Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 90: Xung Trận (1)
L
úc này trên tay của Trương Giác không có kiếm gỗ đào, thực ra thì kiếm gỗ đào cũng chỉ là để trang sức, phụ kiện mà thôi. Cho dù không có kiếm thì nàng ta vẫn có thể phóng điện bình thường cơ mà. Tay trái của Trương Giác dùng “Thái Bình yếu thuật” tung quyển sách ấy lên không trung còn tay phải thì bắt kiếm quyết. Tay phải đó phất ra, miệng phát ra “Bắn”
Ngay lập tức một dòng điện mạnh mẽ từ trên ngón tay của nàng ta được phóng đi. Luồng điện này thật là đẹp. Và đích đến của đường điện đầu tiên này chính là dùng để tấn công vào Lý Thôi và Quách Dĩ. Nhưng nó không đi trúng một ai cả, mà nổ một tiếng trên mặt đất thôi
Một tiếng nổ vang lên, bụi cát đất đá lại được thể bay mù mịt. Trên mặt đất lúc này xuất hiện một cái hổ sâu hơn cả chiểu cao của một người trưởng thành, Chứng kiến uy lực của chiêu đầu tiên mà Trương Giác Xuất ra, tất cả Thiết kỵ Tây Lương đều cảm thấy bất ngờ, choáng váng. Đây là chiêu mà một người bình thường có thể đánh ra sao?
Tôn Vũ thấy quân Thiết kỵ Tây Lương đã có sự hoảng sợ cho nên trong lòng cũng có chút vui mừng thỏa mãn. Hắc hắc! Trước đây khi lần đầu tiên được chứng kiến uy lực của Trương Giác, Tôn Vũ cũng đã kinh ngạc như thế này đây. Nàng ta chỉ cần tiện tay cũng đa có thể phóng ra điện, đúng là quá siêu sao rồi. Thiết kỵ Tây Lương không ai là không bị sốc cả.
Tôn Vũ lại quyết định cần phải đổ thêm dầu vào lửa, cho nên anh ta lại bịa chuyện, ghé vào tai Trương Giác nói:
- Tất cả bọn chúng đều là binh lính của Đổng Trác đây. Trong quãng thời gian người im hơi lắng tiếng, thì Đổng Trác đã cướp đi hoàng quyền, tự mình đăng cơ lên làm tân hoàng đế, tự xưng là Ma Nữ hoàng đế. Mụ ta còn ngu ngốc hơn Hán Hiến Đế trước đây rất nhiều, đối xử với nhân dân cũng rất tàn bạo
Trưong Giác nghe thất những lời này lại càng thêm giận dữ. Từ miệng của nàng liên tiếp phát ra những tiếng “Bắn bắn bắn bắn”. Lập tức những tia điện dày như điện chớp được bắn ra liên tiếp về khắp bốn phương tám hướng. Không bị bất cứ trở ngại nào ngăn cản nên những luồng điện chớp đó mặc sức tung hoành, tấn công Tây Lương quân khiến chúnggujc ngã lien tiếp
Lý Thôi và Quách Dĩ đều cảm thấy quá bất ngờ và choáng váng trước đòn thế đó. Hai người không dám chần chừ thêm gì nữa, vội quát to:
- Toàn quân tiến công, bao vây con yêu đạo kia lại. Bắn tên, phi lao, kỵ binh xông lên cho ta.
Một tiếng “Ầm” vang lên như sấm nổ. Hai vạn thiết kỵ Tây Lương tựa như đàn châu chấu, nhắm thẳng về phía Tông Vũ và Trương Giác mà xông lên. Lúc này mũi tên, lao ngắn đã được phóng ra tựa như màn mưa, che kín cả bầu trời rồi.
Tôn Vũ âm thầm ra lệnh cho NM01, cấp tốc nhận định và phân tích đường bay của những mũi tên và ngọn lao kia, xem những cái nào có khả năng sẽ trúng mình thì dùng “chùy tướng” đánh bạt cả ra. Còn những mũi tên hay cây lao nào mà không trúng vào Trương Giác và chiến mã thì cứ mặc kệ cho nó lao đi, không thèm quan tâm tới.
Trong màn mưa tên và lao ngắn, Tôn Vũ không ngừng vung đại chùy liên tục đánh bạt đi những mũi tên những lao ngắn, tạo điều kiện cho Trương Giác có thể rảnh rang mà phóng điện. Vô số luồng điện chớp từ Trương Giác phát ra đánh vào tứ tung. Trong khi đó rất nhiều những cây lao, mũi tên đã bị Tôn Vũ đánh rơi xuống mặt đất.
Trong biển người ngựa của thiết kỵ Tây Lương có hai viên đại tướng. Một người tên gọi là Trương TếTế còn người kia tên gọi là PhànPhàn Trù. Cả hai người đều vận dụng võ tướng kĩ “Thương tướng” cấp độ màu đỏ. Nhưng cả hai chưa ra được bất cứ đòn tấn công nào về phía đối phương thì đã thấy Trương Giác vung tay một cái, một luồng điện chớp đã đánh thẳng vào người của Trương Tế. Nàng ta tuy không bị thương nhưng mà chiến mã của nàng thì đã bị cháy đen sì sì. Trương Tế không còn ngựa để cưỡi nữa trở thành một bộ binh. Còn vị tướng khác là Phàn Trù thì bị Tôn Vũ dùng “Cự lực” và “Tất trúng” bắn một mũi tên trúng vào Hộ Tâm Kính, khiến nàng ta cũng sợ hãi quá mà ngã ngựa.
Như vậy quân đội của Đổng Trác đang bị Tôn Vũ và Trương Giác tả xung hữu đột, làm cho hỗn loạn hết cả lên. Cho dù là bất cứ ai khi bị nhin thấy quái vật phóng điện Trương Giác kia thì trong thời gian ngắn đều bị ngây dại không biết phải đối phó thế nào. Mà Trương Giác thì cứ tiện tay là thỏa sức phóng ra điện chớp, đã giết được mất trăm người rồi. Còn Tôn Vũ thì vung đại chùy giúp Trương Giác giải quyết mấy địch nhân đang áp sát tới gần.
Không lâu sau, hai vạn quân của Đổng Trác đã bị thương vong trầm trọng, tất cả các binh lính bị trúng luồng điện chớp của Trương Giác đều cháy đen, chết ngay tại chỗ. Chỉ có điều “Phi hùng quân” và thiết kị Tây Lương đều là những đội quân tinh nhuệ vào hàng nhất nhì của Đổng Trác, có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, cho nên dù chưa tìm ra cách khắc chế được loại võ tướng kĩ bá đạo của Trương Giác nhưng tinh thần của bọn họ vẫn vững vàng, sự hỗn loạn ban đầu nhanh chóng được ổn định lại
Lý Thôi lúc này hét lớn:
- Tướng địch tuy có khả năng phát ra điện nhưng mà khả năng chiến đấu tay chân lại rất kém cỏi. Tất cả binh lính hãy dũng cảm lao về phía trước, áp sát đối phương tìm cơ hội tiêu diệt nó đi.
Đã có phương pháp để khắc chế đối phương, lập tức một loạt những hàng thiết kỵ được lập nên, sừng sững như bức tường thành kiên cố, họ sẵn sàng hy sinh để chặn đứng bạch mã của Tôn Vũ. Nhưng cũng may cho Tôn Vũ, anh ta có “Kỵ tướng’ cho nên bạch mã đào thoát rất nhanh. Trong trận thế của quân địch nó tận dụng mọi khoảng trống, mọi ngóc ngách có thể để luồn lách thoát đi, vì thế mà từ đầu tới giờ chưa hề bị vây khốn. Thực ra thì cách làm này là Tôn Vũ học được từ Lữ Bố, dựa vào tốc độ của ngựa mà tìm cách tránh chỗ mạnh, tấn công vào chỗ yếu của đối phương. Trước hết cần tập trung tấn công làm tiêu hao sinh lực địch đã. Đây là cách đánh hiệu quả nhất trong những tình huống như thế này.
Cũng may cho Tôn Vũ vì anh ta luôn nhận được sự trợ giúp của NM01, nhờ có rô bốt thông minh luôn nhận định và phân tích chính xác tình hình truyền tải nó về mắt của Tôn Vũ cho nên Tôn Vũ luôn đoán được sự phân bố của địch nhân. Có được cái ra – đa hiện đại như thế này cho nên Tôn Vũ chẳng khác nào đang chơi trò “Tam quốc vô song” trên máy tính, bất cứ lúc nào cũng có thể biết được quân địch tập trung nhiều ở đâu, chỗ nào ít quân.
Thiết kỵ Tây Lương và “Phi hùng quân” quả là những chiến binh cảm tử, bất luận là như thế nào họ luôn bá, sát và ào lên bao vây lấy Trương Giác và Tôn Vũ. Nhưng không may cho họ gặp phải Trương Giác, nàng ta không như Lữ Bố, thẳng tay phóng điện, khiến cho quân của Đổng Trác ngã nhào hết cả, đội hình đã tan rã rất nhiều.
Hô hô! Cũng may mà bên phía quân địch không có những kỵ tướng có thực lực mạnh, nếu như Tôn Vũ bị “Kỵ tướng” đối phương dùng hết tốc độ bám riết, mà lại bị vây công trong cái quân trận này thì chỉ sợ rằng Trương Giác cho dù có phóng điện nhanh nhiều tới mức nào thì cũng không thể chống lại được biển người thế này. Tôn Vũ cũng tự thấy anh ta may mắn.
Đúng lúc này, ra –đa NM01 báo cáo, ở tiền phương – bên phía quân địch có dấu hiệu của một mãnh tướng rất có uy lực
Tôn Vũ liền ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy từ tiền phương có một nữ tướng thúc ngựa xông tới. Người này trông mắt sang mày rậm, khuôn mặt thì có vẻ giảo hoạt lắm. Nàng ta chừng độ hai mươi hơn hai mươi tuổi gì đó. Vũ khí của nàng là một cây Bách Điểu Triêu Hoàng thương. Nhìn phong thái rất uy phong hiển hách, khi thế bất phàm. Từ trên người của nàng toát ra một vầng hào quang màu vàng nhạt nhạt, nhưng lại không có đấu khí xuất hiện. xem ra nàng ta cũng mới đột phá tới cấp độ võ tướng kĩ màu vàng mà thôi. Võ tướng kĩ của nàng là loại “Thương vương” vì thế nên trên đầu nàng hiện lên hai chữ “Thương vương” màu vàng nhạt. (Chú thích: “Bách Điểu Triêu Hoàng thương” là một loại thương pháp, bản thân nó không phải là một cây thương, mà do bản thân tác giả cố tình xuyên tạc, viết như thế, xin độc giả thông cảm)
Trên tay Trương Giác lại phóng ra một luồng điện chớp tấn công về phía nữ tướng kia, nàng ta dùng Bách Điều Triêu Hoàng thương với ánh kim quang nhàn nhạt liên tiếp chống đỡ, nhưng rồi cũng không trụ được lâu, thân thể của nàng run lên, nhưng không hề bị ngã ngựa như Phàn Trù.
Nữ tướng đó hét lớn:
- Thương vương đất bắc Trương Tú ta ở đây, yêu đạo kia chớ làm càn
- Sao? Là thương vương đất Bắc Trương Tú sao?
Tôn Vũ lấy làm kỳ lạ tự hỏi: Tại sao nó lại ở đây cơ chứ.
Thương vương đất bắc Trương Tú cũng có xuất hiện trong “Tam quốc diễn nghĩ” của La Quán Trung, nhưng vị tướng này cũng không có gì lợi hại cả, mà tên tuổi và sự xuất hiện của ông ta cũng rất mờ nhạt. Nhưng trong “Tam quốc bình thư” (Sách bình luận về Tam quốc) thì lại nói Trương Tú là một võ tướng rất lợi hại, có người còn nói rằng ông ta chính là sư phụ truyền thương pháp cho Triệu Vân. Và Bách Điểu Triêu Hoàng thương của ông ta uy chấn cả thiện hạ. Sau này ông ta và Triệu Vân kịch chiến với nhau trong vòng ba trăm hiệp, cuối cùng bị Triệu Vân dùng chiêu “Thất Tham Xà Bàn thương” đâm chết và từ đó mà Triệu Vân trở thành Thương vương đương đại
Đương nhiên, “Sách bình luận tam quốc” ấy cũng không mấy phổ biến cũng chẳng mấy ai tin đó là sự thật cả. Nhưng chỉ có điều là “Bình thư” và thế giới này có điểm giống nhau đó là đều coi Trương Tú là Thương vương của đất bắc.