Số lần đọc/download: 793 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:35:20 +0700
Chương 93
Chương 93
Thoát hiểm
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: ST
A tư mạn tả lộ quân sư trưởng sư đoàn 1, Duy Cơ tướng quân khi tiến vào Tắc Phổ trấn là sáng sớm. Giẫm thi thể binh lính cùng máu tanh, hắn rốt cuộc đi vào cái trấn nhỏ nơi biên cảnh làm cho đệ nhất sư bị thương vong năm nghìn. Nhưng là, trong trấn lúc này cũng không thấy một Hỏa Vân đế quốc binh lính, hiển nhiên địch nhân đã chạy trốn, trên sơn đạo có trên mấy trăm người, chẳng qua là lưu lại để cản quân đội phía sau. Vì vậy, Duy Cơ hạ lệnh quân đội tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục, quét dọn chiến trường.
Lúc mai táng quan binh bỏ mình, hắn hạ lệnh đem thi thể hỏa vân đế quốc binh lính chết trận tại sơn đạo cũng thu gom để chôn. Đối với lệnh này, rất nhiều người cũng có thể giải thích. Bởi vì khi vừa rồi đánh một trận, Hỏa Vân binh lính có hành động làm cho bọn họ tôn kính. Trên chiến trường, không có ân oán, sinh tử của hai bên, bất quá đều là do chấp hành lệnh mà thôi.
- Báo cáo tướng quân, Hỏa Vân đế quốc quân đội chết trận ở chỗ này, ước chừng tám trăm người.
Phụ trách quét dọn chiến trường báo cáo theo lệnh của Duy Cơ yêu cầu đếm số lượng Hỏa Vân đế quốc binh lính tử vong.
“ Tám trăm người, không tới một phần ba binh lực của tam đoàn. Vậy chủ lực của bọn họ ở đâu?” Duy Cơ nhìn một chút địa hình chung quanh, tự hỏi tam đoàn chủ lực đi về phía nào, nhưng thủy chung cũng không biết.
“Hướng nam phá vòng vây? Không thể, bọn họ hẳn là biết phía nam cũng có hai đoàn phòng thủ, loại này hành vi không khác tìm chết. Trốn vào trong núi, cũng chỉ là chờ chết. Nhưng mà lưu lại mấy trăm nhân cản phía sau, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì đây?” Bất đắc dĩ lắc đầu, Duy Cơ hướng tham mưu bên người ra lệnh:
- Ra lệnh đoàn số 1, đoàn số 3, theo mép sơn đạo hướng nam truy kích; đoàn số 2 ở lại Tắc Phổ trấn ở phụ cận trong núi tiến hành tìm tòi.
Nếu như lệnh được chấp hành thì người của sư đoàn 3 lưu lại của Lưu Vân cuối cùng khó có thể chạy thoát toàn quân sẽ bị diệt. Nhưng đóng ở ngoài núi hai bộ binh đoàn lại giúp bọn họ một cái đại ân.
- Tướng quân, ngoài núi hai bộ binh đoàn phái hai gã quan quân đến đây, có khẩn cấp quân tình bẩm báo!
Khi Hắc ưng đánh chết Ách Hưu Lạp ma đạo sư, Lưu Vân lại giết chết vài tên quan quân của địch, dẫn dắt thành công chạy ra khỏi vòng vây. Lưu Vân còn không biết, một đao của hắn đã vô tình làm thịt hai đội trưởng của hai bộ binh đoàn, làm cho hai đoàn lâm vào hỗn loạn quần long vô thủ.
Sau khi phái ra rất nhiều binh lính truy kích đám người Lưu Vân, hai phó đoàn trưởng đều cảm giác được vô lực gánh chịu trọng đại trách nhiệm như thế. Sau khi đơn giản thương nghị rồi quyết định phái người đem tin tức Lưu Vân dẫn người phá vòng vây, làm vị ma đạo sư và hai vị đội trưởng chết trận lập tức bẩm báo Duy Cơ.
“ Ách Hưu Lạp ma đạo sư chết trận, hai đội trưởng bị giết, điều này sao có thể?” Nghe xong một quan quân của bộ binh đoàn báo cáo, sắc mặt Duy Cơ trở nên xanh mét,“ Bọn họ từ đâu tới đây nhiều sơ cấp ma pháp sư như vậy?”
- Trong quân đội phá vòng vây của Hỏa Vân đế quốc, quả thật có rất nhiều ma pháp sư, còn có một chi cực kì tinh nhuệ bộ đội. Đầu lĩnh chỉ dùng một đao đánh chết chúng ta hai đoàn trưởng, dẫn người hướng nam bỏ chạy.
Quan quân cẩn thận đáp.
- Có bao nhiêu người?
Duy cơ cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp.
- Khoảng hai nghìn người.
Con số này là do hai bộ binh đoàn phó đoàn trưởng nhất trí bàn định. Nếu như nói chỉ có mấy trăm người liền phá tan hai phòng tuyến, thì trách nhiệm của bọn họ còn lớn hơn nữa.
“Không đơn giản a, cư nhiên có khả năng giết chết một vị ma đạo sư!” Duy Cơ cảm giác được đã gặp một đối thủ khó chơi.
- Ra lệnh tất cả quân đội, tốc độ cao nhất hướng nam tiến vào, tiếp tục truy kích tam đoàn.
Duy Cơ hướng tham mưu bên người một lần nữa ra lệnh.
Ba đoàn của Sư đoàn 1 sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, nhanh chóng tiến nhập sơn đạo, tốc độ cao nhất hướng nam xuất phát. Khi hơn hai vạn nhân hoàn toàn biến mất trong sơn đạo thì dưới chân một đống bụi cây tùng mấy binh lính đứng dậy, nhanh về phía trong núi chạy đi.
- Báo cáo phó đoàn trưởng, địch nhân đã hướng nam tiến vào, toàn bộ tiến vào mặt nam sơn đạo.
Vài tên binh lính chuyên môn của tam đoàn tiến vào phía sau hạp cốc, bay nhanh về phía Long Vân báo cáo hướng đi của A Tư Mạn tả lộ quân- sư đoàn 1.
- Xem ra kế hoạch thành công, đội trưởng đã thành công phá vòng vây! Nếu như không phải như vậy, địch nhân sẽ không mau chóng đuổi theo!
Long Vân hưng phấn mà vỗ vỗ bắp đùi, cao hứng nói. Lời của hắn cũng làm cho ba người Nã Lôn Đa, Hán Nặc, Tra Lý hưng phấn ôm cùng một chỗ. Đương nhiên, người vui vẻ nhất là Thủy Linh Nhi. Cùng Lưu Vân tách ra trong thời gian ngắn ngủn, trong lòng của nàng đã có nhiều biến chuyển, hàng vạn hàng nghìn ý niệm.
- Long Vân đại ca, hắn thật sự phá vòng vây đi ra ngoài sao?
Thủy Linh Nhi mừng rỡ nhìn Long Vân, trong mắt lộ vẻ chờ đợi.
- Ân. cái kế hoạch này của đội trưởng tương đối mạo hiểm. Hắn trước khi đi nói cho ta biết, chỉ có hắn phá vòng vây thành công, mới có thể hấp dẫn địch nhân dọc theo đường truy theo, tam đoàn có thể an toàn rút đi, cho nên hắn kiên trì tự mình dẫn Hắc ưng phá vòng vây. Nếu như địch nhân bắt đầu lục soát núi, thì ta dẫn người ở trong núi cùng địch nhân tránh né, tìm kiếm cơ hội chạy đi.
Long Vân hưng phấn nói.
- Ngươi mạo hiểm nhiều như vậy, tại sao không nói cho ta biết?
Thủy Linh Nhi nghĩ vậy, vành mắt nhất thời đỏ lên.
- Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị rút lui.
Tam đoàn do Long Vân dẫn đầu theo đội viên của Hắc Ưng lưu lại đảm nhiệm đi tiền trạm, về tới Tắc Phổ trấn. Trong trấn nhỏ, đã không có một bóng người, yên lặng trong sự chết chóc. Cư dân trong trấn do chiến tranh bộc phát trước đó đều đã rờit đi trấn nhỏ, hoặc là trốn vào trong núi. Thi thể người song phương chết trận cũng đã biến mất, chỉ là trên mặt đất khắp nơi tùy ý có thể thấy được vết máu cùng vũ khí chiến giáp tán lạc chung quanh,, nhắc nhở mọi người, nơi này đã từng phát sinh một trận chiến đấu thảm thiết.
Bên ngoài trấn mới đào mấy cái hố to, để chôn người chết trận. Quan binh của sư đoàn 3 lúc đi vào, ánh mắt đều bị một tấm mộc bài vững vàng cấm trước một hố to hấp dẫn. Trên mộc bài có viết một dòng chữ to, màu đỏ:“ Tám trăm quan binh Hỏa Vân.”
Nhìn bài tử, binh lính liền cúi đầu khóc nức nở thanh. Long Vân nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng có một trận đau đớn.
Hắn nâng tay hướng tám trăm thuộc hạ ngủ say làm một cái quân lễ, xoay người chỉ ngón tay về phía mặt bắc sơn đạo, lớn tiếng quát:
- Mỗi người nằm nơi này đều là anh hùng, máu của bọn họ sẽ không lãng phí! Sư đoàn 3 sẽ có tương lai càng huy hoàng! Quân lính, xông lên anh hùng tắm huyết, tiếp tục đi tới đi!
Theo phía mặt bắc của sơn đạo, hướng vào La Mạn tỉnh xuất phát, rốt cuộc rời đi Tắc Phổ trấn tuyệt địa. Sau khi quân đội rời núi, đám quan binh cũng rốt cuộc từ trong tuyệt cảnh mà đi ra. Do còn sống mà hưng phấn, đội trưởng phá vòng vây thành công mang đến vui sướng, làm cho tâm tình của mọi người đều nhẹ thêm vài phần. Giờ khắc này, bọn họ thậm chí đã quên: đội trưởng của bọn họ, đã xâm nhập vào A Tư Mạn đế quốc cảnh nội, đi vào một cái tuyệt địa.
- Chúng ta hiện tại đi nơi nào? Hướng La Lan thành xuất phát, quay về đệ ngũ quân đoàn hay sao?
Quân đội sau khi ra phía sau núi, tổ chức tại chân núi tại chỗ nghỉ ngơi. Hán Nặc ngồi ở cạnh Long Vân, thấp giọng hỏi. Ấn theo lẽ thường, quân đội bị đánh tan sau đó sẽ hướng quân đoàn tương ứng với mình mà gia nhập, chịu sự an bài.
- La Lan thành, chỉ sợ là đi không được.
Nã Lôn Đa nhìn hướng La Lan thành, lắc đầu.
- Đúng vậy, chiến cuộc ở đế quốc sợ rằng đã xảy ra nhiều biến hóa. Nếu như đội trưởng phỏng đoán không sai thì Phổ Dặm Tắc Lợi thành cùng Ba Đặc thành, có thể đều đã bị A Tư Mạn đại quân vây khốn, nguy cơ trùng trùng. Hai tòa thành nếu thất thủ, La Lan thành sẽ thành một tòa cô thành. Địch nhân nếu như đối La Lan thành hình thành trạng thái hợp vây, thì chúng ta đi tới đó cũng là chịu chết.
Long Vân trầm giọng nói.
- Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Tra Lý hỏi.
- Hướng bắc, đi La Mạn thủ phủ Dặm Tư thành, xem một chút tình thế rồi nói tiếp. Tình huống nếu như thật sự không xong, sẽ nghĩ biện pháp.
Long Vân vừa nói, trong đầu lại nghĩ tới Lưu Vân vì sư đoàn 3 mà làm ra một đường cuối cùng -- một đường mà hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua một đường kì lạ.