Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 90
N
ó đứng sát sân khấu, chỉ cách sân khấu một cái cầu thang đi lên thôi, nó lo lắng ôm cây đàn mà mẹ nó tặng sinh nhật cho nó. Khi mọi người vỗ tay ầm ầm là nó biết tiết mục của Jeami đã xong, chỉ còn vài phút nữa là nó sẽ đứng trên đó đối diện với bao cặp mắt nhìn nó. Không hiểu sao dạo gần đây nó có cảm giác sợ hãi trước đám đông như thế, tai nó cứ đau liên tục trong một tuần luyện tập qua làm cản trở rất nhiều. Nó đoán có thể là do tai bị đau nên nó mới cảm thấy hồi hộp như thế.
- Chuẩn bị tới lượt em đó Băng _ một anh biên tập đứng đầu cầu thang ngó xuống chỗ nó
- Dạ _ nó hồi hộp lắm luôn
Rồi cũng dũng cảm quay lưng bước lên cầu thang, nó mới bước được một bước thì có một cánh tay khác kéo nó lại. Nó giật mình quay lại nhìn xem ai là người kéo nó lại, ai đang cản trở việc nó sắp được toả sáng, nhưng khi quay lại rồi nó lại đơ người ra nhìn mà chẳng thể nói gì.
- Chưa nhận lời chúc may mắn từ anh mà _ hắn ân cần mỉm cười nói với nó
- … _ nó hét thầm “ ôi trời, chuyện gì vậy “
- … _ hắn bước tới để gần nó hơn, rồi bỗng hắn ôm chầm nó vào lòng _ top 5 là của em…giải nhất cũng là của em, em nghe rõ chưa
- … _ nó chẳng nói gì hết, không cần nói gì hắn cũng hiểu nó cảm thấy sao rồi
- Giờ thì ra ngoài đó và nói cho họ biết…vị trí của em là ở đâu đi _ hắn cười
-... _ nó quay lưng bước lên sân khấu khi hăn buông nó ra
- Xin chào đón…Chu Lệ Băng…một tay violin giết người bằng âm nhạc
Sau khi trò chuyện qua loa vài câu nó bắt tay vào chứng minh ọi người thấy vị trí thực sự của nó là ở đâu như lời hắn nói. Nó từ từ đưa vĩ lên và bắt đầu kéo những nốt nhạc đầu tiên, âm thanh truyền trực tiếp tới tai trai của nó khiến nó nhăn mặt vì đau đớn. Vì quá đau mà nó đã dừng lại bản nhạc đang kéo dở khiến mọi người nhìn nó khó hiểu có người còn đứng dậy tò mò xem chuyện gì đã xảy ra nữa cơ. Tự nhủ đây không phải là lúc để đau, đau lúc khác đi bây giờ thì không được, rất đau nhưng nó gạt hết đau đớn qua một bên để bắt đầu lại từ đầu và hoàn thành bài thi của mình. Thấy nó nhắm mắt nhăn trán đau đớn mọi người lại nghĩ nó đang hoà vào linh hồn của bản nhạc nhưng có ai hay biết nó nhăn mặt là vì đau đâu chứ. Nó tưởng rằng mình không thể trụ nổi trên sân khấu này nữa chứ, thế mà nó đã truyền đến tai người nghe được nốt cuối cùng của bản nhạc, đầu óc nó quay cuồng vì đau đớn. Tiếng mọi người cười nói chúc mừng nó, tiếng nhạc tiếng vỗ tay một lúc ập đến tai nó khiến nó đau đớn tột cùng. Nó chờ cho Khiêm nói xong liền vội vàng vào trong cánh gà, thật sự nó không thể tiếp tục đứng ở đó nữa.
- Are you ok? _ Jeami hỏi khi thấy nó vào trong phòng chờ của thí sinh đã thi rồi
- I’m fine _ nó gắng gượng để ra ngoài hành lang
- … _ nó thở dốc ôm tai dựa lưng vào tường
- Em sao vậy _ hắn hỏi
- … _ nó vội buông tay ra nhìn hắn _ không sao
- Ừ…em làm tốt lắm _ hắn xoa đầu nó
- … _ nó không nói gì hết
- Lát nữa khi kết thúc anh sẽ đưa em về _ hắn nói
- Tôi đi với Vương được rồi…vì anh ấy đã đưa tôi tới _ nó nói ấp úng khi thấy hắn nhìn nó khó chịu
- Anh không thích em đi với thằng con trai khác _ hắn thẳng thắn nói
- Anh ấy không phải người lạ
- Vậy anh ấy là con gái hả _ hắn cũng chẳng vừa
- Tôi cũng không thích cậu ngồi với đứa con gái khác _ nó cũng không chịu thua
- Gì chứ…
- Tôi đã thấy cậu ngồi cùng mấy nhỏ ở bar _ nó nói
- Anh có sao _ nó nhái theo giọng của mấy con nhỏ ở bar làm hắn im bặt
- … _ nó nhớ như in cái tối hôm đó, cái hôm nó tới quán bar giải sầu vì buổi tập luyện không tốt đẹp cho lắm
“ Nó đang ở nhạc viện luyện tập nhưng khi âm thanh được cất lên thì tai nó lại nhói đau, nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nó nghĩ đơn giản rằng không có chuyện gì chỉ là do nó căng thẳng quá nên mới thế. Rồi nó quyết định tự thưởng ình một ngày xả street sau những ngày bắt bản thân lao động mệt mỏi trước đó. Lang thang ở các trung tâm mua sắm, lúc bắt đầu đi thì nghĩ sẽ mua rất nhiều thứ nhưng tới rồi lại chẳng ưng ý món đồ nào nên đã đi ăn một mình. Lê lết ở các quán ăn vặt nó ăn hết món này tới món khác, khi đã no cũng là lúc trời tối, nó nhìn đồng hồ thì đã 8giờ tối rồi, hôm nay nó không phải vào viện chăm sóc ẹ vì ba nó nói sẽ tới đó nên nó quyết định điểm dừng chân xả hết ngày cuối cùng của nó là quán bar của Pin. Đồng thời nó cũng muốn tới đó hỏi anh về sự xuất hiện của anh ở bữa tiệc chào đón các nhạc viện và khai mạc đại nhạc hội, tại sao mọi người lại nghe lời anh đến thế.
- Chào cô bé…lâu quá hề _ anh bảo vệ chào nó
- Em là học sinh…là học sinh đấy _ nó cười
- Có ai học sinh như em không _ anh bảo vệ còn lại nói
- Anh Pin có bên trong không ạ _ nó cười rồi lái sang chuyện khác
- Anh ấy mới ra ngoài…chắc sắp về rồi, em vào trong đợi một lát đi
- Không sao…không có ảnh cũng không sao _ nó bước vào bên trong
- Chào em…hôm nay em muốn dùng gì _ anh pha chế ở quầy hỏi nó
- Hôm nay nhẹ nhàng thôi…cho em cooktail đi, mai em còn phải luyện tập nữa _ nó nói
- Ok baby _ anh quầy nói rồi quay vào trong lấy rượu cho nó
- Của em đây _ anh quay lại với hai chai cooktail trên tay
- Dạo này quán đông không anh _ nó cầm một chai lên tu
- Đông…toàn khách nữ…tại có trai đẹp nên mới đông thôi em
- Trai đẹp hả _ nó cười _ anh Pin xưa giờ vẫn sát gái thế…vậy mà vẫn ế chổng cẳng
- Không…trai khác em à _ anh quầy vừa lau ly vừa nói
- Có trai khác đẹp hơn anh Pin sao…ai vậy _ nó tò mò
- Khôi Vĩ…kia kìa _ anh hất mặt về phía bàn tròn giành cho khách vip
-... _ nó quay lại nhìn theo hướng anh chỉ, để xác minh cái tên Khôi Vĩ mà anh nói là ai
Ngạc nhiên là những gì nó có thể nói lúc này, hắn đang ngồi với cả tá cô em chân dài sexy ăn mặc thì thiếu vải đã thế còn ngồi nói chuyện chẳng để ý để tứ cứ sáp sáp vào con trai nhà người ta. Thế mà hắn cũng ngồi yên để tụi con gái kia vuốt tóc vuốt mặt rót rượu mời mồi, thiệt tình nó chỉ muốn bước tới làm loạn cái đám đó lên nhưng nó nghĩ lại bản thân nó lúc này nó nghĩ nếu nó làm thế sẽ buồn cười lắm luôn ý nên thôi. Đứng xuống khỏi ghế, nó kéo balo đeo lên vai rồi bỏ đi.
- Em chưa uống xong mà Băng _ anh quầy nói
- Để đó đi…hôm sau em tới _ nó nói mà không quay lại nhìn
Nó nghĩ hắn bận, tưởng hắn bận lắm chứ, thì ra là bận tiếp mấy em chân dài, vậy mà chẳng thèm gọi điện cho nó hỏi thăm nó. Nhưng nó đâu biết hắn đang đau đâu, hắn đau vì hắn làm nó tổn thương, hắn buồn vì hắn không thể làm nó ngừng khóc vì hắn và hắn không gọi điện vì hắn thấy hắn không đủ tư cách. Hắn cần thời gian để suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, có thể hắn chưa thể nhớ ra tất cả nhưng hắn biết hắn yêu nó cho dù hắn là hắn của hiện tại hay là hắn của quá khứ. “
- À…cái đó, anh chỉ tiếp mấy vị khách đó thay anh Pin thôi _ hắn giải thích
- Ờ _ nó chẳng làm khó gì hắn cả rồi thong dong bước đi
- Vậy lát ta đi ăn chung nha…anh mới tìm ra một quán mới _ hắn bước theo nó
- Ờ _ nó cũng trả lời cho qua, nó không muốn bị hắn làm phiền nên đồng ý đại
Bảy thí sinh đại diện đã thi xong, giờ là phần quan trong nhất trong ngày hôm nay đó chính là phần công bố kết quả 5 người đi tiếp và 2 người phải quay về.
- Tôi chưa bao giờ thấy ghét cái công việc MC của tôi như lúc này hết…sao lần nào làm chuyện khó ban tổ chức cứ đè đầu MC ra làm thế không biết _ anh nói hài để giảm bớt không khí căng thẳng lúc này.
- Vâng…đây chính là cái quyết định ai đi và ai ở _ anh giơ cáo phong bì trắng
- … _ anh mở phòng bì ra rồi trầm tư vài giây mới mỉm cười rồi nói tiếp _ tôi hồi hộp lắm _ anh nói thế càng làm mọi người căng thẳng hơn
- Tôi đọc tên ai thì người đó hãy lùi về phía sau một bước nhé _ anh nhìn 7 thí sinh đại diện rồi nhìn xuống khán giả _ mọi người muốn ai sẽ ở lại và chiến thắng nào
- Vương…Băng…Tomas…Jeami… _ mỗi khán giả đểu có một thần tượng riêng trong lòng họ
- Tôi sẽ không để mọi người đợi lâu…Lệ Băng…mời em lùi về sau một bước…tiếp theo là Thiên Vương….Tomas….ba em là những thí sinh an toàn
- Hú hú…_ mọi người hò hét không nguôi
- Tiếp theo…tôi đọc tên ai thì người đó hãy bước lên trước một bước nhé….Alfred…và Jeami
- … _ không khí chợt lắng xuống khi hai người bước lên và hai người đứng yên tại chỗ càng làm mọi người lo sợ thần tượng của họ sẽ phải rời cuộc chơi tại đây
- Rất tiếc phải nói lời chia tay với hai em….người đã bước lên trước một bước
Khán giả tỏ vẻ thất vọng vô cùng, họ nói giám khảo chấm thi không công bằng, họ nói Jeami không thua kém Thiên Anh chỗ nào tại sao cô ta được đi tiếp còn Jeami thì không…v…v…và nhiều thứ khác nữa. Nó đau, tai nó nhức lắm nhưng nó vẫn nghe rõ tên của Jeami được rao lên khi phải dừng cuộc chơi tại đây, nó và Tomas cùng bước lên trước động viện Jeami. Mặc dù là đối thủ nhưng ba đứa nó đã từng ở chung một đội, tuy không lâu nhưng thời gian 1 tuần là quá đủ để tụi nó hiểu nhau bằng con tim âm nhạc rồi. Jeami ôm nó vào lòng và nói những lời cổ vũ nó, cậu hứa sẽ ở lại để xem hai người bạn của mình bước vào chung kết và đoạt giải điều đó làm nó rất vui.
Không ai giải thích được chuyện gì đã xảy ra với kết quả, ngay chính ban giám khảo cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi kết quả được đọc ra, có chút không chính xác, số điểm họ cho Jeami cao hơn so với Thiên Anh rất nhiều, nếu do khán giả và người hâm mộ bình chọn chưa chắc Thiên Anh đã thắng. Vì Jeami cũng khá nổi tiếng trong giới nghệ thuật với tài chơi đàn của mình rốt cuộc chuyện này là sao hay lại có kẻ đứng sau giật giây.
- Không ai nhìn thấy cậu chứ _ đó là giọng của mẹ Thiên Anh phía sau hội trường
- Tốt…tôi sẽ chuyển hết số tiền còn lại vào tài khoản của cậu
- Được…như đã hứa
Thiên Anh đang vui mừng với kết quả của mình, chính cô ta cũng không biết chuyện mẹ cô ta đã nhúng tay vào kết quả điều đó càng làm cô ta hống hách hơn cứ nghĩ mình tài giỏi thật sự. Nhưng liệu khi biết sự thật rằng mình chẳng có khả năng đứng ở đây thì cô ta sẽ như thế nào đây.
- Về luôn chứ _ Vương hỏi nó khi cả hai đang quay lại phòng chờ lấy đồ
- Em sẽ về cùng Khôi Vĩ…cậu ấy muốn mời em dùng cơm…
- À…ra vậy _ anh tỏ vẻ thất vọng
- Anh đi chung với bọn em cho…
- Cảm ơn…anh bận rồi _ bỗng anh bỏ đi hướng khác có lẽ anh không muốn nó biết anh buồn
- … _ nó đứng nhìn lưng anh dần nhỏ trên hành lang dài
- Uây…làm gì mà thừ người ra vậy _ hắn bước tới ôm nó từ sau lưng
- Bỏ ra đi… _ nó gỡ tay hắn ra
- Là Vương sao _ hắn nhìn dáng người con trai bỏ đi
- Ừ…có lẽ anh ấy giận vì tôi không để anh ấy đưa về
- Buồn cười quá à…sao lại giận chứ
- Thì…chắc là do tôi…
- Cứ thích chở vợ người ta về là sao vậy…có ý đồ gì không đó
- Cậu điên à…chỉ là anh em với nhau thôi… _ nó đánh hắn một cái
- Bỏ qua đi…giờ đi ăn, đi ăn nha _ hắn đẩy nó vào phòng chờ giúp nó thu dọn đồ đạc
- Cậu đừng có làm trò nữa được không vậy _ nó nhăn nhó
- Tao ghét mày…tao ghét mày _ Duyên núp sau bức tường nhìn nó với Khôi Vĩ nói, thật ra chị ta đứng đó từ lúc Vương với nó đang nói chuyện cơ
- Tôi cũng ghét con nhỏ đó _ Thiên Anh bước tới làm chị ta giật mình quay lại
- Là cô sao _ Duyên nói
- Tôi tò mò không biết chị muốn giúp tôi một tay đá đít con nhỏ đó ra khỏi cuộc đời của hai ta không _ Thiên Anh lấy tay vuốt vuốt mấy cọng tóc
- Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định xấu xa đó sao _ Duyên thấy ghê tởm những việc cô ta làm với nó trước đây
- Nếu đã hại người khác thì đừng có cảm thấy tội lỗi hay xót thương…nực cười lắm
- … _ Duyên không nói gì
- Chẳng lẽ chị cứ để cô ta dắt mũi người đàn ông của chị và của tôi sao…nếu chị không muốn thì tự tôi cũng sẽ làm được _ Thiên Anh nói rồi bước đi hất vai Duyên một cái
- Cô sẽ làm gì _ Duyên vội nói làm cô ta dừng bước
- Tốt…hiện tại tôi chưa có kế hoạch gì…nhưng tôi đang tưởng tượng chuyện anh Ân quay về lúc này…chắc mọi chuyện sẽ vui lắm _ nói rồi cô ta bỏ đi
- Anh Ân…? _ nhắc tới Ân tim Duyên vẫn đôi lần lỗi nhịp
Hắn dừng xe trước một nhà hàng đắt tiền, với nó việc này chẳng mấy xa xỉ vì nó vẫn thường xuyên đến những nơi đắt tiền như thế này mà. Nhưng hôm nay chứng kiến một cặp đôi khác cũng chuẩn bị bước vào bên trong nên nó đã thay đổi quyết định không muốn ăn ở đây nữa mà muốn ăn dạo vỉa hè.
- Là ở đây sao _ một cô gái đi cùng bạn trai đứng cạnh nó với hắn nói
- Ừ _ anh bạn trai nói
- Anh đã kiếm đủ tiền chưa mà dẫn tôi tới đây _ cô bạn gái nhìn anh ta
- … _ nó ngước lên nhìn hắn nhưng hắn chỉ nhún vai
- Nếu anh kiếm đủ tiền ột bữa ăn ở đây thì ta vào thôi _ cô gái đi trước
- Anh đoán là sẽ đủ
- Tôi sẽ không gọi nhiều đâu
- Cảm ơn em trước
- Tự nhiên đứng ngó người ta…vào thôi _ hắn năm tay nó kéo đi
- Khoan…hay mình đi ăn vỉa hè đi _ nó nói
- Tại sao…tới đây rồi mà đi ăn vỉa hè là sao
- Ở đây đắt tiền lắm…miễn sao no là được đâu cần phải tốn tiền nhiều _ nó nắm tay hắn chặt hơn
- Ôi trời…vợ anh đang lo cho ví tiền của anh sao…hạnh phúc quá _ hắn bắt đầu rồi đấy
- Xuỳ….bỏ đi, mình vào trong đi…tôi sẽ gọi món đắt nhất _ nó tức tối
- Thôi mà…ăn vỉa hè thì ăn vỉa hè… _ hắn kéo nó lại rồi bước đi
- Bỏ ra đi _ nó giật tay mình ra khỏi tay hắn
- Đừng vậy mà…bảo vệ ví tiền của chồng cũng là việc tốt mà _ hắn choàng tay qua vai nó
- Bỏ ra đi _ nó nhăn nhó hất tay hắn xuống
- Ăn gì nào…bánh mì, bánh nướng, đồ chiên…hay đồ nướng
- Gì cũng được _ nó vừa đi vừa mỉm cười vừa nói
Tụi nó ăn uống no nê rồi còn rủ nhau đứng ngắm thành phố đêm đến gần khuya mới về. Đợi nó xuống xe trước hắn với tay ra sau lấy chiếc túi đựng hộp giày rồi bước xuống xe.
- Về cẩn thận nha _ nó vừa mở cổng vừa nói
- Lệ Băng _ hắn gọi tên nó
- Hử _ nó quay lại nhìn hắn
- … _ hắn đưa ra trước mặt nó chiếc túi
- Đó là gì _ nó cầm chiếc túi mở ra
- Quà _ hắn đáp gọn gàng
- Ngày đặc biệt gì sao _ nó lúi húi mở chiếc hộp ra
- Chưa tới…nhưng cũng sắp tới rồi, em còn nhớ anh từng nói em giành riêng cho anh ngày 13 không…ngày đó là ngày quan trọng
- Ngày 13…là cuối tuần này sao _ nó vẫn loay hoay với chiếc hộp
- Là giày bata sao _ nó cầm đôi giày lên
- Vừa với chân em mà đúng không
- Sao lại là giày…tôi có nhiều giày lắm rồi
- Đôi này rất đặc biệt…vào một ngày đẹp trời, mặc đồ thật đẹp và đi đôi giày này tới tìm anh
- Ngày đẹp trời??? _ nó chẳng hiểu hắn nói gì cả
- … _ bỗng hắn bước tới nhẹ nhàng giữ gáy nó và đặt lên môi nó một cú chạm môi ngọt ngào
- Cậu làm cái gì vậy _ nó thật sự khó hiểu nên đã đẩy hắn ra, nó sợ những gì ngọt ngào lắm
- Người ta nói nếu tặng giày cho người mình thích kèm theo một nụ hôn thì hai người đó sẽ ở bên nhau mãi mãi _ hắn cười hạnh phúc
- … _ nó tự hỏi đó là lý do ngày hôm nay hắn luôn mỉm cười hạnh phúc thế sao
- Vào nhà đi…em vào nhà rồi anh sẽ về
- Về….cẩn thận _ nó nói
- Chúc em ngủ ngon
- Cậu cũng vậy _ nó nói rồi đóng cổnng lại