Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 95: Khẩn Cấp Nhận Lệnh
Nguồn: metruyen
Thời gian canh năm, Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng rời khỏi giường, hắn lấy hoành đao từ trên bàn, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Dương Nguyên Khánh sống ở đông viện Dương phủ, đây là nơi ở tập trung của con cháu quan trọng trong Dương phủ, đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với khi ở tây ngoại viện. Mỗi một con cháuđều có một sân nhỏ rất tinh xảo, cửa sân cây cối tươi tốt, hoa tươi đua nở. Một căn nhà trệt có khoảng năm, sáu gian, dựa theo lệ thường của Dương phủ, mỗi con cháudòng chính còn có thêm hai nha hoàn hầu hạ và một người hầu nam trẻ tuổi.
Trong sân của Dương Nguyên Khánh trồng đào, mận, mơ, hồng mỗi loại một cây, cành lá sum xuê. Trong nhà có tám phần mới, năm gian, vốn là nơi ở của nhị thúc Dương Huyền Tưởng. Huyền Tưởng sau khi thành hôn thì chuyển chỗ ở, cái sân này đã trống mười mấy năm, năm ngoái mới sửa sang lại.
Đây là sắp xếp của Dương Huyền Đỉnh - chủ quản sự Dương phủ, tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cũng không có nha hoàn và người hầu nam trẻ tuổi hầu hạ. Hắn chỉ dùng thời gian nghỉ phép thăm người thân để hồi kinh, ở không bao lâu đã phải quay lại thành Đại Lợi.
Dương Nguyên Khánh đã trở lại kinh thành gần 10 ngày, hắn bắt đầu có chút nhớ cuộc sống nơi thảo nguyên. Nhớ chiến hữu của hắn và thảo nguyên mênh mông bát ngát, ngay cả loại rượu sữa ngựa vừa chua vừa chát ấy, hắn cũng nhớ.
Dương Nguyên Khánh đứng dưới một gốc cây hồng xanh um tưới tốt, chậm rãi rút hoành đao sắc bén ra, ném vỏ đao xuống, nhìn chằm chằm mũi đao lóe ra thứ ánh sáng lạnh lùng. Bỗng nhiên chém ra một nhát, thế đao linh hoạt, thoáng chốc ánh đao nổi lên bốn phía, mũi lạnh (vùng giao nhau giữa hai luồng khí lạnh và ấm khi luồng khí lạnh chọc vào dưới luồng khí ấm và đẩy luồng khí ấm chuyển động tới trước) bổ ra bốn phương tám hướng.
Ba năm trước hắn đã thể nghiệm và lĩnh hội được mười ba chiêu thức đao pháp của Trương Tu Đà, có thể tùy ý tổ hợp, thiên biến vạn hóa đao pháp. Hắn cũng không còn kinh nghiêm không đủ giống như lần đầu tiên đánh với Ngư Câu La, lộ ra sơ hở. Trăm trận chiến trên sa trường, kinh nghiệm phong phú khiến đao pháp của hắn đã không hề có chút sơ hở, khiến hắn dần dần nắm giữ được sự tác chiến phối hợp của ba loại viễn tiễn, trường sóc, đoản đao.
Một đám lá cây hồng không chịu nổi mũi đao sắc bén, từ trên cây bay xuống, trong nháy mắt là là bay trước mắt hắn. Một đường ánh sáng lạnh bổ xuống, chiến đao nhanh như sấm đánh, một loại sức mạnh không gì so sánh nổi đã cuốn lá cây vào ánh đao. Mắt thấy đám lá cây này bị đánh cho dập nát, cũng trong thoáng chốc này, dường như thiên địa vạn vật đột nhiên yên lặng, ngay cả thời gian cũng ngưng đọng, chỉ có đám lá cây non yếu lau qua mũi đao mà rơi xuống, phiến lá hoàn toàn bị rách hỏng.
Dương Nguyên Khánh trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, sau khi đột phá Trệ Cố bước vào Phá Công kỳ, hắn đã dò xét ngầm được chỗ tinh diệu nhất trong mười ba chiêu thức đao pháp của Trương Tu Đà. Đó là sức mạnh thu phát tùy tâm, có thể chuyển biến từ cương đến nhu.
Lúc này trong lòng hắn có một loại cô độc nói không nên lời, đao pháp dù có cao minh cũng khó có thể bù kín những mất mát và hiu quạnh trong lòng hắn. Hắn tuy sống ở Dương phủ, nhưng lòng hắn lại cảm giác cách xa Dương phủ ngàn vạn dặm.
Lúc này, bên ngoài của vọng vào tiếng bước chân chạy nhanh:
- Công tử!
Đây là giọng nói của Lưu Nhị thúc, Dương Nguyên Khánh đi ra cửa, thấy Lưu Nhị thúc từ xa chạy tới,
- Lưu Nhị thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Người trong cung tới, đang chờ người ở bên ngoài cửa.
Dương Nguyên Khánh sửng sốt, hiện tại vừa mới qua canh năm một chút, trong cung có người tìm hắn để làm gì? Hắn gật đầu, nhanh chân bước ra ngoài cửa phủ.
Bên ngoài cửa phủ có hai thái giám, thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, hai tên thái giám lập tức hành lễ nói:
- Dương tướng quân, bệ hạ triệu kiến khẩn cấp, mời tướng quân lập tức vào cung gặp Thánh Thượng.
Dương Nguyên Khánh biết ông nội cả đêm chưa về, phỏng chừng là đã có đại sự quân quốc xảy ra, hắn xoay người lên ngựa, theo hai thái giám đi nhanh về hướng cung Đại Hưng.
Lúc này sắc trời đã có chút tảng sáng, bầu trời đông đã xuất hiện màu trắng bạc. Trong ngự thư phòng của Dương Quảng ở Thái Dịch điện, đèn đuốc vẫn sáng trưng. Dương Quảng cùng mấy trọng thần dường như thức trắng đêm, đang thương nghị quân tình khẩn cấp. Đã có tin tức truyền đến, Hán Vương Dương Lượng đã giương cờ tạo phản.
Nếu nói Dương Dũng là kẻ thù chính trị của Dương Quảng, vậy thì Hán Vương Dương Lượng lại là kẻ thù trên mặt quân sự của Dương Quảng. Hán Vương Dương Lượng là con trai nhỏ nhất của Tùy đế Dương Kiên, thụ phong ở tổng quản Tịnh Châu, đất phong của gã cực lớn. Phía đông của Hào Sơn đều thuộc quyền của gã, phía tây từ Hào Sơn, phía đông đến biển xanh, nam đến Hoàng Hà, quản lý 52 châu, thống lĩnh hơn 100 nghìn quân đội, chỉ riêng thân binh Vương phủ của Dương Lượng đã có hơn 50 ngàn người.
Đương nhiên, đất thuộc quyền quản lý của Dương Lượng không phải vương quốc độc lập, lệ thuộc vào các châu huyện của Tịnh Châu vẫn thuộc quản hạt của triều đình, nhưng quân đội lại thuộc Dương Lượng thống soái.
Từ sau khi Thái Tử Dương Dũng bị phế, Dương Kiên liền bắt tay vào cướp đoạt đất phong của phiên vương (vua của nước phên dậu). Ông ta trước sau đã tước đoạt được thuộc quốc của Thục Vương Dương Tú và Tần Vương Dương Tuấn, giam cầm Dương Tú, còn Tần Vương Dương Tuấn lại không may bị bệnh mà chết. Vào lúc Dương Kiên chuẩn bị thâu tóm thuộc quốc của Hán Vương Dương Lượng, lại không may lâm trọng bệnh, cuối cùng không thể không đem việc khó giải quyết này giao cho Dương Quảng.
Dương Quảng ban đầu muốn dùng mưu kế lừa Dương Lượng trở lại kinh thành, trong thời gian Dương Kiên bệnh nặng, ông ta sẽ giả mượn danh nghĩa của Dương Kiên phái Khuất Đột về Tương Châu triệu Dương Lượng vào kinh. Không ngờ tin tức Dương Kiên băng hà bị lộ ra, Dương Lượng không chịu về kinh, giương cờ tạo phản đã là điều tất nhiên. Cho dù bây giờ Dương Lượng vẫn chưa công khai tạo phản, nhưng bọn họ cần phải sớm chuẩn bị, để tránh bị Dương Lượng đánh cho trở tay không kịp.
Trong ngự thư phòng, ngoài Dương Quảng ra, còn có các đại thần Dương Tố, Vũ Văn Thuật, Trưởng Tôn Thịnh, ngoài ra còn có Tấn Vương Dương Chiêu và Dự Chương Vương Dương Giản.
Bọn họ hiệp thương thâu đêm, thực tại đều có chút mỏi mệt không chịu nổi rồi.
Những việc trọng đại đều đã được xác định, Tấn Vương Dương Chiêu cực lực đề cử Dương Tố là chủ soái, mà Dự Chương Vương Dương Giản thì chủ trương Vũ Văn Thuật là chủ soái, một lần khiến Dương Quảng có chút khó xử.
Cho dù Vũ Văn Thuật và Dương Tố đều là tướng trong hàng trăm trận chiến của vương triều Đại Tùy, nhưng sau khi Dương Quảng suy đi xét lại, vẫn quyết định vì mục đích thận trọng, dựa vào Dương Tố rất có tính điềm đạm rất có tài năng quân sự đảm nhiệm chủ soái, phong làm tổng quản hành quân đạo Tịnh Châu, đại sứ trấn an đạo Ký Châu. Trưởng Tôn Thịnh làm phó soái, phong làm thứ sử Tương Châu, Vũ Văn Thuật là tổng quản đô lương hậu quân. Dương Tố Thống soái 100 ngàn quân Quang Trung, và chinh phạt quân đội phía đông của Hào Sơn, cộng thêm 200 ngàn đại quân chinh phạt Hán Vương Dương Lượng.
Trưởng Tôn Thịnh còn có chút do dự:
- Bệ hạ, con trai trưởng của thần Trưởng Tôn Hành Bố làm việc dưới tay Hán Vương, thần lo lắng bị Dương Lượng chế ước, không thể tận tâm công hiến vì bệ hạ.
Dương Quảng khoát tay:
- Trưởng Tôn ái khanh có thể thông cảm cho gian nan của đất nước, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trẫm tin ái khanh sẽ không vì con trai mà tổn hại đại nghĩa của đất nước, ủy công trọng trách, việc công không được chối từ!
Dương Quảng thấy Dương Tố cũng có lời muốn nói, liền mỉm cười:
- Hay là Thái Phó cũng có việc khó xử gì đúng không?
Dương Tố vội nói:
- Bệ hạ, lão thần không có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi Trưởng Tôn tướng quân đề cử Nguyên Khánh đi U Châu, thần có chút lo lắng, nó dù sao cũng còn trẻ, thần sợ nó làm lỡ mất đại sự của bệ hạ.
Dương Quảng chuẩn bị điều động quân đội U Châu hướng về phía tây tiến công Dương Lượng, nhưng ông nhận được tin tức, tổng quản U Châu là Đậu Kháng và Dương Lượng có quan hệ chặt chẽ. Dương Quảng nghi ngờ y và Dương Lượng đã có câu kết, quyết định bí mật bắt Đậu Kháng. Trưởng Tôn Thịnh liền đề cử cháu của Dương Tố là Dương Nguyên Khánh đến chấp hành nhiệm vụ này, ấn tượng của Dương Quảng đối với Dương Nguyên Khánh cực kỳ tốt, ông ngay tức thì đồng ý.
Dương Tố biết cháu mình rất có năng lực, bắt Đậu Kháng ông cũng không phản đối, nhưng ông lo lắng Dương Nguyên Khánh thống soái không nổi 30 nghìn quân đội U Châu.
Dương Quảng tay chắp sau lưng đi mấy bước, Dương Tố nói có lý, Dương Nguyên Khánh tuy giỏi tùy cơ ứng biến, nhưng dù sao cũng còn trẻ, ít từng trải, thống soái 30 nghìn quân e là có chút quá sức. Một khi quân U Châu bại, tình thế sẽ có chút ác liệt.
Dương Quảng gật gật đầu:
- Vậy thì theo ý kiến của Thái Phó ai thống soái quân U Châu thì hợp lý?
- Lão thần đề cử hai người, có thể chọn một trong số đó. Một là cấp dưới cũ của lão thần Lý Tử Hùng, tiền nhiệm Thứ sử Giang Sơn, hiện người đang ở Lạc Dương, năng lực thống soái rất mạnh…
Lời của ông chưa nói xong, Vũ Văn Thuật lập tức phản đối:
- Bệ hạ, Lý Tử Hùng ít từng trải, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm. Lão thần đề cử Lý Cảnh – tổng quản Đại Châu. Người này võ nghệ cao cường, năng lực thống soái không thua gì lão thần, ông ta nhất định có thể đảm nhiệm trọng trách này.
Dương Quảng cũng xuất thân là Thống soái đại quân, ông ta biết rõ sự quan trọng của soái tướng hợp ý. Lý Cảnh mà Vũ Văn Thuật đề cử tuy là danh tướng, nếu không hợp với Dương Tố… rất có khả năng sẽ dẫn đến bại binh, ông liền lắc lắc đầu:
- Đại Châu cũng quan trọng tương tự, không thể lâm thời đổi tướng. Lý Tử Hùng trẫm cũng hiểu ông ta, thời Bình Trần liên tiếp lập được kỳ công, do ông ta thống soái quân U Châu, Dương Nguyên Khánh có thể làm phó tướng cho ông ta.
Dương Quảng lập tức quyết đoán:
- Lập tức đi Lạc Dương truyền ý chỉ của trẫm, phong Lý Tử Hùng làm Đại tướng quân, thứ sử Lam Châu, lệnh ông ta lập tức về U Châu.
Vũ Văn Thuật đêm nay chỉ là một vai phụ, ông ta muốn tranh chủ soái với Dương Tố, thất bại rồi, ông ta lại đề cử đại tướng tâm phúc của mình là Lý Cảnh, vẫn thất bại. Đến cả Dương Nguyên Khánh cháu trai của Dương Tố cũng có được trọng trách, khiến ông ta chán nản vô cùng. Sau khi Dương Quảng đăng cơ, ông ta đã khát vọng trở thành đệ nhất thần của Đại Tùy, vượt qua Dương Tố. Bây giờ cuối cùng ông ta hiểu được, cho dù ông ta có nhận được sự sủng tín của Dương Quảng, ông ta cũng không thể nào vượt qua cây cổ thụ đã thâm căn cố đế Dương Tố này. Trong lòng ông ta thầm thở dài, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Lúc này, một tên thái giám ở cửa bẩm báo,
- Bẩm báo bệ hạ, Dương Nguyên Khánh tướng quân đến rồi ạ.
Dương Quảng lập tức cười nói:
- Cho cậu ta vào!
Trong chốc lát, Dương Nguyên Khánh đã bước nhanh vào. Hắn mặc quân phục, quỳ một gối xuống hành lễ:
- Tướng phòng giữ thành Đại Lợi Phong Châu Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ.
Dương Quảng híp mắt, tên tiểu tử này chuồn cũng nhanh thật, sau Nhân Thọ cung đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa, ông có ý nói đùa hai câu, tuy nhiên trước mặt trọng thần, ông cần phải giữ uy nghiêm của đế vương.
- Dương tướng quân miễn lễ bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại hành lễ với mấy vị trọng thần,
- Tham kiến các vị đại thần.
Trưởng Tôn Thịnh cười ha hả:
- Nguyên Khánh, ta đã đề cử cậu với bệ hạ, có một nhiệm vụ nan giải.
Dương Nguyên Khánh không một chút do dự nói:
- Vi thần muôn lần chết không chối từ.
Ngay cả Vũ Văn Thuật cũng không kìm nổi mà gật đầu, tạm thời không nói Dương Nguyên Khánh này năng lực có được hay không, nhưng thái độ đó quả thật không tồi, quyết đoán kiên quyết, mạnh mẽ hùng hồn, chả trách Dương Tố nói, trong thế hệ cháu của ông ta, người này là nhất, quả nhiên là có chút thành tựu.
Dương Quảng cũng rất tán thưởng thái độ của Dương Nguyên Khánh, bèn mỉm cười nói:
- Khanh đi U Châu một chuyến, thay trẫm bắt tổng quản Đậu Kháng, nhưng khanh không được làm hại đến tính mạng của ông ta. Sau khi bắt người, do Lý Tử Hùng cai quản đại quân U Châu, khanh là phó tướng.
- Vi thần hiểu rồi, vi thần có thể mang bao nhiêu quân đội ạ?
Dương Quảng lắc lắc đầu,
- Không được mang theo một ai, khanh đơn thương độc mã đi tới đó. Trẫm đưa cho khanh năm trăm lượng vàng, khanh có thể chiêu mộ quân đội ở đó, hừng đông sẽ xuất phát.
Rời hoàng cung, Dương Tố có chút mỏi mệt không chịu nổi, ngồi bên trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Nguyên Khánh lại yên lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại đang suy tư về nhiệm vụ của hắn, không biết nên cảm tạ Trưởng Tôn Thịnh, hay là mắng ông ta một trận. Trưởng Tôn Thịnh biết rõ hắn về kinh thành là để nghỉ ngơi, lại đem nhiệm vụ nan giải này giao cho hắn, không mang theo một người nào, để hắn đi bắt tổng quản U Châu – Đậu Kháng vừa võ nghệ cao cường lại dũng mãnh thiện chiến, khiến hắn không thể không cười khổ.
Lúc này, Dương Tố ngồi phía trước mỉm cười,
- Sao thế, bây giờ mới biết rất khó sao?
- Ông nội, quân công của cháu ở hồ Cáp Lợi, Binh bộ không báo cáo sao?
Dương Nguyên Khánh lại nghĩ đến một chuyện khác, quân công giết Đạt Đầu của hắn ở hồ Cáp Lợi, cho tới nay một chút tin tức cũng không có.
- Quân công ở hồ Cáp Lợi Thánh Thượng đã biết rồi, hôm qua còn nói với ông về chuyện này, hỏi ông phong thưởng cho cháu như thế nào, ông đã từ chối thay cháu rồi?
- Tại sao?
Dương Nguyên Khánh lặng yên.
- Người nổi bật thì dễ bị ghét, cháu mới chỉ là một cây non yếu ớt, bây giờ cần đòi hỏi rễ sâu, chứ không phải là lớn nhanh. Nguyên Khánh, cháu là viên ngọc sáng mà ông nội giấu trong cát, ông nội không hi vọng cháu tỏa sáng quá sớm, bao gồm cả lần nhiệm vụ U Châu này, ông cũng đã thay cháu từ chối, nhưng không được, khiến ông vô cùng lo lắng!
Dương Tố thở một hơi thật dài, trong mắt chứa đầy sự lo lắng. Sự nổi trội của gia tộc ông quá lớn, tuyệt không phải là chuyện tốt, công cao lấn chủ!
Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lát, bèn nói:
- Cháu có thể hiểu suy nghĩ của ông, cháu không vấn đề gì, nhưng thuộc hạ của cháu thì sao đây? Có công không thưởng, sau này cháu lĩnh quân như thế nào, ông nội có suy xét qua không?
- Điều này ông biết, ông đã suy xét qua rồi!
Dương Tố thản nhiên nói:
- Bây giờ dưới danh nghĩa của cháu đã có một điền trang, là sự phân phối bình thường của gia tộc, cháu có thể bán nó, tưởng thưởng cho tướng sĩ có công, trợ cấp cho người chết trận. Ông biết cháu đã kiếm của Hạ Nhược Bật năm trăm lượng vàng, cái này ta sẽ không quản nữa.
Dừng lại một chút, Dương Tố lại chậm rãi nói:
- Hãy nhớ, chuyện này chỉ có cháu và ta biết, bán điền trang là việc của cháu, không có một chút liên quan gì tới ông, sau này Thánh Thượng hỏi tới, cháu cứ nói như thế.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu, hắn có thể lý giải, hắn chỉ là một tiểu quân quan, vấn đề tự ý một mình khao quân cũng không lớn, nhưng ông nội thì khác, điểm này, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng.
Dương Tố thấy hắn có thể tiếp nhận nỗi khổ tâm của mình, không khỏi thầm gật đầu. Trẻ nhỏ dễ dạy, cháu mình võ nghệ siêu quần, nhiều lắm chỉ là tướng tài. Nhưng muốn thành soái tài, hắn cần phải hiểu một số quy củ cấm kỵ, Nguyên Khánh đã không để ông thất vọng. Những chuyện này đương nhiên không phải bẩm sinh mà có, nhưng phải có thể từ một suy ra nhiều việc, điểm qua là thấu, đấy mới là thiên phú.
- Cháu có còn vấn đề gì không?
Dương Tố khẽ cười nói.
- Cháu còn có một vấn đề, đó là nhiệm vụ U Châu cháu nên làm thế nào?
- Cháu vẫn cứ đi, ông sẽ phái Thiết Ảnh thập bát kỵ đi theo cháu tới đó, để bọn họ giúp cháu một tay. Nhưng cháu phải nhớ hai điểm, mẫu thân của Đậu Kháng là tỷ tỷ của tiên đế, cũng chính là Trưởng công chúa An Thành. Đậu Kháng kỳ thực là biểu huynh (anh họ) của Thánh Thượng, cháu tuyệt không được gây tổn thương đến tính mạng của ông ta. Lần này Thánh Thượng không cho phép cháu dẫn binh theo, là vì cháu phải đi qua vùng đất do Hán Vương khống chế, cháu nhất thiết không được huênh hoang, làm Hán Vương phát hiện ra ý đồ của cháu.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Tôn nhi nhớ kỹ.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ ra một việc, liền vội nói:
- Ông ơi, lần này chinh phạt Hán Vương, cho sư phụ của cháu một cơ hội nhé!
- Trương Tu Đà sao?
Dương Tố híp mắt mỉm cười,
- Được, ngày mai ông sẽ cho người triệu ông ta về giúp ông.
Lúc này ở cổng chính Dương phủ, có một tiểu tướng mặc giáp bạc đang đứng đó, tay cầm kim bối hổ nha đao, đang kiên nhẫn chờ Dương Nguyên Khánh trở về.
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải