Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Chương 92
-T
ao muốn hợp tác với mày!
-Hợp tác như thế nào, kế hoạch của mày ra sao?
-Được thôi, tao sẽ nói kế hoạch ày biết để mày có thể suy nghĩ tường tận, vì nếu hợp tác với tao, mày sẽ chịu thiệt một tí đấy!
Dù đã mường tượng ra được phần nào kế hoạch của nó nhưng tôi vẫn muốn được nghe chính miệng nó trình bày lại kế hoạch với tôi để xem như sự nhất quán giữa hai con người chung một kẻ thù, hai bằng hữu chung một chí tuyến.
Nó kể rất rành mạch và rõ ràng từng chi tiết kế hoạch cho tôi biết, theo đó giai đoạn đầu của kế hoạch là tôi phải cách li khỏi trường học và với mọi người thân mà tôi biết để tránh liên luỵ đến họ cũng như là để bảo toàn danh tính cho tôi vì để thực hiện kế hoạch này, tôi phải đóng vai một người khác, một thằng ăn chơi liêu lỏng thực thụ.
-Sao, mày đồng ý chứ?
-Việc này…chậc…tao cũng không chắc!
Tôi cắn môi lưỡng lự.
-Số điện thoại tao đây, khi nào mày quyết định thì nhắn tin cho tao. Tao sẽ sắp xếp ày vị trí phù hợp!
-Được, tao sẽ suy nghĩ lại!
-Ừ, tạm biệt!
-À mà khoan đã!
Nửa chừng nó ra khỏi cổng, tôi gọi với.
-Gì đấy?
-Mày với Hoàng Mai thế nào rồi?
-Hề, chỉ còn một trở ngại duy nhất là thằng Nghĩa thôi!
Nó chào tạm biết rồi lại bịt khẩu trang, đội chiếc nón kết vào xoay vòng chiếc pê đan đạp xe rời khỏi nhà tôi.
Vẻ như nếu thằng Nghĩa bị hạ gục, sẽ có rất nhiều lợi ích kéo theo. Ngọc Lan sẽ được tự do, thằng Vũ sẽ đến với Hoàng Mai và những người thân xung quanh tôi cũng được an toàn nữa.
Cuối cùng sau một đêm trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định cuối cùng, đương nhiên tôi đã quyết định sẽ hợp tác với thằng Vũ, đó chính là nguyên nhân tôi bạo gan đánh thằng Nghĩa bầm dập đến thế, đã ra đi thì phải ra đi cho oanh liệt mà.
Trở lại với thời điểm tôi đánh thằng Nghĩa, sau khi ba của nó tức là thầy hiệu trưởng kịp thời đến ngăn cản, tôi được mời lên văn phòng làm việc. Kì này thầy hiệu trưởng có vẻ rất nghiêm túc, ông mời cả cô Thanh chủ nhiệm lớp tôi và cả lớp trưởng 10A4 Lam Ngọc nữa. Phải đối diện với khuôn mặt sát khí của Lam Ngọc là điều tôi sợ nhất, tôi đã làm trái với lời dặn của nàng thì làm sao tôi dám nhìn mặt nàng được.
Khi Lam Ngọc đi vào văn phòng cùng với cô Thanh, tôi chỉ dám nhìn xuống đất chứ không dám nhìn mặt bất cứ ai. Đi ngang tôi, nàng khựng lại một tí, chắc là đang nhìn vào cái bản mặt lấm lét của tôi lúc đó mà trách thầm vì tôi đã trót nuốt lời hứa một cách ngang nhiên.
Lúc hai người đó ổn định chỗ ngồi đối diện với thầy hiệu trưởng, tôi mới dám ngước lên quan sát tình hình.
Lam Ngọc giờ này sắc mặt coi bộ đang rất giận dữ. Nàng cứ cau mày xoay xoay cây viết giữa các ngón tay mà nhìn về khoảng không trước mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hành động mà khi lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng mới biểu lộ.
-Như tôi đã nói rồi đấy, trò Phong vô cớ đánh người nếu chiếu theo nội quy thì phải bị đình chỉ học ít nhất một năm
-Thầy phải suy xét lại vụ việc kĩ chứ ạ, nếu chỉ dựa vào những gì mình thấy không thôi thì chưa thể quyết định vội được!
-Cô Thanh nói thế chẳng phải là đang ám chỉ tôi vu oan cho trò Phong à?
-Tôi không có ý đó, chỉ là phải xét xử lại vụ việc qua lời kể của người trong cuộc đã!
-Muốn thế chứ gì? Nghĩa, trình bày cho cô Thanh nghe xem đã xảy ra việc gì giữa hai đứa nào?
-Dạ, thưa là em Phong em ấy có vẻ cay cú khi con hay đi chơi với Lanna ạ?
-Lanna? Bí thư chị đoàn lớp cô phải không Thanh?
-Dạ phải!
-Thực sự thì con đi nhiều với Lanna không phải là đi chơi hoàn toàn đâu ạ, còn một số công việc đoàn mà con giao cho Lanna phụ trách nữa. Ấy thế mà em Phong lại nổi lòng ganh gét nhiều lần đe doạ đánh con nữa ạ!
-Thế sao kì này Phong lại đánh em thế?
-Dạ là lúc sáng Phong bị một đám học sinh chọi dầu nên xuống phòng y tế xin tắm rửa, gặp con ở đó hỏi thăm mấy câu mà em ấy đã đánh con rồi!
-Đồ nói dối!
Lam Ngọc bực tức đứng phắt dậy hét vào mặt thằng Nghĩa làm nó giật mình bật ngửa ra sau.