Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 175-176
hương 175: Tình ý triền miên
Trên vở là những nét chữ xinh đẹp: “Sắc mặt nàng đã khá hơn? Còn nói cười với ngươi? Nàng nói gì với ngươi?”
Những lời này hẳn là trả lời Tạ Uyển Quân lúc trước. Chữ “nàng” không cần đoán Tần Thiên cũng biết là chỉ mình. Rất rõ ràng, Tạ Uyển Quân là viết về mình.
Lửa giận trong lòng nháy mắt tiêu tan không ít. Tần Thiên tiếp tục nhìn xuống: “Nàng nói ta như vậy?”
Tần Thiên nhớ lại lúc hôm nay Tạ Uyển Quân đến thăm mình. Thực ra nghĩ lại, Tạ Uyển Quân này cũng không đáng ghét. Nàng mỗi lần đến thăm mình đều biểu hiện thật quan tâm, hỏi mình muốn ăn gì, đem đồ ăn vặt ình ăn. Thấy mình buồn bã không vui còn có thể nói chút chuyện vui trong nhà ình vui vẻ. Không giống loại người tâm cơ thâm trầm.
Trong lúc đó, nàng cũng có nhắc đến Trang Tín Ngạn:
-   Uyển Quân thực sự tò mò, Trang công tử từ nhỏ đã không nghe được, sao có thể học được cách đọc khẩu hình?
Lúc ấy, Tần Thiên cười nói:
-   Ta thực ra cũng rất ngạc nhiên nhưng hắn biết đọc khẩu hình là sự thật, có lẽ là vì hắn rất thông minh
-   Thật đúng là thông minh
Tạ Uyển Quân dùng khăn che miệng cười, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa, sóng mắt đầy tình ý.
Nghĩ hẳn là Tạ Uyển Quân nói cho hắn mình khen hắn thông minh
Chẳng lẽ nụ cười khi đó là vì điều này
Tần Thiên ngẩng mặt nhìn Trang Tín Ngạn đối diện đã thấy hắn mím miệng, mặt đỏ lên, cũng không biết vì phẫn nộ hay vì sốt suột, hoặc là vì cả hai
-   Vừa rồi các ngươi nói về ta? Tần Thiên nhìn hắn hỏi.
Với câu hỏi bất ngờ này của nàng, Trang Tín Ngạn giật mình, một lát sau, mới gật gật đầu.
Nếu không phải vì Tạ Uyển Quân nhắc đến nàng thì hắn việc gì phải viết chữ nói chuyện với nàng ta?
Phần lớn lửa giận của Tần Thiên là vì khi nãy Trang Tín Ngạn tươi cười dịu dàng với Tạ Uyển Quân. Trang Tín Ngạn là người lạnh lùng đạm mạc, không phải người hắn coi trọng thì hắn tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt đó. Nàng nghĩ là hắn động lòng với Tạ Uyển Quân nên mới tức giận như vậy. Nếu là khi vừa thành thân thì cũng thôi, khi đó nàng vốn không định ở lại nên cũng chẳng có tâm tư gì với hắn. Nhưng ở chung thời gian dài như vậy, nàng đã bất tri bất giác mà đặt hắn vào vị trí quan trọng trong lòng. Cũng gần đây nàng mới phát hiện ra. Nhìn thấy cảnh đó, nàng vốn không tin tưởng với nam nhân cổ đại sao có thể không giận.
Giờ hiểu lầm được sáng tỏ, hơn nửa cơn giận đều biến mất. Nhưng qua một hồi cãi cọ này, nàng ngượng ngùng quay đi. Nàng cúi người, nhặt nửa quyển sổ lại, ghép vào rồi đưa tới trước mặt hắn
Nàng nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, sẵng giọng:
-   Đang yên đang lành sao lại trút giận lên sổ?
Trang Tín Ngạn mẫn cảm sao không cảm nhận được sự thay đổi của nàng. Hắn ngây ngốc đón lấy cuốn sổ, nhìn khuôn mặt Tần Thiên một khắc trước vẫn là mưa rền gió dữ, lúc này bỗng nhiên lại như nắng ấm tươi cười mà khó hiểu
Thấy hắn như vậy, lòng Tần Thiên chua xót, cảm giác khó mà nói rõ
-   Đồ ngốc…
Nàng nhìn hắn cười cười, má lúm nhẹ nhàng hiện ra, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt như nước mùa thu, dưới ánh đèn ảm đạm mà có một vẻ mị hoặc vô cùng
Trang Tín Ngạn rung động, không nhịn được mà muốn ôm lấy nàng nhưng sợ nàng không vui thì lại cố gắng khắc chế bản thân. Hắn chỉ si ngốc nhìn nàng, muốn đến gần mà lại không dám, chân tay luống cuống
Đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, nhu tình triền miên
Khó thấy được bộ dáng ngây ngốc này của hắn, nhất định chỉ khi ở trước mặt một người mới có vẻ khác thường này. Nghĩ vậy, lòng Tần Thiên càng nhu hòa, nàng cười cười rồi lại hỏi:
-   Không phải ngươi không để ý tới ta sao? Còn đuổi theo làm cái gì?
Trang Tín Ngạn nhếch miệng, viết lên quyển sổ bị xé làm đôi: “Ta nghĩ nàng đang giận ta… rõ ràng đã đồng ý với nàng nhưng vẫn mạo phạm nàng”.
Lại ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt tối đen dưới ánh nến như có hai ngọn lửa bùng cháy, Tần Thiên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn
Thì ra là vậy…Tần Thiên mỉm cười, thì ra hắn đang tự trách, không dám đối mặt với mình
-   Ta nào có giận ngươi….
Có một số việc Trang Tín Ngạn dù không hiểu nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngốc. Thấy vẻ mặt này của Tần Thiên, hắn cũng sáng tỏ
Giống như trận gió mùa xuân ấm áp thổi qua, thổi lên những gợn sóng, những gợn sóng lan tỏa đến vô cùng vô tận, cũng như sự vui mừng của hắn.
“Đêm đó…”. Bất tri bất giác, hai má hắn lại đỏ ửng, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng diễm lệ: “Đêm đó nàng thực sự không giận ta? Nàng kéo màn, sau còn đánh ta…”
-   Ta cũng không cố ý …..
Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, Tần Thiên không khỏi đỏ mặt, nàng thoáng quay mặt đi, không dám nhìn hắn tiếp
Dưới ánh đèn, khuôn mặt ngọc của nàng ửng hồng, má đỏ, môi anh đào, mi mắt kiều diễm, vô cùng xinh đẹp. Trang Tín Ngạn kích động, muốn nắm tay nàng nhưng khi đến gần nàng thì lại không dám.
Khóe mắt Tần Thiên liếc được điều này, vẻ mặt lẳng lặng, chỉ lén lút di động tay, chạm vào tay hắn. Giây sau đó, Trang Tín Ngạn lập tức nắm chặt tay nàng, như đứa trẻ mà cười rộ lên. Mắt cong cong, tình nồng ý đượm.
Chỉ là nắm tay như vậy thôi mà cả người đã thật thoải mái. Hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy một niềm vui chưa từng có ngập tràn
“Tần Thiên, đừng đi nữa, ở lại được không, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng”. Trang Tín Ngạn dùng tay khác viết. “Ta cũng sẽ chăm chỉ học nói, về sau sẽ không để nàng vất vả nữa”
Đã đến lúc ngả bài. Tần Thiên nghĩ
Nàng xoay người, đối mặt với hắn, vẻ mặt bỗng nhiên trịnh trọng khiến Trang Tín Ngạn cũng lo lắng theo
-   Tín Ngạn, nguyện vọng lớn nhất của ta không phải là vinh hoa phú quý mà là có một gia đình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó phải có điều kiện. Ta không mong trượng phu của ta có thể có nữ tử khác, ta vĩnh viễn không thể trở thành người như mẫu thân. Nếu ngươi có nữ nhân khác, nếu ngươi thích nữ nhân khác thì ta nhất định sẽ rất khổ sở, cho nên, Tín Ngạn…
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, ánh mắt chân thành, dịu dàng:
-   Ngươi có thể đồng ý với ta, cả đời này về sau sẽ không thích người khác, không có nữ nhân nào khác sao? Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ tin tưởng ngươi. Cả cuộc đời này ta đều sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi. Bất kể thế nào cũng không rời bỏ ngươi
Thấy rõ lời nàng nói, lòng Trang Tín Ngạn dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Hắn viết: “Ta có nàng là đủ rồi, còn muốn nữ nhân gì nữa. Mỗi ngày ở bên nàng cũng còn không đủ, sẽ không chia cho ai khác”. Từng chữ này đều là những lời từ đáy lòng hắn, không chút hoa ngôn xảo ngữ. Tần Thiên nghe xong, cảm giác như đó là những lời hay nhất trên đời
Nàng nhìn hắn, vô cùng vui mừng, không có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình của nàng lúc này. Trái tim phiêu bạt giờ đột nhiên tìm được điểm dừng ấm áp, vô cùng hạnh phúc
Vẻ mặt Trang Tín Ngạn lại trở nên nghiêm túc, hắn trịnh trọng viết lên giấy: “Trang Tín Ngạn vĩnh viễn chỉ có một mình Tần Thiên”. Vẻ mặt hắn như đang thề với thần linh vậy
Viết xong, hắn xé tờ giấy này ra, đưa cho Tần Thiên.
Hai người nhìn nhau, tình ý triền miên.
Giờ khắc này, hai người ý hợp tâm đầu, sao còn khắc chế được. Nhất là Trang Tín Ngạn, nhìn nụ cười trong veo của Tần Thiên mà cảm thấy người nóng như lửa đốt. Hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, hắn kìm lòng không đậu mà tới gần nàng. Tim Tần Thiên cũng đập loạn, cả người nóng bừng
Ngay lúc hai người càng lúc càng gần nhau thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gì đó lăn lộn lạch cạch, trong đêm yên tĩnh vô cùng chói tai. Lúc này hai người mới nhớ đây là thuyền của Tạ gia, bọn họ chỉ là khách, mà đây là phòng riêng. Nếu để người khác biết bọn họ ở đây làm chuyện như vậy chỉ sợ sẽ bị chê cười.
Tần Thiên đỏ bừng mặt, rút tay về, nhẹ giọng nói:
-   Ngươi mau trở về phòng đi
Trang Tín Ngạn cũng đọc không ít sách thánh hiền, cũng biết có một số việc không nên làm. Lập tức, hắn hít sâu, áp chế dục vọng bản thân. Đứng lên, lưu luyến đi ra ngoài. Tần Thiên theo sau tiễn hắn
Ngoài cửa, Tạ Đình Quân khẽ thở phào. Hắn luôn đứng ngoài cửa sổ nghe, nhìn bọn họ từ cãi vã đến bỗng nhiên hòa hảo, nhìn vẻ mặt đầy tình ý của Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn, nhu tình như nước, ngay cả núi băng cũng muốn hòa tan… Một khắc đó, hắn cảm thấy ghen ghét với Trang Tín Ngạn. Người như vậy cũng xứng để nàng nhìn?
Mắt thấy hai người càng ngày càng như keo như sơn, hắn rốt cuộc không nhịn được sự ghen tỵ mà đá lăn thùng gỗ bên ngoài, lúc này mới làm cho hai người dừng lại.
Giờ thấy Trang Tín Ngạn đi ra, hắn vội trốn vào một góc, không muốn bị bọn họ phát hiện.
Hắn nhìn Tần Thiên mở cửa, Trang Tín Ngạn đi ra, ánh đèn ảm đạm bên trong chiếu lên mặt hai người. Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người quấn quýt, lưu luyến như vậy. Đột nhiên, Trang Tín Ngạn lại đẩy Tần Thiên vào trong
Bóng hai người biến mất ở bên cửa
Tim Tạ Đình Quân hoảng lên, không nhịn được bước ra vài bước, bất chấp có thể bị phát hiện hay không, chỉ chốc lát đã thấy hai người đang tựa vào cửa.
Hắn sống chết nhìn chằm chằm vào hai người, tay nắm chặt, cơ bắp cả người căng lên.
Hai người đang ôm hôn nhau
Hai tay hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khiến cơ thể mảnh mai của nàng dán lên người hắn, không có một kẽ hở. Hắn cúi đầu hôn nàng nồng nhiệt. Nàng hơi nhón chân, người mềm nhũn dựa vào người hắn, hai tay vô lực ôm cổ hắn. Cả người như bị rút xương, thân mình run rẩy. Một chiếc trâm cài rơi xuống khỏi búi tóc nàng, rơi xuống đất phát ra một tiếng động nhỏ
Nàng nhắm mắt lại, nhiệt tình đáp lại hắn
Không khí xung quanh như nóng dần lên, hương thơm của nàng dâng lên, quanh quẩn cùng cơn sóng tình
Cho dù hắn kinh nghiệm phong nguyệt nhưng cũng chưa từng thử qua nụ hôn nhiệt tình như vậy, không có ai có thể khiến hắn hoàn toàn nhập tâm như vậy, cũng không có nữ nhân nào có thể mê người như nàng… Hắn nhìn môi Trang Tín Ngạn rời khỏi môi nàng, chuyển hướng dần xuống cổ nàng. Nàng ngẩng đầu lên, búi tóc hoàn toàn tán loạn, tóc đen như thác nước chảy dài, theo động tác gấp gáp của hắn mà xõa tung.
Nàng như là không thể ức chế, khẽ rên rỉ. Nàng ôm chặt hắn, cắn chặt môi, khẽ gọi:
-   Tín Ngạn… Tín Ngạn…
Câu hồn đoạt phách… Một khắc đó, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy một dòng nhiệt dồn xuống bụng, cảm giác căng đau như nuốt chửng hắn. Hắn nắm chặt hai nắm tay, hắn gao nhìn Trang Tín Ngạn đang chìm đắm kia mà hai mắt đỏ lên
Giờ khắc này, hắn vô cùng khát vọng, vô cùng đố kỵ cũng vô cùng oán hận! Chương 176: Đối thủ
Hai ngày sau, thuyền ngừng ở bến tàu Thanh Châu phía bắc. Đoàn người xuống thuyền, ngồi trên xe ngựa mà Tạ gia đã chuẩn bị sẵn
Ước chừng hơn mười cỗ xe ngựa cùng với mấy chục hộ vệ bảo vệ đoàn xe, đi trên đường phố phía Bắc
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi trong chiếc xe chu luân, phía sau là Từ chưởng quầy, Mã quản sự và Phạm Thiên ngồi trong chiếc xe phủ lụa xanh, nha hoàn ngồi ở xe ngựa cuối cùng. Sau đó là ba chiếc xe chở hành lý. Phía Tạ gia, Tạ Uyển Quân một xe, Tạ Văn Tuyển một xe, ba chiếc xe chở hành lý. Tạ Đình Quân và tùy tùng của hắn đều cưỡi ngựa
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thân mật ngồi trong chiếc xe ngựa mà ngắm cảnh bên ngoài
Ngoài cửa là những ruộng ngô mênh mông. Giờ đúng là mùa thu hoạch, cây lá vàng óng, bắp ngô sai chi chít, Trang Tín Ngạn chưa từng thấy thu hoạch ngô bao giờ nên rất tò mò.
-   Đại thiếu gia của ta, đó là ngô mà, không phải ngươi rất thích ăn?
Tần Thiên quay đầu nhìn hắn dịu dàng cười khẽ, nụ cười trong veo. Ánh nắng mùa thu ấm áp xuyên qua cửa xe, chiếu lên mặt nàng khiến mặt nàng ửng hồng, mềm mại, đẹp như đóa hoa đào trong nắng
Trang Tín Ngạn ngồi sát bên nàng nhìn mà động lòng, thần hồn điên đảo, không nhịn được hôn lên má nàng, lại ôm nàng chặt hơn một chút. Lòng Tần Thiên như có mật ngọt, nàng xoay người dựa sát vào lòng hắn, ôm thắt lưng hắn, lắng nghe nhịp tim hắn. Hắn sờ sờ khuôn mặt nàng, nâng cằm nàng lên để cho nàng đối mặt với hắn
Tần Thiên vươn tay mơn trớn khuôn mặt như ngọc của hắn, đôi mày đen như mực, sống mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, đôi môi phớt hồng (môi gái à K), hắn đang nhìn nàng, đôi mắt sáng như ánh ngọc lấp lánh, chiếu ra tình cảm nồng nàn
Hắn cười, tình cảm dịu dàng như gợn sóng lan khắp khuôn mặt nàng, hắn cúi đầu, bưng kín miệng nàng
Lòng Tần Thiên như say như mê
Thì ra đó là cảm giác yêu đương, giống như chim không rời được trời cao, cá không rời được nước, cứ thế gắn bó trường tồn. Từ nhỏ nàng đã luôn ao ước có được một gia đình của chính mình, có một người bạn đời ý hợp tâm đầu như vậy. Nguyện vọng này ở kiếp trước không thể thực hiện được, nhưng ở thế giới này lại có thể được thỏa mãn.
Là mơ sao? Nếu là giấc mơ thì nàng mong sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lúc này, ngoài xe truyền đến tiếng Tạ Đình Quân:
-   Trang công tử, Trang công tử?
Nghe giọng hắn, Tần Thiên vội đẩy Trang Tín Ngạn ra, chỉ ra ngoài xe, lặng lẽ nói ba chữ “Tạ Đình Quân”. Sau đó, nàng sửa sang lại quần áo đầu tóc rồi mới xốc rèm xe lên, nhìn Tạ Đình Quân ngồi trên ngựa nói:
-   Tạ công tử, có chuyện gì sao?
Tạ Đình Quân nắm lấy dây cương, hơi hơi cúi người, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, mắt như nước mùa thu, môi hơi mọng đỏ thì hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn nàng, tay nắm dây cương đột nhiên nắm chặt lại, qua hồi lâu mới khắc chế được sự đố kị trong lòng. Sắc mặt hắn bình thản, cười nói:
-   Trang công tử đâu?
Bên cạnh, Trang Tín Ngạn thấy Tạ Đình Quân tiếp cận thê tử mình thì trong lòng tức giận, vội đổi vị trí với Tần Thiên, hắn viết lên giấy:
-   Tạ công tử có chuyện gì?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân rất khinh thường. Đồ mặt trắng, phải dựa vào khuôn mặt để câu dẫn nữ nhân!
Nhưng vừa nghĩ đến bất luận là Tần Thiên hay muội muội đều một lòng vì hắn thì lòng vừa bực vừa phẫn hận. Vẻ mặt lại không có biểu lộ gì:
-   Không biết Trang công tử có thể cưỡi ngựa không? Đến thảo nguyên rộng lớn của Mạc Bắc, nếu còn ngồi trên lưng ngựa thì rất lãng phí cảnh đẹp
Nói xong, Tạ Đình Quân cố ý biểu hiện kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của mình trước mặt Trang Tín Ngạn
Ở trên thuyền, hắn có cách không làm cho bọn họ ở chung phòng được thì ở trên đất liền cũng có thể làm cho bọn họ ở cùng trong chiếc xe mà chàng chàng thiếp thiếp.
Nam nhân với nhau sẽ luôn có sự hiếu thắng, huống chi vẫn là trước mặt Tạ Đình Quân luôn có ý đồ với thê tử mình. Bất kể thế nào, Trang Tín Ngạn cũng không muốn thua hắn trước mặt Tần Thiên. Hắn sở dĩ cố gắng luyện võ như vậy cũng có liên quan rất lớn với chuyện khi trước Tạ Đình Quân anh dũng cứu Tần Thiên. Nữ nhân của hắn, hắn muốn tự mình bảo vệ
“Đại thảo nguyên đương nhiên là phải cưỡi ngựa, Tạ công tử yên tâm, kĩ thuật cưỡi ngựa của tại hạ tuy không bằng Tạ công tử nhưng cũng có thể ứng phó được.” Trang Tín Ngạn viết.
-   À!
Tạ Đình Quân như là rất hứng thú:
-   Thì ra Trang công tử còn có thể cưỡi ngựa, một khi đã vậy, sao không ra ngoài cùng đám nam nhân chúng ta cưỡi ngựa?
“Đa tạ hảo ý của công tử nhưng nội tử còn chưa khỏe hẳn, tại hạ muốn ở bên nàng chăm sóc nàng. Chăm sóc thê tử cũng là trách nhiệm của nam nhân”.  Trang Tín Ngạn nhìn hắn cười.
Tạ Đình Quân nắm chặt dây cương, cắn răng nói:
-   Tần đương gia thật có phúc
Nghe vậy, Tần Thiên nhô đầu ra, nhìn hắn cười nói:
-   Tạ công tử đúng là nói trúng lòng ta
Má lúm đồng tiền hiện ra đầy vui vẻ
Tạ Đình Quân càng nhìn càng bực mình, hắn miễn cưỡng cười rồi hung hăng thúc ngựa bỏ đi.
Đợi hắn đi rồi, Tần Thiên tiến đến gần Trang Tín Ngạn, hai mắt sáng bừng:
-   Thì ra ngươi còn có thể cưỡi ngựa, đợi đến thảo nguyên ngươi đưa ta cưỡi ngựa cùng được không? Ta không biết cưỡi ngựa
Đôi mắt Trang Tín Ngạn lưu chuyển, lại trừng mắt nhìn, bĩnh tĩnh gật đầu, vẻ mặt như đó chỉ là chuyện nhỏ
Trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra phải nhân lúc còn chưa tới Mạc Bắc mà theo Hải Phú lẳng lặng học cưỡi ngựa mới được…” Tần Thiên dựa đầu vào lòng hắn, cao hứng cọ cọ, bộ dáng đó như con mèo nhỏ làm nũng, thật đáng yêu. Trang Tín Ngạn lòng thấy ngọt ngào, gắt gao ôm chặt nàng, lại hung hăng thơm nàng mấy cái, hận không thể hòa tan nàng cùng cơ thể mình
Bên này, Tạ Đình Quân tức giận thúc ngựa đi đến bên cạnh Lâm Vĩnh, thấp giọng nói:
-   Ngươi đi nhanh đến trấn trước. Trấn trước chỉ có một khách sạn, ngươi chỉ để lại bốn gian phòng, còn lại đều đặt trước cho ta.
Nhiều người như vậy, chỉ bốn gian phòng thì sẽ phải ở chung. Trang Tín Ngạn và Tần Thiên có trơ trẽn mà chiếm một gian không? Tạ Đình Quân oán hận nghĩ, vừa nghĩ đến cảnh hai người nhiệt tình như lửa đêm đó mà hắn lại không nhịn được nổi cáu. Bất luận thế nào cũng không muốn thấy cảnh bọn họ ở chung
Lâm Vĩnh theo Tạ Đình Quân lâu như vậy, sao không rõ tâm tư chủ nhân. Nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, lúc này đã mất đi vẻ bình tĩnh thường nhật, hắn nói nhỏ:
-   Chủ nhân, bọn họ thành thân đã hơn nửa năm rồi…
Giờ chia phòng không phải đã muộn sao? Có cái gì quan trọng? Chẳng lẽ ngay điều này chủ nhân cũng không nhìn ra?
-   Ngươi chỉ cần làm theo lời ta dặn là được, dông dài cái gì? Tạ Đình Quân lạnh lùng nói.
Thấy sắc mặt chủ tử khó coi, Lâm Vĩnh cũng không dám nói gì nữa, vội thúc ngựa vài cái, nhanh chóng rời đi
Nhìn bóng Lâm Vĩnh nhanh chóng biến mất, Tạ Đình Quân hừ lạnh vài tiếng.
Hắn sao không biết điều này? Chỉ là khuất mắt trông coi thì cũng thôi nhưng sao hắn có thể ngày ngày nhìn thấy bọn họ gắn bó như vậy trước mặt mình?
Trong đầu không khỏi nhớ lại giấc mộng hai đêm nay. Trong mộng, Tần Thiên ôm cổ hắn, thân hình mềm mại gắt gao dán chặt lấy hắn. Nàng ngẩng đầu, hai má ửng hồng, mắt khép hờ, tóc đen chảy xuống, nàng gọi một tiếng, là tên của hắn: “Đình Quân… Đình Quân…”
Bụng dưới đột nhiên căng thẳng, hắn quay đầu nhìn phía xe ngựa của Trang Tín Ngạn một cái, hung hăng vung roi ngựa, dồn hết mọi tức giận lên roi ngựa
Giữa trưa ăn qua loa, đến lúc mặt trời lặn, trời tối lại thì đoàn xe mới đến Vĩnh Hòa trấn
Ở Vĩnh Hòa trấn chỉ có duy nhất một khách điếm – Duyệt Lai. Bọn họ dừng trước cửa khách điếm. Tạ Đình Quân nhìn thấy trước cửa khách điếm đã có không ít xe ngựa, còn đang nghi hoặc thì Lâm Vĩnh đã sớm tới từ trước bước lên khẽ nói vào tai hắn:
-   Đó là xe ngựa của Trường Hưng Hành. Không cần công tử đặt sẵn, khách điếm đã chật, may mà tiểu nhân tới kịp, đặt được bốn gian phòng
-   Trường Hưng Hành?
Mắt Tạ Đình Quân chợt lóe, lại đi đến bên Tạ Văn Tuyển vừa xuống xe, báo lại cho hắn
-   Đúng là oan gia ngõ hẹp! Tạ Văn Tuyển cười cười.
Bên kia, Tần Thiên Trang Tín Ngạn cùng với Tạ Uyển Quân, Từ chưởng quầy theo thứ tự mà dần xuống xe. Thấy vẻ mặt hai chú cháu Tạ Đình Quân nghiêm trọng thì Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đi đến hỏi. Tạ Đình Quân nói:
-   Bên trong là người của Trường Hưng Hành
Lúc ở trên thuyền, Tần Thiên khỏe lại cũng tìm dịp hỏi thăm tình hình làm ăn ở Mạc Bắc
Tạ Văn Tuyển nói cho nàng, Mạc Bắc là thảo nguyên rộng lớn, dân tộc Khương, là dân tộc du mục. Từ hai mấy năm trước, tam đại bộ lạc đã quy thuận triều đình. Hai mấy năm qua có không ít người làm ăn buôn bán với Khương tộc. Đến giờ đã phát triển thành môn quy nhất định
Buôn bán với người Khương chỉ có hai cách. Một là thương hành. Mỗi mùa xuân, thương hành đem những vật phẩm người Khương cần đến bày bán ở gần chùa miếu, hấp dẫn người dân địa phương đến mua đồ. Chủ yếu là buôn bán súc vật và các sản phẩm chăn nuôi. Một là lái buôn, tức là một số thương nhân theo con đường mậu dịch, bắt đầu mở mạng lưới buôn bán cố định ở Khương tộc. Mà trong đó, có ảnh hưởng lớn nhất là ba hiệu buôn, một là Tạ gia Tạ Thịnh Khôi, hai là Vương gia Nguyên Đức Nghĩa, và thứ ba là Tư Mã gia Trường Hưng Hành vừa nhắc đến.
Đáng để nói là tuy việc làm ăn ở Mạc Bắc đã hình thành môn quy nhưng với mặt hàng lá trà thì vẫn rất mới mẻ. Bởi vì lúc trước việc vận chuyển trà qua đường ngựa bị các quan lại lũng đoạn. Ngay hủy bỏ chế độ trà mã, các hiệu buôn lớn đều có ý với việc buôn trà, ý đồ chiếm thị phần lớn. Mà thân là trà thương lớn nhất phương Bắc Tư Mã gia chính là đối thủ lớn nhất lần này của bọn họ.
Tuy rằng Tạ gia chia nhà nhưng nhà Tạ Đình Quân chiếm bốn phần cổ phần của Tạ Thịnh Khôi, lần này Tạ Đình Quân gia nhập Thịnh Thế của bọn họ cũng là muốn mượn danh Thịnh Thế mà đánh thắng các trà thương Mạc Bắc. Bọn họ cũng không rêu rao việc liên kết với Thịnh Thế, chỉ là muốn lặng lẽ xâm nhập Mạc Bắc, mau chóng gây dựng mối quan hệ với quý tộc người Khương mà đánh cho đối thủ trở tay không kịp
Lại không ngờ sẽ đụng phải đối thủ ở đây. Nếu để cho bọn họ biết tạ Thịnh Khôi đã liên minh với Trà Hành lớn nhất phương Nam thì chẳng phải sẽ là rút dây động rừng? Luận thực lực, đối phương không hề thua kém bọn họ. Lúc này, việc làm ăn ở Mạc Bắc có lẽ sẽ không thuận lợi như suy tính ban đầu.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân