Số lần đọc/download: 635 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:53 +0700
Chương 94: Chương 23.3: Cứu
L
am Vụ Vũ kéo tay của cô, Tần Mặc dùng sức giãy giụa, nhưng Lam Vụ Vũ lại hạ quyết tâm, tuyệt đối không buông tay. Tần Mặc nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào anh, "Anh buông tay ra! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Tần Mặc bổ về phía cổ của anh, Lam Vụ Vũ bị đánh trúng nhưng chân mày anh cũng không nhăn lại một chút, "Em đánh đi, nếu như có thể giúp em hả giận!"
"Tại sao anh phải làm như vậy... Lam Vụ Vũ, cho dù anh làm nhiều hơn nữa... Tôi..."
Trước mắt Tần Mặc tối sầm, dưới vẻ mặt lo lắng của Lam Vụ Vũ, ngã vào trong ngực anh.
Trong không khí lạnh lẽo mang theo nồng đậm mùi vị khử trùng, tay vẫn luôn được một bàn tay ấm áp bọc lại, trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn nhỏ sáng ở đầu giường, khiến bên trong phòng bệnh có một ít ánh sáng.
Tần Mặc mệt mỏi quá sức, thấy Lam Vụ Vũ nắm tay của mình không thả, ngay cả khi ngủ, chân mày của anh cũng nhíu chặt. Giống như sợ cô hất ra, sợ cô cự tuyệt anh lại gần.
Anh lẳng lặng ngủ ở nơi đó, Tần Mặc cũng an tĩnh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào anh.
Cũng chỉ có ở thời khắc như vậy, cô mới có thể bỏ đi lớp áo khoác lạnh nhạt kia, hòa bình chung sống cùng anh.
"Mặc Mặc, em đã tỉnh?"
Lam Vụ Vũ thấy cô tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng, Tần Mặc chưa kịp thu hồi nhu hòa trên mặt toát ra, có chút lúng túng quay đầu đi. Giống như đã tập thành thói quen, Lam Vụ Vũ ân cần rót nước, đỡ cô dậy giúp cô uống nước.
Tần Mặc chần chờ trong chốc lát, rồi mới đón nhận ý tốt của anh, "Bác sĩ nói em ba ngày nay không ăn uống gì, mất nước nghiêm trọng, em có muốn ăn chút gì hay không?"
"Anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, có được không?"
Tay Lam Vụ Vũ đang thay cô dịch chăn dừng lại một chút, ngay sau đó lại tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô, "Không có cách nào, Mặc Mặc, anh không có cách nào. Quên anh ta đi, mặc dù lập trường chúng ta không giống nhau, nhưng còn chưa tới thời điểm xé rách mặt, anh..."
"Đừng nói nữa, anh để tôi yên lặng một lát."
Tần Mặc nhắm mắt, ẩn giấu toàn bộ tâm tình trong mắt mình, Lam Vụ Vũ cũng không ép cô, an tĩnh ở một bên làm bạn với cô. Nếu Phong Thần buông cô ra, vậy anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Tình huống bây giờ khó bề phân biệt, đột nhiên Phong Thần và Tư Dung tuyên bố kết hôn, rất nhiều người ôm tâm tình nửa tin nửa ngờ, chỉ có sự thật ở ngày kết hôn đó của bọn họ, mới có thể giải quyết được nghi ngờ trong lòng mọi người.
Lam Vụ Vũ đối với Tần Mặc tư tình chưa dứt, cả ngày làm bạn bên người mỹ nhân, Tần Thọ Diệp và Lam Thiệu Đường, có thể vì nguyên nhân này mà đồng ý giải hòa, tiêu trừ ngăn cách, một lần nữa chấn chỉnh lại Lam Bang hay không?!
"Tại sao có thể như vậy? Phong Thần kết hôn cùng Tư Dung? Thật sự là chuyện buồn cười!"
Hàn Bằng đang nằm viện trị liệu nhận được tin tức, tất nhiên là sẽ không tin, thời gian ngắn ngủn trong vòng mấy ngày, nó thỏa hiệp với ông cụ nhà họ Hàn, cùng Tần Mặc tách ra?
Trời sinh tính đa nghi, Hàn Bằng lập tức phái người dò xét một phen, lấy được kết quả cũng không sai lệch bao nhiêu, hôn sự của Phong Thần và Tư Dung đã quyết định, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
Vì vậy, vị trí gia chủ nhà họ Hàn đồng nghĩa với việc là của Phong Thần! Ông tức giận công tâm, Phong Thần này, vì vị trí gia chủ, thật đúng là chịu khó vứt bỏ cả người yêu mình!
Chẳng qua, nghe nói Tần Mặc cho Phong Thần một phát súng, Phong Thần bị đưa vào bệnh viện, tình huống bây giờ đã ổn định lại. Hàn Bằng lo lắng muốn xác nhận tin tức chính xác, lập tức cho người làm thủ tục xuất viện, chạy tới chỗ Phong Thần trong bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh, chỉ thấy ông cụ nhà họ Hàn và Tư Dung đứng song song hai bên giường bệnh Phong Thần, mặt mũi Phong Thần tái nhợt, thương thế đã không còn đáng ngại.
"Sao con cũng đến đây?"
Ông cụ nhà họ Hàn nhìn thấy Hàn Bằng xuất hiện ở phòng bệnh, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt Hàn Bằng lo lắng, "Con nghe nói Phong Thần bị thương, nên tới đây nhìn nó một chút, Tần Mặc này lòng dạ thật ác độc!"
"Đây là do tôi thiếu cô ấy, hi vọng cậu cả mấy người không nên làm khó cô ấy."
Phong Thần nhìn thấy Hàn Bằng, cũng biết ông ta không có ý tốt, anh liếc nhìn cánh tay Hàn Bằng bị thương, trong mắt mang theo cảnh cáo.
"Cháu thiếu người ta, dĩ nhiên phải trả, chúng ta làm trưởng bối cũng không nên can thiệp vào."
Lời ông cụ nhà họ Hàn vừa nói ra, chính là nói cho Hàn Bằng, đây là chuyện riêng của bọn trẻ, không được phép xuất thủ đi trả thù. Trên mặt Hàn Bằng vâng dạ, nhưng trong lòng có tính toán riêng của mình, "Hôn lễ kia..."
"Hôn lễ dĩ nhiên phải cử hành đúng hạn, chuyện này không coi là cái gì."
Hàn Bằng cười cười, ánh mắt nhìn Phong Thần giống như một cây kim bén nhọn, Phong Thần sớm đã thành thói quen với ánh mắt của ông ta, thần sắc tự nhiên trả lời, "Cậu cả đến thăm cháu, ngay cả vết thương còn chưa khỏi hẳn đã xuất viện, thật sự làm lòng cháu bất an."
"Mọi người đều là người nhà, cậu cả tới thăm cháu mình cũng là chuyện đúng, thương thế của ta đã không có gì đáng ngại, ngược lại là cháu, nên nghỉ ngơi cho tốt."
Hai người đánh Thái Cực qua lại, khuôn mặt Phong Thần lộ vẻ mệt mỏi, Tư Dung thích hợp dàn xếp, "Thời gian đã không còn sớm, thời gian thăm bệnh hình như gần hết rồi, để cháu ở lại chiếu cố Thần là được rồi. Ông Hàn, bác Hàn, có muốn cháu đưa mọi người trở về hay không?"
Ông cụ nhà họ Hàn khoát khoát tay, "Mấy ngày sau ta cũng cho người an bài xong chi tiết hôn lễ, cháu chiếu cố tốt cho Phong Thần là được rồi, chờ nó xuất viện, hai người hãy đi thử áo cưới."
"Vâng, cháu sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt."
Tư Dung tiến hai người đến cửa phòng bệnh, ông cụ nhà họ Hàn nói cô dừng bước, cô trở lại phòng bệnh, thấy hai mắt Phong Thần lấp lánh hữu thần, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì..."
Tư Dung lắc đầu, biết tâm trí của anh đang đặt trên người Tần Mặc, cô ngồi ở mép giường. Hôn sự hai người là kế tạm thời, nếu không phải vì muốn diệt trừ hậu hoạn, muốn Tần Mặc và cô cách xa nguy hiểm, hai người bọn họ cũng sẽ không kết hôn.
"Tần Mặc cũng nằm viện, nếu không anh hãy đến thăm cô ấy?"
Cô chú ý tới tay Phong Thần thoáng chút nắm chặt, sau đó buông ra, "Không được."
Anh nhắm mắt lại, giống như là thật sự quá mệt mỏi, Tư Dung lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để cho anh suy ngẫm một mình. Phát súng kia, mặc dù bắn vào trên người của anh, nhưng tim Tần Mặc, cũng sẽ rất đau.
Hai người ở cùng bệnh viện, lại không thể đi nhìn nhau, gần trong gang tấc, lại đau khổ cảm thấy xa tận chân trời, chỉ có tự thể nghiệm mới có thể cảm nhận được.
Tần Mặc tĩnh dưỡng hai ngày trong bệnh viện, hôm nay xuất viện, là Lam Vụ Vũ tới đón cô. Bọn họ đi trên hành lang, gặp hai người Tư Dung và Phong Thần, mặt Tần Mặc lập tức trầm xuống.
Lam Vụ Vũ thân mật khoác vai cô, Tần Mặc không có ý cự tuyệt, trong mắt Phong Thần lóe lên đố kỵ không dễ phát giác, dưới sự dìu giắt của Tư Dung, anh đi tới trước mặt Tần Mặc.
Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay Lam Vụ Vũ ôm bả vai Tần Mặc, "Tiểu Mặc, đã lâu không gặp."
Rất nhiều ngày, bọn họ đã rất nhiều ngày không ở chung một chỗ, không gặp mặt. Lòng Phong Thần đau nhói, sắc mặt của cô thật tiều tụy, vốn là khuôn mặt trắng nõn, giờ phút này lại bày có vẻ trắng bệch do bệnh.
Phong Thần hao phí khí lực thật lớn, mới có thể khắc chế mình xông lên bẻ gãy cánh tay chướng mắt kia.
"Phong tiên sinh ở bệnh viện cũng không quên mang theo vị hôn thê đi dạo, thật là ân ái! Vụ Vũ, chúng ta đi thôi!"
Tần Mặc quay đầu, nhu nhược tựa vào trên vai Lam Vụ Vũ, nhỏ giọng nói nhẹ với Lam Vụ Vũ. Lam vụ vũ gật đầu một cái, "Phong tiên sinh, không quấy rầy các người."
Phong Thần trơ mắt nhìn Tần Mặc tựa vào trong ngực Lam Vụ Vũ, không lưu luyến chút nào đi khỏi, anh đứng tại chỗ giương mắt nhìn bóng lưng cùng rúc vào với nhau kia, thật khiến mắt của anh đau nhói.
Tư Dung ở một bên nhìn Phong Thần ghen, nhưng lại không thể phát tác, không nhịn được trộm lén cười cười. Phong Thần nghe tiếng cô cười trộm, quay đầu, hung hăng độc ác trợn mắt nhìn cô một cái.
"Đi thôi!"
Anh không vui nói, Lam Vụ Vũ người này, tốt nhất là không nên sỗ sàng ở trên người Tần Mặc, nếu không... Nếu không anh cũng không tha cho bản thân!
Tần Mặc về đến nhà, Tần Thọ Diệp đã ngồi trong phòng khách, giống như đã đợi cô rất lâu. Ông đã biết được tin tức Phong Thần chia tay với Tần Mặc, nhìn khuôn mặt con gái mang vẻ bệnh tật, ông thật đau lòng.
"Mặc Mặc, con về rồi, nghỉ ngơi thật tốt, chớ suy nghĩ nhiều, ừm?!"
Lam Vụ Vũ dìu Tần Mực ngồi đối diện Tần Thọ Diệp, Lam Vụ Vũ lễ phép lên tiếng chào hỏi với Tần Thọ Diệp.
"Vụ vũ, cháu đi về trước đi!"
Tần Thọ Diệp khẽ cười cười, Lam Vụ Vũ nhìn Tần Mặc một chút, không muốn rời khỏi nhà họ Tần. Ông biết, quan hệ hai nhà vô cùng khó nói, mặc dù đã đến mức không thể vãn hồi, nhưng ông vẫn hi vọng có thể giải quyết.
"Con định làm thế nào?"
Đối với vấn đề của Tần Thọ Diệp, Tần Mặc cúi đầu không nói, sau một hồi cô mới lên tiếng, "Ba ba, người không cần lo lắng, con không sao, con sẽ xử lý tốt."
Cơ thể Tần Thọ Diệp vừa mới có chuyển biến tốt, cô không muốn để cho ba ba lo lắng quá nhiều, thấy Tần Mặc không muốn nhiều lời, Tần Thọ Diệp biết con gái tự có tính toán của mình. Nếu như cô muốn trả thù Phong Thần như lời nói, ông là người làm cha, đương nhiên sẽ đồng ý.
Nhưng mà cuối cùng chuyện giữa hai người bọn họ, người khác cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Phong Thần thuận lợi xuất viện, vết thương chỗ lồng ngực đã không còn dấu vết, dưới sự kiên trì của ông cụ nhà họ Hàn, anh lần nữa trở lại nhà họ Hàn.
Tư Dung đi theo bên cạnh anh, hai người đứng chung một chỗ vô cùng đẹp đôi, rất có dáng vẻ vợ chồng.
Hàn Bằng cũng trở về sống ở nhà họ Hàn, trên cánh tay đeo băng gạc vòng trên cổ, dáng vẻ có chút tức cười. Trong mắt của ông vẫn mang theo tính toán, không ngừng quan sát Phong Thần và Tư Dung, "Phong thần hả, thương thế không còn gì đáng ngại chứ?"
"Không sao, quan trọng là..., hôn lễ sẽ không đến trễ."
Phong Thần nhìn Tư Dung cười cười, "Tư Dung đợi không kịp rồi à."
"Nói cái gì vậy! Không nghiêm chỉnh chút nào!"
Tư Dung trách mắng, ông cụ Hàn thấy hai người vui vẻ hoà thuận, trong lòng cũng hài lòng gật đầu, rất thỏa mãn với quyết định của Phong Thần. Quay đầu nói với Hàn Bằng, "Hôn sự cùng nhà họ Tư lần này, con nói Hàn Trữ nên trông coi nhiều một chút, phải thận trọng!"
"Đó là dĩ nhiên, đám hỏi cùng nhà họ Tư lần này, đối với nhà họ Hàn chúng ta có lợi nhất, tất nhiên là phải thận trọng!" Ông dừng một chút, "Gần đây Hàn Trữ xảy ra nhiều chuyện, không bằng để con làm thay cho."
"Con?"
Ông cụ Hàn nhíu mày, Phong Thần cười nói, "Nếu cậu cả quan tâm đến hôn sự cháu như thế, nếu cháu từ chối thì bất kính rồi, chẳng qua, nếu để cho vết thương cậu cả ngày càng nặng, thì cháu rất băn khoăn."
"Vì hôn sự của cháu, cánh tay cậu cả coi như bị phế cũng là điều đáng giá!"
Hai người tâm mang ý xấu, ngoài miệng nói khách sáo, trong lòng lại tính toán đối phương.
Mắt thấy đã diễn kịch không sai biệt lắm, Phong Thần mới đứng dậy, "Cháu mới ra viện, đi lên lầu trước, Tư Dung, để anh gọi Tư Đồ Kiều đưa em trở về, trên đường cẩn thận một chút. Sau khi về đến nhà, đừng quên gọi điện thoại cho anh."
Tư Dung gật đầu, trên mặt cũng mang theo nụ cười ngọt ngào, ngồi lên xe, cô mới dám thu hồi nụ cười. Cô không khỏi cảm thán, trình diễn thế này cũng thật khó.
Hôn lễ đang khẩn trương chuẩn bị, bên kia, Lam Vụ Vũ cách ba ngày hai bữa lại đến nhà họ Tần gia thăm hỏi, Lam Thiệu Đường nhìn thấy trong mắt cũng không làm gì.
Hiện tại Tần Mặc không có Phong Thần, đồng nghĩa với việc mất đi sự che chở của nhà họ Hàn, ông không cần kiêng kỵ gì nữa, nhưng thấy Lam Vụ Vũ vẫn canh giữ bên người Tần Mặc, ông lại không tìm được thời cơ xuống tay. Lam Vụ Vũ tuyệt đối có thể sẽ vì Tần Mặc mà đỡ đạn lần thứ hai, mà hắn không thể nhìn con mình đi chịu chết.
"Tiểu thư, Phong tiên sinh đưa thiệp mời tới."
Tần Mặc nhìn thiệp mời màu đỏ trước mắt, sắc mặt không nói hết vẻ khó coi, Mục Thất ở một bên không nói gì.
"Mặc Mặc, chớ buồn bực ở trong phòng, đi ra ngoài đi một chút, có được hay không?"
Lam Vụ Vũ nhìn thấy thiệp mời trong tay Tần Mặc, sắc mặt không thay đổi, ngược lại trong lòng có chút vui vẻ, nhưng từng tia khó hiểu cũng nổi lên. Tình cảm của Phong Thần dành cho tần mực, anh biết rõ, nhưng tại sao, anh ta dễ dàng rời khỏi Tần Mặc như vậy?
Chẳng lẽ giống như lời nói bên ngoài, anh ta vì vị trí gia chủ nhà họ Hàn nên mới muốn lôi kéo nhà họ Tư, cưới Tư Dung?
Trực giác nói cho anh biết, Phong Thần sẽ không bạc tình như vậy, nhưng anh theo bản năng lại hy vọng Phong Thần bạc tình như thế. Nếu như anh ta không phải kẻ bạc tình, như vậy... Anh không nghĩ thêm nữa.
Thái độ Tần Mặc khác thường, đáp ứng đề nghị của Lam Vụ Vũ, hai người không có mục đích địa đi dạo trên đường.
Đi ngang qua một quán áo cưới, Tần Mặc dừng bước, cô nhìn người mẫu mặc áo cưới bên trong tủ kính, trong mắt như có điều suy nghĩ. Đây là một nhà hàng cao cấp sản xuất áo cưới, xuyên thấu qua tủ kính, cô nhìn thấy một cặp đôi mặc tây trang cùng áo cưới, ánh mắt híp lại.
"Hình như kia là người yêu bé nhỏ của anh đấy!"
Tư Dung thấy Tần Mặc và Lam Vụ Vũ ngoài tiệm, cô có ý xấu nhắc nhở Phong Thần, anh trợn mắt nhìn cô một cái, "Cô đừng phá rối nữa!"
"Nhưng mà, bên người cô ấy hình như có một người bảo vệ nha!"
Tư Dung trừng hai mắt nhìn anh, Phong Thần nghe vậy lập tức quay đầu, thấy khuôn mặt Tần Mặc lạnh lùng nhìn anh, sau đó lôi kéo Lam Vụ Vũ bên cạnh rời đi.
Anh nhìn bóng dáng hai người rời đi, trái tim một trận phiền loạn, "Hôm nay cứ như vậy!"
"Này, anh không tiễn vị hôn thê về nhà sao?"
"Tôi sẽ đưa cô lên sao hỏa!"
Phong Thần giận dữ gạt nơ xuống, nếu không phải vì tương lai của anh và Tần Mặc, anh mới không phải nhẫn nhịn như vậy!
Tần Mặc dùng bữa tối cùng Lam Vụ Vũ bên ngoài, mới chậm chạp về nhà, cô uể oải nằm trong bồn tắm, tẩy đi một thân mệt mỏi. Trong bồn nước, giống như xuất hiện khuôn mặt ghê tởm của Phong Thần, cô hung hăng đánh về phía mặt nước, khiến nước bắn tung tóe lên mặt mình.
Ra khỏi phòng tắm, cô mặc đồ ngủ đơn bạc, mở ra cửa sổ sát đất, gió mát buổi đêm không ngừng thổi đến từng trận lạnh lẽo.
"Ưm... Ưm..."
Bất chợt sau lưng có người bịt kín miệng cô, cánh tay dùng sức bế thân thể của cô, Tần Mặc bị sức lực mạnh mẽ ép vào trên giường lớn, "Anh, làm sao anh..."
Cặp mắt Phong Thần lóe ra cuồng nhiệt, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng cô dựa vào bên cạnh Lam Vụ Vũ, cúi đầu hung hăng che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng tước đoạt hô hấp cô.
Tần Mặc phát ra hơi thở dốc yếu ớt, tay nhỏ bé không ngừng đẩy người đàn ông trên người ra, Phong Thần bỗng dưng kêu đau một tiếng, rời khỏi môi của cô."Em thật ác độc, vết thương của anh..."
Anh che ngực, nằm ngang ở bên người Tần Mặc, Tần Mặc hốt hoảng đứng dậy, "Em xem một chút..."
Cô kéo áo của anh ra, Phong Thần lập tức ôm cô vào trong ngực, Tần Mặc tự biết trúng kế anh, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông đáng hận này lại ăn vạ nói, "Em còn cử động nữa thì vết thương của anh sẽ thật sự chảy máu đấy."
Quả nhiên, cô không giãy dụa nữa, Phong Thần đắc ý suy nghĩ, cô nhóc này vẫn hết sức khẩn trương.
"Anh không ở cùng với vị hôn thê dịu dàng chăm sóc, chạy đến chỗ tôi làm gì!"
"Em còn tức giận?"
Tần Mặc phẫn hận véo cánh tay anh, Phong Thần bị đau kêu lên một tiếng, Tần Mặc cảnh cáo nói, "Anh kêu đi! Kêu lớn tiếng vào! Tốt nhất là gọi mọi người trong nhà tôi đến đây, để bọn họ đánh anh thành tổ ong vò vẽ!"
Cô cảnh cáo khiến Phong Thần ngậm miệng lại, cô lại hung dữ véo véo trên cánh tay anh, rồi cắn một cái trên cổ anh, hận không thể cắn từng khối từng khối thịt trên người anh, khi đó mới hả giận.
Nhưng cuối cùng cô cũng không làm được, sau khi thả miệng ra, lúc này cô mới buồn buồn nói, "Biết anh mưu ma chước quỷ nhiều, nhưng lần này anh chơi đùa quá lớn! Cũng không thương lượng với em một chút, còn khiến em làm anh bị thương, anh thật là một tên khốn kiếp!"
Phong Thần biết trong lòng cô ủykhuất, khi anh để Tư Đồ Kiều chuyển lời đến Tần Mặc, anh đã chuẩn bị thật tốt để tiếp nhận sự tức giận của cô.
"Vậy còn em? Lôi kéo Lam Vụ Vũ chạy khắp nơi, có phải muốn toàn bộ thế giới đều biết hay không, em muốn nhảy vào ôm ấp cậu ta hả!"
Nói đến đây, Phong Thần liền đè cô ở phía dưới, trong mắt hiện ra tia nguy hiểm, Tần Mặc không phục mạnh miệng nói, "Anh có thể ôm ấp Tư Dung, em thì không thể chạy khắp nơi với anh ta? Phong Thần, anh sắp biến thành chồng của người khác rồi, rốt cuộc người nào mới quá đáng đây!"
Cô tức đỏ mặt, trong mắt đều là chỉ trích Phong Thần, đối mặt với người thê nô là anh, Phong Thần không biết nên cười hay nên giận, "Đó là kế tamk thời!"
Tần Mặc quay đầu đi, "Vậy anh còn chụp ảnh cưới với Tư Dung!"
"Diễn trò cần phải làm thật giống, Tiểu Mặc, lòng của anh vẫn luôn thuộc về em."
Khó chịu trong lòng Tần Mặc hầu như tan hết, Phong Thần cúi đầu, hôn xuống khóe miệng cô, sau đó là trán cô, mắt cô, tinh tế gảy nhẹ vào trong lòng cô.
Cuối cùng môi Phong Thần rơi vào trên môi của cô, trằn trọc nhiều lần trên đôi môi đỏ mọng, sầu triền miên, giống như muốn dung nhập toàn bộ nhu tình vào trong nụ hôn.
Ngoài phòng gió mát thổi nhẹ, nhiệt độ trong nhà cũng dần cao lên, trong lúc vô tình, nụ hôn Phong Thần từ từ mất đi lý trí, càng hôn càng nhập tâm. Nụ hôn anh dần dần sâu hơn, mút vào miệng những ngọt ngào của Tần Mặc, ở trong nụ hôn này, Tần Mặc dần dần đánh mất bản thân.
"A... Không được..."
Cô kéo lại tay Phong Thần đang làm chuyện xấu, Phong Thần trở tay đè cô xuống, "Có thể, anh đã lâu chưa chạm vào em như vậy, chẳng lẽ em không muốn anh sao?"
Anh thổi khí ở bên tai của cô, không khí mập mờ đã đạt tới cực điểm, Tần Mặc chỉ cảm thấy người mình lâng lâng, "Ưm... Đáng ghét, a..."
Tiếng mắng Tần Mực dần dần chuyển thành tiếng nũng nịu mềm mại đến tận xương… Khi dục vọng đã qua đi, Tần Mặc tỉnh lại, cô nhìn thấy vết thương trên ngực Phong Thần, "Nơi này..."
Tay của cô đặt lên trên vết thương, nếu như lệch một chút nữa, anh đã không sống được!
"Không sao, em cảm thấy snh sẽ lấy tính mạng của mình đùa giỡn hay sao? Anh còn muốn cưới em về nhà, sinh thật nhiều đứa con..."
"Không đứng đắn! Lần sau không cho như vậy nữa, không được tự làm chủ khi chưa bàn bạc với em, nếu không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Tần Mặc ác độc mắng, người lại dán chặt vào anh, chỉ sợ anh một mình mạo hiểm thêm, Phong Thần khoác vai cô, hạ xuống một nụ hôn lên mái tóc cô. "Ừ, đáp ứng."
"Vậy anh không sợ bị người khác phát hiện khi đến tìm đến em sao?"
"Ai bảo anh ghen chứ? Ừ?"
Anh véo má cô, Tần Mặc giả ngu, Phong Thần học hành động của cô, lặp lại giọng điệu của cô khi ở bệnh viện, "Phong tiên sinh, tên này em nói rất thuận miệng nhỉ!"
"Em... Em..." Tần Mặc khó có được lúc cà lăm, dáng vẻ quẫn bách kia, khiến Phong Thần không khỏi vui vẻ cười to.
"Phong tiên sinh! Kế hoạch của anh có phải cũng dùng đến chỗ của em hay không?"
Tần Mặc dời đề tài đi, Phong Thần véo mũi cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai của cô một lát, Tần Mặc gật đầu, "Khiến em với anh trở nên ám muội, giống như người tình nhỉ."
"Đừng nói như vậy, làm sao em có thể làm người tình dấu mặt của anh, coi như em nguyện ý, anh cũng không đáp ứng! Em chỉ có thể làm vợ anh, chớ loạn tưởng!"
Anh yêu thương hôn lên trán cô, hai người ôm nhau, "Ngủ đi."
Đêm yên lặng chớp mắt trôi qua, ngày hôm sau, khi Tần Mặc tỉnh lại, đã không thấy tung tích của Phong Thần.
"Anh, tên khốn này!"
Tần Mặc thầm mắng một tiếng, ngay sau đó đứng dậy chuẩn bị.