If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 3767 - chưa đầy đủ
Phí download: 40 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2694 / 27
Cập nhật: 2017-06-11 10:55:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93 : Vương Quốc Bài Vị Chiến (1)
ôn Chính Tông hừ lạnh nói:
– Bất kính với ta như vậy, ít nhất phải đoạn tư chi răn đe!
Lý Vân Tiêu giận dữ xông lên, một cái tát trực tiếp phiến ở trên mặt hắn, “Đùng” một tiếng lanh lảnh.
– Cho ngươi chút màu sắc liền đi mở phường nhuộm!
Yên tĩnh, mấy người trong phòng đều dại ra.
Tôn Chính Tông càng là sửng sốt mấy phút, bưng mặt của mình, đột nhiên như giết lợn điên cuồng hét lên.
– Ngươi... ngươi lại dám đánh một tên cấp ba Thuật Luyện Sư!
Lý Vân Tiêu từ trong giới chỉ lấy ra một tấm huy chương treo ở trên vai mình, lạnh lùng nói:
– Thuật Luyện Sư ghê gớm lắm sao? Lão tử cũng là Thuật Luyện Sư, mở lớn mắt chó của ngươi nhìn rõ ràng!
– Chuyện này...
Không chỉ có Tôn Chính Tông, Lý Thuần Dương cũng dại ra, cái huy chương cấp hai Thuật Luyện Sư lập loè hào quang nhỏ yếu kia đang từ từ lóe sáng, hai người đều là nhãn lực rất tốt, tự nhiên biết tuyệt đối không phải giả mạo. Tôn Chính Tông kinh hãi thất sắc, lần này so với phiến hắn một cái tát còn khiếp sợ hơn.
– Làm sao có khả năng? Cấp hai? Ngươi mới bao lớn!
Lý Thuần Dương cũng giật nảy cả mình, con ngươi trợn lên.
– Tiểu tử, ngươi, ngươi...
Lý Vân Tiêu lấy huy chương xuống, như món đồ chơi ở trong tay quăng đến quăng đi, cười lạnh nói:
– Ngu đần, phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ngươi chút bản lãnh ấy liền dám càn rỡ, đi ra ngoài sẽ bị người ta đánh chết. Ta thưởng ngươi một bạt tai, dù sao cũng hơn để ngươi đi ra ngoài bị người ta đánh chết tốt hơn, ta đây là đang dạy ngươi.
Lời nói của hắn lần thứ hai để đầu mấy người đều mê muội, Tôn Chính Tông cả giận nói:
– Tuyệt đối không thể, ngươi làm sao có khả năng sẽ là cấp hai Thuật Luyện Sư! Thật to gan, các ngươi dám giả mạo huy chương Thuật Luyện Sư, đây chính là tội chết! Mặc cho thế lực của ngươi thông thiên, giả mạo huy chương Thuật Luyện Sư, sẽ phải gánh chịu Thuật Luyện Sư của toàn bộ đại lục cắn giết!
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu lạnh xuống.
– Giết con mẹ ngươi, ngươi còn muốn ăn bạt tai đúng không?
Tôn Chính Tông sợ đến vội vàng đem lời rụt trở lại, dùng tay bụm mặt, một mặt oán độc nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. Nhưng hắn làm sao cũng nghĩ không thông, mình là cửu tinh Võ sĩ, làm sao sẽ bị đối phương đánh bạt tai, hơn nữa cảm thấy không thể tránh khỏi, trúng không thể nghi ngờ.
– Thừa lúc tâm tình ta tốt, cút nhanh lên cho ta!
Lý Vân Tiêu quát một tiếng, Tôn Chính Tông lập tức lộ ra khuôn mặt dữ tợn, dồn dập bước đi!
Trong mắt Lý Thuần Dương tuôn ra một tia sát khí, lạnh giọng nói:
– Tiểu tử, đắc tội một tên cấp ba Thuật Luyện Sư, thả hổ về rừng lưu hậu hoạn a! Ta đi giết hắn!
– Không thể!
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Phàm là Thuật Luyện Sư, tại Thuật Luyện Sư Công Hội đều có đăng ký, do Thuật Luyện Sư Công Hội quản hạt. Tuy rằng hắn chỉ có thực lực cấp ba, nhưng ở Hỏa Ô đế quốc cũng coi như là người có thân phận, nếu vô duyên vô cớ chết rồi, Thuật Luyện Sư Công Hội nhất định sẽ tra được đến trên đầu chúng ta. Thả hắn trở lại, hắn không lật nổi sóng lớn.
Lý Thuần Dương nghe mà sững sờ, chỉ vào huy chương trong tay Lý Vân Hà nói:
– Ngươi đừng nói với ta, đây là thật sự?
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Đương nhiên là sự thật, Thiên Vũ đại lục, ai dám phỏng chế vật này?
Trên trán Lý Thuần Dương chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, cẩn thận hỏi:
– Vậy ngươi... ngươi, ngươi đúng là...
– Hừm, một tiểu Thuật Luyện Sư mà thôi.
Lý Vân Tiêu hững hờ nói.
Bên trong gian phòng an tĩnh nửa ngày, đột nhiên truyền đến tiếng rống to của Lý Thuần Dương.
– Tiểu súc sinh, ngươi còn có bao nhiêu sự tình gạt ta! Ngươi thật là có thể trang a!
Trần Đại Sinh ở trong thùng gỗ cũng cười khổ nói:
– Đại ca, ngươi thực sự là có người nối nghiệp! Tuổi còn trẻ, không chỉ là tứ tinh Võ sĩ, hơn nữa càng đáng sợ chính là cấp hai Thuật Luyện Sư. Toàn bộ Thiên Thủy quốc sợ là tìm không ra người thứ hai!
Lý Thuần Dương vẫn tức đến dựng râu mắng:
– Tiểu tử này..., tiểu tử này...
Nhưng vẫn khó che giấu tâm tình vui sướng của hắn.
Trần Đại Sinh cười khổ nói:
– Nếu hậu nhân của ta có một phần mười thành tựu của Vân Tiêu, ta cũng hài lòng.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn hắn nói:
– Lão gia tử xưng ngươi là đệ, lại gọi Đại Sinh, chẳng lẽ ngươi là tổ phụ của Trần Chân? Ngươi không phải ở mấy năm trước đã chiến tử rồi sao?
Trong mắt Lý Thuần Dương loé ra vẻ đau thương, than thở:
– Đại Sinh là thay ta mới thành bộ dáng này a. Năm đó trận chiến kia nguyên bản hẳn là ta đi, nhưng ta đang bế quan. Tiêu Vũ Vương dưới tình thế cấp bách, liền chọn Đại Sinh cùng đi.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Tiêu Khinh Vương? Chẳng lẽ nội thương trên người hắn cũng là ở trong trận chiến mà các ngươi nói?
Lý Thuần Dương gật đầu nói:
– Không sai, năm đó Thiên Thủy quốc cùng Bách Chiến quốc vì tranh cướp vị trí thượng vị phụ quốc của Hỏa Ô đế quốc, ở chỗ giao giới hai nước, trong Côn Kim Thành của Bách Chiến quốc, phái cao thủ liều mạng chiến một trận! Tuy rằng người tham gia không nhiều, nhưng trình độ khốc liệt lại không thua kém trăm vạn đại quân giao chiến chút nào. Trong trận chiến đó, năm vị phó thống lĩnh của Trấn quốc Thần vệ chết trận, Tiêu Khinh Vương cùng Chu Lâm đại chiến cuối cùng thắng hiểm. Đại Sinh cũng là từ đó lưu lại mầm bệnh.
Dù hắn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng trình độ chém giết năm đó khốc liệt. Trần Đại Sinh cay đắng hồi ức nói:
– Năm đó tuy rằng Thiên Thủy quốc ta thắng thảm, nhưng cũng là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm. Đi tới hơn một trăm người, tất cả đều là cao thủ Võ sư trở lên. Sống sót trở về, cũng chỉ có mười mấy cái. Hơn nữa cơ bản đều thành tàn phế. Lúc đó ta cũng tự cho là sống không lâu, nhưng lão ca lại từ Hỏa Ô đế quốc mời Tôn Chính Tông tới thay ta kiềm giữ thương thế.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Chẳng trách những phó thống lĩnh hiện tại của Trấn quốc Thần vệ mỗi người đều trẻ tuổi như thế, nguyên lai già đều chết hết. Không nghĩ tới từng cái từng cái tiểu vương quốc bài vị, dĩ nhiên có thể gợi ra chiến đấu khốc liệt như thế! Bài vị này đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Lý Thuần Dương nghe hắn nói như ông cụ non, cười mắng:
– Người ta là tiểu gia hỏa, ngươi chính là bú sữa mẹ a!
Ánh mắt của hắn cũng có chút hiu quạnh lên, bắt đầu giải thích bài vị chiến.
Hỏa Ô đế quốc chính là một trong tam đại đế quốc ở phía nam của Thiên Vũ đại lục, tổng cộng có chín vương quốc phụ thuộc, chia làm thượng vị tam quốc, trung vị tam quốc cùng hạ vị tam quốc. Nếu trong vương quốc có Lục Hợp cảnh Vũ Tông cường giả, hoặc là cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư, đồng thời đồng ý ở lại vương quốc tọa trấn, như vậy quốc gia này tự động tăng lên thành thượng vị quốc.
Nếu vị trí thượng vị quốc không đủ ba cái, vậy sẽ do trung vị quốc tiến hành tranh cướp. Mà trung vị quốc cũng cần điều kiện, là nhất định phải có Ngũ Hành cảnh Vũ Vương cường giả hoặc là cấp ba Thuật Luyện Sư tọa trấn.
Vạn Cổ Chí Tôn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy Vạn Cổ Chí Tôn