When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94
dit: Hà
Thừa dịp buổi trưa không có người, Quản Bình lặng lẽ đỡ Ngưng Hương trở về Từ gia, sau khi để Ngưng Hương chờ ở tây phòng, nàng đi sang đông phòng tìm trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ, lại bưng chậu nước đi vào.
"Ta tự mình làm." Thấy Quản Bình muốn giúp nàng cởi y phục, Ngưng Hương lui về sau một bước, nàng theo thói quen hầu hạ người khác nhưng lại không muốn để người khác giúp nàng.
Quản Bình lạnh lùng liếc nàng một cái, không giận mà uy.
Ngưng Hương cười, nàng biết nàng ta kỳ thật cũng chỉ là người lạnh lùng bên ngoài bèn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, bởi vì vết thương trên cổ nên nàng không thể chuyển động đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Quản Bình. Nghĩ đến lúc Quản Bình tỉ mỉ giúp nàng bôi thuốc, còn có hai câu nhắc nhở, trong lòng Ngưng Hương trở nên ấm áp, "Hôm nay cám ơn ngươi."
Quản Bình không thèm để ý, vừa cởi y phục phía ngoài của Ngưng Hương ra thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại một chút, cảm giác có chút không được tự nhiên.
Không trách được thế tử không chịu buông tay, khuôn mặt đẹp cùng dáng người tốt như vậy, một cô nương như nàng nhìn mà còn phát thèm, huống gì đổi lại là nam nhân khác, còn không phải là muốn ôm vào trong ngực mà yêu thương sao?
"Còn lại ngươi tự mình cởi đi." Quản Bình xoay người, đem khăn nhỏ bỏ vào trong chậu nước.
Bên cạnh Ngưng Hương lúc trước có tỷ muội tốt là Tố Nguyệt, bây giờ lại đối mặt với tỷ muội khác lộ ra bản tính nóng nảy khiến nàng dở khóc dở cười, bây giờ Quản Bình lại lộ rõ vẻ cẩn trọng, Ngưng Hương mỉm cười nhẹ nhàng từ từ xoay người, vừa muốn đưa tay cởi dây lưng thì đột nhiên có một đôi tay mát lạnh dính nước chạm vào.
"Ngươi bị thương trên cổ, đừng cố gắng với cánh tay, đặc biệt là tay phải." Quản Bình tỉnh táo nhắc nhở nàng, nhanh tay đem chiếc khăn nhúng nước đưa tới, "Dùng tay trái lau sơ qua vết máu phía trước đi, còn sau lưng để ta giúp ngươi."
Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn.
Đổi qua mấy lần nước, cuối cùng mới lau xong vết máu trên người.
Mặc xong xiêm y, Quản Bình lần nữa giúp Ngưng Hương kiểm tra miệng vết thương, "May mắn mũi trâm không đâm quá sâu, buổi chiều ngươi mượn cớ nằm nửa ngày, buổi tối ta lại giúp ngươi đổi thuốc lần nữa, sau sáng mai sẽ không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng ba ngày nay không thể làm bất cứ động tác nghiêng đầu, đỡ cho miệng vết thương nứt ra."
"Ta sẽ nói lúc ngủ bị sái cổ." Biết Bùi Cảnh Hàn đã thả lỏng cho mình, trong lòng Ngưng Hương dễ chịu hơn không ít, nổi lên tâm tư trêu ghẹo.
Mà nam nhân bị nàng lấy cái chết bức lui lại mặt lạnh như băng.
Vào Hầu phủ, miễn cưỡng bồi lão phu nhân và mẫu thân ngồi chơi chốc lát, sau đó Bùi Cảnh Hàn lợi dụng thân thể đường xá mệt nhọc khó chịu để làm lí do trở về Lãnh Mai Các.
Tố Nguyệt nghe tin hắn hồi phủ nên đã sớm đứng chờ ở cửa viện Lãnh Mai Các, xa xa nhìn thấy nam nhân mặc trường bào màu xanh ngọc, Tố Nguyệt bước nhanh đi về phía trước đón, sau đó không biết nghĩ đến cái gì bèn dừng chân lại, siết chặt khăn, hơi có vẻ bất an nhìn nam nhân đang dần dần đến gần.
Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy trong cặp mắt câu dẫn người có sự nhớ nhung không thèm che dấu, còn có mấy phần căng thẳng sợ hãi.
Bùi Cảnh Hàn mím môi bước qua nàng.
Tố Nguyệt không dám lên tiếng cúi đầu đi theo sau hắn, vừa vào trong phòng, thấy nam nhân đang nhăn nhó ngồi bên cạnh bàn, Tố Nguyệt vội vàng nịnh nọt rót trà bưng qua, dịu dàng nói: "Thế tử đi đường gấp rút vất vả, trước tiên uống ngụm trà nhé?"
Bùi Cảnh Hàn không nhận, giương mắt hỏi: "Lúc Ngưng Hương chuộc thân vì sao em không khuyên nàng ấy?"
Hắn lạnh như băng, sắc mặt Tố Nguyệt càng thay đổi, để chén trà xuống, mấp máy miệng giống như muốn thanh minh cho bản thân, về sau có lẽ là cảm thấy cho dù giải thích thế nào cũng đều vô dụng, nàng giận dỗi vậy nghiêng đầu nhìn về một bên, "Tính tình Ngưng Hương thế nào thế tử cũng không phải không biết, nàng ngay cả thế tử khuyên cũng không nghe, ngay cả thế tử trừng phạt cũng không sợ, nên sẽ nghe lời em nói sao? Nếu thế tử cho là em không khuyên nàng, vậy ngài cứ nghĩ vậy đi."
Chẳng kiêng nể mà làm mình làm mẩy với chủ tử của mình, đôi môi đỏ mọng bĩu xuống, đứng ở một bên nhìn càng rõ hơn.
Bùi Cảnh Hàn sửng sốt cũng cười theo.
Hắn biết chuyện Ngưng Hương chuộc thân không có quan hệ gì với Tố Nguyệt, đúng như Tố Nguyệt đã nói, tính tình Ngưng Hương quá cứng rắn, nàng đâu nghe lời bất cứ ai? Chẳng qua là nhìn thấy bộ dáng Tố Nguyệt cẩn thận lo lắng nên hắn thuận thế trêu chọc nàng.
Lúc này nhìn thấy mỹ nhân lộ ra bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Bùi Cảnh Hàn nhịn không được nữa, đưa tay kéo người ôm nàng ngồi trên đùi hắn. Tố Nguyệt nhìn hắn một cái, thấy hắn đang cười, nàng càng lớn mật oán giận giả vờ muốn đứng dậy, cúi đầu nắm ngón tay hắn, "Em không đắc tội gì với ngài, vậy mà vừa về đến nhà lại đùa giỡn em."
"Ta đánh em hay mắng em sao?" Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, nên lòng buồn bực chuyện bị Ngưng Hương ghét bỏ đã giảm bớt, hắn nâng cằm Tố Nguyệt lên hôn một cái. Người kia không cần hắn sủng, bên này tự có người khác, hắn cần gì nhất định phải đoạt lấy cô nương trong lòng không có hắn? Bùi Cảnh Hàn hắn lại không phải là người không có nữ nhân, đâu phải kẻ ăn xin đổ thừa đi cầu một người có chết cũng không chịu gả cho hắn.
Càng tức Ngưng Hương hắn lại càng muốn hôn Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt né tránh hai lần, lại nhìn nam nhân vừa mới trở về, kinh ngạc hỏi: "Thế tử không tức giận Ngưng Hương sao?"
Dựa theo nàng dự đoán, trước tiên Bùi Cảnh Hàn phải đi tìm Ngưng Hương mới đúng, sao bây giờ còn có tâm tư làm chuyện không đúng đắn với nàng?
Nhắc tới Ngưng Hương, chân mày Bùi Cảnh Hàn cau lại, nghĩ đến bộ dáng Ngưng Hương quật cường toàn thân nhuốm máu nên hắn không còn hào hứng nữa, lạnh lùng nói: "Trước khi hồi phủ ta đã đi tìm nàng, nhưng nàng thà chết cũng không chịu theo ta trở lại."
Tố Nguyệt lập tức lo lắng thay cho hảo tỷ muội, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử có phạt nàng không?"
"Ta không phạt nhưng tự nàng muốn chết." Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng nói.
"Chết?" Nụ cười Tố Nguyệt thoắt cái trở nên trắng bệch, nàng nhịn không được muốn đứng lên, lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm chặt lấy, trước khi nghe nàng đặt câu hỏi hắn đã buồn bực nói: "Yên tâm, nàng không chết được đâu." Sau đó lại đem sự tình đã xảy ra nói cho nàng, vừa nói vừa cắn răng nghiến lợi.
Tố Nguyệt nghe xong lòng vẫn sợ hãi, ngẫm lại liền sợ thay Ngưng Hương, nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn, một lúc lâu sau mới khôi phục lại sắc mặt, vừa đau lòng vừa oán giận quở trách Ngưng Hương, "Em chưa thấy ai ngu xuẩn như nàng!"
Bùi Cảnh Hàn im lặng.
Sau phút oán hận ngắn ngủi, Tố Nguyệt nhìn hắn, thử dò xét hỏi: "Vậy thế tử, định làm gì bây giờ?"
Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Bùi Cảnh Hàn chợt nhớ tới đạo lý làm thiếp của Ngưng Hương, trong lòng hắn chợt động, hỏi ngược lại: "Vậy em hy vọng ta sẽ làm thế nào?"
Nam nhân mắt phượng sâu kín, bên trong là sự xem xét Tố Nguyệt đã quen thuộc.
Nàng lập tức hiểu, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng đã sinh lòng nghi ngờ.
Lòng nghi ngờ này cũng không khó đoán, hơn nữa đời trước Bùi Cảnh Hàn đã từng thử dò xét qua nàng mấy lần. Khi đó nàng cẩn thận giữ quy củ, sợ ăn dấm chua bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, bình thường cười cười nói nói, đối với loại sự tình này không dám lộ ra một tia dấu vết, cuối cùng đứng ngoài quan sát mánh khoé của Thẩm Du Du, mới biết được nam nhân này kỳ thật thích nhất là thấy nữ nhân vì hắn mà ăn dấm chua, như thế mới tỏ ra trong lòng các nàng coi trọng hắn.
Làm bộ khó xử cắn môi, Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn một chút, nhỏ giọng nói: "Thế tử muốn nghe lời nói thật hay là giả?"
"Nói nhảm." Bùi Cảnh Hàn lườm nàng một cái.
Tố Nguyệt hừ một tiếng, trước tiên muốn hắn bảo đảm, "Vậy em nói nhưng thế tử đừng giận em được không?"
Bùi Cảnh Hàn vuốt cằm, ý bảo nàng nói.
Tố Nguyệt lại nhìn hắn một cái, cúi đầu dựa vào vai hắn nói: "Em với Ngưng Hương là tỷ muội đã bốn năm, dĩ nhiên vẫn luôn muốn cùng nhau ở một chỗ, hai tháng nay nàng không có ở đây, em có cảm giác thiếu mất thứ gì đó. Nhưng em biết trong lòng nàng lo lắng cho đệ đệ, A Mộc ngoài ý muốn té xuống nước, thấy Ngưng Hương khóc đau khổ như vậy, em cũng khóc. Vì tình tỷ muội, em hy vọng thế tử thành toàn cho nàng, để cho nàng sống những ngày nàng muốn."
"Nói tiếp." Bùi Cảnh Hàn vuốt tay nàng.
Tố Nguyệt nhẹ nhàng cọ xát bả vai hắn, trầm mặc thật lâu mới buồn bã nói: "Thế tử thích Ngưng Hương hơn, trong tâm của em biết rõ, nếu để em nói thật thì chuyện Ngưng Hương ra đi em thực không bỏ được, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, em, cuối cùng em nghĩ tới, Ngưng Hương đi rồi thì có lẽ thế tử sẽ thích em hơn..."
Sợ nam nhân sẽ trách cứ, nói đến đây nàng không chịu nói nữa, toàn thân căng thẳng, hai tay ôm thật chặt hắn, sợ hắn tức giận.
Bùi Cảnh Hàn không trách nàng, cằm hắn dựa vào đỉnh đầu nàng, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta cho rằng em sẽ không tranh giành tình nhân..."
"Em không muốn cùng Ngưng Hương tranh!" Tố Nguyệt vội vã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nam người nói, "Em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Ngưng Hương tranh giành, không chỉ Ngưng Hương, cho dù sau này thế tử có ai khác, em cũng sẽ không tranh, em, em chỉ hy vọng thế tử có thể, có thể yêu thích em hơn một chút thôi..."
Nói đến đây thì đột nhien gục đầu lên vai nam nhân nhẹ nhàng khóc lên, "Thế tử muốn trách em thì trách đi, ai không hy vọng người mình thích thích mình nhiều hơn một chút chứ?"
Nước mắt tiểu cô nương làm ướt vai hắn, Bùi Cảnh Hàn lắc đầu cười, nâng khuôn mặt đầy nước của nàng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, vô cùng nghiêm túc nói: "Yên tâm, cho dù Ngưng Hương không đi, ta cũng sẽ thích em hơn."
Kỳ thật hắn thích Ngưng Hương nhất, nhưng Ngưng Hương không muốn, hắn tội gì lại lãng phí sủng ái trên người nàng?
So với Ngưng Hương quyết tâm muốn đi, Tố Nguyệt lại đáng giá để hắn sủng ái.
"Nhớ ta không?" Hôn mỹ nhân trong lòng nín khóc, Bùi Cảnh Hàn lúc này mới nhìn vào ánh mắt của nàng hỏi.
Tố Nguyệt mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không quá tin tưởng hỏi: "Thế tử thực sự thích ta nhiều hơn so với Ngưng Hương sao?"
Bùi Cảnh Hàn cười ừ một tiếng, thấy nàng cười vui vẻ, hắn véo nhẹ vào eo nàng một cái, sau lại có chút mệt mỏi nói: "Sai người chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm một cái." Chạy thẳng một đường trở về, trên người hắn đều là mồ hôi.
Tố Nguyệt gật đầu, trước khi đứng dậy chủ động hôn hắn một cái rồi mới bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Bùi Cảnh Hàn đưa mắt nhìn nàng chạy ra cửa, từ từ nương người dựa trên ghế.
Ngưng Hương...
Thả thì thả, nhưng mà hắn càng muốn kéo nàng, muốn để cho nàng lo lắng một cách vô ích, lo lắng đến cuối cùng nhịn không được phải tìm đến hắn, hắn lại bày ra thái độ như đã sớm quên thái độ của nàng, để Ngưng Hương biết rõ, hắn đường đường là thế tử Hầu phủ chướng mắt một cô thôn nữ như nàng, mà không phải là bị nàng uy hiếp, không đành lòng để nàng chết nên mới thả người.
Nhưng mà cho dù có Tố Nguyệt làm bạn, hắn vẫn đang cố gắng tìm lý do, cho nên đáy lòng Bùi Cảnh Hàn vẫn đang vướng mắc khiến hắn khó chịu, buổi tối hắn không còn tâm tư chạm vào Tố Nguyệt, để cho nàng ngủ ở bên giường ngoài.
Tố Nguyệt lơ đễnh, Bùi Cảnh Hàn không cần nàng ngược lại nàng sống yên ổn, chui vào chăn, nàng suy nghĩ có nên viết thư thông báo cho Ngưng Hương một tiếng hay không.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tố Nguyệt vẫn còn quyết định buông tha cho cái ý nghĩ này. Bùi Cảnh Hàn cũng quen thuộc Ngưng Hương, lúc này Ngưng Hương lo lắng mới là chuyện bình thường, một khi để Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng "phản bội" hắn thì đối với Ngưng Hương mà nói ngược lại rất phức tạp.
Chỉ là không biết kia nha đầu ngốc kia có thể nhịn tới khi nào.
Tố Nguyệt cười thầm, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật đúng là tỷ muội tốt của mình.
Lúc này nhớ thương Ngưng Hương không chỉ mình Tố Nguyệt, ở Lục gia, Lục Thành nằm trên đầu giường đặt gần lò sưởi, lại đem chủ ý gặp người yêu đánh tới vụ thu thu hoạch sắp tới.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân