Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 148-149: Tiểu Bá Vương.
- B
ên ngoài lạnh, mọi người mau vào trong a.
Trong nội tâm Phong Tứ Nương chán nản, cũng không có nhiều lời, liền dẫn đám người Diệp Không lên lầu.
Bọn Diệp Không cũng không phải từ rạp hát tiến vào, mà là trực tiếp từ cửa nhỏ lên lầu.
Lầu hai, chính là nghiệp vụ truyền thống của Tàng Xuân Lâu này rồi, bất quá lầu hai cũng có mấy gian phòng không tệ, có thể trông thấy sân khấu kịch phía dưới, cho nên bị Phong Tứ Nương đổi thành ghế lô, khách quý bình thường có thể ngồi ở đây, uống chút rượu, nhìn tuồng kịch, lại làm làm nữ nhân, đây đã cuộc sống sung sướng nhất trên Thương Nam đại lục này rồi.
Mặc dù Tiểu Hồng cũng là một nha đầu can đảm, bất quá đây là lần đầu tiên tới nơi phong nguyệt này, cũng không dám nói chuyện lung tung lộn xộn, bề ngoài trông như trang nghiêm, nhưng con ngươi đen lúng liếng lại đang len lén dò xét. Thanh lâu từ trước tới nay đều là cấm khu của nữ nhi, nếu không phải là xem tuồng, cả đời Tiểu Hồng cũng sẽ không tiến vào nơi này, cho nên đương nhiên rất hiếu kỳ, nói cách khác, chả khác gì nam sinh có hứng thú đối với phòng toalet nữ cả.
Bất quá nha đầu Tiểu Hồng cũng không có thấy cái gì, thời tiết lạnh, các cô nương đều trong phòng, trong lối đi nhỏ vắng ngắt, sạch sẽ, bộ dạng rất bình thường, Tiểu Hồng thật sự nghĩ không ra vì sao nam nhân lại lưu luyến chỗ này đến mức không muốn về như vậy.
Rất nhanh đi vào ghế lô ở lầu hai, trong phòng hai cái bàn lớn, trên bàn có dưa leo làm điểm tâm, bàn đối diện, có một cửa sổ rất lớn, tầm nhìn của cửa sổ vừa vặn nhìn tới sân khấu kịch, từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng, mà ngay cả tình huống của các thính phòng phía dưới cũng là nhìn rất rõ ràng.
Một bàn là để đàn ông ngồi, một bàn là nữ quyến ngồi, đó cũng không phải là kỳ thị nữ nhân, mấu chốt là chủ đề bàn luận của nam nữ không giống nhau, hơn nữa vật phẩm bày biện trên bàn cũng không giống nhau, nữ nhân bên kia dùng điểm tâm là dưa leo làm chủ, nam nhân bên này lại dùng rượu làm chủ.
Diệp Không cùng Huynh đệ Lô gia ngồi một bàn, Phong Tứ Nương tức thì mang theo Tiểu Hồng cùng Lô Cầm ngồi xuống một cái bàn khác.
Ghế lô khách quý này chính là không giống với ghế lô bình thường, trước mặt mỗi người còn có một bản ghi lại nội dung vở tuồng, để cho khách qúy đọc qua, đụng phải chỗ nào nghe không rõ, có thể lấy ra nhìn.
Đương nhiên, Diệp Không chính là không phải một khách quý bình thường, hắn hưởng thụ đãi ngộ không chỉ có như vậy, rất nhanh, ba nam một nữ đứng ở trước mặt đám người Diệp Không.
- Các ngươi chính là diễn viên chính đó ư, ừ, không tệ, có chút ý tứ.
Diệp Không cười nói, diễn viên ở Thương Nam đại lục còn ở giai đoạn sơ cấp, tuyệt đối không giống như ở địa cầu nhân vật chính bắt buộc phải đẹp trai, đây là việc mà người xem trên Thương Nam đại lục không thể chấp nhận được.
Cho nên Diệp Không vừa nhìn, liền đoán được người cao cao anh tuấn nhất chính là gà rừng, người mặt hình vuông chính là vỏ chuối, còn tên thần hình xấu xí u ám kia, chắc chính là bốn mắt, còn nữ hài xinh đẹp cuối cùng, chính là nhân vật chính Tình Mai rồi.
- Đa tạ Bát thiếu gia cùng các vị thiếu phu nhân khen ngợi.
Mấy người này tuy bây giờ có không ít Fans hâm mộ, thế nhưng ở trước mặt Diệp Không, vẫn là không có tư cách ngồi cùng bàn.
Tiểu Hồng trông thấy bốn người này, trong nội tâm có chút kích động, nàng cũng không phải truy tinh tộc, nàng là cảm thấy mấy nhân vật chính mà mấy tên gia đinh nha hoàn lải nhải cả ngày trong miệng, rõ ràng còn đối với mình quỳ xuống, trở về sẽ có chuyện để kể cho bọn họ nghe.
- Ừ, mà thôi.
Diệp Không ý bảo bọn hắn đứng lên, sau đó nói:
- Diễn cho tốt, ta từng nghe qua một câu, thời khắc khi diễn viên đứng ở trên sân khấu, thì ngươi đã không phải là ngươi rồi.
Người chung quanh đều cười vang, đào kép cũng không có địa vị cao gì ở trên Thương Nam đại lục, diễn nghệ trên phương diện lý luận càng là khiếm khuyết, ai cũng không hiểu ý tứ của Diệp Không.
- Hắn không phải hắn, vậy thì là ai chứ?
Phong Tứ Nương uyển chuyển động lòng người lắc eo thon đi tới, đứng ở bên cạnh Diệp Không, cười hỏi.
- Hắn đương nhiên cũng không phải là hắn, hắn đã trở thành chính người trong vai diễn kia! Từ khi bắt đầu vở diễn, ngươi chính là gà rừng, gà rừng chính là ngươi, gà rừng yêu hận tình cừu như thế nào thì ngươi cũng là như vậy, dù thế nào cũng không thể theo góc độ người xem ở ngoài mà diễn nhân vật của mình.
Diệp Không mặc dù đối với phương diện này biết không nhiều lắm, nhưng Thương Nam đại lục này căn bản là chưa nói tới kỹ xảo biểu diễn, chính là theo từ hát mà thôi, tối đa có mấy người có thể nhìn theo góc độ của nhân vật chứ, bọn họ làm gì có khái niệm hòa mình vào nhân vật, bây giờ nghe Diệp Không nói như vậy, mấy người diễn viên này cũng lâm vào trầm tư.
Diệp Không nói xong, khua tay nói:
- Các ngươi đi chuẩn bị đi, diễn thật tốt, tập 2 cũng là do các ngươi diễn.
- Tạ Bát thiếu gia!
Bốn người vội vàng hành đại lễ, chỉ cần bộ tập 1 này đã mang đến tiền tài danh dự cho bọn họ rồi, nếu lại được diễn tập 2, nhân khí tất nhiên càng vượng.
Mấy người trên mặt đại hỉ, vội vàng dập đầu, Tình Mai kia càng là ném cho Diệp Không mấy cái mị nhãn.
Huynh đệ Lô gia cũng nhớ kỹ tập 2, liền vội vàng hỏi:
- Bát thiếu gia, những người văn nhân viết chữ kia đều đã sẵn sàng, chỉ chờ chủ ý vàng ngọc của Bát thiếu gia.
Diệp Không cười nói
- Tập 2...nên dùng câu chuyện của Hạo Nam ca a.
Cấu tứ của tập 2 đương nhiên cũng không vội tại nhất thời, mấy người diễn viên đều vui vẻ rời đi, nữ hài Tình Mai kia càng là làm ra bộ dạng không nỡ.
Lô Nghĩa tiến đến nói bên tai Diệp Không:
- Cô gái này như thế nào? Chính ta tuyển đấy, không tệ a?
Không có quy tắc ngầm a? Diệp Không trả lời:
- Không phải tiểu tử ngươi đã xài qua rồi đấy chứ?
Bị Diệp Không một câu nói trúng, Lô Nghĩa mặt đỏ lên:
- Bát thiếu gia, ngài đúng là thần nhân a...,cái này cũng biết, nếu không ngài cũng thử xem, rất chặc, nước lại nhiều...
- Ngươi cũng không sợ Tiểu Cầm đánh ngươi.
Diệp Không tức giận thưởng cho hắn một cái hạt dẻ, mắng:
- Tìm cô nương đúng đắn rồi kết hôn sinh hài tử a, mẹ ngươi đang chờ ôm cháu trai kia kìa, Tình Mai kia làm làm coi như xong, cũng không phải mặt hàng đứng đắn gì.
Diễn viên đi ra, mắt thấy muốn bắt đầu diễn, nhưng mà dưới thính phòng lại có chút ít tranh chấp.
Nguyên lai là lão giả lúc nãy mua vé chợ đen, lão ngồi một bên uống trà một bên chờ xem kịch hay, nhưng lúc này, lại có phiền toái đến.
Chỉ thấy một đại gia hỏa cao lêu ngêu mang theo mấy tên nha dịch bước vào, vừa tiến đến, ngồi xuống ngay bên cạnh lão giả, sau đó hét lên:
- Thời điểm các ngươi kiếm tiền đã đến, nha nội tôi đây ra giá năm lượng bạc mua vé của các người, lại tặng một vé hàng ghế sau, ai muốn bán thì nhanh lên.
Quanh bàn tròn có bốn chỗ ngồi, hai người khác vừa nghe có loại chuyện tốt này, vội vàng cầm bạc, chuyển sang ngồi ở hàng ghế sau.
Một tờ vé bất quá mới hai lượng bạc, bây giờ người ta ra giá năm lượng bạc, còn tặng một tờ vé hàng ghế sau, có kịch hay để xem còn có tiển, việc này không làm, ngốc à?
Tên nha nội cao lớn kia, cùng rất nhiều nhân sĩ ở đây đều nghĩ như vậy.
Nhưng mà bọn họ lại không ngờ được, thật là có người ngốc.
Lão giả kia động cũng không động, hỏi lại:
- Nha nội, ngươi là muốn mời bằng hữu đến xem sao? Nếu là có thân hữu nơi khác đến cần phải xem hôm nay, lão phu có thể nhượng lại với giá gốc. Bất quá nếu bằng hữu của ngươi không phải là cần thiết lắm, vậy lão phu sẽ không...
- Ta nói lão đầu, lão nói lời vô dụng để làm gì, ta nghe đến đau cả đầu, cho lão thêm hai lượng bạc, bảy lượng bạc mua vị trí của lão, lão có đi hay không?
Lão giả kia lắc đầu, kiên trì nói:
- Vị nha nội này, ý của ta, nếu ngươi có việc gấp, ta chuyển nhượng với giá gốc, nếu như ngươi không gấp, vậy hãy để yên lão phu xem kịch.
Nha nội kia xoẹt một tiếng, cười nói:
- Nha nội tôi đây có cái chym việc gấp, cũng không có bằng hữu muốn đi xem, nói thiệt cho lão biết là nha nội tôi đây không thích ngồi cùng bàn với người khác. Ta chính là thích độc bá, bá đài, bá bàn, bá trận, ta mới đến từ An Đô, ở đó không ai không biết ta là Đoạt Mệnh Tiểu Bá Vương!
Lão giả kia cũng là người bướng bỉnh nóng nảy, nghe xong loại đức hạnh của tiểu tử này, trong nội tâm tức giận, vỗ bàn, cả giận nói:
- Nơi đây không phải là An Đô! Lão phu mua vé, thì có quyền ngồi ở đây ở xem kịch. Thứ người muốn độc bá mọi thứ như ngươi, nhất định không có kết cục tốt!
- Thôi đi pa ơi..., nói thật dễ nghe, chẳng phải là muốn thêm tiền sao?
Tiểu Bá Vương đánh giá lão giả thoáng một phát, cảm thấy lão nhân này mặc dù nhìn không bần cùng, nhưng nhất định cũng không phải là phú hào, hơn nữa khí thế của lão cũng không phải là quan viên, thằng này từ thủ đô An Đô đến, cũng rèn luyện được một con mắt nhìn người, vì vậy hắn bắt chéo chân, khẩu khí thản nhiên nói:
- Lão đầu, mười lượng bạc như thế nào?
Lão giả giận quá thành cười:
- Nha nội, ngươi xem ta giống như người thiếu tiền lắm sao?
- Năm mươi lượng!
Tiểu Bá Vương vừa nói ra, chung quanh liền rộ lên, ông t...r...ờ....i...! Không hiểu làm sao liền trúng đậm, năm mươi lượng bạc đủ cho một gia đình nghèo chi tiêu trong nhiều năm rồi, người xem xung quanh đều phiền muộn, tên Tiểu Bá Vương có tiền này sao lại không đi đến bàn của mình vậy?
Nghe âm thanh sợ hãi thán phục chung quanh, Tiểu Bá Vương cũng rất hưởng thụ, địa phương nhỏ bé chính là địa phương nhỏ bé, lão tử từ thủ đô đến đây, năm mươi lượng bạc liền nện chết các ngươi.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, lão giả kia nên lấy tiền rời đi cho rồi, cho dù là một ngươi có khí phách, thì năm mươi lượng này cũng đủ nên cho hắn chóng mặt, cái này cũng không muốn, cùng tiền có thù oán sao?
Sự thật chứng minh, đúng là có người có thù oán với tiền.
Lão giả kia nhìn cũng không nhìn, khoát tay nói:
- Việc này không có thương lượng, mặc dù nha nội ngươi có tiền, nhưng ta cũng có một điều muốn nói cho ngươi biết, thế giới này còn có người nghèo hèn nhưng không lụy, uy vũ bất khuất mà sống!
- Mẹ kiếp! Xem như ta đã hiểu, té ra ngươi là một tiên điên.
Tiểu Bá Vương rốt cục cũng tức giận, hôm nay nhường nhịn như thế, hắn đã rất khắc chế rồi, nhưng lão già kia thật sự là làm cho hắn nổi đóa.
- Đem lão đánh văng ra cho ta!
Tiểu Bá Vương rống lên một tiếng, nhưng hai nha dịch phía sau trông rất kỳ quái, cũng không có vội vã đi lên, mà là trái phải nhìn một vòng.
Người khác không biết, nhưng bọn hắn lại biết rõ, đây là chỗ ôn thần bao đó, trong bọn nha dịch có một quy tắc bất thành văn, đến Tàng Xuân Lâu làm việc, trước phải xem ôn thần, phát hiện người đó tồn tại, vậy thì phải nhanh chân mà trốn, nếu như ôn thần không có ở đó, mới có thể yên tâm có can đảm mà làm việc.
Không phải nha dịch nhát gan, mà là Tàng Xuân Lâu đã khắc ghi một ký ức quá sâu sắc đối với bọn họ.
Vừa nhìn, không có. Hai nha dịch lập tức lớn lối, cáo mượn oai hùm nói:
- Lão gia hỏa, nể mặt ngươi ngươi còn làm tới! Đây là công tử của tân nhiệm thành phủ, là người mà lão có thể đắc tội được sao? Ngươi đã không cần bạc, thì cũng đừng trách huynh đệ không khách khí.
Mắt thấy hai nha dịch định bắt lão giả, thì chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thét như sấm:
- Ai dám! Ai dám động đến thầy của ta, ta muốn mạng của hắn!
Hai tên nha dịch kia nghe thấy một tiếng này, thiếu chút nữa đã đái ra quần. Ôn thần, sao ngươi lại có thể chơi người như vậy, không có việc gì ở trên đỉnh đầu chúng ta làm gì?
Dưới lầu cùng tranh chấp với Tiểu Bá Vương chính lão sư dạy học của Diệp phủ Trương Ngũ Đức, hắn vốn khinh thường xem bộ hí khúc phản ánh sinh hoạt của du côn này, bất quá bộ tuồng này xác thực quá hot, mỗi ngày đều nghe người ta nói đến, vì vậy mới đến đây quan sát, ai ngờ gặp được tên Tiểu Bá Vương này.
Đang lúc tranh chấp, mắt thấy Trương Ngũ Đức muốn ăn thiệt thòi, nào ngờ bỗng vang lên một tiếng rống, một thanh y thiếu niên từ trên trời giáng xuống.
Diệp Không cũng bất chấp đi thang lầu rồi, trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy xuống, thân hình ở giữa không trung xoay tròn một vòng thật tiêu sái, tan mất lực đạo. Liền nhếch lên vạt áo, đang muốn cho hai nha dịch kia nhìn xem một chút uy phong của mình, ai ngờ hai tên nha dịch kia trái lại còn trốn nhanh hơn, sớm trốn đến sau lưng Tiểu Bá Vương.
Mà những người vây xem chung quanh cũng có nhiều người nhận thức Diệp Không, đều nhao nhao thầm nói:
- Có trò hay để xem rồi, hai tên nha dịch kia muốn xui xẻo.
Còn có một người nói:
- Trách không được lão đầu này bướng bỉnh như vậy, hóa ra là sư phó của Bát thiếu gia.
Lại một người nói:
- Có lẽ nên tản ra một chút, Bát thiếu gia đánh người chính là rất nổi danh đấy.
- Là ai muốn đem lão sư của ta đánh văng ra?
Diệp Không không có lý đến những lời nghị luận kia, hừ lạnh một tiếng với Tiểu Bá Vương, kỳ thật bình thường Thương Nam đại lục đều gọi là tiên sinh, thế nhưng Diệp Không thật sự là kêu không được, ' tiên sinh của ta' loại này thuyết pháp thật sự là BT(rất phi thường)
Tiểu Bá Vương nhướng mày:
- Ngươi là ai?
Diệp Không không có trả lời, hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
"Ta là ai?" Tiểu Bá Vương hừ một tiếng, hắn vốn rất kiêu ngạo đấy, tại kinh đô kiêu ngạo, đi tới địa phương nhỏ bé này, chỉ có càng kiêu ngạo, dùng lỗ mũi nói với Diệp Không:
- Ta là ai, vừa rồi nha dịch đã nói qua, bổn nha nội ( con cháu nhà quan) chưa từng có thói quen lặp lại.
Tiểu Bá Vương xác thực rất kiêu ngạo, không có kiêu ngạo nhất, chỉ có càng kiêu ngạo.
- Ngươi đã không nói danh tự, vậy động thủ đi.
Diệp Không kiêu ngạo đến nỗi không cần nghe đến tên của đối phương, đã chuẩn bị đánh người.
- Chậm đã!
Tiểu Bá Vương nhìn xem Diệp Không hùng hổ đi tới, trong nội tâm đột nhiên nghĩ tới một người.
Bình thường loại người này đều là không có công phu thật sự gì trong người, thực gặp chuyện, bọn hắn là người thứ nhất chịu thua.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --