Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 93: Liếc Mắt Đưa Tình
C
ô nàng này sao mà lại tỉnh nhanh như vậy? Luyện qua võ công quả nhiên có sự khác biệt.
Bộ mặt dày của Trần Băng lúc này có chút co lại, nhưng lại nhanh chóng dãn ra cười hi hí nói:
- Đan Nhi, nàng tỉnh rồi. Hiện tại chúng ta an toàn rồi.
- Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ngươi dám nói lại lần nữa không?
Đan Nhi không thèm để ý tới những kỹ xảo của Trần Tiểu Cửu, hùng hổ nói.
- Ta vừa rồi nói Đan Nhi lợi hại nhất, không có thần võ anh minh Đan Nhi, hai chúng ta làm sao mà có thể chạy thoát được chứ.
Trần Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, chột dạ nói.
Thực ra Đan Nhi sớm đã tỉnh rồi, nàng tinh thần mỏi mệt, phần xương sườn và sau lưng truyền đến từng trận đau đớn, nàng cố nhịn, làm sao còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa, bây giờ cũng đã có thể thoải mái nằm nghỉ một lát rồi, như vậy mới có sức để phản kích sự trêu chọc của Trần Tiểu Cửu chứ.
Nàng thầm cười nhạo hắn vài câu, nhưng thấy toàn thân hắn mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt tiều tụy, một văn nhân yếu ớt, có thể ôm nàng chạy xa như vậy chắc cũng mệt lắm rồi, nên không nhẫn tâm nói ra những câu châm chọc hắn.
Nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái, thở dài một cái, xảo quyệt nói:
- Trong lòng ngươi chắc chắn đang trách ta không biết đúng sai đúng không? Hay là đang cười nhạo ta tự làm thì tự chịu?
- Nào có, Đan Nhi, nàng là một cô nương tốt, dám làm dám chịu, võ công cao cường, đầu óc linh hoạt, Tiểu Cửu khâm phục còn không được nữa là.
Trần Tiểu Cửu dối lòng giơ ngón tay cái lên nói.
- Hừ, ngươi không cần phải tâng bốc ta nữa, ngươi xem cái bộ dạng dâm đãng của ngươi và ả kỹ nữ đó liếc mắt đưa tình thật khiến người ta buồn nôn, ngươi với con tiện nhân đố lại còn ôm nhau? Con tiện nhân đó trên người có dính mật sao? Khiến người thích như vậy?
Đan Nhi liên hồi hỏi, mạng sường đau đớn, không khỏi ho lên một tiếng.
- Đan Nhi, đừng nói lung tung, ta sao mà thích cái cô hoa khôi Hồng Hạnh đó được...không...là ả kỹ nữ Hồng Hạnh, ta nói rồi, ta là phụng ý chỉ của lão phu nhân đi làm thuyết khách, xảy ra những chuyện như thế này ta đều không ngờ tới, hài, muốn trách, chỉ có thể trách a sức hấp dẫn quá lớn, Hồng Hạnh cô nương không kìm nổi sự cám dỗ thôi.
- Ta khinh!
Đan Nhi thấy thái độ nhận sai lầm lúc trước cũng có vẻ ổn, nhưng nghe được những câu chém gió phía sau, quả thật tức giận, nàng tức giận nói:
- Ngươi còn chát thêm vàng vào mặt nữa, sao ngươi không tự ngửi xem nước tiểu của ngươi khai thế nào? Sau này còn nói những câu như vậy nữa đừng trách sao không còn răng ăn cháo.
Trần Tiểu Cửu không khỏi lắc lắc đầu, cô nàng này đúng là một con ngựa hung dữ, nói chuyện lúc nào cũng châm biếm mỉa mai, đều nói những lời tục tĩu.
Tuy nhiên Đan Nhi cũng quả là thảm hại, đang trong cơn tức, phản bác nàng chỉ khiến nàng càng tức giận, lại phí công mà thôi.
Đan Nhi cho rằng Trần Tiểu Cửu tức giận sẽ bỏ mặc mình, nhưng lại thấy hắn vẫ đang cười ha hả ngồi đó nhìn mình, nàng còn muốn nói thêm vài câu để xả nữa, nhưng có chút không đành lòng, liền thở hổn hển nói:
- Sao ngươi vẫn chưa đi? Ở đó cười trừ cái gì?
- Ta đi rồi nàng làm thế nào? Nàng là một người con gái, nếu gặp phải kẻ xấu có ý đồ gì thì nàng làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu nói đến đây, bỗng nhiên im lặng không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ tức giận muốn giết người trong ánh mắt của Đan Nhi.
- Ngươi dã tâm gì phải không? Ta không cần ngươi quan tâm, ai dám đến cưỡng bức ta, ta cắt cà của hắn.
Đan Nhi nghe những lời Trần Băng nói vô cùng tức giận.
Cô nàng này đúng là hết thuốc chữa, cái miệng không lời nào không dám nói ra, không phải cắt cà của ta thì là cắt cà của người khác, sao nàng chỉ thích cắt cái đó mà không cắt cái khác đi?
Trần Băng không muốn mồm mép lém lỉnh làm cho bà chị vợ này tức giận, dù gì người ta cũng đang bị thương, nên chăm sóc người ta một chút.
Đan Nhi thấy hắn cười, càng thấy tức giận, tên tiểu tử này, da mặt sao mà dày thế không biết?
Tuy nhiên Trần Tiểu Cửu cũng coi là rất có lương tâm, không bỏ mặc người ta ở đây, hiện tại nàng bị thương rồi, bất luận là tâm lý hay là sinh lí thì đều cảm thấy rất cô đơn, có một mình thật sự có chút sợ hãi.
Nàng liếc mắt nhìn cái bộ mặt đang cười đùa của Trần Tiểu Cửu nói:
- Ả kỹ nữ đó thực sự rất thích ngươi đấy. Lại còn hát Thập bát mạc cho ngươi nghe, chậc chậc, nghe xong ta còn sởn hết gai ốc, lại còn dám ngồi lên đùi ngươi sờ sờ mó mó nữa, đúng là không biết xấu hổ, ngươi nói đi, là cô ả uống nhầm thuốc kích dục hay là ngươi đưa thuốc kích dục cho cô ấy?
Mẹ kiếp, nói gì mà ghê vậy, Trần Tiểu Cửu không khỏi lau những giọt mồ hôi trên trán, cái cô ả này đúng là cái gì cũng dám nói ra. cho thuốc kích dục hạ lưu như vậy mà là tác phong và thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu ta sao? Ta là người lấy đức báo đức, lấy cái tình để thu phục người, đều đi trên những con đường quang minh chính đại, làm gì như những lời cô nói chứ?
- Còn cái ả tên là Đông Mai, thật sự rất quan tâm ngươi, dùng ngươi làm con tim, đúng là thượng thượng sách, ả dâm đãng đó còn ngồi trên đùi ngươi sờ mó, kỹ nữ đúng là kỹ nữ, thật khiến người ta ghê tởm.
Nói gì vậy chứ, nói gì cũng phải lưu lại chút gì đó cho người khác chứ, Trần Băng lại bất đắc dĩ lắc đầu, hài, thôi cứ để cô nàng đó nói hết ra cho thoải mái, cứ để mãi trong lòng thì cũng đến lúc bộc phát thôi.
Đan Nhi thấy hẵn vẫn không phản bác lại, trong lòng càng tức giận, tên tiểu tử này quả thật độ lượng đó, lại tiếp tục nói:
- Hai ả kỹ nữ Đông Mai và Hồng Hạnh thân hình ai đẹp hơn? Ta đoán nhất định là Hồng Hạnh đúng không? Ngươi xem cả người ả đều là thịt, béo như lợn vậy, lúc sờ vào thì cái cảm giác rất thích phải không?
Ngươi đúng là đang ghen tỵ, người ta gọi đó là đầy đặn đấy? Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt của Đan Nhi cười xấu xa nói:
- Cảm giác khi sờ vào hai người bọn họ thấy ai thích hơn ta không phân biệt rõ được, nhưng cảm giác khi ôm bọn họ thì tốt hơn rất nhiều lần khi ôm ngươi.
- Trần Tiểu Cửu cái tên phóng đãng, ngươi vớ bở lại còn làm bộ, ta không tha cho ngươi.
Đan Nhi tức giận đến xanh mặt, lập tức muốn đứng lên cắt chim của hắn.
- Ta còn chưa nói xong mà, nàng vội gì chứ.
Trần Tiểu Cửu vội vàng ấn nàng xuống, trong lòng buồn cười, liền nói tiếp:
- Ta nghĩ, Đan Nhi cô nương vẫn chưa lớn, vẫn đang là lúc dậy thì, cơ thể chưa phát triển hết, không thể so sánh được thôi, đợi Đan Nhi cô nương trưởng thành rồi, cơ thể nhất định đẫy đà, da dẻ càng mịn màng, càng trắng nõn, đến lúc đó, ta ôm rồi so sánh, cảm giác nhất định sẽ thích thú hơn khi ôm bọn họ.
- Cái kẻ phóng đãng nhà ngươi, nói linh tinh gì chứ? Đợi ta trưởng thành rồi, ta cũng không cho ngươi ôm.
Đan Nhi tức giận đến mức mắt trợn trắng, tuy nhiên Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng nói một lời nói thật, nàng liền bớt tức giận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy câu nói này khiến Trần Tiểu Cửu cũng có không ít lợi lộc, dường như mình đã chủ động để hắn ôm mình vậy, nàng muốn đứng dậy, lại đòi cắt cà của hắn, nhưng chiếc xương sườn bị gãy kia đâm vào nội tạng khiến nàng vô cùng đau đớn, nàng kêu lên một tiếng rồi lại nằm xuống, nhưng giọt mồ hôi lấm thấm trên trán.
- Tiểu Cửu, cái đồ không có lương tâm, giúp giúp ta, tau đau quá.
Đan Nhi rên rỉ nói.