In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 177-178
hương 177: Sơ sót
Tạ Đình Quân và Tạ Văn Tuyển thương lượng, đêm đã khuya, không tìm chỗ ngủ trọ là không được, chạm mặt Trường Hưng Hành là không thể tránh
-   Còn xin Tần đương gia dặn tùy tùng đừng để lộ thân phận của mọi người, tận lực đừng để bọn họ biết lai lịch của các ngươi.
Tạ Đình Quân nhẹ giọng nói với Tần Thiên
-   Vì sao?
Tần Thiên rất ngạc nhiên. Tuy nàng biết Trường Hưng là đối thủ của bọn họ nhưng có cần trốn tránh đối phương như thế không?
Thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn khó hiểu, Tạ Văn Tuyển tiến lên nói:
-   Tần đương gia có điều không biết, trà tuy là thứ người Khương thích nhưng cũng là thứ xa xỉ. Người Khương cuộc sống gian khổ, có thể uống được trà tốt không nhiều. Chúng ta chủ yếu là buôn bán với quý tộc, có thể bán được giá tốt. Tựa như Thịnh Thế là quan trà lớn nhất phía nam, Tư Mã gia cũng là quan trà lớn nhất phương bắc. Tư Mã gần như lũng đoạn thị trường trà phía bắc. Giờ tuy bọn họ mất vị trí quan trà nhưng nhiều năm qua, bất kể là với triều đình hay với người Khương đều tạo dựng được mối quan hệ rất tốt. Chúng ta là hiệu buôn khác không thể so sánh với bọn họ ở phương diện này được.
-   Cho nên chúng ta vốn định nhân lúc trước vụ trà xuân mà gây dựng tốt quan hệ với người Khương mà đánh cho đối thủ một đòn bất ngờ
Tạ Đình Quân nói tiếp:
-   Như vậy có thể lấy đi được một phần việc làm ăn của Trường Hưng, cũng không nên xem nhẹ một phần này. Mạc Bắc mênh mông vô tận, phần đông chỉ là các bộ lạc. Chỉ một bộ phận thôi đã thu được số lợi không nhỏ. Nhưng một khi để bọn họ phát hiện thì chỉ sợ bọn họ sẽ dùng ưu thế của mình mà quấy nhiễu. Chuyến đi lần này của chúng ta sẽ không được thuận lợi như dự tính
Nghe đến đó, Từ chưởng quầy ở bên không nhịn được hỏi:
-   Nếu Trường Hưng có nhiều ưu thế như vậy, Tạ công tử sao chắc chắn rằng việc đánh bất ngờ có thể thành công?
Tạ Đình Quân cười nói:
-   Tạ Thịnh Khôi của chúng ta không hề kém Trường Hưng, cũng có chút quan hệ với quý tộc người Khương. Chỉ là phương diện trà không bằng bọn họ mà thôi. Nay chúng ta nếu cùng Thịnh Thế hợp tác thì đã bù được chỗ thiếu hụt đó. Hơn nữa Trường Hưng nhiều năm qua ỷ vào địa vị quan trà, việc buôn bán có đôi khi rất bóc lột người Khương nên cũng có nhiều mâu thuẫn. Cho nên chúng ta mới chắc chắn được. Nhưng Trường Hưng lần này cũng đã hạ quyết tâm chiếm cứ địa vị bá chủ việc buôn trà phía Bắc nên cũng tốn nhiều công phu với Mạc Bắc. Chúng ta minh tranh khó chắc nhưng ám đấu thì chiếm đến tám phần thắng.
Tuy rằng việc lén lút này khiến Tần Thiên rất khó chịu nhưng là việc đã đến nước này, tạm thời cũng không có cách nào. Tình huống Mạc Bắc, Tạ gia hiểu rõ hơn bọn họ nhiều, cũng đành nghe theo sự sắp đặt của bọn họ
Nhưng Tần Thiên thầm trách mình qua loa. Nghĩ có Tạ gia hợp tác mà phó thác mọi thứ cho bọn họ nên không nắm bắt được tình hình rõ ràng, đúng là rơi vào điều tối kỵ trên thương trường. Lại ỷ vào thời gian trước, nhờ có kiến thức của kiếp trước mà việc làm ăn luôn thuận buồm xuôi gió nên mới sơ sót như vậy, đúng là không nên
Tần Thiên sai Từ chưởng quầy và Phạm Thiên dặn dò mọi người. Bên kia, Tạ gia cũng sắp xếp như vậy. Mọi thứ ổn thỏa thì mới vào khách điếm
Vĩnh Hòa trấn tuy nhỏ nhưng cũng là con đường duy nhất để lên Mạc Bắc, cho nên tuy chỉ có một khách điếm nhưng khách điếm không hề nhỏ. Tần Thiên nhìn qua thấy đại sảnh xếp hơn 10 chiếc bàn gỗ, trên lầu có hai tầng, hẳn đều là phòng trọ
Lúc này là giờ ăn cơm, đại sảnh rất nhiều người ngồi dùng bữa. Bởi vì bọn họ nhiều người nên gây động tĩnh không nhỏ, mọi người đang dùng cơm đều ngẩng đầu lên nhìn
Trong đó, một nam tử hơn 50 tuổi, dáng người hơi béo, vẻ mặt hiền hòa, mặc cẩm bào màu xanh rêu buông đũa, tươi cười đi đến trước mặt Tạ Văn Tuyển chào hỏi:
-   Thì ra là Tạ lão bản, giờ là định đi làm ăn phát tài sao?
Tạ Văn Tuyển cũng tươi cười, nhìn đối phương chắp tay chào đón:
-   Nhị đương gia, hân hạnh, hân hạnh. Tạ mỗ vừa về phía nam một chuyến, đi thăm một vị huynh đệ trong nhà, đồng thời đón các chất nhi lên phương Bắc chơi
Nói xong xoay người, đem Tần Thiên và Trang Tín Ngạn gộp chung vào thành con cháu của mình
Bên cạnh, Tạ Đình Quân nói với bọn Tần Thiên, đây là nhị đệ Tư Mã Hạo của Tư mã lão bản Trường Hưng Hành, cũng là nhị đương gia Trường Hưng.
Theo lời Tạ Văn Tuyển giới thiệu, Tư Mã Hạo nhìn qua phía đó. Tạ Đình Quân xem ra là có quen biết với hắn, Tần Thiên thấy hắn rất nhiệt tình chào đón. Sau đó lại giới thiệu Tạ Uyển Quân. Cuối cùng, Tạ Đình Quân chỉ vào Trang Tín Ngạn và Tần Thiên nói:
-   Đây là một vị biểu đệ của ta, đây là thê tử của hắn
Giây sau, Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt như điện của Tư Mã Hạo bắn về phía họ đầy vẻ nghiên cứu
Tư Mã Hạo đi đến trước mặt Trang Tín Ngạn, nhiệt tình chào đón. Tần Thiên chuyển lời nói hắn miệng, tai không tiện nên có chút sơ sót. Trang Tín Ngạn chắp tay với hắn. Bỗng nhiên, Tư Mã Hạo tỏ ra có hứng thú với nhẫn ngọc trên ngón tay cái của Trang Tín Ngạn, cố ý nhìn kỹ một lúc. Sau đó, hắn lại tỏ như không có chuyện gì mà dẫn một nam tử trẻ tuổi đến, giới thiệu cho bọn họ, nói hắn là Tư Mã Xương, cháu của mình
Tư Mã xương gần ba mươi tuổi, tướng mạo âm ngoan, vẻ mặt kiêu căng. Mặc một bộ cẩm bào đỏ thêu kim tuyến. Đai lưng khảm 6 viên trân trâu chói mắt, còn giắt theo hai miếng ngọc bội xa xỉ, đầu cài kim quan. Cả người phú quý, giống như sợ người khác không biết nhà hắn có tiền vậy.
Tạ Đình Quân thấp giọng nói với Tần Thiên:
-   Đây là đại công tử của lão bản Trường Hưng Hành – Tư Mã Thuận, cũng là đương gia tương lai. Trường Hưng Hành nếu thực sự rơi vào tay hắn thì sớm muộn gì cũng bại vong
Lúc nói chuyện, hắn hơi cúi đầu, hơi thở phun lên gò má Tần Thiên. Tần Thiên nhíu mày, hơi quay đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn phía trước như là không hề để ý đến sự thất lễ của mình. Tần Thiên lại nhìn bốn phía, thấy bọn người đều đứng ở cửa, quả có chật chội, cũng không nói gì. Chỉ thoáng nhìn về phía Trang Tín Ngạn.
Tạ Đình Quân vẫn nhìn phía trước nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Bên này, Tư Mã Xương cười xã giao chào đón đám người Tạ Văn Tuyển, ánh mắt đảo qua đám người rồi dừng trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tạ Uyển Quân, mắt đảo như rang lạc, biểu hiện rất hứng thú
Bình thường, Tạ Uyển Quân xuất môn luôn phải che mặt nhưng hôm nay ngồi trong xe ngựa cả ngày, vất vả lắm mới có cơ hội gặp Trang Tín Ngạn, nàng không muốn che mặt. Còn cố ý chải chuốt cẩn thận trước khi xuống xe. Mà Tạ Đình Quân vội vàng lo chuyện ứng phó với Trường Hành Hưng nên cũng không để ý. Nếu không đã không để muội muội như vậy
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Tư Mã Xương mà Tạ Uyển Quân hối hận vô cùng. Nàng định để cho Trang Tín Ngạn chú ý nhưng lực chú ý của Trang Tín Ngạn đều đặt lên người Tần Thiên, cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần. Cuối cùng thành ra lại thu hút tên Đăng Đồ Tử (chỉ những kẻ háo sắc) Tư Mã Xương.
Một bên, Tạ Đình Quân thấy vẻ mặt Tư Mã Xương không có ý tốt thì trong lòng giận giữ, hắn tiến lên chặn trước người muội muội. Lúc này mới khiến Tư Mã Xương thu liễm lại một chút
Đôi bên lại chào hỏi một phen rồi Tư Mã Hạo dẫn Tư Mã Xương trở về vị trí cũ
Tần Thiên nhìn qua đã thấy phía Tư Mã Hạo có khoảng năm bàn, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi, không giống như từ Bình Xa mới đến như lời Tư Mã Hạo. Bình Xa cách nơi này cũng không xa, mà những tùy tùng đó như là đã phải đi một quãng đường rất dài
Nhân lúc Tạ gia và chủ quán đặt phòng, Tần Thiên lặng lẽ dặn dò Phạm Thiên:
-   Chút nữa ngươi nghĩ cách hỏi thăm tình hình Trường Hành Hưng. Thuận tiện cũng hỏi thăm việc buôn bán ở Mạc Bắc.
Nói xong, nàng thoáng dừng rồi lại tiếp:
-   Lúc hỏi thăm thì tránh Tạ gia ra.
-   Vì sao? Phạm Thiên ngạc nhiên hỏi
-   Chúng ta chỉ là muốn mượn sức Tạ gia chứ không phải muốn dựa vào bọn họ. Là Thịnh Thế làm ăn với Mạc Bắc chứ không phải Tạ gia, điều này nhất định phải nhớ cho kỹ. Tần Thiên thản nhiên nói.
Tạ gia chỉ là đồng bọn hợp tác, bất kể thế lực của bọn họ ở Mạc Bắc lớn cỡ nào thì trong phương diện buôn trà, Thịnh Thế họ mới là chủ chốt. Bọn họ cũng chia lợi nhuận lớn cho Tạ gia chứ không lợi dụng Tạ gia
Từ lúc Tạ gia giấu diếm Trường Hành Hưng chuyện hợp tác với Thịnh Thế thì bọn họ có vẻ đã coi Thịnh Thế là kẻ phụ thuộc. Có nhầm không thế? Tần Thiên nàng há có thể để người khác dắt mũi
Lúc này, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên đưa quyển sổ cho nàng, trên đó viết: “Tư Mã Hạo đã nhìn thấu thân phận trà thương của chúng ta”
-   Làm sao có thể? Tần Thiên cả kinh nói.
Trang Tín Ngạn đưa tay mình cho nàng xem.
Bên này, Tư Mã Hạo kéo Tư Mã Xương ngồi xuống thì lập tức sai một nam tử để râu cá trê bên cạnh:
-   La chưởng quầy, lập tức phái người mau chóng trở về, nói với đại đương gia, Tạ Thịnh Khôi đã liên minh cùng Thịnh Thế phía nam, bảo Đại đương gia sớm chuẩn bị.
La chưởng quầy nhận mệnh mà đi, Tư Mã Xương ở bên ngạc nhiên:
-   Thúc thúc sao biết Tạ gia và Thịnh Thế liên kết?
Tư Mã Hạo liếc nhìn Trang Tín Ngạn cách đó không xa, cười lạnh:
-   Ta là ai? Ta là trà thương, từ nhỏ ngâm mình trong trà. Bọn họ có thể giấu diếm người khác chứ đừng mơ giấu diếm ta
Sau đó lại nói:
-   Ngươi có để ý bàn tay gã câm kia không?
Vẻ mặt Tư Mã Xương ngô nghê, khi nãy hắn chỉ lo nhìn Tạ Uyển Quân, sao còn có thởi gian nhìn tay nam nhân khác. Tư Mã Hạo thấy hắn như vậy thì thầm thở dài, tức giận nói:
-   A Xương, sau này người phải tiếp quản Trường Hành Hưng, gặp chuyện thì phải biết để ý hơn, nếu không chỉ có trái đắng mà ăn thôi
-   Thúc thúc lại dạy dỗ ta. Thúc thúc có ý kiến với việc ta là người thừa kế sao không đi mà nói với phụ thân?
Tư Mã Xương tức giận. Phải biết rằng Tư Mã Hạo là con vợ lẽ, vốn chỉ có thể được chia chút tài sản mà thôi nhưng vì ông ta thông minh, có năng lực, được Tư Mã Thuần rất tin tưởng nên mới có địa vị nhị đương gia hôm nay. Nhưng trong mắt Tư Mã Xương, hắn chưa bao giờ coi thúc thúc này ra gì
Thấy hắn không nghe lời, Tư Mã Hạo cũng mặc kệ hắn, lại nói:
-   Người câm điếc kia tay có vết chai, trõ ràng là tay chuyên sao trà. Nhưng khí độ của hắn thì một sư phụ sao trà sao có được? Người câm điếc, biết sao trà, tướng mạo như vậy, trong thiên hạ chỉ có đại công tử Trang Tín Ngạn của Thịnh Thế mà thôi
Thân là trà thương, đương nhiên phải cẩn thận chú ý các trà thương khác. Mà lúc trước Tần Thiên và Trang Tín Ngạn biểu diễn trước mặt hoàng thương gây náo động thiên hạ, muốn để người khác không biết cũng khó
-   Vậy nữ tử bên cạnh hắn chính là kẻ xuất thân nha hoàn nhưng lại là nghĩa chất nữ của Tống Thái phó, Tần đương gia Tần Thiên. Tư Mã Xương ngạc nhiên.
-   Hẳn là chính là nàng! Tạ Thịnh Khôi sẽ không vô duyên vô cớ cùng đương gia Thịnh Thế xuất hiện ở đây, còn cố ý giấu diếm chúng ta, nhất định là đã liên minh, muốn cướp chuyện làm ăn của chúng ta.
Tư Mã Hạo hừ lạnh hai tiếng:
- Tư Mã gia chúng ta ở Mạc Bắc có căn cơ đến trăm năm, há có thể để bọn họ dễ dàng lay động. Đúng là không biết tự lượng sức mình! Chương 178: Mật ngọt và thuốc đắng
Bởi vì chỉ có bốn căn phòng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên chỉ có thể tách ra. Như vậy, Tần Thiên, Tạ Uyển Quân và các nha hoàn một phòng. Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân và hai gã tùy tùng một phòng. Từ chưởng quầy, Tạ Văn Tuyển và một chưởng quầy khác của Tạ gia một phòng. Cuối cùng, Phạm Thiên, Mã Quản sự cùng với hai quản sự khác của Tạ gia một phòng. Còn lại đám hộ vệ, phu xe đều chỉ có thể chen chúc mà ngủ ở giường chung của khách điếm
Trước khi vào phòng, Tạ Uyển Quân bị Tạ Đình Quân gọi qua một bên, Tạ Đình Quân nghiêm khắc trách cứ nàng:
-   Quy củ người học được chạy đâu hết rồi? Vì một nam nhân mà làm mất mặt Tạ gia sao?
Lời này rất nặng, Tạ Uyển Quân không nghe nổi, hốc mắt đỏ bừng
Lần này, Tạ Đình Quân cũng thực sự tức giận, hắn chỉ có một muội muội ruột thịt, nếu làm việc vô ý, hủy hoại thanh danh thì không thể gả cho người tốt. Lần này thấy nước mắt muội muội cũng không mềm lòng. Hắn cứng rắn phất tay áo bỏ đi.
Đêm đó, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngủ chung một giường, nha hoàn hai người đều ngủ dưới đất. Đợi cho nha hoàn thu dọn xong, Tần Thiên mơ mơ màng màng thì bên tai lại nghe tiếng Tạ Uyển Quân khẽ gọi:
-   Tỷ tỷ, tỷ tỷ
Tần Thiên vốn quay lưng về phía nàng mà ngủ, nghe tiếng nàng thì bừng tỉnh. Nhưng cũng không muốn nói nhiều nên lập tức nhắm mắt, giả bộ không nghe thấy.
-   Tỷ tỷ, đã ngủ chưa?
Tần Thiên không nhúc nhích. Phía sau truyền đến tiếng Tạ Uyển Quân khẽ thở dài
-   Tỷ tỷ, Uyển Quân thật hâm mộ ngươi, có thể gả cho phu quân tốt như vậy. Chẳng những có dung mạo hiếm có khó quên mà quan trọng nhất là còn trân trọng thê tử như vậy…
Giọng Tạ Uyển Quân nhẹ nhàng như đang cảm thán.
-   Nếu Uyển Quân có thể gả ột người như thế thì cả đời này sống cũng không uổng …
Tần Thiên mở bừng mắt, mấp máy môi
Bên này, Tạ Uyển Quân ruột mềm trăm mối, khó mà ngủ. Nàng xoay người nằm thẳng, nhìn đỉnh màn trắng đến xuất thần, không khỏi nhớ đến mấy tình cảnh phu thê Trang Tín Ngạn ân ái trên thuyền mấy ngày qua.
Trước khi rời thuyền hai ngày, ngoài lúc cùng ca ca, thúc thúc bàn việc, hai người hầu như đều ở bên nhau
Ban ngày, bọn họ đứng ở đầu thuyền hóng gió ngắm cảnh, hắn sợ nàng cảm lạnh, cẩn thận khoác áo choàng cho nàng, dây nơ hắn cũng cẩn thận buộc cho nàng. Động tác vụng về nhưng vô cùng chăm chú. Hắn nhìn nàng cười, vẻ mặt thật dịu dàng, ánh mắt đó khiến những người nhìn cũng như muốn hòa tan. Nàng cười thật vui vẻ, thật sáng lạn. Cảnh tượng ngọt ngào hạnh phúc đó khiến cho nàng thật sự rất hâm mộ
Buổi tối, bọn họ sẽ tránh ở dưới thuyền, hắn ôm nàng, nàng rúc vào lòng hắn, hai người tay nắm tay, cùng dựa vào nhau mà ngắm trăng. Nàng đứng ở lan can lầu hai lén nhìn bọn họ, có thể nhìn thấy vành tai, tóc mai bọn họ chạm vào nhau, còn có cả những lúc bọn họ lén hôn môi. Một khắc đó, nàng thực sự hi vọng người bên cạnh hắn có thể là nàng… Sau này nàng có thể gặp được phu quân tốt như vậy sao?
Không đâu, những nam tử nàng từng nghe, từng gặp, không ai có thể so sánh được với hắn… Nam tử đó như ánh trăng sáng ngời mà cũng thật xa vời… Tạ Uyển Quân thở dài một tiếng. Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm. Tần Thiên và Tạ Uyển Quân được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.
-   Tỷ tỷ, nghe nói Trang công tử còn có thể pha chế trà, Bích Loa Xuân của Thịnh Thế cũng là từ tay hắn mà ra có đúng không?
Nhân lúc nha hoàn chải đầu cho hai người, Tạ Uyển Quân lại như lơ đãng mà hỏi chuyện của Trang Tín Ngạn. Nàng cũng biết đó là chuyện không hợp cấp bậc lễ nghĩa nhưng không nhịn được mà muốn biết chuyện của Trang Tín Ngạn. Hi vọng nghe được người ta kể về hắn mà cũng vô cùng vui mừng.
Tần Thiên vừa búi tóc xong, nghe vậy thì có chút bực mình. Nàng lẳng lặng, xoay người phất tay với nha hoàn của hai người. Nha hoàn của Tạ Uyển Quân thấy vậy thì hỏi ý kiến chủ nhân, Tạ Uyển Quân biết Tần Thiên có chuyện muốn nói cùng mình, vội vàng bảo bọn nha hoàn đi ra ngoài.
Chờ nha hoàn đi xuống, Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân cười nói:
-   Tạ tiểu thư, nếu ngươi đã gọi ta là tỷ tỷ, có một số lời ta muốn nói liệu có được không?
-   Tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng
Theo bản năng, nàng không muốn đắc tội Tần Thiên, chỉ hi vọng nàng có thể thích mình, chấp nhận mình
-   Tạ tiểu thư
Tần Thiên cười nói:
-   Ngươi dù sao vẫn là chưa xuất giá, nếu quá mức để ý đến một nam tử, để người khác biết sẽ bị nói nhảm. Đương nhiên, ta biết Tạ tiểu thư không có ý gì khác, chỉ là có chút chuyện nên chú ý thì hơn
Tạ Uyển Quân đỏ mặt, cúi đầu. Tần Thiên cũng không nói gì, đứng lên rời khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Tần Thiên nhìn quanh, tìm kiếm bóng Trang Tín Ngạn. Phía sau lại có giọng nói hùng hậu vang lên:
-   Tần đương gia đang tìm Trang công tử?
Tần Thiên quay đầu lại, đã thấy Tạ Đình Quân dẫn Lâm Vĩnh bước xuống lầu ba. Nhớ tới Tín Ngạn ở cùng phòng hắn, Tần Thiên vội nhìn về phía sau hắn
-   Tần đương gia không cần nhìn
Tạ Đình Quân đi đến bên người nàng, dáng người cao lớn mang theo hơi thở như đè ép người khác, Tần Thiên không khỏi lui về phía sau hai bước.
Tạ Đình Quân hứng thú nhìn nàng, cười nói:
-   Trang công tử cả đêm không về phòng, không biết Tần đương gia biết hắn đi đâu không?
Thấy  Tần Thiên mơ hồ, kinh ngạc, Tạ Đình Quân cười khẽ:
-   Thì ra Tần đương gia cũng không biết, ta còn nghĩ hắn sẽ không gạt ngươi chuyện gì
Nói xong thản nhiên lướt qua nàng mà đi xuống lầu.
Lập tức, Tần Thiên cũng đi xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, Tín Ngạn cả đêm không ngủ lại đi đâu?
Đi đến dưới lầu đã thấy Trang Tín Ngạn ngồi ở bên bàn. Dáng người tuấn tú khiến cho đại sảnh như sáng bừng. Tần Thiên ngồi bên cạnh hắn hỏi tối qua hắn đi đâu. Hắn viết lên giấy: “Không quen ngủ cùng người khác, tối qua cùng Hải Phú ngủ trong xe ngựa”
Hải Phú ở bên liên tục gật đầu, tỏ vẻ chính xác
-   Xe ngựa? Lạnh lắm đó!
Tần Thiên vội vàng sờ tay hắn, chỉ thấy tay hắn lạnh lẽo vô cùng, lại thấy mắt hắn thâm quầng, hiển nhiên cả đêm không được ngủ ngon mà rất đau lòng.
-   Ra ngoài thì ngươi cũng bớt tính công tử đi chứ…
Tần Thiên nhìn hắn nhỏ giọng trách:
-   Nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là càng mệt
Nói xong, vẫn lo lắng, quay đầu gọi tiểu nhị, bảo hắn chuẩn bị hai chén canh gừng cho hai người khu hàn
Tần Thiên từ nhỏ sống nhờ ở nhà bác cả, giỏi nhất là suy nghĩ cho người khác, cũng giỏi nhất việc chăm sóc người khác. Huống chi, Trang Tín Ngạn lại là người quan trọng với nàng, đương nhiên sẽ lo lắng chu đáo cho hắn
Đổi lại là đô thị hiện đại thì tính cách này của Tần Thiên có lẽ bị người khác chê phiền, chê nàng như mẹ già lẩm cẩm. Nhưng với Trang Tín Ngạn từ nhỏ đến lớn vốn ít được người khác quan tâm mà nói, đây cũng là điều khiến hắn cảm động nhất
Tuy rằng bị trách cứ, nhưng ánh mắt nhìn Tần Thiên càng lúc càng dịu dàng. Tần Thiên quay đầu thấy Trang Tín Ngạn dịu dàng mỉm cười thì trong lòng ngọt ngào, khẽ véo đùi hắn, lặng lẽ nói: “Còn có người nhìn”
Trang Tín Ngạn cúi đầu, lại lặng lẽ cầm tay nàng dưới bàn. Nắm tay nàng thật chặt, lòng bàn tay dần nóng lên
Việc này khiến cho Tần Thiên phải dùng tay trái ăn cháo, tuy rằng phiền toái nhưng cũng không muốn giãy ra. Nàng chỉ cảm thấy cháo hoa hôm nay thật ngọt ngào, ngọt như mật đường vậy
Huynh muội Tạ Đình Quân ngồi ở bàn khác nhìn bọn họ. Một người sắc mặt âm trầm, một người sắc mặt buồn bã. Hai người dùng thìa quấy cháo hoa, chỉ cảm thấy cháo đắng như thuốc, thật khó mà nuốt. Ăn điểm tâm xong thì đều rời đi. Tư Mã Hạo của Trường Hưng Hành rất nhiệt tình mà tỏ ý, nếu cùng lên Mạc Bắc thì không bằng đi cùng đường, trên đường còn có thể chăm sóc cho nhau
Cho dù không đáp ứng hắn, cũng phải cùng đường, một khi đã như vậy, cần gì phải đắc tội với người? Tạ Văn Tuyển lão luyện đương nhiên sẽ không từ chối.
Xe ngựa hai nhà cùng đi, tùy tùng hai bên đều đến tỏ vẻ thân thiết làm quen. Đôi bên đều có chuẩn bị mà đến. Mà Tần Thiên sớm đã đem chuyện đối phương nhìn rõ thân phận của Trang Tín Ngạn cho Tạ Văn Tuyển biết. Sắc mặt Tạ Văn Tuyển nặng nề, mày nhíu chặt.
Giữa trưa nghỉ trọ dùng cơm, Tần Thiên gọi Phạm Thiên vào trong xe ngựa, hỏi xem hắn đã tìm hiểu được tin gì
Phạm Thiên cười nói:
-   Chuyện đại thiếu phu nhân dặn dò, tiểu nhân đương nhiên cố gắng hết sức
-   Ngươi đúng là mồm mép càng lúc càng trơn, dông dài cái gì, còn không mau nói
Tần Thiên cười mắng. Trang Tín Ngạn ngồi ở một bên, mặt mỉm cười lẳng lặng nhìn. Lúc này, Phạm Thiên mới ngừng cười mà kể lại tin tức thăm dò được
Tình huống Trường Hưng Hành đại khái như lời Tạ gia nói. Mà vị trí, phong tục, dân tình của Mạc Bắc có chút tương tự với Mông Cổ kiếp trước. Người Khương cũng rất coi trọng đạo Phật, các Đạt ma, lạt ma trong tộc người Khương và khắp thảo nguyên đều có địa vị rất cao
-   Còn nữa, Trường Hưng Hành….
Phạm Thiên đảo đôi mắt linh hoạt nói tiếp:
-   Hôm qua ta phát hiện bọn họ tỏ vẻ thần bí mà canh giữ hai gian phòng. Ta dùng bạc hỏi tiểu nhị mới biết được trong hai phòng này đều là mỹ nữ thanh xuân mua từ kĩ viện, cũng đến 20 người. Nghe các nàng nói chuyện thì tất cả đều là Trường Hưng Hành dùng nhiều tiền mua đến. Giờ những nữ tử đó đều ở trên hai chiếc xe ngựa lớn kia, rất nghiêm mật. Hôm nay ta hỏi bọn họ, bọn họ lại nói là nha hoàn mua về. Nào có mua nha hoàn như vậy, định lừa ma sao?
Kỹ viện? Tần Thiên mắt hơi lóe, quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, ánh mắt hắn trong sáng, thản nhiên, không lẫn tạp chất
Tần Thiên gật đầu, đang muốn bảo Phạm Thiên xuống trước thì Hải Phú lại vém rèm lên, mang hai phần đồ ăn vào
Bát lớn nóng hôi hổi, mùi thịt tỏa ra, chính là mùi thịt bò
-   Đây là thịt bò? Tần Thiên ngạc nhiên nói.
Hải Phú đáp:
-   Mua ở Vĩnh Hòa trấn, người Khương ở Mạc Bắc có phong tục ăn thịt bò khô, làm cũng không ngon, mua ở trong nước vẫn còn ăn ngon hơn chút. Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân ăn tạm đi, đến thôn trấn đằng trước thì có thể ăn ngon rồi
Tiếp theo lại lắc đầu:
-   Nhưng những đồ này bán thật đắt
-   Đây là bọn họ bán đắt. Ta nghe nói, thương nhân đổi lấy mười cân thịt của người Khương chỉ bằng bảy thước vải bông
Hải Phú thè lưỡi:
-   Đúng là hắc đạo
-   Cho nên thương nhân buôn bán cùng Đại Mạc có ai không phải là cực kì giàu có, đều là bóc lột như vậy mà về. Phạm Thiên nói
Ở Dương thành, mười cân thịt bò cũng đủ để đổi lấy một cây vải bông, huống chi, thịt bò ở đây còn là thịt bò cực phẩm
Khó trách cuộc sống của người Khương gian khổ như vậy, bị bóc lột như thế, sao có thể sống được tốt
Nhưng mà buôn bán thì không có chuyện không gian dối, thân là thương nhân nàng cũng không thể nào giương cao ngọn cờ chính nghĩa mà đắc tội với thương nhân Mạc Bắc.
Tần Thiên vẫy tay kêu Phạm Thiên lung xuống
-   Hai mươi kĩ nữ kia hẳn là dùng để hối lộ cho quý tộc Mạc Bắc
Chờ Phạm Thiên và Hải Phú đi rồi, Trang Tín Ngạn viết lên giấy
Tần Thiên cũng đoán được điều này, lại nói, lúc này bọn họ tuy rằng mang rất nhiều tài vật, trân bảo để làm phí chi ối quan hệ nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ nghĩ tới chiêu đưa mỹ nhân. Trường Hưng Hành tốn tâm tư như vậy, tài lực cũng không kèm. Tuy rằng Trang phủ và Tạ gia liên kết có thể thắng bọn họ nhưng dùng thủ đoạn đó để lung lạc thì chỉ khiến lòng tham của bọn họ càng trở nên lớn. Về lâu về dài sẽ thành bất lợi
Tần Thiên ăn một thìa canh thịt bò, bỗng nhiên động lòng
Sau khi ăn xong, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn tìm được chú cháu Tạ Văn Tuyển lặng lẽ bàn bạc việc này. Bọn họ cũng tìm hiểu được tin này, vốn định báo cho Tần Thiên, lại không ngờ được phía Tần Thiên cũng đã lặng lẽ nắm bắt được mọi thứ, trong lòng rất ngạc nhiên
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân