Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Dịch Lâm An
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 530 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:28:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91
rời còn chưa sáng, gà trống hí mắt từ trên người gà mái bò dậy ra ngoài rũ lông uy phong lẫm liệt, mào gà trên đầu đỏ thẳm dưới sắc trời mờ ảo càng thêm nổi bật.
Nó nhảy lên cây cột chống, lồng ngực cao cao, cổ trụ khí tức cất tiếng gáy vang.
Ò ó o oooooo...
Còn chưa kịp gáy xong tiếng thứ nhất, cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, một chiếc guốc gỗ từ bên trong phóng tới bắn trúng đầu con gà. Phịch một tiếng, gà trống trực tiếp ngất xỉu từ trên cột xuống đất, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Con gà chết bầm, để ta yên tĩnh"
Gà trống đầu óc choáng váng từ trên mặt đất đứng lên lên, miệng yếu ớt kêu ọt ẹt lảo đảo trở lại bên trong ổ gà.
Tống Ứng Diêu chính là bởi vì một trận gà bay trứng vỡ mà bị đánh thức, sau khi mở mắt thấy ra thấy sắc trời còn tối tăm lại mê man ngủ thêm một giấc. Lúc tỉnh lại lần nữa ngoài sân đã ồn ào, thôn dân trên đường tới lui lo việc đồng áng, buổi sáng ở đây chính là lúc nhộn nhịp nhất.
Phương Đàn so với Tống Ứng Diêu còn dậy sớm, Tống Ứng Diêu mở mắt ra đã thấy nàng nằm ở bên cạnh mình, còn đang nhìn mình đắm đuối, trong lòng tự giác có linh cảm không lành, cảm giác như con mồi bị một loài dã thú săn thịt. Nàng vươn mình liền muốn chạy trốn nhưng vẫn là Phương Đàn nhanh hơn nàng một bước, tay mắt lanh lẹ giữ bờ vai của nàng, đè nàng lại trên giường.
Phương Đàn ép trên người Tống Ứng Diêu cúi đầu dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Vương phi, chào buổi sáng"
Tống Ứng Diêu không nhìn đến Phương Đàn, trong lòng kìm nén dùng sức đẩy bờ vai của nàng ra: "Tránh ra. Ta muốn dậy"
Phương Đàn cũng không phát cáu nắm lấy cổ tay của tay ấn lên đầu giường, môi gần kề gò má của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sáng sớm làm sao kích động vậy? Ta có làm gì nàng đâu". Bờ môi nhẹ nhàng ma sát gò má non mềm của Tống Ứng Diêu, dần dần đi xuống, mỗi lần hít thở nàng cũng có thể cảm giác được gò má lẫn bắp thịt đều căng lên.
Mắt thấy Phương Đàn muốn hôn mình. Tống Ứng Diêu đem đầu tránh đi, không nghĩ rằng Phương Đàn rất kiên nhẫn đeo bám. Tống Ứng Diêu cất tiếng ngăn cản: "Thương thế của nàng sao rồi?"
"Sáng sớm còn có chút đau" Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Phương Đàn thoáng rời má Tống Ứng Diêu, tách thân thể hai người đang kề sát nhau ra dùng cái tay nhàn rỗi kia sờ sờ gò má của mình mỉm cười: "Vương phi phải bôi thuốc cho ta?"
Tống Ứng Diêu quay đầu lại hí mắt tựa như cười mà không phải cười: "Nàng muốn ta bôi thuốc gì?"
"Để ta ngẫm lại" Phương Đàn tràn đầy phấn khởi nói rằng
"Đừng có đắc ý". Tống Ứng Diêu tiếp tục mỉm cười lợi dụng lúc Phương Đàn ngây người một cước đem nàng đạp xuống giường.
Phương Đàn tránh không kịp ngồi sập xuống đất, nét mặt mờ mịt. Nàng xoa xoa cái bụng bị Tống Ứng Diêu đạp trúng, một cước này không tính là mạnh, còn không đến mức gây thương tích cho mình, chỉ có điều nàng ấy vẫn chống cự mình tiếp xúc, mà mình lại phải trở lại kinh thành, không có thời gian làm hòa với Ứng Diêu, này nên làm thế nào cho phải.
Phương Đàn thật lòng suy nghĩ, không hề chú ý mình còn ngồi dưới đất. Tống Ứng Diêu nắm chặt thời cơ nhanh chóng đứng dậy, lấy y phục ở đầu giường mặc vào chỉnh tề.
Sau khi chỉnh trang quần áo, Tống Ứng Diêu phát hiện Phương Đàn còn ngồi dưới đất ngu ngơ, trong lòng nàng băn khoăn bước đến bên cạnh nàng thử hỏi: "Ta làm đau nàng sao?"
Phương Đàn bị nàng gọi định thần lắc đầu: "Không có chuyện gì" Sau đó trực tiếp đứng lên phủi bụi bám trên y phục. Tống Ứng Diêu giúp nàng chuẩn bị quần áo, nàng nhận lấy vào nghiêm nghị nói với Tống Ứng Diêu: "Ta về nhà". Nói xong liền muốn đi.
Tống Ứng Diêu: "Vương Gia không ở lại ăn bữa sáng sao?"
Phương Đàn mặt không hề cảm xúc lắc đầu: "Không ăn, còn có việc phải xử lý"
Tống Ứng Diêu: "Vậy cũng không cần vội vã, ăn xong lại đi."
"Không kịp" Phương Đàn ý vị không rõ, dứt lời liền đi ra ngoài.
Tống Ứng Diêu trong lúc nhất thời không đoán ra được tâm tư Phương Đàn, rõ ràng mới vừa rồi còn bình thường, nàng đạp một cước đã nổi giận? Vương Gia cũng không phải người nhỏ nhặt như vậy. Nàng xoay người lại hỏi: "Vương Gia lúc nào trở về?"
Phương Đàn bước chân dừng lại đáp: "Buổi tối". Nói xong cũng cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng ngủ.
"Ừ." Tống Ứng Diêu cô đơn cúi thấp đầu đáp, nhà này lại chỉ còn mỗi mình nàng.
Một ngày rất nhanh sẽ qua, tà dương ngã về phía tây, trong thôn xế chiều lại náo nhiệt lần nữa, không biết từ đâu truyền đến tiếng sáo du dương âm điệu trầm thấp lọt vào tai khiến thôn dân đang mỏi mệt cũng trở nên phấn khởi.
Tống Ứng Diêu ở nhà an tĩnh một ngày, nàng nghĩ sáng sớm là mình không đúng, làm Vương Gia phát giận, có hay không nên xin lỗi Vương gia một tiếng?
Nhưng nàng không muốn chịu thua Vương Gia. Lần sau Vương Gia lại lừa gạt mình thì làm sao bây giờ?
Ngay khi nàng để tâm vào chuyện vụn vặt chợt nhớ tới lời nói mà Hứa đại nương đã nói với nàng. Hai vợ chồng không thể cứ cứng rắn như vậy được, cuộc đời cùng nhau rất dài, nếu như vì một chuyện tí tẹo như thế mà mang quan hệ hai người trở nên khó khăn, vậy sau này làm sao buông xuống. Cái gì cho qua thì thôi, đối phương nếu đã xin lỗi chính mình cũng nên tha thứ.
Vương Gia đã thể hiện thành ý rồi, nàng ấy đã biết sai, hiện tại chỉ cần mình tha thứ thì coi như mọi chuyện êm xuôi. Tống Ứng Diêu thật lòng suy tư cảm thấy Hứa đại nương nói có đạo lý, nàng cũng không thể cùng Vương Gia nháo cả đời, coi như Vương Gia nếu có kiên trì bồi mình huyên náo, nhưng chính sự cũng không cho phép nàng ấy phân tâm. Giữ khoảng cách với Vương Gia lâu như vậy rồi, bây giờ cũng nên tha thứ.
Nghĩ như vậy nên sau khi chuẩn bị kỹ càng cơm tối, Tống Ứng Diêu chờ Phương Đàn trở về, nghĩ rằng nàng ấy có việc nên về trễ, nàng liền muốn sang nhà tìm Vương gia.
Phương Đàn vùi đầu bên trong xem tấu chương, đọc hết chổ này lên sửa chổ kia, bất giác ngẩng đầu lên phát hiện trong phòng càng ngày càng mờ, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối mới đặt bút xuống ngã lưng ra ghế thở dài một hơi.
Bởi tối hôm qua nàng không có phê tấu chương nên hôm nay thành một đống lớn, chuyện ngày hôm qua đủ cho nàng bận bịu cả ngày. Nàng hôm nay tuy không có ra ngoài nhưng cũng có ăn một ít, thế vì thế không cảm thấy đói bụng nên cũng không muốn ăn cơm.
Nàng đưa tay tìm kiếm hộp quẹt dưới đống tấu chương, sờ soạng nửa ngày vẫn không có tìm được, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mở mắt to ra xốc lên từng quyển từng quyển mới thấy cái hộp quẹt dưới đáy. Phương Đàn lấy diêm trong hộp quẹt muốn bật lên chút lửa đốt nến, vừa thấy ngọn lửa bỗng nhiên ngừng lại đem cánh tay thu hồi, nàng cầm diêm trong tay thưởng thức một trận. Nhìn lời ngọn lửa yếu ớt đôi mắt thâm thúy híp lại.
Khi Tống Ứng Diêu đi tới cách đó không xa nhìn thấy ngọn lửa hừng hực vây quanh ngôi nhà. Nàng liên tưởng đến vụ cháy nhà bếp, Tống Ứng Diêu cảm thấy không tốt trong lòng cuống quít chạy vào trong la lớn: "Vương Gia"
Ngọn lửa cháy mỗi một góc trong sân, đem tất cả bên trong đốt thành tro tàn, Tống Ứng Diêu mắt thấy trước mặt xảy ra chuyện nhưng lại không biết nên làm gì.
"Vương Gia ngươi có ở bên trong không". Nàng hô lớn, nàng biết Vương Gia ở đây sống không quen, cũng không thể chạy đến nơi khác, khả năng nhất chính là Vương Gia còn ở bên trong không thoát ra được.
Tống Ứng Diêu nghĩ đến những thứ này nhất thời hỗn loại, nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán nóng rực, khói thừa cơ chui vào mũi của nàng kích thích nàng ho khan không ngừng, nước mắt chảy ra. Nàng giơ tay đi lau chúng, lại không nghĩ rằng càng lau nước mắt chảy càng nhiều, không rõ nguyên nhân là do khói hay do thứ gì đau nhói trong lòng.
Lửa càng cháy càng mạnh, Tống Ứng Diêu gọi đến khàn giọng bên trong vẫn không người đáp lại. Ánh lửa đem khuôn mặt của nàng nung đỏ rực, tay chân luống cuống nhìn chung quanh không phát hiện có nguồn nước, mà nơi có nước duy nhất là cái giếng giữa sân.
Nơi này cách làng lại quá xa, không nói đến chuyện không có người, coi như bây giờ đi về gọi người đến cứu hoả cũng không kịp, nói không chừng chân trước nàng vừa bước đi gọi người, chân sau lửa đã cháy rụi, càng khỏi nói khả năng còn Vương Gia còn bên trong.
Tống Ứng Diêu hoảng sợ cắn răng một cái chuẩn bị liều mình chạy vào, nếu có chết cũng phải cùng Vương Gia chết cùng một chỗ.
Còn chưa chạy được vài bước, liền cảm giác eo mình có người ôm lấy, nàng quay đầu nhìn xem nhìn thấy khuôn mặt Phương Đàn, nàng sững sờ dừng lại xông về phía trước.
Phương Đàn ôm chặt nàng: "Đừng làm chuyện điên rồ, ta ở ngay đây, nàng muốn tiến vào làm cái gì?"
Tống Ứng Diêu khó có thể tin trợn to hai mắt nhìn nàng: "Vương Gia tại sao lại ở chỗ này" Ánh mắt ở trên người Phương Đàn nhanh chóng quét qua một lần. Trông không giống như là từ trong nhà bị cháy trốn ra, mà như là đứng bên ngoài hồi lâu rồi. Vậy nãy giờ nàng ở bên ngoài gọi nàng ấy lâu như vậy nàng ấy tại sao không trả lời, làm hại nàng cho rằng nàng ấy còn kẹt trong đám cháy.
Phương Đàn: "Thừa nhận đi, dù ta là nữ tử, nàng vẫn yêu ta"
Tống Ứng Diêu lập tức rõ ràng đây là một cái bẫy, tức giận nói: "Thả ta ra"
Phương Đàn kệ nàng giãy dụa, vững vàng ôm nàng mang tới rừng cây rời xa căn nhà bốc cháy. Chỉ trong chốc lát người trong thôn sẽ phát hiện nhà cháy, nhất định sẽ có rất nhiều người tới cứu hỏa, không thích hợp cho hai người bọn họ hàn huyên. Mà nơi này là rừng cây vừa vặn có thể che đậy thân hình hai người, để cho người bên ngoài không nhìn thấy hai người.
Phương Đàn đặt Tống Ứng Diêu xuống, đem nàng ấn lên trên cây to, không để ý sự chống cự trực tiếp hôn lên môi nàng.
Lúc mới bắt đầu Tống Ứng Diêu còn không ngừng giẫy giụa cắn chặt hàm răng không cho Phương Đàn đi vào. Đến cuối cùng liền không tự chủ bắt đầu đáp lại, tay chân cũng không còn lộn xộn nữa.
Mãi đến tận khi Tống Ứng Diêu không giãy dụa, Phương Đàn mới thả nàng ra.
Tống Ứng Diêu được thả ra liền đưa tay cho Phương Đàn một cái tát, lệ rơi đầy mặt nói rằng: "Dọa ta nàng rất vui sao? "
Phương Đàn không đáp, mặt không hề cảm xúc dùng tay lau khô nước mắt của nàng. Bao nhiêu nước mắt chảy ra nàng dùng tay lau tất cả, thấy mặt mũi Tống Ứng Diêu tèm nhem nàng xì một tiếng rốt cục nhịn không được cười lên, Tống Ứng Diêu thẹn quá thành giận nghẹn ngào: "Có cái gì mà cười"
"Đừng giận nữa". Phương Đàn cười ôn nhu, ánh mắt vẫn không hề rời đôi mắt Tống Ứng Diêu. Nàng đưa cái mặt bên kia nói: "Có muốn đánh thêm bên này nữa không?"
Tống Ứng Diêu cũng nhịn không được cười lên, Phương Đàn biết nàng đã tha thứ cho mình liền như thế hôn lên môi nàng lần nữa.
P/s: Ngày mai 2 chương nhé
Vương Gia, Đi Thong Thả Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An