Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 94: Lộ Thiên
- Đau ở đâu vậy, đau ở mạng sườn phải không?
Trần Tiểu Cửu quan tâm hỏi han.
Lúc này hắn thực sự cảm thấy lo lắng, gãy xương sườn không phải là nghiêm trọng lắm, nhưng xương sườn đó gãy mà đâm vào nội tạng thì vô cùng phiền toái.
Hắn sờ vào sườn Đan Nhi qua lớp áo, phát hiện phần xương sườn bị gãy nằm ở dưới ngực phải.
- Ngươi làm cái gì đó, muốn sàm sỡ sao? Ta cắt cái ấy đó!
Đan Nhi cố chịu đau đớn giãy dụa nói.
Đến lúc này rồi còn cắt cái gì chứ? Quả thực ta phục cái nghị lực của ngươi rồi đó, hắn lắc lắc đầu cười khắc khổ nói:
- Đan Nhi, ta chỉ kiểm tra chỗ thương của nàng mà thôi, nàng yên tâm, ta là người rất thuần khiết mà.
Hắn sờ vào chỗ bị thương, quan tâm hỏi:
- Đan Nhi, việc cấp bách hiện tại là nối chiếc xương sườn của nàng lại, nếu cứ kéo dài thời gian thì sẽ nguy hiểm đó, nàng cứ nằm ở đây nghỉ ngơi lát đã, ta đi kiếm một lang trung tới đây.
- Không cần, ngươi... ngươi không được đi, ta... ta sợ lắm!
Đan Nhi giãy dụa nói.
Ngươi mà sợ á? Một cao thủ võ công bướng bỉnh như này mà lại sợ hãi sao? Trong lòng Trần Tiểu Cửu không khỏi cười ngây ngô, một người con gái có kiên cường tới mấy thì gặp phải lúc bức bách thế này thì cũng hiện lên một mặt cô độc bất lực thôi, hắn an ủi Đan Nhi nói:
- Sợ gì chứ? Nàng sợ là có tên lưu manh nào tới đây sao? ở đây rất an toàn, không có ai tìm tới đâu, ta đi kiếm cho nàng một lang trung, phải nối xương sườn của nàng lại đã.
- Không cần, ngươi đừng đi, ta.. thực sự ta có chút sợ!
Đan Nhi tóm lấy góc áo của hắn nói:
- Hơn nữa, đêm hôm thế này thì tìm đâu ra lang trung chứ, cho dù có tìm được đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ không cho những tên nam nhân thối tha đó động vào... động vào người ta đâu!
Đan Nhi vẻ miễn cưỡng nói.
- Vậy phải làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu không ngừng vò đầu, hắn không ngờ rằng cô bé Đan Nhi này miệng thì nói những câu rất thoải mái nhưng trong thâm tâm lại bảo thủ như vậy, hắn ngẫn nghĩ rồi nói:
- Chi bằng ta đốn Song Nhi tới đây nhé, Song Nhi là muội muội của nàng, có gì giúp nàng chắc không thành vấn đề rồi.
- Thế thì càng không được, đừng bao giờ đi tìm Song Nhi!
Đan Nhi lại bĩu môi cự tuyệt nói:
- Song Nhi là đứa vô dụng nhất, tính cách thì mềm yếu, lại sợ nhìn thấy máu nữa, hơn nữa nó đến mà nhìn thấy bộ dạng của ta như vậy, thì sẽ khóc sướt mướt không dứt cho mà coi, như vậy thì càng chẳng giúp được việc gì cả.
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, thế nàng bảo ta phải làm thế nào đây?
Tiểu Cửu có chút không kiên nhẫn nói.
Đan Nhi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên than thở nói:
- Đây chính là cái mệnh của ta nó khổ, thôi kệ đi, Tiểu Cửu, cho cái tên khốn kiếp như ngươi được phép chữa trị cho ta đó.
Nàng dám mắng ta là khốn kiếp sao? Nếu ta là khốn kiếp thì nàng cũng là khốn nạn, Trần Băng bị nói vậy ngẩn người ra, thầm nói:
- Ta chẳng phải là tên nam nhân thối tha đó sao? Sao ta lại được động vào người nàng.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi là tên không có chút lương tâm gì, ngươi còn dám nói những câu lạnh lùng đó sao?
Đan Nhi tức giận nước mắt cứ tuôn trào nói:
- Ta là một người con gái băng thanh ngọc khiết, ôm thì cũng đã bị ngươi ôm rồi, sờ cũng bị ngươi sờ rồi, thế mà ngươi còn nói được những câu không có lương tâm như vậy.
- Đan Nhi, ta ôm nàng thì không sai, đó chẳng phải là có nguyên nhân chính đáng sao? Cũng chẳng phải ta cố ý chiếm dụng nàng, nàng cũng đừng đưa trách nhiệm đó lên đầu ta nhé, ta là người rất đàng hoàng mà.
Trần Băng lại cố ý nói:
- Hơn nữa ta ôm nàng là thật, nhưng còn sờ nàng thì ta sờ bao giờ nào? nàng đừng có đổ oan cho ta nhé, ta là người còn thuần khiết lắm đó.
- Ngươi... ngươi còn không dám thừa nhận sao?
Đan Nhi giơ tay quơ lung tung nói:
- Đêm đó ở trong phòng là ai đã cầm lấy tay của ta vậy?
- Đêm hôm như vậy, ai bảo nàng tới phòng ta làm gì chứ? Là do nàng vụng trộm chạy tới, không thể trách ta được.
Trần Băng toát cả mồ hôi, đó chẳng phải chỉ là cầm tay thôi sao? Cũng chẳng thể dẫn tới có thai được, có gì mà đáng kinh ngạc thế chứ, vừa nãy ta còn cầm tay của nàng nữa đó thôi.
Đan Nhi tức giận tới mức nước mắt đầm đìa, giống như nước sông Hoàng Hà trần trề không thể vãn hồi được, càng khcos thì chỗ sườn nàng càng co giật lên, chỗ xương sườn bị gãy càng thêm đau đớn.
Trần Băng sợ nhất là nhìn thấy đàn bà khóc, có lần Song Nhi khóc nóc khiến hắn cuống cuồng chân tay, còn ả Đan Nhi này, không phải dễ dàng mà khóc được, nhưng một khi đã khóc thì đúng là rất thương tâm lạc phách, mênh mông như biển rộng vậy, khiến người khác không biết phải an ủi thế nào nữa.
- Đan Nhi, nàng đừng khóc nữa, nàng khóc thế này, trái tim trong lồng ngực ta sắp nhảy ra ngoài mất rồi!
Trần Băng lo lắng chẳng biết phải làm thế nào, toát hết cả mồ hôi ra.
- Ngươi là tên không có chút lương tâm gì cả, nếu không phải vì ngươi, thì ta có thể bị thương như vậy được không? Bây giờ ta đáng thương như vậy, bị ngươi ôm và sờ rồi, ngươi còn không nghĩ cho ta, ta hận ngươi...
Đan Nhi khóc như chưa bao giờ được khóc nói.
Cái cô Đan Nhi này, nói gì mà đáng thương vậy, cứ như ta đã hại đời nàng vậy, nàng cũng chẳng phải vợ ta, ta cũng chẳng phải là người đàn ông của nàng, nói những câu đó ra làm gì chứ? Hơn nữa, mọi chuyện đều do nàng tự gây ra, sao lại đổ lên đầu ta hết thế, ta còn chưa thèm nói nàng đâu đó.
Con gái mà khóc thì chẳng nói lý luận nào cả, Tiểu Cửu không ngừng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt Đan Nhi rồi nói:
- Tổ tông của tôi ơi, bà cô của tôi ơi, người đừng khóc nữa, dù sao ôn thì ta cũng đã ôm rồi, sờ thì cũng đã sờ rồi, ta sẽ nối xương gãy cho nàng được chưa nào?
Đan Nhi nghe thấy Trần Băng nói như vậy, nước mắt cũng dần dần ngừng tuôn trào, nhưng vẫn còn vẻ thút thít nói:
- Được lợi thế còn tỏ ra này nọ!
Ai muốn được lợi thế chứ, cái chỗ đó của ngươi có khi còn chưa phát triển hoàn thiện ý chứ, còn chẳng bằng tứ đại hoa đán nữa là, còn chưa cần so sánh với vẻ đẫy đà và quyến rũ của Hồng Hạnh cô nương đâu đó.
Hắn thấy Đan Nhi nước mắt vẫn còn ngấn, bộ dạng rất đáng thương, chẳng còn chút ghê gớm và bướng bỉnh như trước kia nữa, hắn không muốn để nàng phải khổ sở nữa, liền trấn an nói:
- Đừng khóc nữa nhé, Đan Nhi, nàng xinh đẹp như vậy, càng khóc thế này sẽ xấu lắm đó.
- Ngươi lại gạt ta, sao ta chưa bao giờ nghe thấy ai nói như vậy?
Đan Nhi vừa khóc những cũng phải mỉm cười nói.
Ngươi không gặp ta sớm thôi, nếu không thì ngươi cũng đã nghe thấy những lời đó từ lâu rồi, Trần Tiểu Cửu đột nhiên khó xử nói:
- Nhưng Đan Nhi, ta không biết nối xương, thì sao có thể nối được đây?
- Rất đơn giản, ngươi đặt hai chiếc xương bị gãy vào đúng vị trí, hai đầu gãy nối liền với nhau là được rồi, sau khi ta vận công, hơi thở lưu thông, dần dần sẽ khôi phục được thôi, không giống như những tên biết vài món võ công vớ vẩn kia đâu.
- Vậy được rồi, Đan Nhi, vậy thì phải bắt đầu luôn thôi, trị bệnh cứu người, cứu sống được người khác là việc ta cảm thấy vinh hạnh nhất.
Hắn sờ vào chiếc xương sườn ở dưới ngực phải của Đan Nhi, muốn nối liền nó lại, nhưng vì cách một lớp áo nên rất không tiện chút nào, mỗi lần muốn nối lại, nhưng lại bị chệch một chút, khiến Trần Tiểu Cửu tay chân cứ luống cuống cả lên, cứ thế mà làm đi làm lại bao nhiêu lần, khiến Đan Nhi đau tới mức như chết đi sống lại, vừa khóc vừa kêu gào.
- Đan Nhi, vậy phải làm thế nào, ta nói thì hay nhưng khi động tay vào thì thế nào ý, không thể làm tốt được, hay là tìm cho nàng một lang trung thôi.
Trần Tiểu Cửu giả bộ đứng dậy nói.
- Cứ bình tĩnh!
Đan Nhi gấp giọng nói.
- Vậy phải làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói.
Đan Nhi sững sờ nghĩ một hồi lâu, thầm nghĩ, mệnh mình thật khổ, không ngờ lưu lạc tới nước này, rồi lại nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Ngươi cởi... cởi áo của ta ra đi, như vậy... như vậy mới có thể nối liền được.
- Làm thế sao được chứ? Ta là một vị quân tử đường đường chính chính, làm sao dám cởi bỏ quần áo của cô nương được chứ?
Đôi mắt Trần Băng cứ chuyển động và nói.
- Ngươi còn nói nữa, ta đã ngượng chết người rồi nè, sự việc gấp gáp thì phải miễn cưỡng mà làm thôi.
Đan Nhi nhắm mắt lại, trong lòng thầm than thở, tên Trần Tiểu Cửu này hời quá rồi, lại còn nói những câu ra vẻ này nọ nữa, ta quyết không tha cho ngươi đâu.
- Đan Nhi, vậy ta hành động đây.
Trần Băng hi hí cười nói, tiểu ác ma, đây là do ngươi chủ động dâng lên cho ta đó nhé, đừng có trách ta đó.
Tay trái của hắn khẽ run lên, kéo chiếc áo ngoài của nàng ra, lại nhẹ nhàng cởi bỏ cái yếm của nàng, kéo xuống dưới nửa ngực phải, nhìn thấy bộ ngực trắng nõn nà và đầy đặn nhẵn mịn của nàng, đâu óc như quay cuồng vậy, đầu óc như trống rỗng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyệt đẹp lộ thiên đó, không thể nào dám dùng tay để sờ mó, cứ ngẩn ngơ ra đó.
Cái cô nàng này, cũng ghê gớm quá ha!