quân mấu chốt của bộ còn thiếu."
Lý Thước tức giận mà gãi gãi da đầu mình, mắng thầm: "Làm sao hết phanh, ăn, rồi lại cống hả? Con bà nó, tôi lại ra một quân nữa xem cậu còn ăn được nữa không..."
"Thất sách!"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đẩy ngã bài, "Ù!"
(Tam đồng, yêu kê, cống, phanh, thất sách là từ ngữ chỉ quân bài của trò mạt chược.)
Lý Thước và Châu Tự Hổ ngạc nhiên một trận, lại ù? Ngồi chơi từ đầu đến giờ, Bạch Lạc Nhân đã thắng liên tiếp bảy ván, mỗi một ván thắng chưa từng bị soán ngôi.
"Không thể tin được."
Khóe miệng Lý Thước ngậm một điếu thuốc, nheo lông mày xào bài.
Lúc này bài của Châu Tự Hổ rõ ràng không tồi, vừa mới mở một hàng mặt mày đang lúc tràn đầy thỏa mãn vui sướng, cậu ta ném cho Lý Thước một ánh mắt, anh trai cầm chắc thắng ván này, tốt nhất cậu phối hợp một chút.
Cố Hải đánh rất trầm mặc, không phải là kỹ thuật điệu nghệ gì, cũng không phải bài xấu, chủ yếu là người ta cam tâm tình nguyện làm vật hy sinh cho Bạch Lạc Nhân. Bên kia Bạch Lạc Nhân cần gì, bên này cậu ta sẽ dâng hết.
"Ngũ sách." Bạch Lạc Nhân ném ra.
"Ăn!"
"Phanh!"
Châu Tự Hổ cười cười quay sang quơ quơ quân mạt chược trước mặt Lý Thước, "Được, anh đây dành trước, xin lỗi nhé."
Lý Thước lườm Châu Tự Hổ.
Ván mạt chược này đánh vài vòng, chưa từng có người nào lên tiếng, Châu Tự Hổ nhìn thấy bài của mình, để ù thì còn thiếu một bộ Chi nữa, chính là thiếu một bộ lục vạn hoặc là bộ cửu vạn, Châu Tự Hổ khoa tay múa chân dưới mặt bàn mạt chược ra hiện cho Lý Thước.
Lý Thước nhìn quân mạt chược của mình một chút, không thể nói lên lời, thật sự có một bộ cửu vạn.
Vậy thì chờ đi, chờ anh trai cậu chuyển cho, để cậu ù một lần.
Bạch Lạc Nhân đoán chừng lá bài mình cần cũng sắp đến rồi, lấy tay nắm lên quân bài của mình, đặt ở lòng bàn tay dùng sức vân vê một trận, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngầu lạnh mê hoặc, mê hoặc người nọ bên cạnh.
"Ù." Bạch Lạc Nhân đẩy ngã bài, "Một hàng Nhất Điều Long."
Lý Thước và Châu Tự Hổ cùng nhau nằm sấp trên bàn, gương mặt sầu khổ, cái này đâu phải là chơi bài. Đây là tới xoa mạt chược hộ người ta, đây không phải la đi ăn cướp à? Sao có thể lợi hại như vậy hả?
Bốn người chơi từ giữa trưa đến tối, Bạch Lạc Nhân đem bó lớn bó nhỏ tiền mặt buộc vào đút vào túi quần mình.
Lúc ăn cơm, Lý Thước nhịn không được hỏi Bạch Lạc Nhân, "Cậu chơi mạt chược sao lại giỏi như thế hả?"
Châu Tự Hổ cũng hỏi, "Cậu có khảng định là mình không hề chơi lâu năm rồi không?"
"Cậu ta căn bản không cần chơi lâu năm." Cố Hải cười cười, "Tôi đoán nhất định cậu ta có thể nhớ kỹ từng quân bài."
Quả nhiên người hiểu Nhân Tử cũng chỉ có Đại Hải.
Lý Thước vừa ngạc nhiên một trận, "Nhớ bài? Làm sao mà nhớ được? Cậu không biết là lúc xếp bài có cố gắng nhớ từng quân bài của mình được hả? Cậu có thể nhớ kỹ được tất cả quân bài trước mặt mình hay sao? Hơn nữa, bài cũng không phải một mình cậu giữ đâu? Bốn người thay phiên giữ, cậu biết mình có thể bắt bắt được của người nào hả?"
Cố Hải rất tự hào khoe khoang vợ cậu ta, "Tôi nói cho các cậu biết, cậu ta không chỉ có thể nhớ kỹ hai hàng bài trước mắt cậu ta đâu, kể cả tất cả các quân bài của các cậu, cậu ta cũng có thể nhớ kỹ từng quân đó, cho nên chúng ta đang xem vận khí đến nhặt bài, thì cậu ta đã tính toán hết một vòng rồi, tôi nói cho các cậu biết cậu ta có thiên bẩm là đã gặp qua là không quên được, các cậu tin hay không?"
Lý Thước và Châu Tự Hổ bày ra ánh mắt khâm phục nhìn Bạch Lạc Nhân, đây là đại thần trong truyền thuyết hay sao?
Bạch Lạc Nhân cười cười, "Đừng nghe cậu ấy tán dóc, việc này còn phải xem vận khí đó, hôm nay vận khí của tôi có chút tốt."
"Vận khí của cậu không phải quá tốt rồi sao?" Lý Thước uống một ngụm rượu, "Sau này cũng không dám cùng chơi bài với cậu nữa."
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn nhau cười, gian trá nham hiểm xấu xa đều hiện trong đó.
Sau khi Lý Thước và Châu Tự Hổ đi, hai tên tiểu tử xấu xa trốn trong phòng ngủ đếm tiền, Cố Hải thua, ngang với Bạch Lạc Nhân thắng, kỳ thực tất cả đều là chút tiền của Châu Tự Hổ và Lý Thước.
"Tổng cộng 12.000 tệ." Cố Hải nhếch môi cười, "Cậu quả nhiên là cô vợ tốt của tôi."
Bạch Lạc Nhân lúc đầu cười cười, nghe lời này lại xù lông, "Cậu mà còn nói cái từ này một lần nữa, có tin tôi trực tiếp thiến cậu hay không?"
"Thiến tôi?" Cố Hải cười gian tà, "Vậy cậu phải tìm một cái chậu to một chút, không thì không thiến được đâu."
Bạch Lạc Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận né tránh con mắt dâm tà của Cố Hải.