No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Cơ Ngũ Công Tử Tại Đại Hội Năm Nước.
ài Chư Tử trong thành Đông, tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ.
Sáng sớm hôm đó, mọi người trong Cơ phủ liền trang phục lộng lẫy hướng đài Chư Tử thẳng tiến. Trong Cơ phủ cũng không phải mỗi người đều có tư cách đến, như Ngũ công tử, chỉ dẫn theo một mình Tôn Nhạc, các công tử khác cũng vậy, phía sau chỉ mang theo một tùy tùng, Cơ thành chủ cũng chỉ có một thực khách là Mộc công đi theo.
Cứ như vậy, đội ngũ Tề quốc Cơ phủ, tổng cộng chỉ có năm chiếc xe ngựa.
Mọi người chờ mong sự kiện này đã lâu, mỗi người lúc này đều có điểm khẩn trương. Ngoại trừ Ngũ công tử, Tam công tử cùng Thập Cửu công tử cũng nóng lòng muốn thử.
Lần trước trên đại hội tộc nhân, tuy rằng chỉ có một mình Cơ Ngũ nổi bật, nhưng tất cả mọi người hiểu được, tài hoa Ngũ công tử biểu hiện, là về phương diện khai tông lập phái học thuật, nhưng loại tài năng này, cũng sẽ không trở thành điều kiện duy nhất cạnh tranh vị trí người thừa kế bổn gia. Dù sao một người đủ tư cách thừa kế, còn cần tài quản lý khéo léo nữa. Cho nên, cơ hội của bọn hắn cũng không vì danh tiếng của Ngũ công tử mà giảm bớt.
Đương nhiên, bổn gia đem cửa khảo nghiệm thứ nhất thiết lập ở đại hội trí giả năm nước, xem ra cũng có ý khảo nghiệm học vấn. Cửa ải này, chỉ sợ là không người nào có thể sánh cùng Ngũ công tử.
Mỗi một vị công tử đều cố ý ăn diện, Ngũ công tử cũng thế, hắn mặc một kiện ngoại bào xanh nhạt, trên áo bào dùng tơ vàng thêu đầy Mẫu Đơn và tiên hạc, áo màu xanh nhạt, hoa văn màu vàng, trong thời gian ngắn, Ngũ công tử có vẻ phú quý thêm mười phần.
Mà nội bào của hắn, vẫn là mặc áo tơ màu xanh nhạt hắn thích nhất. Màu xanh nhạt kia nổi bật lên dung nhan tuấn nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn. Khiến hắn càng thêm xuất trần, đúng là loại mười phần phú quý này cùng khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần hợp cùng một chỗ, khiến cho phong thái Ngũ công tử càng thêm bức người, làm cho người ta muốn mà không dám đụng.
Tôn Nhạc vẫn là một thân áo tang, thân thể này của nàng chỉ có mặc áo tang mới thích hợp.
Mọi người ngồi trong xe ngựa, hướng về phố đông chậm rãi đi đến. Không ai nói chuyện, toàn bộ đoàn xe đều là im lặng một mảnh, Tôn Nhạc nhìn lại, chỉ thấy trên mặt của mọi người, đều mang theo vài phần khẩn trương.
Ngũ công tử cũng có chút khẩn trương, lưng của hắn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú căng cứng, mắt xem mũi mũi nhìn tim ngồi im lặng.
Khi tiến vào phố đông cảnh sắc rực rỡ biến đổi. Trên cả con đường chỉ nhìn đến xe ngựa cùng xe bò, xe lừa, người đi đường rất ít. Ngẫu nhiên nhìn đến vài người cũng là gắt gao hành tẩu hai bên ngã tư đường.
Xe ngựa bọn họ vừa lái vào nơi này tốc độ liền thả chậm.
Một hàng xe dài kéo từ đầu phố Đông, liếc mắt một cái cũng không trông thấy điểm cuối.
Sắp hàng một canh giờ xe ngựa Cơ phủ mới lái vào trong quảng trường trước đài Chư Tử.
Tôn Nhạc đi theo phía sau Ngũ công tử nhảy xuống xe ngựa. Trong quảng trường này xe ngựa san sát nhiều không đếm xuể, chỉ cần nhìn đám xe ngựa này cũng làm cho lòng người chột dạ. Nàng nhìn hướng Ngũ công tử quả nhiên bạc môi hắn mân càng chặt hơn.
Cơ thành chủ chỉ vào một tòa nhà đá lớn phía trước đài Chư Tử quay đầu nói: “Chính là chỗ đó, chúng ta vào đi thôi.”
Mọi người chỉnh tề đáp: “Dạ.”
Đài Chư Tử có hơn mười tòa nhà đá, trước mỗi một tòa nhà đá đều đậu chi chít xe ngựa. Mà những chiếc xe ngựa này lại đậu nhiều nhất ở Chủ Điện. Lúc này Tôn Nhạc đã biết, xe ngựa đậu trước mấy căn nhà đá khác, hơn phân nửa là một ít người muốn xem náo nhiệt nhưng không được vào cửa.
Phải biết rằng, hội nghị trí giả năm nước lần này, phàm là người đi vào đều có thân phận đặc biệt. Bổn gia Cơ tộc có thể đưa tộc nhân của mình vào danh ngạch loại hội nghị này, đã dùng mánh khoé phi thường.
Tôn Nhạc theo sát phía sau Ngũ công tử, hướng về Chủ Điện đi đến. Ngoài Chủ Điện, trên trăm vệ sĩ Triệu quốc khôi giáp hạng nặng, cầm trường thương trong tay canh giữ tại các thông đạo.
Đi vào bên trong Chủ Điện, đập vào mắt Tôn Nhạc là một mảnh đầu người đông nghìn nghịt, nàng liếc sơ qua, những đầu người này ít nhất cũng hơn một ngàn người.
Tề quốc Cơ phủ là gia đình nhỏ, Cơ thành chủ mang theo các con tự nhiên đi về phía góc xa xôi bên phải tìm chỗ, thời đại này lấy bên trái là bên quý.
Vốn là, đám người giống bọn họ hoàn toàn không gây sự chú ý. Nhưng mà, trong đội ngũ không thu hút, cũng bởi vì có Ngũ công tử là hạc trong bầy gà mà có vẻ chói mắt hơn. Mọi người di chuyển dẫn theo vô số ánh mắt nhìn qua, ánh mắt của bọn họ, không ngoại lệ đều dừng trên người Ngũ công tử.
Một trận tiếng nói nhỏ truyền vào tai Tôn Nhạc, “Thiếu niên này là ai? tuấn mỹ như thế?”
“Ngoại trừ Tề quốc đệ nhất mỹ nam Cơ Ngũ, còn có thể là ai?”
“Cơ Ngũ? Là cái kia Cơ Ngũ thanh danh đang lan truyền xôn xao đó sao?”
“Ừ.”
“Đại ca, hẳn là Cơ Ngũ rồi, theo truyền thuyết Cơ Ngũ người đẹp như ngọc, bên người đi theo một bé gái xấu xí rất có tài trí.”
Tôn Nhạc nghe đến đó, đầu có điểm choáng váng: tại sao luôn như vậy? Vừa nhắc tới ta liền muốn thêm cái vế bé gái xấu xí vào?
Nàng mím cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên cảm thấy danh tiếng như vậy một chút thú vị cũng không có, nghĩ đến đây, nàng liền co lại bên cạnh người Ngũ công tử.
Ngũ công tử cảm giác được sự kỳ quái của nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái, chống lại biểu tình Tôn Nhạc, hiểu rõ sự không thoải mái của nàng rồi. Tay trái hắn duỗi ra, nhẹ nhàng mà cầm tay phải Tôn Nhạc, cúi đầu nói: “Đừng để ý, bất quá là một đám người nông cạn mà thôi.”
Tay nhỏ bé của Tôn Nhạc bị bàn tay to của hắn nắm chặt như vậy, một trận cảm giác ấm áp như nước vọt khắp toàn thân, Tôn Nhạc sợ mình thất thố, vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng.”
Ngũ công tử gật gật đầu, nhẹ nhàng buông lỏng tay nàng ra.
Tôn Nhạc đang nhìn tay phải của mình, trên bàn tay kia giống như còn lưu lại hơi ấm! Đáng chết, lại suy nghĩ lung tung rồi!
Tôn Nhạc hít một hơi, làm ình nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trên các sập ở góc bên phải, sớm đã ngồi đầy người, Tôn Nhạc vừa quan sát, cư nhiên đều là tộc nhân Cơ phủ! Mọi người không hẹn mà cùng chọn vị trí này.
Yến Tứ ngồi trong góc quay đầu, xa xa hướng về phía Ngũ công tử vẫy tay, mà bên cạnh hắn, Doanh Thập Tam cũng quay đầu, nhìn về phía Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc.
Ngũ công tử hướng về phía Yến Tứ mỉm cười, chắp tay trước ngực ra ý chào.
Sau khi Tề quốc Cơ phủ ngồi xuống, tiếng la hét ầm ĩ trong điện sau một hồi mới dần dần chuyển thành im lặng.
Tôn Nhạc nhìn vào trong đại điện, Triệu, Tề, Lương, Trần, Yến sứ giả năm nước đều ngồi một chỗ, các đoàn sứ giả đó đều có nhân số trên trăm. Ngoại trừ những người này, đó là một ít quý tộc rải rác, cùng với chúng tộc nhân Cơ phủ ở góc bên phải.
Tất cả mọi người ngồi chồm xổm trên sập, phía trước bọn họ bày biện rượu ngon, điểm tâm, cháo nóng hầm hập cùng khối thịt dê lớn nấu chín rục.
Đại điện rất cao, chỗ rẽ bốn bên đều có mở cửa sổ, nhờ như vậy trong điện tuy rằng ngồi hơn một ngàn người, nhưng cũng không có vẻ chật chội oi bức.
Ở phía trước đại điện, là một bãi đá hình vuông cao hai thước, rộng chừng trên trăm mét. Trên thạch đài bày biện các loại nhạc khí như chuông nhạc, đàn cổ, khèn, đàn tranh. Phía bên phải bãi đá mở một cánh cửa, trong cửa bóng người ẩn ẩn.
Mà ở gần bãi đá nhất, cùng sập của sứ giả các quốc gia gắt gao liền nhau, đó là chỗ ngồi của đám người Triệu vương, Triệu vương hậu, đại vương tử. Lúc này bọn họ đều đã an tọa, phía sau bọn vương tử, Tôn Nhạc còn thấy Từ phu nhân. Ánh mắt của nàng vừa chuyển, nhìn đến bên trong một ít sứ giả Lương quốc, ngồi ở chỗ thu hút chú ý nhất là Lương thái tử.
Triệu vương hơn bốn mươi tuổi, có điểm mập giả, trên gương mặt mập trắng mang màu xanh đen, chỉ ngồi như vậy, trán của hắn liền thỉnh thoảng thấm mồ hôi, hốc mắt hãm sâu biến thành màu đen, làm cho người ta vừa thấy liền biết thân thể đã bị tửu sắc làm cho hao tổn, nhưng mà một người như vậy, khi hai mắt khép kín, ánh mắt như điện, thoạt nhìn cả người khi nhắm mắt hơi già cả.
Lúc này, một người từ trong cửa nhỏ sau bãi đá đi ra.
Người này vừa đi ra, người cả điện lập tức trở nên cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng ho khan cũng không nghe thấy.
Người này ước chừng ba bảy ba tám tuổi, nón cao đai rộng, gương mặt hình chữ nhật trắng nõn đoan chính, ba chùm râu dài, hắn tuy rằng thân thể nhỏ bé nhưng có một loại khí chất tài hoa nho nhã lịch sự, cũng có một loại thần thái tôn quý. Hai loại khí chất này hợp làm một thể, khiến ọi người cả điện tự nhiên đều yên lặng.
Người này lập tức đi đến giữa bãi đá, Tôn Nhạc nghe được bên người truyền tới một tiếng cúi đầu nói nhỏ, “Vị này là Ly tử? Quả nhiên bất phàm Thiên hạ đệ nhất hiền sĩ Ly tử cũng tới?”
Ly tử? Tôn Nhạc cũng đã nghe qua, người nọ là đại biểu đương thời của Nho gia, hắn là người đầu tiên đem chữ Nho này cùng các loại tôn xưng khác phân ra, trở thành một loại học phái độc lập. Rất nhiều lý luận của hắn đều được chư hầu đương thời coi trọng, ngay cả khi Chu vương triều dần suy tàn cũng tôn sùng là thượng khách.
Lý luận của hắn Tôn Nhạc cũng xem qua, cùng Nho gia Khổng Tử nàng biết rõ có chỗ rất tương tự, đương nhiên, lý luận Ly tử chỉ thô thiển, càng đơn giản, cũng chỉ bằng một chút lý luận bên ngoài của Nho gia mà nàng biết.
Cũng chính vì sự tồn tại của Ly tử này, khiến cho Tôn Nhạc rất là hoang mang, nàng bây giờ thật sự không hiểu, chính mình rốt cuộc rơi xuống thế giới nào?
Ly tử đi đến trước thạch đài, hai mắt sáng ngời đánh giá mọi người, cao giọng nói: “Chư vị hiền sĩ, hôm nay chính là hội nghị trí giả năm nước ba năm một lần. Hội nghị trí giả lần này cũng giống như trước kia,trong vòng hai ngày, các quốc gia ra một đề, tất cả hiền sĩ đang ngồi đều có tư cách phát biểu.”
Ly tử hiển nhiên không phải một người thích nói nhảm, hắn chậm rãi nói tới đây, liền hướng về phía Triệu vương thất gật gật đầu, cất cao giọng nói: “Triệu quốc chính là chủ nhà đứng đầu, đề thứ nhất kính xin Triệu quốc ra.”
Dứt lời, ống tay áo hắn giương lên, lui về phía sau vài bước, từ bậc thang trên bãi đá đi xuống, hướng tới hàng sập thứ nhất bên trái ngồi xuống.
Cửa thứ nhất là do Triệu quốc ra đề mục?
Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt đều hướng về Ngũ công.
Đặc biệt là mọi người trong Cơ tộc, bọn họ liên tiếp nhìn Ngũ công tử chăm chú. Cơ thành chủ có điểm phấn khởi, hắn nhìn chằm chằm ngũ công tử, hạ giọng nói: “Ngũ nhi, nổi danh thiên hạ là do giờ khắc này, tự giải quyết cho tốt.”
Cơ Ngũ nhìn về phía trước, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Tôn Nhạc chú ý thấy, có lẽ là do việc đã tới trước mắt, giờ khắc này ngũ công tử chẳng những không khẩn trương, trong ánh mắt sáng trong suốt kia biểu lộ đầy đủ sự hưng phấn của hắn.
Ly tử vừa tuyên bố, Triệu đại vương tử cùng nhóm quân sư phía sau liền châu đầu ghé tai thầm thì.
Trên mặt những người này, cũng lộ ra một chút phấn khởi, cũng có vài người thỉnh thoảng nhìn về phía góc chỗ Ngũ công tử ngồi. Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn nhóm người kia, thầm nghĩ: hẳn là Triệu đại vương tử sẽ đem đề tài hắn hỏi trong phủ Từ phu nhân nói lên lần nữa? Theo lần mở miệng này của hắn, sóng gió giấu dưới vẻ thái bình sẽ hiện rõ gương mặt dữ tợn ra! Có lẽ ngày hôm nay, sẽ trở thành trong một mục trên sách lịch sử, bởi vì nó biểu hiện một thời đại đại loạn đã đến!
Cảm giác được điểm này cũng không chỉ là Tôn Nhạc, cơ hồ mỗi vị hiền sĩ đang ngồi đều cảm thấy! Trong thời gian ngắn, trong đại điện gia tăng vài phần áp lực! Rất nhiều người cả hô hấp cũng cố ý ngừng lại.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Triệu đại vương tử đứng lên.
Đại vương tử hôm nay, đầu hắn vẫn đội kim quan như trước, mặc nội bào màu đen, ngoại bào màu tím nhạt, mặt dài mi dài mắt phượng, lông mày gần như dính vào nhau kết hợp với hai mắt độ sáng kinh người kia, càng thêm vài phần uy phong.
Đại vương tử bước đi đến trước thạch đài, hắn đứng ở giữa thạch đài, hai mắt sáng ngời sau khi nhìn quét qua mọi người, thanh âm từ từ đề cao nói: “Vấn đề Triệu quốc ra là: lúc thiên địa bắt đầu, đế vương là tuân theo thiên mệnh làm thiên tử. Như vậy, thiên tử có thể vĩnh tồn ư? Nếu như có thể vĩnh viễn tồn tại, Thương vì sao có thể thay thế Đại Hạ?”
Hắn sau khi vang vang đem vấn đề từng đưa ra trong phủ Từ phu nhân trôi qua nhăc lại một lần nữa, dừng một chút còn nói thêm: ” Hội nghị trí giả năm nước đến nay đã có bảy lần, trong bảy lần này, nan đề các quốc gia đưa ra bình thường không có ai có thể trong hai ngày ngắn ngủi đáp được, cũng từ hội nghị năm nước lần đầu tiên cho đến hôm nay cũng không có ai đưa ra đáp án cho vấn đề Triệu quốc ra. Vấn đề này, mấy ngày trước ta đã sớm tuyên cáo người đời, cho các chư vị hiền sĩ sớm có thể cân nhắc.”
Đại vương tử dừng dừng, hắn giương mắt sáng ngời nhìn về phía Cơ tộc, nhìn về phía Ngũ công tử tuy rằng ngồi trong góc, lại chói mắt như trăng rằm. Theo ánh mắt Đại vương tử nhìn về phía Cơ Ngũ, trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt đều theo đó mà nhìn về hướng hắn. Trong những ánh mắt này, biết Ngũ công tử, cùng lý luận của hắn vẻn vẹn là thiếu sổ, đa số mọi người cảm thấy mờ mịt.
Quay mặt về phía mấy trăm người, Ngũ công tử thẳng lưng, bộ dạng phục tùng liễm mục.
Thanh âm Đại vương tử cất cao, vang vang nói: “Quốc gia của ta đưa ra cái vấn đề khó khăn này, trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây đã có một vị hiền sĩ đưa ra một cái đáp án không tệ.”
Thanh âm Đại vương tử vừa rơi xuống, lại cất cao,lanh lảnh truyền ra trong đại điện, “Xin mời Tề quốc Cơ Ngũ công tử lên đài diễn thuyết!”
Những lời này của Đại vương tử vừa ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử.
Trong thời gian ngắn, vô số tiếng thì thầm kinh ngạc khó hiểu không ngừng truyền đến, “Hắn là Tề quốc Cơ Ngũ? Rõ ràng là một thiếu niên lông còn chưa đủ dài!”
” Thiếu niên đẹp đẽ như thế, chẳng lẽ còn có tài năng kinh thế?”
“Ô hay! Bất quá là đứa trẻ không biết gì!”
Mọi người nhìn chăm chú, vô số tiếng bàn luận xôn xao, tiếng cười nhẹ, nhất nhất đều truyền vào trong tai Ngũ công tử.
Bất quá Ngũ công tử lúc này, đã bỏ qua tất cả khẩn trương cùng bất an lúc trước, lưng hắn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú mang theo đỏ ửng thản nhiên, hai mắt sáng kinh người.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi khom người, chậm rãi đi ra khỏi sập đến đại điện cách đó hơn trăm mét, Ngũ công tử từng bước một đi thẳng về phía trước, hơn một ngàn ánh mắt không nháy dừng phía sau hắn, cái loại vẻ đẹp phiêu nhiên thoát tục này của Ngũ công tử, cùng cái khí chất phú quý hợp cùng một chỗ, càng khiến người ta chú mục. Theo từng bước chân hắn lướt qua mọi người, mỗi người đều tựa hồ bị sự tao nhã cùng tự tin của hắn trấn áp. Đại điện ồn ào náo động không thôi dần dần im lặng như lúc ban đầu.
Ngũ công tử đi nhanh sải bước đến thạch đài, hắn xoay người, hai mắt sáng ngời đối diện cùng mọi người.
Một lát sau, hắn hơi hơi ngẩng đầu, cao giọng nói: “Chư công, “ thanh âm của hắn thanh mà lạnh, như vàng ngọc va nhau, dễ nghe êm tai nói không nên lời, không ngừng vang vọng trong đại điện, ” Vấn đề của Triệu là, lúc thiên địa bắt đầu, đế vương là tuân theo thiên mệnh làm thiên tử. Như vậy, thiên tử có thể vĩnh tồn ư? Nếu như có thể vĩnh viễn tồn tại, Thương vì sao có thể thay thế Đại Hạ?” Hai vấn đề này thực tế là một. Cơ Ngũ xin trả lời. Đúng, thiên tử có thể vĩnh tồn!”
Hắn vang vang nói đến đây, bên trong một mảnh lặng ngắt như tờ, lại quả quyết nói: “Nhưng có vẫn có chuyển đổi!”
Mọi người đều xôn xao!
Ngũ công tử hai mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào mọi người, thẳng đến trong điện thoáng im lặng, hắn mới tiếp tục nói: ” Sự vĩnh tồn này, là thiên mệnh vĩnh tồn, thiên mệnh vĩnh viễn tồn tại! Nhưng thiên tử vẫn có chuyển đổi. Trên trời sẽ căn cứ dân tâm ủng hộ hay phản đối, đem thiên mệnh chuyển giao cho tân vương triều! Như Ân Trụ trước kia, hắn tuy rằng được thiên mệnh, nhưng hắn không thể kính đức bảo dân, sẽ mất đi dân tâm, dân tâm một khi mất, thiên mệnh cũng mất! Thiên mệnh liền đem tôn vị từ chỗ Ân Trụ thu hồi lại, chuyển giao Đại Chu.”
Tiếng xôn xao đần dần dừng lại, mọi người lại châu đầu ghé tai thảo luận.
Tiếng thảo luận sau một lát, chậm rãi chuyển thành im lặng.
Ngũ công tử lẳng lặng nhìn về phía trước, lúc mọi người khá im lặng, hắn nhất nhất nhìn quét qua mọi người thanh giọng nói: “Thiên địa lúc sơ khai, đều có tuần tự! Cơ Ngũ bất tài, từ Ngũ Hành diễn sinh luận trong Cơ tộc mà ngộ ra thiên ý. Trời sinh vạn vật, đều bị quy về Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành! Mà mộc khắc thổ, thay mặt thổ, kim khắc mộc, thay mặt mộc, hỏa khắc kim, thay mặt kim, thủy khắc hỏa, thay mặt hỏa, thổ khăc thủy, từ thổ bắt đầu, trải qua mộc, kim, hỏa, thủy, lại về thổ.”
Thanh âm hắn vang lên, “Cơ Ngũ nghĩ, trời cùng người tương ứng, trời cùng đất tương ứng! Vạn vật trong trời đất, cùng vạn vật trong nhân gian, đều tương hỗ lẫn nhau! Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có thể là diễn sinh luận của vạn vật tự nhiên trong trời đất.”
Cơ Ngũ công tử nói tới đây, thanh âm đột nhiên cất cao, lãng lãng nói: “Phàm là lúc đế vương sắp sửa hưng thịnh, trong thiên địa tất có điềm báo tương ứng. Lúc Hoàng đế xuất hiện, trời đương nhiên đã dự đoán trước, hoàng đế viết: “Thổ khí thắng!” Bởi vì thổ khí thắng, Hoàng đế lấy màu vàng làm màu cao quý, lấy màu vàng làm cờ! Đến vua Vũ, trời dự báo bằng cách cây cỏ đã vào đông mà không chết, Vũ viết: “Mộc khí thắng” nên lấy màu xanh làm màu tôn quý, lấy màu xanh làm cờ! Đến thời Thang vương, trời dự báo bằng lưỡi dao cắm trong nước, Thang viết: “Kim khí thắng”. Đến thời Văn vương, trời cao tạo lửa, chim lửa bay vòng quanh Hàm Đan, Văn vương viết: “Hỏa khí thắng, nên lấy màu đỏ làm màu quý, lấy màu đỏ làm cờ, việc lạ sinh lửa.”*
Nói tới đây, thanh âm của hắn nhỏ lại, ngược lại gằn từng tiếng nói: “Thế gian đến nay, hỏa đức đã cạn! Thiên mệnh đã đổi! Hỏa cùng tất có thủy lên thay!”
Mấy lời Ngũ công tử nói lúc sau, đều từng nói qua khi chúng tộc nhân Cơ phủ tụ hội, lúc này hắn chỉ là thuật lại mà thôi.
Đang ngồi đều là hiền sĩ kiệt xuất năm nước. Trong bọn họ có người đã sớm nghe qua Cơ Ngũ từng nói về vấn đề này, nhưng cụ thể là nói như thế nào, đương nhiên vẫn không biết, hơn nữa là chưa từng có nghe qua nhân tài nói.
Giờ phút này Ngũ công tử lại đưa ra lý luận của hắn, trong thời gian ngắn, mỗi người trong đại điện mặt lộ thần sắc kinh hãi, tiểng rù rì thầm thì nhất thời không dứt.
Lúc này tiếng thầm thì thật sự rất vang dội rồi, hơn nữa rất nhiều người đều mất hồn mất vía, xem ra cần một ít thời gian làm cho những người chưa từng nghe qua lý luận này tiêu hóa. Triệu đại vương tử đứng dậy, lanh lảnh nói: “Chư vị có lẽ cần nghỉ ngơi trước, sau nửa canh giờ sẽ chất vấn!”
Hắn tuyên bố xong, nhìn về phía đứng Ngũ công tử ở trước thạch đài, vẫy tay kêu lên: “Cơ Ngũ, lại đây nghỉ ngơi nhé.”
Ngũ công tử cũng có ý này, lập tức đáp: “Vâng.”
Sau khi đồng ý, hắn bước đi đến sập Triệu vương thất ngồi xuống. Hắn không có chú ý tới, sập Triệu Đại vương tử an bài cho hắn, rất gần Ly tử, coi như hai người cùng trình độ.
Mà điểm này, Tôn Nhạc lại chú ý tới. Nàng biết, vương hầu có dã tâm này, sau khi nhận được lý luận lần này của Ngũ công tử sẽ coi như là chí bảo, nhất định sẽ tận hết sức lực tâng bốc hắn.
Hai mắt nàng hướng trong điện dạo qua một vòng, trong lòng căng thẳng: xem ra phái bảo vệ vương triều vẫn là không ít, giữa một điện, lại có nhiều người mắt lộ ra sát khí với Ngũ công tử như vậy!
Trong tiếng nói nhỏ, Đại vương tử quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử, hắn đầu tiên là rót rượu, cười nói: “Cơ Ngũ công tử quả nhiên tài học bất phàm, lần trước được một lời của công tử, ta cuối cùng tìm ra người hãm hại ái cơ. Vẫn không có cơ hội tạ ơn công tử, mời uống chén này!”
Đại vương tử như thế rõ ràng là lấy lòng, Ngũ công tử có thể nào cự tuyệt? Lập tức hắn bưng chén rượu của mình lên, trong trẻo nói: “Đại vương tử quá khen, lần đó Cơ Ngũ chính là thuận miệng nói, quả thật không dám nhận.”
Đại vương tử ha ha cười, cười xong, hắn thở dài một tiếng nói: ” Một đám thực khách này của ta tự ình là siêu phàm, biết rõ ta suy nghĩ đến khổ nhưng không chịu nói giúp nữa chữ. Nếu ngày đó Ngũ công tử không nói cho bản nhân ‘ dù là cha mẹ huynh muội cũng có thể hãm hại ’, ta thế nào cũng không thể hoài nghi đến muội tử của ái cơ kia của ta. Ai, lúc trước nếu ái cơ không mãi nhờ vả, ta cũng sẽ không thu cô muội muội này của nàng. Trăm triệu lần không ngờ, tiểu nữ tử xưa nay ôn nhu thuần lương, lời còn chưa nói hết nước mắt đã rơi này cư nhiên ngoan độc như thế! Vì đoạt sủng lại đi hãm hại chị ruột! Nói xấu Hưu cơ! Kế một mũi tên trúng hai con chim này của nàng, nếu không có một lời của công tử sợ đã thành công rồi!”
Đại vương tử nói tới đây, hiển nhiên lòng còn sợ hãi, lắc đầu liên tục, sắc mặt ảm đạm.
Ngũ công tử nghe đến đó, bộ dạng cũng phục tùng liễm mục, trên mặt lộ ra một chút chua sót. Đại vương tử nhìn đến biểu tình này của hắn, ngạc nhiên nói: “Cơ ngũ công tử chẳng lẽ cũng bị thân nhân hãm hại?”
Ngũ công tử mân nhanh bạc môi, cũng không trả lời.
Hắn như vậy nghĩa là thừa nhận. Đại vương tử rất là kỳ quái, thầm suy nghĩ: Quái, Tề quốc Cơ phủ bất quá chỉ là một phủ nho nhỏ, cũng không có bao nhiêu lợi ích có thể tranh, lại không biết là vì cái chuyện gì làm cho bọn họ có thể cốt nhục tương tàn?
Hắn nghĩ đến đây, nghiêng mắt nhìn đến Ngũ công tử dưới đèn đuốc chiếu rọi xuống, gương mặt óng ánh như ngọc, trong lòng đột nhiên nhảy dựng: chẳng lẽ, có nhân vật quyền quý nào thích chuyện Long Dương(đồng tính) nhìn trúng hắn, mà thân nhân của hắn vì ích lợi liền đem hắn bán đứng?
Đại vương tử càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy có nhiều khả năng
Ngũ công tử cảm giác được ánh nhìn chăm chú sáng quắc của Đại vương tử, ngẩng đầu lên cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, từ từ hỏi: “Điện hạ vì sao nhìn Cơ Ngũ như thế?”
Đại vương tử ngẩn ra, vội vàng ha ha cười. Hắn vừa cười, vừa che dấu uống một hớp rượu, thẳng đến nuốt vào ngụm rượu kia mới trả lời:“Không có gì! Hai lần trước ngôn ngữ của bản nhân đối Ngũ công tử có nhiều chỗ bất kính, nay trong lòng bất an, muốn hướng công tử tạ lỗi!”
Ngũ công tử bị câu xin lỗi này của Đại vương tử làm cho kinh sợ, hắn thầm nghĩ: Lần trước Tôn Nhạc nói Đại vương tử đưa ba cái mỹ nhân cho ta, là vì lấy lòng. Hiện tại hắn đường đường là một vương tử, cũng có thể giáp mặt hướng ta nói xin lỗi, xem ra lời nói Tôn Nhạc không hề sai nha. Xem ra, tài của Mộc công, chưa chắc hơn Tôn Nhạc!(Myu: Huh, còn phải hỏi.)
Ngũ công tử nghĩ đến đây, vội vàng chắp tay trước ngực trả lời: “Đại điện hạ quá khen. Việc ngày xưa, Cơ Ngũ cũng có chỗ không đúng, may mắn điện hạ đại nhân đại lượng chưa từng so đo.”
Đại vương tử được câu trả lời này của hắn, không khỏi ha ha cười.
Trong tiếng cười lớn, hắn tự tay vỗ một cái thật mạnh ở trên vai Ngũ công tử, thản nhiên nói: “Cơ Ngũ người đẹp như ngọc, cũng có ý chí trượng phu! Chuyện trước kia, thật là bổn vương tử không đúng. Cơ ngũ, nghe nói Thập Bát muội của ta đối với ngươi có chút khác thường?”
Đại vương tử nói tới đây, cười dài nhìn Ngũ công tử.
Ngũ công tử vừa nghe hắn nhắc tới Thập Bát công chúa, liền rùng mình, đồng thời, hắn cũng chú ý tới, Triệu vương ngồi ở phía trước, lúc này vô tình hay cố ý nghiêng về phía sau, hiển nhiên là muốn lắng nghe câu trả lời của hắn. Mà mọi người ngồi bên cạnh Đại vương tử, cũng có vài cái quay đầu nhìn bên này.
Quả nhiên, lúc Ngũ công tử âm thầm cảnh giác, Đại vương tử cười híp mắt nói: Cô muội muội kia của ta, là công chúa phụ vương ta sủng ái nhất, là mỹ nhân nổi danh Triệu quốc ta. Thế nào, Cơ Ngũ công tử có hứng thú hay không? Có muốn ta thay ngươi nói một câu với phụ vương hay không?”
Hắn nói lời này, vẫn chỉ là tùy ý, nhưng tiếp theo hắn còn nói thêm:“Thập Bát muội thân là công chúa phụ vương ta sủng ái nhất, cưới nàng có rất nhiều cái lợi. Cơ ngũ công tử đến lúc đó mỗi sáng có thể ôm mỹ nhân,(myu: hay là bị mỹ nhân cường X T.T )có thể được Triệu quốc ta toàn lực cung phụng. Ngũ công tử tài mạo như thế, sợ là cũng trêu chọc không ít người nhàm chán?”
Đại vương tử nói xong một câu cuối cùng thì biểu tình vốn không kiên nhẫn của Ngũ công tử tiêu tan không ít, bờ môi của hắn gắt gao mím lại, lông mày thanh tú cũng nhíu nhíu, vẻ mặt suy ngẫm.
Đại vương tử cười hớ hớ tiếp tục nói: “Ngũ công tử một khi trở thành muội phu của ta, trong thiên hạ sợ là không có người nào, không có một kẻ quyền quý nào có can đảm này, dám mạo hiểm đắc tội Đại Triệu ta. Bất chấp nguy hiểm mà trêu chọc Ngũ công tử ngươi. Ha ha, Ngũ công tử nghĩ có đúng không?”
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp